Chương 16: Thần hào hệ thống (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: TuyetNhu442 & juki_maiVN

Beta: juki_maiVN & DuongChan

Lúc Diệp Trầm còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đã bị người ta đẩy ra, Sơ Tranh cầm quần áo tiến vào: "Tắm đi."

Hai mắt Diệp Trầm đánh giá quần áo.

"Đây là quần áo của ai?" Cô là một cô gái, sao lại có quần áo đàn ông?

"Mua."

"...." Mua khi nào? Vừa rồi cô mới đi ra ngoài mua sao?

Diệp Trầm nhìn mác quần áo còn chưa xé.

Quần áo này vẫn chưa ai mặc.

Diệp Trầm nhìn quần áo trên người, dính trà sữa và máu, có chút dơ, mặc ở trên người cũng không thoải mái.

Hắn chần chừ nhận lấy, khóe miệng khô khốc phun ra hai chữ: "......Cảm ơn."

Diệp Trầm vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo. Lúc đi ngang qua phòng ngủ, thấy Sơ Tranh ngồi bên trên cửa sổ.

Hắn do dự, gõ cửa đi vào.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố lộng lẫy, lần đầu tiên Diệp Trầm đứng ở nơi cao như vậy quan sát thành phố vào lúc đêm.

Hình như bóng tối đã không còn đáng sợ nữa.

Hắn hơi nắm chặt tay, nói: "Thành tích của cô không tốt, tôi có thể giúp cô học bổ túc."

Học bổ túc?

Cho cô?

Thành tích của cô rất kém cỏi sao?

Cô chỉ lười làm bài tập thôi mà...

Trước khi Sơ Tranh chưa kịp cự tuyệt, vương bát đản ngăn cản cô.

【Tiểu tỷ tỷ, đồng ý đi! 

Cho hắn thấy cô thay đổi, biết cô là một người mỗi ngày luôn hướng về phía trước, trở thành một người tốt!】

Sơ Tranh :"....."

Sơ Tranh nhéo cổ tay vài cái, lạnh nhạt trả lời một tiếng: "Được."

Không biết vì sao Diệp Trầm lại thở phào nhẹ nhõm, hắn xoa lòng bàn tay và phát hiện tất cả đều là mồ hôi.

Vì học bổ túc, nên đương nhiên Sơ Tranh và Diệp Trầm ngày càng gần nhau hơn.

Lúc tan học cùng nhau về, có đôi khi còn đến trường cùng lúc.

May là bọn họ không biết Kỷ Sơ Tranh tặng Diệp Trầm chiếc xe đạp kia, bằng không phỏng chừng không biết có bao nhiêu lời đồn đãi Diệp Trầm bị bao nuôi.

Tin đồn trong trường của hai người ngày càng nhiều, giống như hai người thật sự có quan hệ như vậy.

"Đồng Đồng, tớ nghe nói Kỷ Sơ Tranh kết giao với Diệp Trầm?'' Dương Thiến Thiến lôi kéo Đồng Đồng, trong giọng nói tràn đầy sự nghi hoặc, cô ta không phải là thích Mạnh Nhiên sao?

"Không biết." Kỷ Đồng Đồng cười lắc đầu: ''Có lẽ chị ấy đang chơi đùa.''

"Chơi đùa?'' Dương Thiến Thiến khó hiểu.

"Chị ấy chơi đùa đâu có ít." Kỷ Đồng Đồng ăn nói nhỏ nhẹ: "Chị ấy luôn như vậy, tính tình thất thường, chị ấy đương nhiên là rất thích anh Mạnh Nhiên rồi.

"... Cô ta muốn giành Mạnh Nhiên học trưởng của cậu, cậu còn cười được, tim cậu làm bằng đá à?"

Dương Thiến Thiến giống như rèn sắt không thành chọc cô ta vài cái.

"Anh Mạnh Nhiên thích ai....mình cũng không thể nào ép được." Kỷ Đồng Đồng nhu nhược giải thích: "Thầy giáo vừa gọi mình, mình đi trước. "

Dương Thiến Thiến nhìn Kỷ Đồng Đồng rời đi, nhếch môi, trong mắt tràn đầy sự chua xót, ai mà không biết Mạnh Nhiên thích cô ta.

Kỷ Đồng Đồng cố ý nói mấy lời kia với Dương Thiến Thiến, cô biết Dương Thiến Thiến nhất định sẽ đi nói với mọi người.

Quả nhiên chỉ qua hai tiết học.

Lời này đã truyền đến tai Diệp Trầm.

"Kỷ Sơ Tranh không trang điểm kỳ quái, quả thật là lớn lên cũng khá xinh đẹp ha."

"So với Kỷ Đồng Đồng còn đẹp hơn. "

"Tiểu tử Diệp Trầm kia diễm phúc cũng không nhỏ đâu, không biết sao lại ở cùng Kỷ Sơ Tranh, hắn nhìn trúng tiền của Kỷ Sơ Tranh à?"

"Này, vụ này là thật hả? Người Kỷ Sơ Tranh thích chính là Mạnh Nhiên, còn Diệp Trầm... Có lẽ chỉ là chơi đùa cùng hắn."

"Phải, người ta chính là thiên kim đại tiểu thư, sao có thể coi trọng Diệp Trầm, trừ thành tích thì hắn còn có gì?"

Lạch cạch.

Cánh cửa bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, mấy học sinh đang xì xầm to nhỏ ở bên ngoài đồng thời im lặng.

Diệp Trầm với sắc mặt âm trầm đi ra, đến bên cạnh bồn nước rửa tay, làm mấy học sinh kia phải lui xuống.

Diệp Trầm liếc bọn họ một cái, im lặng rời khỏi WC.

Mấy nam sinh kia không tự chủ chà xát cánh tay.

WC vốn lạnh lẽo, lúc này dường như còn lạnh hơn.

Buổi trưa Diệp Trầm đi học không chú ý chút nào, tâm tình bực bội, bên tai không ngừng vọng lại mấy câu nói kia..

Cô ấy đối với mình tốt như vậy, quả nhiên là thấy mình ngu ngốc mà đem ra đùa giỡn.

Phí nhiều tâm tư như vậy....

Trải qua nhiều việc như vậy, có ai sẽ đối xử thật tình với mày? Bọn họ chỉ biết chê cười mày, Diệp Trầm a....mày tỉnh táo lại một chút đi!

Diệp Trầm nắm chặt bút, đáy mắt âm u lạnh lẽo, hắn rũ lông mi xuống che giấu cảm xúc bên trong, lấy vở ra bình tĩnh làm đề.

Tan học...

Diệp Trầm thu thập đồ đạc rời đi, lúc ra khỏi phòng học, đụng phải người, người kia thấy đúng là hắn, nhỏ giọng nói: "Kỷ Sơ Tranh ở phòng thí nghiệm trên sân thượng chờ cậu."

Người nọ nói xong liền chạy đi.

Diệp Trầm nhìn về phía phòng thí nghiệm, hơi nhíu mày, rũ mắt nhấc chân đi tới cổng trường.

-

"Sơ Tranh đã về rồi à?"

Sơ Tranh vừa bước vào cửa liền thấy một mỹ nhân, tươi cười tiến lại.

Đây là lần đầu tiên cô thấy người mẹ kế này.

Mẹ kế nhìn bộ dáng thay đổi của cô, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục, tự nhiên nói tiếp : "Sơ Tranh nhà chúng ta cũng khá xinh đẹp, ngẫu nhiên thay đổi hình tượng cũng rất tốt.''

''Tắm rửa nhanh đi con rồi mình ăn cơm nào." Mẹ kế mỉm cười ôn hòa, khóe mắt và lông mày phảng phất sự hiền lành.

Sơ Tranh: "....."

Đến không được đi cũng không được.

Kịch nhà giàu quá nhiều.

Cô có thể chết được không?

【 ............... 】Không thể không thể không thể không thể. 

Kỷ Đồng Đồng được Mạnh Nhiên đưa về, không biết sao đầu gối lại bị thương, chút vết thương nhỏ này, khiến Sơ Tranh cảm thấy không cần dán băng keo cá nhân.

Hai người này đang thực hiện tiết mục ân ái trước mặt cô đó,

Mặt Sơ Tranh không cảm xúc, đem sân khấu giao cho bọn họ.

Chờ Mạnh Nhiên rời đi, Kỷ Đồng Đồng lập tức liền sáp ngay vào người mẹ cô ta nói chuyện.

"Mẹ, mẹ nhìn thấy không, cô ta thay đổi rồi kia." Trước kia nếu thấy Mạnh Nhiên về cùng cô ta, cô đã sớm làm loạn.

"Ừ." Mẹ kế gật đầu: "Nếu không phải con chụp ảnh cô ta gửi cho mẹ, hôm nay cô ta bước vào cửa mẹ cũng không nhận ra."

"Cũng không biết sao cô ta lại đột nhiên thay đổi...... Trước kia cô ta ngu như thế, tùy tiện kích hai câu sẽ lập tức đốp lại luôn...... Mẹ, không phải là cô ta đã biết cái gì chứ?" Trong giọng nói của Kỷ Đồng Đồng có vài phần lo lắng.

Mẹ kế hơi hơi nhăn mày lại: "Ba nó mới đi công tác, phải một thời gian dài mới có thể trở về, chúng ta trước hết cứ quan sát đã."

Kỷ Đồng Đồng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Hai mẹ con ở phòng xì xà xì xầm một lúc, lúc Kỷ Đồng Đồng rời đi, mẹ kế liền kéo cô ta lại: ''Con và Mạnh Nhiên thế nào?"

Trên mặt Kỷ Đồng Đồng lộ ra vài phần đắc ý: "Yên tâm, Mạnh Nhiên hiện tại con nói gì đều nghe nấy."

"Vậy là tốt rồi."

Kỷ Đồng Đồng vừa nghe điện thoại vừa bước trên hành lang để về phòng mình, đụng phải Sơ Tranh cũng ở đó, Kỷ Đồng Đồng hơi kinh ngạc, nhanh chóng gục đầu xuống, cầm di động chạy về phòng.

Hành lang an tĩnh, trước khi Kỷ Đồng Đồng đi, Sơ Tranh kịp lúc nghe được hai chữ Diệp Trầm.

Lúc tan học chiều nay, cô ở cổng trường đợi gần nửa giờ, Diệp Trầm cũng chưa xuất hiện.

Hắn cũng không nhấc máy, Sơ Tranh nhờ Tam Mao đến trường tìm, bạn học ở lại trực nhật nói, hắn đã sớm đi rồi.

Trường học có cửa sau, Sơ Tranh cho rằng hắn có việc nên đã đi về bằng cửa sau, cho nên liền trực tiếp về nhà.

Nhưng sao......

Sơ Tranh thu lại đôi tay đặt trên cánh cửa, đồng thời nhìn về hướng phòng Kỷ Đồng Đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net