Chương 11: Thần hào hệ thống (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LuongDy
Beta: DuongChan
"Bạn học này, bốn vạn là sao?" Ông chủ khó hiểu hỏi.

"Mua đồ ăn vặt."

"......" Đây là muốn mua tất cả chỗ đồ ăn vặt ở đây à? "Bạn học này, em mua nhiều như vậy......"

"Có bán hàng nữa không?"

Ông chủ: "......"

Cô gái nhỏ này sao lại có cảm giác hung dữ nhỉ!

Không phải là cô có cử chỉ hung dữ, mà khí thế của cô làm cho người ta cảm giác...... rất hung dữ.

Nhưng không bán hàng nữa, thì ông ngốc sao?

"Bán Bán Bán." Lão bản đi quét thẻ.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, bốn vạn khen thưởng đã gửi vào tài khoản. 】

Sơ Tranh phát hiện vương giả thay đổi xưng hô

Lúc trước đều gọi là tiểu tỷ tỷ chỗ ơi, tiểu tỷ tỷ à, hiện tại biến thành ký chủ, hơn nữa thanh âm cũng không mềm mại đáng yêu như trước.

Đang giận dỗi à?

Bởi vì việc xưng hô lần trước?

Tốt.

Kêu nó là vương bát đản (lưu manh), quyết định vậy đi!

"Mấy thứ này..." ông chủ gói ghém xong xuôi hỏi đại kim chủ của mình.

Bốn mươi vạn đã đem đồ trong kho đi nhanh chóng.

Sơ Tranh nhìn Tam Mao, mười phần hào sảng đẹp trai: "Đưa cho mỗi người một thứ đi."

Tam Mao miệng mở thành chữ O.

Trường học họ gần hai ngàn người, chia cho mỗi người, là mất 20 đồng, như vậy cũng không nhiều lắm.

Nhưng người bên ngoài lại bị việc Sơ Tranh làm cho khiếp sợ.

Đây là......

Làm gì?

Chẳng lẽ là nhìn thấy người mình thích giúp Kỷ Đồng Đồng mời mọi người, cho nên mới......

"Cô ấy thật sự thích Mạnh Nhiên học trưởng à?"

"Thích có ích lợi gì, học trưởng mới sẽ không thích cô ta đâu, tưởng thay đổi hình tượng, là có thể xóa sạch quá khứ đen tối kia à?"

"Mình cảm thấy thật sự là Sơ Tranh rất xinh đẹp mà......"

"Mạnh Nhiên đẹp trai như vậy cô ta thích có gì lạ đâu, nhưng cô ta là cóc ăn thịt thiên nga, Mạnh Nhiên học trưởng nên kết giao với người có giáo dục thì mới xứng đôi."

Mạnh Nhiên mày nhíu lại, không thích những người này bàn tán về chuyện của hắn và Kỷ Sơ Tranh.

"Ra rồi ra rồi."

Mạnh Nhiên cũng đi xem với mọi người.

Sơ Tranh đi ra với đàn em, đôi tay cô đút trong túi, tóc đen nhánh buông xuống trước người, gió thổi qua tóc mái, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt xa cách.

Học sinh A: "Bỗng nhiên cảm thấy cô ta hơi soái nhỉ?"

Học sinh B: "Mình...... Mình cũng có cảm giác này."

Học sinh C: "Đổi kiểu tóc và quần áo, lại trở thành một người khác......"

Học sinh D: "Xí, làm bộ làm làm tịch, cứ cho là như vậy, Mạnh Nhiên học trưởng, cũng không thích cô ta."

Học sinh E: "Nhưng là thật sự soái mà......"

Kỷ Đồng Đồng hơi hơi cắn môi, trên mặt lộ ra nụ cười rồi bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Chị à, tâm tình không tốt sao? Sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?"

"Tao tiêu tiền cần xin phép mày à?"

Kỷ Đồng Đồng nghẹn lại, vội vàng giải thích: "Em không có ý đó, em chỉ lo cho chị, nếu chị không nhận sai trước mặt cha, thì cha sẽ không cấp tiền nữa."

Ý tứ này là nói cho mọi người biết, tiền của cô thực ra là của cha cô ta kìa.

Hơn nữa có khả năng rất nhanh sẽ không có tiền nữa.

"Mày không sợ tao nói với cha, mày tìm người......"

"Chị, em chỉ muốn tốt cho chị!" Giọng Kỷ Đồng Đồng đột nhiên cao lên: "Cha cũng không cố ý mà tứ giận chị, lần trước chị...... Thật quá đáng!"

Dưới đáy lòng Sơ Tranh nhanh chóng vỗ tay cho kỷ Đồng Đồng.

Cần phải vỗ tay.

"Tốt cho tao thì mày nên đi chết đi." Thần sắc Sơ Tranh lạnh nhạt: "Em gái, có nguyện ý vì chị mà tự sát không?"

Kỷ Đồng Đồng: "......"

Một tiếng em gái kia, làm Kỷ Đồng Đồng nổi da gà.

Học sinh vây xem: "!!!"

Đây là lý luận gì?

"Chị gái......" Mặt Kỷ Đồng Đồng không có chút máu, tựa như bị doạ sợ.

"Kỷ Sơ Tranh, em có thấy bản thân mình quá đáng lắm không." Mạnh Nhiên đi lên trước, nói chuyện giúp Kỷ Đồng Đồng: "Đồng Đồng nói tử tế với em, sao em có thể nói như vậy?"

Ngữ khí Sơ Tranh lãnh đạm: "Lời nói vừa rồi của tôi phạm pháp sao?"

"......"

Mạnh Nhiên mày nhíu sâu hơn, trước kia Kỷ Sơ Tranh nhìn thấy mình sẽ phản ứng thế nào, hắn nhớ rất rõ.

Hắn cũng biết cô thích hắn.

Nhưng khi so sánh với Kỷ Đồng Đồng, việc xấu của Kỷ Sơ Tranh đâu đâu cũng có, làm việc khác người, khiến người ta phản cảm, bắt nạt Đồng Đồng, nói mãi không sửa.

Cô thích, đối với mình mà nói, tựa hồ trở thành một phần tồn tại khiến hắn chán ghét.

Nhưng mà Kỷ Sơ Tranh hiện tại, trong mắt chỉ có lạnh nhạt và xa cách, nhìn không thấy một chút ái mộ nào.

Ánh mắt như vậy, làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng hắn không nói lên được tại sao lại có cảm giác đấy.

"Nếu không phạm pháp, sao tôi lại không được nói như vậy?" Sơ Tranh lướt qua bọn họ, thanh âm lãnh đạm truyền khắp toàn trường: "Tôi không thích Kỷ Đồng Đồng, cho nên không cần thiết đối tốt với cô ta, chính cô ta muốn đụng phải tôi, đương nhiên tôi có thể nói."

Hiện trường an tĩnh lạ lùng, nhìn cô đi xa.

Đám người Tam Mao sửng sốt gần nửa phút, lúc này mới chạy vội theo.

Chị Sơ Tranh càng ngày càng có khí phách!

Học sinh A: "Thật sự rất soái!"

Học sinh B: "Đúng vậy đúng vậy, mình muốn làm fan cô ấy!"

Học sinh C: "Tất cả mọi người đều biết cô áy không thích Kỷ Đồng Đồng, nhưng lần nào cô ta cũng tới chỗ cô ấy, cuối cùng lại làm như bị Kỷ Sơ Tranh bắt nạt, còn không biết an cmn tâm à."

Học sinh D: "Lời vừa nói, giống như thật sự là......"

Các bạn học khe khẽ nói nhỏ, loáng thoáng truyền tới tai Kỷ Đồng Đồng.

Cô ta cắn môi dưới, vừa định tới chỗ Mạnh Nhiên kể khổ, lại phát hiện hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Sơ Tranh đến thất thần.

Đáy lòng cô ta càng lúc càng mãnh liệt.

"Anh Mạnh Nhiên, em chọc giận chị ấy phải không?" Thanh âm Kỷ Đồng Đồng nghẹn ngào, khiến Mạnh Nhiên lấy lại tinh thần.

"Mặc kệ cô ấy, tính khí thất thường." Ngoài miệng Mạnh Nhiện nói như vậy, đáy lòng lại có chút không ổn.

"Chính là......"

"Không có việc gì." Mạnh Nhiên an ủi cô ta: "Em đừng nghĩ lung tung."

Tuy rằng có Mạnh nhiên an ủi, nhưng vì câu nói kia của Sơ Tranh, một ít người đã bắt đầu phỏng đoán cô ta, đặc biệt là những học sinh nữ cũng thích Mạnh Nhiên.

Mà Sơ Tranh dùng bốn vạn để mua toàn bộ quầy bán đồ ăn vặt, mời toàn trường ăn, chưa tan học thì chuyện này đã chuyền khắp các lớp.

Tuy rằng không hiểu rõ hành động này của Sơ Tranh, nhưng là đồ vật, nhiều học sinh vẫn là vui vẻ tiếp nhận.

Vì việc nhận thầu quày bán quà vặt này lại sinh ra hảo cảm.

Thời học sinh, độ hảo cảm rất kì lạ, có thể là một cốc nước một bao giấy, là có thể quen được một người bạn thân.

Đương nhiên trở mặt cũng nhanh chóng.

-

Sân thể dục bên cạnh.

Diệp Trầm ngồi ở dưới gốc cây, ánh mặt trời từ tán cây chiếu xuống, loang lổ ở hắn trên người, xa xa nhìn, như là có vòng ánh sáng.

Quả thật Diệp Trầm khá xinh đẹp.

Nhưng trời định âm nhu, làm cho mọi người muốn làm khó hắn.

Trong không khí có tiếng vật thể xẹt qua.

Diệp Trầm duỗi tay tiếp được, nhìn chăm chú lên, là một chai nước.

Ánh sáng trước mặt tối sầm lại, lãnh lãnh đạm đạm thanh âm vang lên: "Mời cậu uống."

Diệp Trầm liếc cô một cái, đứng dậy, trực tiếp đem trả nước lại tay cô: "Không cần."

Hắn nhanh chóng rời khỏi sân thể dục.

Sơ Tranh: "......"

Hắn thế này thì bảo cô làm người tốt kiểu gì?

Nhìn người ta hoàn toàn không cảm kích sao!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net