Chương 32: Thần tượng quốc dân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: nhunghoang8504

Beta: juki_maiVN

Sơ Tranh gặp đạo diễn ở phim trường.

Đạo diễn hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền(田), nhìn có cảm giác rất an toàn.

Đạo diễn có chút nghi ngờ đánh giá Sơ Tranh, khí chất của cô gái nhỏ này...... sao không giống với lần gặp trước nhỉ?

Gặp mặt đã mất không ít thời gian, Sơ Tranh cũng bực mình đạo diễn làm chuyện vô nghĩa, trực tiếp nói vào chủ đề chính.

Hai bên cuối cùng cũng thỏa thuận xong, củ khoai lang ném phỏng tay của Sơ Tranh*, trong vài phút cuối cùng đã chuyển một ngàn vạn cho đạo diễn thành công.

*Ý nói Sơ Tranh làm việc này một cách rất khó khăn

Nhưng thứ mà Sơ Tranh ngàn lần không nghĩ tới chính là —— số tiền đó quá nhiều nên không thể giao nhiều thế một lúc.

Người tính không bằng trời tính.

Thanh âm Vương Giả vui sướng vang lên, 【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ bị phạt gấp đôi, một ngàn vạn đã đến nơi. Mong tiểu tỷ tỷ trong một giờ, tiêu hết hai ngàn vạn nha! 】

Sơ Tranh: "......" Chẳng những gấp đôi, thời gian còn giảm bớt!

Cô liếc mắt nhìn đạo diễn ở phía đối diện một cái, biểu tình càng nghiêm túc: "Đạo diễn."

"Cố tiểu thư?" Không phải là hối hận chứ? Bộ phim này của bọn họ giai đoạn đầu đã có người tài trợ, nhưng phần hậu cần ông vẫn lo đi tìm nhà đầu tư...... 1000 vạn đối bộ phim của bọn họ mà nói nói, chính là số tiền rất lớn.

"Tôi có thể thêm 1000 vạn nữa không?" Súc vật thật, sao lại dám giao gấp đôi cho cô.

Bộ mặt đạo diễn cứng đờ, một lát sau cười tươi như hoa nở: "Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể."

Hôm nay là ngày gì vậy?

2000 vạn đó!

Một khoản lớn!

Thần Tài!!

Sơ Tranh và đạo diễn đến ngân hàng, chuyển khoản luôn, tiền đến tay, đạo diễn kia cười vui vẻ.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, 1000 vạn khen thưởng đã được chuyển đến. 】

Sơ Tranh: "......" Không nhầm chứ?

【 Đúng vậy tiểu tỷ tỷ, gấp đôi là một dạng trừng phạt, không thể nhân đôi tiền thưởng cho cô đâu ~ cho nên tiểu tỷ tỷ, tốt nhất là nên hoàn thành trong thời gian quy định, lúc nãy tiểu tỷ tỷ bị quá giờ cho nên mới giảm thời gian xuống, yêu cầu lần sau tiểu tỷ tỷ chú ý điều này. 】

Sơ Tranh: "......"

Vậy nghĩa là, lúc ban đầu chỉ là 1000 vạn, sau đó sẽ bị dồn đến 100 triệu, thì tiền cô nhận được, vẫn chỉ có 1000 vạn, thời gian không thêm mà còn bị bớt đi......

Tiêu tiền mệt mỏi quá.

Rốt cuộc là cái nào tên súc sinh vật nào thiết kế thứ hệ thống trái với khoa học này.

-

Sơ Tranh trở về, vừa định đóng cửa, một đôi tay đã chống ở cửa.

"Cô không có việc gì à?" Nữ nhân trang điểm tinh xảo liếc mắt nhìn cô, đẩy cửa ra xách đồ bước vào.

Đó là bạn cùng phòng của nguyên chủ —— Liễu Mạn Mạn.

Liễu Mạn Mạn đem mấy thứ trong tay ném lên sô pha: "Cố Sơ Tranh, cô cũng đừng trách tôi, nhờ bản lĩnh của bản thân nên tôi mới có được vai, xã hội này chính là như vậy."

Sơ Tranh đóng cửa lại, nhìn lại về phía Liễu Mạn Mạn.

Đối tượng nguyên chủ muốn nghịch tập...... Có lẽ chính là cô ta.

Liễu Mạn Mạn xách túi, dùng ngữ khí kiểu bố thí nói: "Đúng rồi, tôi có thể nói với đạo diễn, cho cô vai người hầu, có lời thoại đó."

"Không cần."

"Ra vẻ thanh cao."

Liễu Mạn Mạn cười nhạo một tiếng, xoay thân hình như rắn nước bước vào phòng cô ta.

Cô ta không dùng thủ đoạn nào để cướp vai chính, nên chẳng cảm thấy áy náy chút nào.

Nguyên chủ và Liễu Mạn Mạn là hai người quen biết nhau từ lúc mới vào nghề, Liễu Mạn Mạn cũng không phải con của gia đình gia giáo gì, hai người không có hậu trường gì cả, đã cùng nhau nhận một vai phụ mờ nhạt ở cùng nơi.

Hai người còn thuê chung phòng này, ban đầu quan hệ còn rất hòa hợp, nhưng dần dần Liễu Mạn Mạn bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến nguyên chủ.

Liễu Mạn Mạn trông xinh đẹp, lại có tài  ăn nói nên dần dần có thể nhận được vai diễn có thoại.

Lúc cô ta đóng phim, coi nguyên chủ như trợ lý, còn hại nguyên chủ nhiều lần không kịp vai diễn của mình, đắc tội đạo diễn, không được đóng nữa.

Trước kia cô ta còn bày đặt giả nai chưa xé tan lớp mặt nạ kia. Nhưng từ lúc Liễu Mạn Mạn cướp đi vai diễn đó, sau khi hỏi cô ta, Liễu Mạn Mạn đã không che giấu ác ý đối với cô nữa.

Mặc dù đến lúc chết nguyên chủ cũng không biết, vì sao Liễu Mạn Mạn lại hận cô như thế.

-

Sau đó Liễu Mạn Mạn vẫn luôn đi sớm về trễ, cơ hội chạm mặt với Sơ Tranh không nhiều lắm, cho đến khi đoàn làm phim báo lịch quay.

Sáng đã có một chiếc xe đón Liễu Mạn Mạn đi.

Cô ta vừa đến đoàn phim, đã đi tìm phó đạo diễn.

"Phó đạo diễn, em nghe nói đoàn phim chúng ta gia tăng kinh phí rồi có phải không?"

Phó đạo diễn gật đầu: "Đúng vậy, có chuyện gì?"

"Nhà đầu tư kia là ai vậy?" Liễu Mạn Mạn tò mò hỏi thăm, nghe thấy câu này, mấy người bên cạnh cũng sôi nổi nghếch tai.

Đoàn phim gia tăng kinh phí, bọn họ đều nghe nói, nhưng đến nay vẫn không biết người đầu tư là ai.

Phó đạo diễn di chuyển ánh mắt ở trên người Liễu Mạn Mạn một vòng, cuối cùng dừng ở cô trước bộ ngực BB của cô ta, cười nói: "Cái này tôi không biết, là đạo diễn nói, tôi hỏi ông ta cũng chưa cũng không nói, có thể là tuyệt mật đó."

"Như vậy à......"

Bộ phim này chọn diễn viên một là không có danh tiếng, hoặc là đã hết thời.

Nghi thức khởi động máy bắt đầu, Liễu Mạn Mạn thấy có người bàn luận.

"Kỳ lạ, sao nữ thứ không tới?"

"Ừ ha, không thấy ai luôn."

"Nữ thứ không phải là Đổng Hân từng nổi một thời à?"

"Hình như là cô ta đấy, chỉ là từng nổi thôi mà, bày đặt kênh kiệu ra vẻ, nam nữ chính và cả nam nữ phụ đều đã tới rồi."

Khi đoàn phim chính thức quay, nữ thứ này vẫn không xuất hiện.

Liễu Mạn Mạn ở đoàn phim hô mưa gọi gió, chẳng những khiến đến phó đạo diễn phải xoay vòng vòng quanh mình, mà nhân viên công tác cũng rất thích cô ta.

Hôm nay Liễu Mạn Mạn mới vừa diễn xong một cảnh, ra hít thở không khí, kết quả đụng phải Sơ Tranh.

Liễu Mạn Mạn kinh ngạc: "Sao cô lại ở chỗ này?"

Sơ Tranh theo thói quen đút tay trong túi, ánh mắt lãnh đạm đảo qua chỗ cô ta, cánh môi khẽ mở: "Cô quan tâm làm gì?"

"A." Liễu Mạn Mạn khoanh tay trước ngực, châm chọc nói: "Trước đây tôi nói sẽ xin cho cô diễn một vai, cô không cần, hiện tại đoàn phim đã bắt đầu quay, cô tới đây làm gì?''

"Chó ngoan không cản đường."

Cảm xúc của Liễu Mạn Mạn cứng đờ, giận ngược lại nói: "Cô dám mắng tôi!"

Sơ Tranh nghiêm túc phủ nhận: "Không hề."

Tự mình nhận, còn trách tôi?

Đừng tưởng rằng cô lớn lên đẹp là có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm!

Liễu Mạn Mạn nhíu mày, rõ ràng cô ta chỉ cây dâu mắng cây hòe là mình...... Nhưng hình như nữ nhân này không đúng lắm.

Trước kia Cố Sơ Tranh quật cường, thanh cao, nhưng cô ta cũng không giống bây giờ, khiến người ta cảm giác lạnh như băng, không thoải mái.

"Cô hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này." Liễu Mạn Mạn đột nhiên bực bội, đẩy cô ra ngoài: "Bên trong đang đóng phim, cô đừng quấy rầy bọn tôi, đi nhanh lên."

Sơ Tranh đè cô ta lại, vặn lại, thuận thế túm cô ta, Liễu Mạn Mạn trừng mắt, thân thể không chịu nổi khống chế, bị đẩy ra ngoài.

Liễu Mạn Mạn trực tiếp ngã xuống mặt đất, cả người ngây ngốc.

"Mạn Mạn."

Một người đàn ông chạy tới, đỡ Liễu Mạn Mạn dậy.

" Xảy ra chuyện gì vậy?" Phó đạo diễn đỡ Liễu Mạn Mạn, đau lòng không thôi.

Bàn tay Liễu Mạn Mạn cọ sát trên đất bị chảy máu, đau đến nỗi hất hàm với đạo diễn: "Phó đạo diễn, không hiểu tại sao cô ta đánh em."

Sơ Tranh đã thu tay lại, đút trong túi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Phó đạo diễn đối mặt với tầm mắt ngút trời của Sơ Tranh, trong lòng sợ sệt, như bị gắn camera theo dõi, cả người đều nổi da gà.

"Cô không phải......" Hai mắt phó đạo diễn đánh giá, nhận ra cô là ai: "Cố...... Cố Sơ Tranh sao?"

Vai diễn của Liễu Mạn Mạn từng là của cô, nhưng đã bị hắn đổi.

Phó đạo diễn lập tức phản ứng lại, chỉ vào cô, lòng đầy căm phẫn chỉ trích: "Vai diễn đó là do đoàn phim quyết định, cô không hợp với vai đó, sao lại tới tìm Mạn Mạn gây sự? Mau nhanh xin lỗi Mạn Mạn đi.''

"Không có chuyện đó đâu nhá." Tên súc sinh vật này đang mơ à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net