Chương 18: Thần hào hệ thống (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hina_love_BB & DuongChan

Beta: DuongChan

Kỷ Đồng Đồng bị nhốt trên sân thượng suốt một đêm.

Ngày hôm sau được đưa thẳng vào bệnh viện, cha Kỷ cũng gấp gáp trở về. Nhưng cũng may là chỉ sốt cao, không quá nghiêm trọng nên sau khi hết sốt là có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Tuy nhiên chỉ mới trong mấy ngày mà cả người Kỷ Đồng Đồng đã gầy đi một vòng, nhìn qua đặc biệt đáng thương.

"Đồng Đồng, mau ngồi xuống đây." Mẹ kế đưa Kỷ Đồng Đồng tới sô pha bên kia.

Cuối cùng cha Kỷ cũng vào trong, đem đồ vật trong tay ném về phía sô pha, rồi quay đầu hỏi người hầu: "Kỷ Sơ Tranh đâu rồi?"

Người hầu bị lửa giận trên mặt cha Kỷ dọa sợ, nhanh chóng chỉ lên trên lầu: "Tiểu thư vừa trở về ạ."

"Kỷ Sơ Tranh, con mau xuống dưới đây cho ta!"

"Haiz, cha nó à, ông tức giận nhiều như thế làm gì, sẽ làm bọn trẻ hoảng sợ." Mẹ kế lời ngon tiếng ngọt* khuyên một tiếng.

*Hốc là hảo ngôn hảo ngữ

"Hôm nay tôi mà không dạy dỗ nó thật tốt, không biết ngày mai nó sẽ làm ra chuyện gì nữa!"

Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Đồng Đồng còn tái nhợt, bộ dạng tủi thân oan ức.

Sơ Tranh nghe thấy tiếng gọi, từ trên lầu xuống, cô mặc một bộ quần áo thoải mái, hai tay đút túi quần, không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.

Cha Kỷ thiếu chút nữa không nhận ra đây là con gái của mình.

Đứa con gái tóc dựng ngược, quần áo bụi bặm, trang điểm kỳ kỳ quái quái vậy mà đã khôi phục bình thường rồi sao?

Mẹ kế nhìn sắc mặt cha Kỷ có dấu hiệu hòa hoãn liền nhanh chóng lên tiếng: "Cha tụi nhỏ à, con nó còn nhỏ, ông đừng tức giận như vậy nữa. Giữa Đồng Đồng và Sơ Tranh chỉ mâu thuẫn nhỏ giữa hai chị em thôi. Đồng Đồng không sao nữa rồi, ông cũng đừng quá ngạc nhiên.

Quả nhiên, lời này lập tức làm cha Kỷ bùng lên lửa giận.

"Đó mà là mâu thuẫn nhỏ? Nó dám nhốt Đồng Đồng ở trên sân thượng suốt một đêm, lỡ đâu có chuyện gì ngoài ý muốn, thì đó cũng là một mạng người đấy." Cha Kỷ cả giận nói: "Kỷ Sơ Tranh, vì sao con lại muốn nhốt Đồng Đồng trên sân thượng?"

"Có chứng cứ à?" Sơ Tranh lạnh nhạt hỏi lại.

Phản ứng của Sơ Tranh, không hề giống như trong tưởng tượng của cha Kỷ.

Bình tĩnh đạm nhiên, ánh mắt bình tĩnh xa cách.

Cha Kỷ đâu phải là không yêu thương Kỷ Sơ Tranh, nhưng chỉ cần động một chút đã tức giận. Cho nên hai người vốn dĩ không thể bình tâm nói chuyện được, vì vậy mới khiến cha Kỷ càng ngày càng thất vọng với cô ấy.

"Đồng Đồng......" Cha Kỷ nhìn sang Kỷ Đồng Đồng: "Đồng Đồng nói con bé thấy người nhốt mình trên sân thượng thường xuyên đi cùng với con, là cái đứa tên Tam Mao đấy."

Quả nhiên là một đám trứng ngốc.

Làm chút chuyện này mà cũng làm không xong.

Còn bị người khác thấy!

Ngu chết đi được!

Sao lại có thể ngu đến thế chứ!!

"Cô ta cứ nói là thật à?" Sơ Tranh đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống dưới: "Có ảnh chụp hay là có camera quay lại ư?"

Kỷ Đồng Đồng đương nhiên không có chứng cứ.

"Không có chứng cứ thì chính là đặt điều, cha, là người làm ăn, đạo lý này không cần con phải dạy nhỉ."

Cha Kỷ: "......"

Quả thật Kỷ Đồng Đồng chưa nói là cô làm, chỉ là nhắc tới Tam Mao.

Tam Mao lại thường xuyên đứng chung một chỗ với cô, trước kia làm đủ loại việc xấu, nên đương nhiên ông cảm thấy là do cô làm.

Mẹ kế nhìn bộ dạng bình tĩnh của Sơ Tranh, đáy lòng đã bắt đầu có chút dự cảm không lành.

Đứa con gái chết tiệt kia...... Có vẻ không ổn...

"Cha tụi nhỏ à, ông cũng đừng nóng giận, việc này còn chưa biết rõ ràng, ông nổi giận như thế, oan uổng con nhỏ thì làm sao bây giờ?" Mẹ kế nhanh chóng hoà giải.

"Cha, có thể..... là con nhìn lầm thôi." Kỷ Đồng Đồng cũng phụ họa theo nói: "Chị ấy sẽ không làm ra loại chuyện này đâu."

"Ừ, đúng, tôi không làm." Sơ Tranh dựa theo lời Kỷ Đồng Đồng nói một cách tự nhiên.

Kỷ Đồng Đồng suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

Cô ta hơi hoảng loạn nhìn về phía mẹ của mình.

Mẹ kế cũng bị Sơ Tranh làm cho ngây ngốc, hình tượng thay đổi, nhưng sao tính cách cũng biến đổi nhiều như vậy.

Lúc này mẹ kế còn chưa thể lật lọng được, nếu không sẽ chẳng phụ hợp với hình tượng của mình, nên chỉ có thể lôi kéo cha Kỷ: "Lúc ấy Đồng Đồng sợ hãi, có lẽ là nhìn lầm rồi. Chắc chỉ là hiểu lầm, cha Kỷ à ông đừng trách oan Sơ Tranh nữa. Đồng Đồng mới ra viện, thân thể còn rất yếu, trước tiên để nó nghỉ ngơi cái đã."

Kỷ Đồng Đồng đúng lúc lộ ra vẻ mặt khó chịu.

"Đồng Đồng về phòng trước đi." Cha Kỷ quả nhiên bỏ qua.

Mẹ kế nhanh chóng đỡ Kỷ Đồng Đồng về phòng.

Cha Kỷ trầm mặt: "Theo cha đến phòng sách."

Sơ Tranh an tĩnh đi sau lưng cha Kỷ, làm ông thoáng kinh ngạc, cô còn nghe lời ông nữa à.

Cửa phòng sách đóng lại, cha Kỷ xoa xoa ấn đường, giọng điệu bình thản không ít: "Sơ Tranh, con thành thật nói cho cha biết, có phải là con tìm người làm hay không?"

"Không phải."

Khuôn mặt Sơ Tranh, phủ nhận vừa nhanh chóng lại trấn định.

Cha Kỷ nhìn kỹ cô vài phút: "Không phải thì tốt. Đồng Đồng là em gái con, cha không cần con phải quan tâm chiếu cố cho nó, nhưng con cũng đừng đối nghịch con bé cả ngày."

Sơ Tranh tiến lên một bước, đặt điện thoại di động ở trên bàn sách, ngón tay trắng ngọc nhấn mở truyền ra.

"Là...... Là Kỷ Đồng Đồng...... Kỷ Đồng Đồng lấy tiền cho tôi, để cho tôi tới cưỡng hiếp cô...... Có tiền còn có...... Cho nên...... Cô đừng đánh tôi, thật sự là Kỷ Đồng Đồng, tôi chỉ là lấy tiền làm việc."

Theo tiếng truyền ra trong ghi âm, vẻ mặt cha Kỷ kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành phẫn nộ.

"Kỷ Sơ Tranh con đây là......"

"Cha." Sơ Tranh lấy lại di động, bình tĩnh gọi ông một tiếng: "Kỷ Đồng Đồng và mẹ của cô ta kết hợp dưỡng phế*...... con, chính là vì gia sản của Kỷ gia."

*DƯỠNG PHẾ: NUÔI ĐỂ TRỞ THÀNH ĐỒ BỎ ĐI:)))

Tự mình nói từ dưỡng phế này thấy thật không tự nhiên chút nào.

Cô còn lâu mới phế nhá!

Cha Kỷ nhíu mày, còn mơ hồ mang theo chút tức giận: "Con nói hươu nói vượn gì thế?"

"Một người mẹ tốt, làm sao có thể dạy con cái mình như vậy chứ? Bà ta đã làm những gì chứ? Ngoại trừ đưa tiền, lúc ba muốn dạy con, ngăn cản không cho, thì còn làm gì nữa chứ?"

Cha Kỷ nhíu mày, không lên tiếng.

"Cha, phản ứng đầu tiên khi nghe được ghi âm, không phải là hỏi con gái mình có làm sao không, mà là tức giận, cảm thấy con vu hãm bọn họ."

Bị Sơ Tranh nói ra như vậy, sắc mặt cha Kỷ hơi khó coi, ngược lại bừng tỉnh: "Sơ Tranh, con không sao chứ?"

Sơ Tranh lắc đầu, lấy di động về: "Cha, ngủ ngon."

Cha Kỷ: "......" Nói xong rồi à?

Cha Kỷ trơ mắt nhìn Sơ Tranh rời khỏi phòng, hắn đáy mắt hiện lên một chút mờ mịt, ngã ngồi xuống ghế.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sơ Tranh không ngừng quanh quẩn trong đầu ông.

Năm đó vội vàng làm ăn, quả thật ông đã xem nhẹ đứa con gái này. Mà người vợ ông cưới hiện tại, chỉ là tìm một người có thể chăm sóc cô tốt hơn mà thôi.

Nhưng mà sao lại biến thành như vậy rồi?

-

Trong phòng của Kỷ Đồng Đồng.

"Mẹ à, Kỷ Sơ Tranh rốt cuộc sao lại thế?" Kỷ Đồng Đồng kéo kéo tay mẹ mình, hoài nghi đầy mặt: "Cô ta cứ như đã đổi thành một người khác vậy."

"Gần đây nó có tiếp xúc với ai không?"

"...... Có một người tên là Diệp Trầm trong trường của con." Kỷ Đồng Đồng nói: "Nhà thì nghèo không có nổi mồng tơi để rớt, ở trường học thường xuyên bị bắt nạt. Không biết làm sao mà Kỷ Sơ Tranh lại chơi cùng với hắn."

"Học sinh à?" Mẹ kế nhíu mày.

Kỷ Đồng Đồng gật đầu.

"Ngoại trừ học sinh ra thì sao?"

Kỷ Đồng Đồng cố gắng nhớ lại: "Không có."

"Nó không có khả năng tự mình tỉnh ngộ được, chắc chắn là có người đã nói gì đó với nó rồi." Mẹ kế cầm tay Kỷ Đồng Đồng: "Chuyện này mẹ sẽ điều tra rõ ràng, trước tiên con đừng trêu chọc nó."

Kỷ Đồng Đồng không cam lòng: "Nhưng cô ta dám kêu người nhốt con trên sân thượng......."

"Đồng Đồng, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn."

"...Con biết rồi mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net