Chương 33: Thần tượng quốc dân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Mặt Sơ Tranh không cảm xúc, làm áp lực của phó đạo diễn tăng lên rất nhiều.

Tâm tình của phó đạo diễn càng trở nên mãnh liệt hơn, một con nha đầu thôi, nhưng lại khiến mình có áp lực lớn như vậy.

"Cố tiểu thư, không cần làm loạn như vậy, bây giờ chỉ cần xin lỗi thôi,nếu không tôi sẽ gọi người."

Sơ Tranh lời ít ý nhiều: "Kêu đi."

Phó đạo diễn: "......" Con nha đầu chết tiệt kia đang thách mình à?

"Các người đứng ở đây làm gì?"

Phó đạo diễn vừa nói cậu đó đã thấy đạo diễn từ bên trong bước ra, trong tay cầm di động, trông khá vội vã.

"Đạo diễn, không có việc gì, không có việc gì." Phó đạo diễn nhanh chân nói: "Chỉ là một vụ ầm ĩ, tôi sẽ kêu cô ta đi ngay."

Đạo diễn đã đi ra, liếc mắt một cái đã thấy Sơ Tranh, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ tươi cười: "Cố tiểu thư, cô tới rồi, không phải nói để tôi đi đón cô sao? Còn phiền cô phải vào đây, thật là xin lỗi."

Đây chính là Thần Tài của bọn họ!

Phải hầu hạ thật tốt.

"Ai làm ồn thì mau đuổi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt." Đạo diễn bớt chút thời giờ nói với phó đạo diễn, đụng phải vị Thần Tài này, phải làm sao bây giờ.

Phó đạo diễn bị choáng ngợp, cảm giác như mình gặp ảo giác, thấy đạo diễn, vẻ mặt lấy lòng nói chuyện với Cố Sơ Tranh.

Liễu Mạn Mạn cũng không dám chạy đi đâu.

Thái độ của đạo diễn......

"Hắn nói tôi." Sơ Tranh trả lời thay hắn.

"Cái gì?" Đầu tiên đạo diễn hơi ngây ngốc, sau đó kịp phản ứng lại, hắn thấy phó đạo diễn và Liễu Mạn Mạn, sao Liễu Mạn Mạn vào đây không quản được, đoàn phim này của bọn họ cũng không phải là tổ chế tác lớn, lại chỉ là một nữ tam, chỉ cần có thể diễn là được.

Nhưng......

Đạo diễn đột nhiên nghĩ đến việc lúc trước, vị nữ tam này, đã cướp vai của Thần Tài.

Đạo diễn đổ mồ hôi lạnh ngay lập tức, Sơ Tranh cũng không đề cập đến, luôn nói chuyện vui vẻ với ông, ông đã quên điều tra chuyện này.

"Sao lại thế này!" Đạo diễn trở tay tát đánh vào đầu phó đạo diễn: "Đây là Cố tiểu thư, trợn to mắt nhìn rõ ràng, Cố tiểu thưmà lại cản đường sao?"

"Mau xin lỗi Cố tiểu thư!"

Đạo diễn quát lớn một tiếng.

Phó đạo diễn ngây ngốc.

Xin lỗi? Cô?

"Đạo diễn......" Phó đạo diễn muốn hỏi vì sao, chưa kịp hỏi, đã bị đạo diễn tát.

Phó đạo diễn cũng chỉ là phó, tuy cũng có lý của phó đạo diễn, nhưng vẫn thua đạo diễn.

"Thực xin lỗi, Cố tiểu thư." Phó đạo diễn hằn học xin lỗi, hoàn toàn không biết sai ở chỗ nào, đạo diễn điên rồi sao?

Liễu Mạn Mạn đứng ở một bên, móng tay cấu vào da thịt.

"Cố tiểu thư, xấu hổ quá, cô đừng chấp nhặt với bọn họ, đi nào, mời vào trong." Đạo diễn nhanh chóng chuyển đề tài.

Chờ Sơ Tranh và đạo diễn đi vào, Liễu Mạn Mạn nắm lấy cánh tay phó dạo diễn: "Phó đạo diễn, sao Cố Sơ Tranh lại thế.''

Phó đạo diễn cũng không biết nói gì, ngữ khí không tốt lắm: "Không biết."

Lại nhìn Liễu Mạn Mạn: "Cô ta không phải là bạn cùng phòng của cô sao? Sao lại xuất hiện ở đây, cô không biết vì sao à?"

Liễu Mạn Mạn lắc đầu, cô ta thật sự không biết.

Mấy ngày nay cô ta đi sớm về muộn, thời gian gặp mặt cô rất ít, căn bản không biết cô đang làm gì.

Lúc ấy, cô ta cũng không cảm thấy cô có triển vọng gì.

"Aizzz, phó đạo diễn...... Từ từ đã nào." Liễu Mạn Mạn còn muốn dựa vào phó đạo diễn, không dám đắc tội hắn.

-

Bên kia đạo diễn đã đưa Sơ Tranh vào, gọi tất cả mọi người tới, giới thiệu đó là nữ thứ mới.

"Đổi nữ thứ a?"

"Nhìn cô ấy lạnh như băng, lại có chút không thân thiện, cùng lắm là khá xinh đẹp."

"Các cô gặp qua cô ta bao giờ chưa?"

"Chưa thấy qua, người mới hay sao á, chẳng lẽ cũng là đi cửa sau tiến vào?"

Đạo diễn thấy những người này càng thảo luận càng sai, nói lớn: "Cố tiểu thư không chỉ là nữ thứ, mà còn là nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta, nhớ chú ý đấy.''

Không gian tức khắc an tĩnh lại.

Liễu Mạn Mạn và phó đạo diễn mới bước vào liền bị sốc.

Nhà đầu tư? Lại còn lớn nhất?

Liễu Mạn Mạn cảm thấy mình bị ảo giác, cô ta véo mạnh mình một cái, bên kia đạo diễn còn đang dạy bảo, rõ ràng mình không bị ảo giác.

Mấy lần diễn thử trước cô ta đều không đến, sao lại là nhà đầu tư chứ?

Không có khả năng!

"Cô hại chết tôi rồi."

Liễu Mạn Mạn vội vàng giải thích: "Phó đạo diễn, tôi không có, cô ta......"

Phó đạo trừng Liễu Mạn Mạn một cái, chạy nhanh qua đi xin lỗi.

Liễu Mạn Mạn nhìn nữ sinh bị người vây quanh, vẻ mặt hoàn toàn không tin.

Sao có thể?

Đạo diễn cho Sơ Tranh một phòng trang điểm riêng, chê cười gì chứ, đây chính là Thần Tài, phải có một phòng trang điểm riêng.

Liễu Mạn Mạn nổi giận đùng đùng vào phòng trang điểm.

Bên trong chỉ có mỗi Sơ Tranh, cô ta thuận tay đóng cửa lại, hầm hừ hỏi: "Cố Sơ Tranh, tiền của mày từ đâu mà ra?"

Sơ Tranh dựa vào bàn trang điểm, thần sắc lạnh lùng nói: "Cô nghĩ cô là cái thá gì, mà bắt tôi phải báo cho cô?"

Liễu Mạn Mạn bị nghẹn: "Lai lịch mày ra sao tao không rõ ư?" Sao cô ta có thể có tiền để đầu tư, tuyệt đối không có khả năng.

"Tôi có lai lịch gì?" Sơ Tranh hỏi lại. Cô ta còn biết cô là ai cơ à, thật là lợi hại!

Liễu Mạn Mạn: ''Mày còn chưa tốt nghiệp cấp ba, gia cảnh cũng không tốt, sao mày có thể có nhiều tiền như thế được?''

Con ngươi cô ta di chuyển, dường như đang suy nghĩ cẩn thận điều gì đó: "Cả ngày mày làm bộ làm tịch, ra vẻ thanh cao, không phải là cầm tiền của đàn ông sao, chạy đến đây ra vẻ à?''

Còn dám khinh thường cô ta, cô cũng có khác gì đâu chứ.

"Tôi nói cô sẽ tin sao?" Sơ Tranh nhéo cổ tay: "Cô thiển cận quá đi."

"Nếu mày có tiền, sao vẫn ở đây, Cố Sơ Tranh, mày đừng có giả bộ. Mày cũng chỉ là được đàn ông bao dưỡng thôi. Mày......"

Rầm ——

Ồn muốn chết.

Sơ Tranh buông đồ trong tay —— là một đạo cụ không biết ai đặt bên trong —— cây búa, ném Liễu Mạn Mạn đang ngất xỉu ra.

Mọi người ngoài cửa: "???"

Sơ Tranh: "......" Chết bà, quên bên ngoài có người.

Cô trấn định mọi người: "Cô ta chỉ hôn mê thôi."

Mọi người: "......" Bọn họ biết, nhưng sao cô ta lại ngất?

Mặt Sơ Tranh nghiêm túc: "Mọi người đưa cô ta về đi."

Sơ Tranh đóng cửa lại, bàn tay vỗ nhẹ ngực.

Nữ thứ kiêm nhà đầu tư lớn nhất, gần đây đã khiến nữ tam bị hôn mê, việc này truyền khắp toàn bộ đoàn phim trong nháy mắt, thậm chí là đoàn phim kế bên cũng đã biết.

Liễu Mạn Mạn tỉnh lại, suýt chút nữa đã muốn đi tìm Sơ Tranh tính sổ, cũng may là phó đạo diễn ngăn kịp.

Đạo diễn đã nói, đắc tội ai cũng không được đắc tội Thần Tài.

Phó đạo diễn lợi hại thế nào, cũng không thể chỉ dùng tiền mà làm được.

Liễu Mạn Mạn hậm hực không thôi, cô ta dựa vào gì chứ!

Rõ ràng trước đây cái gì cũng không có, sao quay đầu lại liền trở thành đối tượng mà mọi người đều hâm mộ, khiến cô ta phải chịu áp lực như vậy.

"Từ từ, mặc kệ hai người có ân oán gì, bây giờ phải nhịn cho tôi." Phó đạo ném xuống một câu như vậy.

Liễu Mạn Mạn: "......"

Liễu Mạn Mạn không cam lòng, bắt đầu đồn bậy bạ trong đoàn làm phim, nói cô được mấy lão già bao nuôi, trước kia cô chỉ là một vai phụ mờ nhạt, thuê nhà trọ để ở, có đôi khi nghèo đến chỉ có thể ăn mì gói.

Nếu không phải bị bao dưỡng, sao có thể sẽ có nhiều tiền thế.

Tuổi Sơ Tranh cũng không lớn lắm, quả thật không giống kẻ có tiền gì.

Lời đồn này, một truyền mười, mức độ đáng tin cũng rất cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net