Chương 5: Chiến thắng đầu tiên!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một thời gian từ lần cuối tôi gặp cô bé. Mọi chuyện đã trở lại bình thường như lúc trước, chỉ trừ một chuyện... tôi không dám bước nửa bước ra khỏi nhà.

Cứ mỗi lần tôi định bước ra khỏi nhà thì lời dặn dò và gương mặt nghiêm trọng lúc đó của cô bé lại hiện lên và đá phăng cái ý định ra ngoài của tôi đi. Từ lúc đấy đến bây giờ mọi chuyện đều ổn, chưa hề có chuyện gì xảy ra cả khiến tôi cảm thấy nghi ngờ lời cảnh báo của cô bé, nhưng cô bé là thần mà, làm sao tôi dám cãi cơ chứ.

Mọi thứ đều ổn cả nhưng điều quan trọng là đống đồ ăn dự trữ tôi mua về lúc trước gần hết rồi, cùng lắm chỉ vài ba hôm nữa thôi. Dù rằng có thể gọi cơm ngoài mang tận nhà nhưng tiền đâu mà trả cơ chứ, đống tiền điện tiền nước đã "thịt" hết gần hết cái ví rồi còn đâu.

Cứ để cái tình hình thế này đúng là không ổn. Vì vậy tôi quyết định, đánh liều ra ngoài một phen, không cứ để thế thì chết vì đói mất. 

Quang cảnh xung quanh vẫn như vậy, chả thay đổi gì cả. Vẫn những con đường đó, vẫn những ngôi nhà đó, vẫn những con người đó, mọi thứ vẫn như vậy. Chỉ mới vài ngày thôi mà cảm giác cứ như cả chục năm rồi ấy. Nhớ quá!

"Không khí ngoài trời vẫn là tuyệt nhất!"

Tôi vươn vai rồi hít một hơi thật sâu, những mùi hương vừa lạ mà vừa quen phảng phất nơi đầu mũi, tôi dạo bước trên những con đường đầy nắng và gió, từng dãy nhà san sát nối tiếp nhau, tiếng chào hàng của mấy "em" sinh viên đi làm thêm, tiếng nói chuyện, nô đùa của mấy đứa trẻ cùng nhau vui đùa.

Cảm giác được tự do rong ruổi đi dạo thế này đúng là không thể nào tuyệt vời hơn được.

  ************************************  

Sau khi mua đồ giảm giá tại siêu thị, bầu trời trong xanh đầy nắng lúc đầu bỗng trở nên xám xịt, tôi không nhớ là dự báo thời tiết ngày hôm nay sẽ có mưa, tôi nghĩ mình nên về nhà càng sớm càng tốt, trời chắc sẽ mưa sớm thôi.

Tôi chạy thật nhanh qua con đường tắt, ngày trước nơi này từng là khu công nghiệp sản xuất nhưng do thua lỗ hay gì gì đó tương tự thế nên đã bị đóng cửa và bỏ hoang tới tận bây giờ.

 Gần đây không một ai dám bén mảng lại gần đây cả, tất cả chỉ vì một số tin đồn về một con quỷ hút máu to lớn, bất kì ai xâm phạm vào lãnh thổ của nó thì đừng mong sống sót mà trở về. Mà kệ chứ, chỉ là tin đồn thôi mà, giờ quan trong là phải về nhà thật nhanh cái đã.

*Sụt sịt*

"!?"

Bỗng nghe thấy tiếng khóc sụt sịt, tôi ngoái đầu lại, một cô bé tầm 10 tuổi đang ngồi khóc một mình cạnh bức tường. Thế quái nào lại có một cô bé quanh quẩn ở đây giờ này vậy, bộ mấy tên phụ huynh chết dẫm đó đi đú đởn hết rồi hả, sao lại để cô bé ngồi khóc ở đây thế này. Tôi không thể cứ để cô bé ngồi ở đây được. (H: Bản tính Lolicon trỗi dậy :V)

Tôi từ từ tiến lại gần phía cô bé mà không chút đề phòng gì cả, sau tất cả những gì đã trải qua qua lúc trước ấy vậy mà tôi lại chẳng rút ra được tí kinh nhiệm gì cả, cứ thế mà đâm đầu vào mớ rắc rối thôi.

"Cháu bị lạc à? Hay để chú đưa cháu về với bố mẹ nhé?"

*Sụt sịt*

Cô bé bỏ ngoài tai lời hỏi thăm của tôi và tiếp tục khóc thút thít. Cô bé còn không chịu quay lại nhìn tôi nữa. Chả lẽ con bé bị khiếm thính, tôi thầm nghĩ vậy trong đầu.

"Ít ra thì cháu cũng phải kiếm chỗ nào đó để trú mưa chứ, trời sắp mưa rồi đấy..."

 Vừa mới dứt lời thì một giọt, hai giọt, trời bắt đầu đổ cơn mưa. Biết ngay mà, số mình đúng là đen như Nasus vậy, chỗ thức ăn vừa mua chưa gì đã ướt hết rồi.

"..."

Con bé tự nhiên im bặt đi, cảm thấy có điều gì đó bất thường, tôi lùi lại một chút, vừa đủ để con bé không thể bóp cổ hay xiên tôi một phát được. Cơ mà... Tôi không thể nào di chuyển nổi nửa bước, bàn chân giống như dính liền với mặt đất vậy, không thể nào mà nhúc nhích được.

Phía sau lưng cô bé đột nhiên xuất hiện một bóng người đồ sộ to lớn cùng với đó là hàm răng sắc nhọn chĩa ra ngoài chiếc mặt nạ xương xẩu dị hợm.

"Ho-Hollow!!!"

Thế quái nào mà con quái vật trong lời đồn lại là nó cơ chứ. Đen đến thế là cùng, lần trước thì bị cho ngậm hành ngập mồm, may mà có cô bé cứu không thì đã đi về với ông bà tổ tiên rồi. 

"Gahhh..."

Con Hollow dị hợm nâng cánh tay to bản của nó lên đấm tôi cái thụi, bay ít cũng cả . Cơ thể tôi va vào hết bức tường này tới bức tường khác vậy mà lại không hề có lấy một vết xước. 

Chiếc vòng tay mà Kurohime đã đưa cho tôi trước khi đi đột nhiên phát sáng, ánh sáng xanh phát ra từ chiếc vòn tạo thành một vách ngăn bảo vệ tôi khỏi toàn bộ tổn thương từ đòn tấn công của con Hollow.

Con Hollow nhìn tôi có chút khó chịu, nó lao đến tôi với vận tốc cực nhanh rồi liên tục ra đòn vào vách ngăn như giã Mochi ( loại bánh giầy nhân ngọt của Nhật Bản). Trước hàng loạt đòn tấn công không thương tiếc của con Hollow, dù vách ngăn có cứng đến mấy thì cũng không thể nào ngăn được đòn tấn công của nó.

Vách ngăn bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Từng cú đấm như trời giáng thẳng vào vách ngăn, chẳng có nhẽ đây là cái kết của tôi ư?

{Bình tĩnh, có ta ở đây rồi.}

"Là ông đấy ư?"

{Giờ nghe kĩ lời ta nói đây, sau khi vách ngăn vỡ, hãy nhanh chóng nhảy sang phía bên trái càng xa càng tốt."

"Ehhh... Ô-ông có chắc không vậy?"

{Cậu nên chuẩn bị sẵn tinh thần từ bây giờ đi, mọi chuyện sẽ chỉ xảy ra trong nháy mắt thôi.}

Những cú đấm của con Hollow vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại, vách ngăn có thể chịu được một thời gian ngắn nữa thôi.

"Gruaaaaa...."

{Chuẩn bị... Ba... Hai... Một...}

Con Hollow giơ tay lên thật cao để chuẩn bị cho đòn đánh cuối cùng. Cánh tay khựng lại giữa không trung, chỉ sau một vài giây ngắn ngủi, vách ngăn đã bị nó đánh tan vào trong không trung, chiếc vòng của Kurohime cũng từ đó mà tan thành từng mảnh.

{Ngay bây giờ!}

Vừa nghe thấy hiệu lệnh, tôi ngay lập tức bật hết sức về bên trái như lời người đàn ông bí ẩn đó nói và né được trọn vẹn đòn tấn công của con Hollow. Bụi tung lên mù mịt, đòn tấn công của con Hollow không chỉ phá vỡ vách ngăn mà còn tạo thành một hố to tổ chảng trên mặt đất. Tôi mà dính trọn đòn đó thì xẹp lép như con tép mất.

{Không được lơ là, nó tới kìa.}

Vừa dứt lời thì đòn tấn công của con Hollow một lần nữa từ trong đám bụi lao tới, may mà có người nhắc nên tôi kịp tránh không thì vỡ mồm rồi. Đòn tấn công hụt của con Hollow "không may" bị kẹt vào bức tường phía đối diện.

"Cảm ơn ông."

{Cảm ơn hay gì đó để sau đi. Giờ hãy lo việc trước mắt cái đã.}

"Rõ."

{Tranh thủ lúc nó còn bị kẹt, nhanh chóng trốn vào con ngõ phía đằng kia đi.}

Tôi chạy thục mạng về phía con ngõ mà người đàn ông kì lạ nhắc đến, mặc kệ con Hollow đang gầm rú gào thét phía sau.

Con ngõ mà người đàn ông đó chỉ dẫn đến một khu đất trống nhỏ phía sau khu công nghiệp bị bỏ hoang, nhưng chỗ này không hề có cái gì để làm vật cản hay vũ khí cả.

"Ông thật sự chắc về chuyện này chứ?"

{Tôi đã có ý định làm hại cậu lần nào chưa nào?}

Người đàn ông đó đáp lại sự nghi hoặc của tôi bằng giọng điệu bỡn cợt, dù người này đã giúp tôi rất nhiều nhưng tôi không thể mất cảnh giác với người này được.

{Núp đại vào chỗ nào đó an toàn có thể quan sát toàn bộ khu đất trông này đi, chuẩn bị có một mà kịch hay để xem rồi đấy.}

Giọng điệu điềm tĩnh của người đàn ông đó đột nhiên thay đổi, nó giống như của một con thú săn mồi lão luyện đang vờn con mồi của mình vậy. Thật đáng sợ.

Tôi nghía qua khu đất trống, may mắn thay, đống sỏi đá vừa đủ lớn để ẩn nấp không những thế lại còn ở một vị trí cực kỳ thuận lợi để quan sát mọi thứ xung quanh. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà, ăn ở phúc đức nên giờ mới được may mắn thế này đây.

"Guarhhhhh...."

Có vẻ con Hollow đã thoát ra được rồi không những thế còn đang rất giận dữ nữa chứ.( Đương nhiên rồi :V) Có lẽ nó sẽ đến đây sớm thôi.

{Nhanh nấp đi.}

Tôi nhanh chóng nấp sau đống sỏi đá lúc trước rồi chờ đợi sự chỉ dẫn tiếp theo.

{Lần trước ta đã dạy cậu cách điều khiển dòng chảy năng lượng (linh lực) rồi phải không? Giờ chính là lúc phát huy nó đấy.}

"Ehhh...?"

{Tập trung linh lực trong cơ thể sau đó bão hòa nó với ma lực...}

"Lại còn cái l*n ma lực gì nữa vậy?"

{Tập trung vào đi, ma lực nó cũng giống với linh lực vậy, chỉ là có màu khác thôi, linh lực vô sắc còn ma lực thì đa sắc, vậy thôi. Làm lại đi.}

Nghe thấy vậy tôi cũng áp dụng những gì mình biết và làm với ma lực giống như những gì đã làm với linh lực. Tuy lúc đầu có hơi khó kiểm soát do có tận 2 dòng năng lượng khác nhau để điều khiển, nhưng làm một hồi thì cũng có thể bão hòa 2 loại năng lượng này với nhau được.

{Chuẩn bị xong chưa? Giờ mới đến lúc quan trọng đây.}

"OK. Bắt đầu đi."

{Nhắc lại theo ta này...} 

{Ngọn lửa đen thiêu rụi mọi thứ...}

"Ngọn lửa đen thiêu rụi mọi thứ..."

{Ngọn lửa đen nuốt chửng tất cả...}

"Ngọn lửa đen nuốt chửng tất cả..."

Tôi vừa dứt lời thì con mồi "bé nhỏ" cuối cùng cũng xuất hiện, quá hay nó lại đi vào tầm ngắm của tôi luôn.

{INFERNO!!!}

"INFERNO!!!"

Từ dưới chân của con Hollow bỗng xuất hiện một vòng phép lớn với chi chít ký tự mà tôi éo hiểu cái con mẹ gì cả. Chỉ sau một vài tíc tắc ngắn ngủi, con Hollow đã bị nướng thành tro bởi ngọn lửa đen đáng sợ phát ra từ vòng phép. 

Nhưng niềm vui sướng sau chiến thắng của tôi không kéo dài được bao lâu thì tôi ngã quỵ xuống, cơ thể không còn một chút sức lực gì cả. Cơ thể như tê dại, thế là tôi lại nằm bất tỉnh nhân sự vì kiệt sức.

  ************************************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net