Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bà ấy nói về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày." Chị Trình không ngẩng đầu lạnh lùng nói.

"A! Ba tôi đâu?" Mẹ về nhà mẹ đẻ, ba cô tuyệt đối không thể đi theo, quan hệ của ông ấy với người Tiết gia không tốt, bao gồm cả đứa cháu gái nhỏ tuổi.

Chị Trình ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười khắc nghiệt: "Cô cho rằng anh ta dám ở một mình với tôi sao?"

Lưu Hàm Vi lạnh toát người: "Sao lại không dám?"

"Tôi muốn cắt cái thứ kia của anh ta xuống, xong chuyện, ý nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ nhân cơ hội xung quanh yên tĩnh mà hành động. Đáng tiếc người này quá tinh ý, khiến tôi không tìm được cơ hội."

Lưu Hàm Vi nghe vậy thì lập tức muốn cất bước bỏ chạy: "Mẹ tôi không ở nhà, vậy bà ấy làm sao uống thuốc bổ đây? Thứ kia không phải không thể gửi đi sao?"

"Cô cho là tôi ngốc à! Biết bà ấy không về, còn nấu thứ kia làm gì? Nấu cho mình uống à? Uống cái thứ này nếu không nhân dịp còn trẻ, vừa sinh xong liền dùng thì cũng không có tác dụng." Chị Trình lải nhải nói.

Bước chân đang định rời đi của Lưu Hàm Vi dừng lại. "Chị nói mẹ tôi bắt đầu uống thứ đó từ khi sinh tôi ra?" Cô nghĩ rằng mẹ mình uống thứ thuốc đó là vì bị cha cô làm cho cơ thể suy nhược, hư hại nghiêm trọng nên mới phải uống.

"Trước khi cô được sinh ra, tôi đã dần bồi bổ cơ thể của bà ấy, sau đó cô sinh ra, mới bắt đầu uống thứ thuốc kia."

Lưu Hàm Vi nhíu mày: "Uống thuốc này quá nhiều có di chứng gì không?"

"Còn không phải thích ngủ sao!" Chị Trình không để ý nói.

"Không phải, ngoại trừ ngủ ra nó có thể tổn hại thân thể mẹ tôi không?" Khó trách Lưu Hàm Vi nghĩ nhiều, đối với người Lưu gia mà nói, mẹ cô chính là người ngoài, với tác phong làm việc không từ thủ đoạn, hao hết tâm tư cũng phải đạt được mục đích, thì sao có thể chuẩn bị thứ này cho mẹ cô còn trước cả sinh ra cô chứ?

Chuyện này không hợp lý. Trọng điểm là ba cô là một nhị thế tổ không biết làm gì, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mua cho mẹ cô uống thứ tinh quý này? Cho nên trong lòng Lưu Hàm Vi, người Lưu gia đang ẩn giấu một âm mưu lớn, trải qua hơn mười năm, và mồi nhử là mẹ cô.

"Bí kíp này đã lưu truyền hơn trăm năm, trải qua nhiều thế hệ sửa đổi, có thể có vấn đề gì?" Chị Trình sau khi Lưu Hàm Vi rời đi thì ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng cô. Cô ấy không nói với Lưu Hàm Vi, cô ấy không biết liệu thuốc này có hại cơ thể phụ nữ hay không, bởi vì cuối cùng những người phụ nữ uống nó đều sống không thọ.

Cái thứ này nói là để bồi bổ thân thể phụ nữ, còn không bằng nói là bí kíp chuyên bảo dưỡng danh khí cho đàn ông, nếu không làm sao Tiết Phỉ Dư có thể duy trì dung nhan và thân thể trẻ trung quyến rũ như vậy? Phụ nữ có thể sử dụng bí kíp này đều là sủng thiếp của gia đình giàu có hoặc kỹ nữ nổi tiếng bên ngoài, với thân phận như vậy, muốn sống thọ và chết già có tỷ lệ rất thấp, thông thường đều chết oan chết uổng.

Cho nên chị Trình không nói nên lời, bởi vì phụ nữ dùng loại thuốc này đều không chết vì nó, cho nên cô ấy chỉ có thể nói nó không có vấn đề.

...

Khi Bàng Húc Nghiêu ôm người phụ nữ với gương mặt xấu hổ xuống lầu, Bàng Thanh nhiên đang chuẩn bị bữa tối. Ông ta là một người đàn ông chu toàn mọi việc khi ở nhà, khi vợ ông ta vắng nhà nhiều năm, cũng không thuê giúp việc mà tự mình làm mọi thứ.

Vừa là cha vừa là người mẹ nuôi dạy con trai trưởng thành, ông ta giặt giũ nấu nướng thành thạo, quan trọng nhất là ngoại hình anh tuấn không dấu hiệu tuổi tác, rất được đồng nghiệp và bác gái hàng xóm cũng hoan nghênh. Ông ta độc thân, bị nhiều phụ nữ gọi mời nhưng lại sợ phản ứng dữ dội của vợ khi còn trẻ nên rất kiêng kỵ chuyện này, hơn mười năm nay ông ta vẫn như vậy, giống như con trai dùng tay giải quyết.

Cho nên khi ông ta nhìn thấy con trai mình ôm mẹ vợ tương lai xuống lầu, hơn nữa còn trần như nhộng, cặp đùi trắng nõn như ngọc đung đưa trước mặt, tay cầm mâm cơm của ông ta suýt chút nữa run lên làm đổ mâm cơm.

"Con..." Bàng Thanh Nhiên muốn trách con trai sao không để cho bà mặc quần áo vào, nhưng nghĩ lại nói lời này trước mặt đương sự sẽ xấu hổ nên im lặng.

Chẳng lẽ Bàng Húc Nghiêu không nghĩ đến việc cho bà mặc quần áo sao? Đương nhiên anh có nghĩ đến, nhưng ôm cơ thể mềm mại với việc cho bà mặc quần áo che đi cơ thể, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định để bà trần trụi mà ôm, để cho mình có thể sờ bà bất kỳ lúc nào, dù sao trong nhà này cũng không có người ngoài, không cần kiêng dè gì cả.

"Sẽ không để cho người khác biết về chuyện của chúng ta, dì yên tâm đi, tôi sẽ không làm dì khó xử. Quan hệ của chúng ta giống như dì với cháu trai dì, dì nói có được không?" Trước khi xuống lầu, anh dỗ dành Tiết Phỉ Dư đang hoang mang, ôn nhu nói.

Nếu anh không đề cập đến Tiết Thừa Thằng thì có lẽ Tiết Phỉ Dư sẽ mạnh mẽ phản đối một hồi nhưng Tiết Thừa Thắng là tử huyệt của bà, chạm vào sẽ chết. Bà không đánh cược nổi chuyện loạn luân với Tiết Thừa Thắng, hậu quả sau khi bại lộ là việc bà phải chịu, bà không sợ chỉ sợ phá hủy tương lai của cháu trai, hủy hoại cả đời anh ta.

Bà còn có thể nói gì nữa? Có thể giải thích quan hệ của bà với cháu trai, không phải như anh nghĩ, thật ra giữa bọn họ rất thuần khiết sao? Bà cái gì cũng không dám nói, bởi vì bà không biết Bàng Húc Nghiêu biết đến đây, đến cả chuyện con gái Lưu Hàm Vi cũng không biết, tại sao anh lại biết? Anh có thể sẽ nói cho con gái và Lưu Thành Nguyên không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC