Chương 29: Thần hào hệ thống (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: DuongChan

Diệp Trầm vào phòng ngủ, đã bị một trái một phải đè trên cửa.

"Anh Diệp, người đưa anh về lúc nãy có phải Nữ Thần của bọn em không?"

Diệp Trầm liếc bọn họ, làm hai người đang giữ mình kinh sợ.

"Sợ cái mẹ gì, chúng ta có ba người, hắn ta chỉ có một có thể đánh thắng ư, thuận theo thì tha, hôm nay không thành thật khai báo, đừng hòng chúng tôi thả ra."

Nam sinh phía trước nói.

Hai người còn lại lập tức phụ họa theo.

Diệp Trầm quét chân về phía người bên cạnh, thân thể léo lên một cái, áp người còn lại lên cửa.

Mấy năm nay hắn không hề nhàn rỗi, tuy thân thủ chỉ được đai trắng, nhưng dư sức dùng với bọn họ.

"Ôi ôi!"

"Anh Diệp đừng đánh nữa."

"Bọn em sai rồi, bọn em sai rồi."

Trong phòng ngủ chó gà bay loạn một hồi.

Diệp Trầm ném chúng ra khỏi cửa, ngồi lại vị trí của mình, bật máy tính lên.

Ba người bạn cùng phòng lại sáp đến: "Anh Diệp, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của bọn em."

Diệp Trầm liếc hắn một cái: "Ừ"

Ba người họ nháy mắt: "Tôi nói là cô ấy mà, ở trường có khá nhiều người đi xe xịn, nhưng một tháng đổi một chiếc chỉ có cô ấy mà thôi."

"Anh Diệp, anh với Nữ Thần tiến triển đến đâu rồi?"

"..." Diệp Trầm gõ bàn phím hai cái, không trả lời vấn đề này.

"Anh Diệp... anh không biết..."

"Mà anh Diệp, anh không gấp nhưng bọn em đều thấy lo cho anh, gả anh cho hào phú, là tâm nguyện cả đời của bọn em."

Diệp Trầm nâng cặp mắt đen thâm thúy lên: "Gả cho hào phú? Gì cơ?"

Ba người họ lập tức giật mình, cuống quýt đấm vai bóp chân cho hắn: "Bọn em nói là anh Diệp tương lai sẽ trở thành hào phú, ha ha ha, lúc nãy bọn em nói lung tung đấy, lung tung đấy."

Diệp Trầm đẩy máy tính ra: "Việc của các cậu đã làm chưa? Hai ngày nữa hội nghị diễn ra đồ và tài liệu đã làm xong rồi?"

"Anh Diệp chuyện đó, bọn em làm anh cứ yên tâm." Trong đó có một nam sinh vỗ ngực cam đoan.

Nói đến chính sự, mấy người họ liền nghiêm túc.

Thảo luận xong, một nam sinh trong số họ lại tìm về chủ đề lúc trước: " Anh Diệp, anh không muốn lấy hào phú à?"

"Nữ Thần có rất nhiều người theo đuổi, em còn thấy người ta tặng hoa cho cô ấy."

Diệp Trầm nhìn về phía hắn, người nọ tranh thủ nói: "Yên tâm, Nữ Thần không nhận."

"Anh Diệp à, không phải bọn em đã nói rồi à, hai người quen nhau lâu như vậy, cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*!! Anh không ra tay, Nữ Thần sẽ bị cướp mất đấy."

*Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt – 近水楼台先得月 – jìn shuǐ lóu tái xiān dé yuè (ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên–> xuất phát từ 1 bài thơ thì phải –> tóm lại là ở gần người giàu có quyền thế/ sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích). => Điển tích này về ông Phạm Trọng Yêm, làm quan to nhiều việc lớn, nên quên mất cất nhắc 1 số tay chân. Một ông khách khanh bèn viết 1 bài thơ, trong đó có câu trên, để oán trách là mình ko dc cận kề nên bị quên mất rồi. PTY đọc xong, có thăng chức cho ông này.

"Anh không gấp, nhưng bọn em nhìn mà gấp muốn chết."

Diệp Trầm vuốt mi tâm, nói: "Hình như cô ấy không có ý như vậy với tôi."

Hắn đã thăm dò rất nhiều lần.

Ba người cùng phòng lập tức ngồi đối diện với Diệp Trầm, Tam Đường Hội Thẩm theo dõi hắn: "Anh đã tỏ tình với cô ấy rồi à?"

Diệp Trầm lắc đầu.

Nhưng hắn từng ám chỉ...

"Không tỏ tình thì làm sao anh biết Nữ Thần không thích anh?"

"..."

"Anh Diệp, con gái phải theo đuổi, nhưng anh không hề làm gì cả, chẳng lẽ để Nữ Thần theo đuổi anh ư?"

"..."

"Nữ Thần cũng không phải như những người khác... dong chi tục phấn*, anh phải chủ động, chủ động đó biết không?"

*Dong chi tục phấn: con người bình thường, tầm thường.

"..."

"Bọn em sẽ lập cho anh một bản kế hoạch, đảm bảo chắc chắn anh sẽ tỏ tình thành công."

"..."

-

"Sơ Tranh, có người tìm kìa." Cha Kỷ cầm quyển sách gõ cửa phòng Sơ Tranh.

"Hình như là học trưởng trường con."

"Muộn như vậy rồi, không gặp."

Cha Kỷ: "..."

Ông là cha còn không nói gì cả, sao con bé đã như vậy rồi?

"Khục khục, người ta tìm tới tận nhà rồi, con xuống gặp một chút đi, có khi là việc gấp?" Ngày trước lo con bé làm xằng bậy, bây giờ thì cả ngày chỉ ở nhà rồi đến trường, hai nơi đó tạo thành một đường thẳng cơ bản, mọi bữa tiệc đều ngại phiền không đi, biến thành tiểu thư khuê các không rời khỏi cổng nửa bước, làm ông hơi lo lắng.

Cha Kỷ liên tục nói, Sơ Tranh thấy phiền quá, đứng chạy xuống lầu.

Ở phòng khách có hai người đang chờ cô, là bạn cùng phòng với Diệp Trầm.

"Học muội." Họ cười hì hì chào hỏi cô.

"Diệp Trầm xảy ra chuyện gì à?"

"..." Quan tâm đến như vậy, lại nói không thích Diệp Trầm?

"Không phải, khục khục à đúng vậy... anh ấy bị cảm rồi, nói muốn gặp em, cho nên bọn anh tới tìm, muốn em qua đó xem một chút."

Lừa người trước rồi tính sau.

Sơ Tranh dò xét hai mắt hắn: " Anh đang lừa tôi."

Bạn cùng phòng: "..."

"Thật ra, chuyện đó, Diệp Trầm có việc tìm em."

Bạn cùng phòng nói: " Anh sợ em không đi, cho nên mới nói như vậy."

"Hắn có thể gọi cho tôi mà."

Bạn cùng phòng chắp tay trước ngực cầu xin cô: "Cầu xin em đó."

Sơ Tranh cũng không bằng lòng lắm, nhưng để có được thẻ người tốt từ Diệp Trầm, cô chỉ có thể đi theo.

Bạn cùng bàn đưa cô đến một con phố vắng vẻ, bốn phía không một bóng người.

Ven đường có một các ngọn nến tạo ra một con đường, tựa hồ chỉ dẫn cô di về phía trước.

Phía trước, ánh nến lung linh, nam sinh khuôn mặt tuấn mỹ ôm một bó hoa tươi đứng ở trung tâm của những ngọn nến, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên từng đốm lửa.

Diệp Trầm hơi bối rối.

Đợi Sơ Tranh đến gần, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi lên tiếng: "Em có nhớ nơi này không?"

Sơ Tranh không đáp.

Cô nhớ không cái rắm ý!

Cả ngày đi phá sản, làm gì có thời gian mà nhớ những chuyện như vậy... cái thứ này.

"Ngày đó, anh đã gặp em tại chính chỗ này." Diệp Trầm nói.

Diệp Trầm ngừng lại nhìn vào đôi mắt của Sơ Tranh: "Lúc đầu, đã nghĩ em chỉ muốn ''chỉnh" anh, người như em, sao có thể đột nhiên có lòng tốt giúp anh, anh luôn phòng bị, cảnh giác với em, nhưng mà hóa ra anh đã nghĩ nhiều rồi."

"Nhưng đến nay, anh vẫn không biết, tại sao lúc trước em lại đưa tay ra giúp đỡ như vậy."

"Không biết vì sao em đối tốt với anh như thế, nếu không có em... không biết hiện tại anh đang làm gì nữa."

Diệp Trầm dừng một chút, trong lòng động viên chính mình, đưa bó hoa trong tay qua đó.

"Kỷ Sơ Tranh, anh thích em, em có đồng ý làm bạn gái anh không?"

Cuối cùng cũng nói ra.

Tim hắn đập nhanh hơn, nín hơi chờ nữ sinh đối diện trả lời.

Nữ sinh không hề dời mắt mà nhìn hắn, ba từ KHÔNG ĐỒNG Ý đã đến miệng.

【Tiểu tỷ tỷ, nếu từ chối, tôi cảm thấy trong vòng vài phút hắn sẽ hắc hóa cho mà xem. 】Vương giả báo động cho Kỷ Sơ Tranh trước, 【Đừng có thấy bây giờ hắn đang bình thường, biết đâu đáy lòng hắn có ma quỷ thì sao.】

Sơ Tranh: "..."

Vậy là ta không thể từ chối?

【Tiểu tỷ tỷ cần phải có thẻ người tốt, không có nó, cô không thể rời khỏi thế giới này, còn không ngừng lặp lại ở đây nữa. 】

Sơ Tranh: "..."

Thằng chó nào thiết kế vậy?

【... 】Tiểu tỷ tỷ chính xác.

Sơ Tranh vươn tay nhận bó hoa tươi, bốn phía đột nhiên xuất hiện thêm mấy người, hoan hô và tung cánh hoa cho bọn họ.

Dường như Diệp Trầm không thể tin, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, kéo Sơ Tranh vào ngực.

Cô đồng ý làm bạn gái mình.

Vậy ngày cô gả cho mình còn có thể xa sao?

"Hôn một cái, hôn một cái!"

"Nhanh, hôn một cái đi nào."

Diệp Trầm buông Sơ Tranh ra, liếc cô một cái. Sau đó cô đem hoa ngăn giữa bọn họ, ý từ chối rõ ràng.

Diệp Trầm có chút thất vọng, nhưng không để ý, hắn còn rất nhiều thời thời gian, từ từ cô sẽ chấp nhận thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net