Chương 23: Thần hào hệ thống (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: keyy4999

Beta: juki_maiVN

【 Tiểu tỷ tỷ, sau này cô đừng dùng thủ đoạn như vậy để giải quyết vấn đề nữa được không? Chúng ta là hệ thống phá sản a! Hiểu biết một chút không phải tốt sao? 】

Sơ Tranh: "......"

Phiền toái.

【......】 Tiêu tiền phiền chỗ nào!! Đây là chuyện mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước! Không biết thân phận! Tức chết nó!

Cha Kỷ muốn xử lý thủ tục ly hôn với mẹ kế, mẹ kế ngay từ đầu còn dùng lời lẽ cầu xin cha Kỷ.

Nhưng cha Kỷ không dao động, người vợ từ trước đến nay dịu dàng hiền lương, vào giờ phút này lại lộ ra bộ mặt ghê tởm, muốn chia gia tài với cha Kỷ.

Cha Kỷ nể tình bà ta chung sống nhiều năm, không đến mức quá tuyệt tình.

Nhưng mẹ kế cũng không vui, đưa ra điều kiện làm cha Kỷ hoàn toàn không thể tin được, cha Kỷ nghĩ đến con gái của mình, trực tiếp không cho, muốn mẹ con họ tay không rời nhà.

Mẹ kế kinh doanh nhiều năm, cũng may cha Kỷ phát hiện kịp lúc, cũng không để bà ta chiếm được nhiều lợi ích.

Cuối cùng cũng chỉ được hai căn hộ.

Còn biệt thự, cha Kỷ trực tiếp cho mẹ con hai người, còn mình với Sơ Tranh trực tiếp dọn ra khỏi nhà.

Chờ mọi chuyện xong xuôi hết thảy, cha Kỷ mới có thời gian dò hỏi Sơ Tranh, cô có nhiều tiền như vậy từ đâu?

"......"

Cô phải giải thích cái này thế nào? Từ trên trời rớt xuống?

Trúng xổ số?

Không thay đổi cảm xúc, đối mặt với nghi vấn của cha Kỷ, Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tích trữ."

Ngày thường cha Kỷ cho nguyên chủ không ít, nguyên chủ còn thường xuyên lấy lý do, đòi thêm tiền.

Tích trữ đống tiền đó, số lượng quả thật là không nhỏ.

"Thiệt thòi cho con rồi."

Không biết cha Kỷ đang nghĩ gì, mà đột nhiên lại nói vậy.

Sơ Tranh: "......"

Có lẽ là do cha Kỷ cảm thấy áy náy và muốn bù đắp cho Sơ Tranh, Sơ Tranh luôn được ưu tiên, muốn gì liền cho đó.

-

Chuyện của Kỷ Đồng Đồng cùng Dương Thiến Thiến, cũng đã sớm truyền khắp trong trường học, ngay cả học sinh khóa khác cũng biết, bạn bè cùng khóa cũng đồn thổi không ít.

Dương Thiến Thiến nghỉ ngơi cho đến lúc đi học, kết quả là dù chỉ một buổi sáng nhưng cô ta cũng không chịu được, mặt xám xịt xin chuyển trường.

Chuyện của cô ta và Kỷ Đồng Đồng...... Bị người ta nói đồn khó nghe như vậy.

Kỷ Đồng Đồng không tới trường học, lúc đầu chỉ xin nghỉ, sau đó có tin mẹ Kỷ Đồng Đồng và cha Kỷ ly dị, Kỷ Đồng Đồng đành trực tiếp tạm nghỉ học.

"Nhiệm vụ nghịch tập đã hoàn thành?"

Sơ Tranh hỏi Vương Giả.

Hiện tại Kỷ Đồng Đồng và mẹ Kỷ đều bị đuổi ra Kỷ gia, cha Kỷ luôn áy náy với cô, sau này có thể sẽ không tái hôn.

【......】 Nhiệm vụ hoàn thành như vậy, không đạt tiêu chuẩn...... Không phải hoàn toàn là dựa vào điểm tốt(6 sao) sao?

"Lời ngươi nói có ý gì."

【...... Chỉ cần sau này hai mẹ con họ không đến tìm cô gây sự, thì coi như hoàn thành. 】

Phiền vậy!

Đuổi đi mà vẫn còn không được...... Quả nhiên phải khiến bọn họ bị mất vai trên sân khấu mới được chấp nhận.

【......】 Sao tiểu tỷ tỷ lại có loại suy nghĩ này! Câu trên của nó có ý nào như thế?

"Chị Sơ Tranh." Tam Mao thở hổn hển chạy tới: "Diệp Trầm mấy hôm nay không tới đi học, nghe nói nhà hắn cho người mời hắn quay về."

Mấy ngày nay bởi vì chuyện của Kỷ Đồng Đồng, Sơ Tranh không chú ý đến Diệp Trầm.

Phát hiện Diệp Trầm mấy hôm liền không gọi mình đi học bù, cô mới nhớ tới việc tìm người.

"Xin nghỉ?"

"Vâng." Tam Mao vò đầu: "Nghe nói là bị bệnh."

Sơ Tranh nghĩ đến cốt truyện, đêm trước khi thi đại học, Diệp Trầm xảy ra chuyện, khiến hắn không thi đại học được, cuối cùng......

Sơ Tranh ném cặp sách ra phía sau, đi đến nhà Diệp Trầm.

Sơ Tranh nhìn cửa sổ trước phòng Diệp Trầm, cửa sổ đóng chặt, rèm đều bị kéo lên, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cô nhìn xung quanh một vòng, bước lên cầu thang, lập tức đi đến một ngôi nhà.

Không cần cô gõ cửa, cửa nhà mở rộng, có người đang ở ra bên ngoài dọn dẹp.

"Làm gì?" Người phụ nữ thấy có người đứng ở bên ngoài, ngữ khí không tốt rống giọng nói: "Không có việc gì thì đừng cản đường, tránh ra tránh ra, mau tránh ra."

"Diệp Trầm ở đâu."

Bốn chữ, thành công khiến người phụ nữ phải đứng hình tại chỗ, vài giây sau, cô ta hung dữ quát: "Nơi này không có người tên Diệp Trầm, cô tìm nhầm chỗ rồi, đi nhanh đi, đừng cản đường!"

Sơ Tranh tới gần cô ta, khiến ánh mắt người phụ nữ có chút hoảng loạn: "Cô làm gì vậy?"

Trước mặt là cô gái sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh như băng, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Người phụ nữ hét to vào trong: "Lão Diệp! Lão Diệp!!"

Sơ Tranh đẩy người phụ nữ vào bên trong, người phụ nữ có thân hình mập mạp, trực tiếp bị ngã vào bên trong, vừa lúc người đàn ông bị gọi ban nãy đỡ được.

"Chuyện gì vậy?"

Sơ Tranh vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

-

Trong căn phòng tối đen, Diệp Trầm nằm trên mặt đất vừa lạnh vừa ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại tựa như rắn độc, lộ ra tâm tình rét lạnh.

Kèn kẹt ——

Cửa phòng bị người đẩy ra, một người đàn ông đi vào, hắn trước liếc mắt đánh giá Diệp Trầm, sau đó nói: "Tiểu tử, đừng chết vội, bác mày thiếu nhiều tiền như vậy, nếu không phải lão đại chúng tao coi trọng mày, mày cho rằng cả nhà các mày còn có thể sống tốt như vậy sao?"

Cánh môi Diệp Trầm khô nứt, hắn nhấp môi, trong thanh âm nghẹn ngào mang đầy hận thù: "Bọn họ không có quan hệ với tôi."

"Ai da." Người đàn ông cười rộ lên: "Lời này mày cũng dám nói à, chính bác mày kêu tới bắt mày để gán nợ đấy."

Diệp Trầm hơi nắm chặt tay.

Bọn họ căn bản là không phải là người thân của hắn, là một đám cầm thú.

"Lão đại chúng tao cho mày thời gian cả đêm, mày vẫn nghĩ chưa thông, nếu không, đã không phải chịu đãi ngộ như vậy."

Rầm ——

Cửa phòng bị đóng lại, trán Diệp Trầm chạm xuống mặt đất lạnh băng, máu trong thân thể dường như bắt đầu đông cứng.

Hắn cho rằng mình có thể thoát khỏi bọn họ ngay lập tức.

Còn hai tháng thôi...... Chỉ còn hai tháng là thi đại học, hắn có thể rời khỏi nơi này.

Chính bản thân không nghĩ tới, bác hắn sẽ làm ra chuyện như vậy, che giấu chuyện thiếu khoản nợ lớn, không thể chi trả, gán nợ cho hắn. Hắn cũng không nghĩ tới, ở xã hội này, sẽ còn người như vậy, hoàn toàn không công bằng.

Móng tay Diệp Trầm đâm vào thịt, máu thấm ra lòng bàn tay hắn, khiến mặt đất tràn đầy màu đỏ.

Hắn không thể cứ thế rơi vào nơi này.

Không thể......

Không biết bao lâu sau, Diệp Trầm mới nghe thấy bên ngoài có thanh âm đánh nhau, có người đánh vào trên cửa, phát ra âm thanh nặng nề.

Tiếp theo, cửa phòng đã bị đá văng.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Mắt Diệp Trầm không kịp thích ứng ánh sáng, một hồi lâu mới thấy rõ người đứng ở cửa, mặc bộ trang phục đen đeo kính râm to, trong tay còn cầm cây gậy cùng loại.

Bên ngoài người xông lên, có người, cô liền cầm gậy, trực tiếp đánh bay.

Hình như bên ngoài có người bước vào, bọn họ hơi lùi bước lại.

Giữa những tia sáng, một nữ sinh thong thả xuất hiện, đôi tay đút ở áo khoác đồng phục, tư thái trước sau như một lạnh nhạt xa cách.

Diệp Trầm hô hấp một cách khó khăn, phảng phất có thể thấy trên người cô mang theo ánh sáng, xua tan sự âm u bốn phía.

Cô theo ánh sáng đi vào phòng, từng bước đi như thể từng bước đạp lên tim hắn.

Diệp Trầm đột nhiên thu mình lại, giấu mình ở nơi âm u, như thể việc này có thể giấu đi dáng vẻ chật vật kia.

Sơ Tranh tiến lên, Diệp Trầm liền lùi về sau, mãi đến khi hắn không thể lùi lại được nữa, đành dựa vào góc tường.

Sơ Tranh kéo cổ tay hắn.

Ngón tay ấm áp, trên cổ tay hắn, cảm giác ấm áp lan tràn toàn bộ cơ thể, như thể muốn đem cả người hắn đều thiêu cháy.

"Đi rồi."

Diệp Trầm bị kéo lên, lảo đảo lung lay vài cái, chống vào tường phía bên cạnh, miễn cưỡng đứng vững.

Hắn không dám nhìn Sơ Tranh, cố giấu việc thân thể khó chịu, bị cô mang ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net