Chương 36: Thần tượng quốc dân (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Sơ Tranh thay nhanh quần áo rồi đi ra ngoài, Liễu Mạn Mạn đã chuẩn bị xong từ lâu, thấy cô lại đây, khóe mắt lộ ra một tia vui sướng khi người ta gặp họa, nhưng đã thu lại rất nhanh.

"Các bộ phận chuẩn bị."

Nhân viên công tác trong sân lập tức đi xuống, vì là cung yến, nên đương nhiên ai cũng ngồi, Sơ Tranh dựa ra phía trước, nữ tam Liễu Mạn Mạn, an vị ở bên cạnh cô.

Trong sân âm thanh đàn sáo hòa vào nhau, nhóm vũ nương nhảy múa nẹ nhàng.

Sơ Tranh đóng vai một tướng quân, tuy mặc đồ của nữ nhân, nhưng tư thế lại dũng cảm, hoàng đế trêu ghẹo cô, Sơ Tranh cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.

"Nghe nói Khương gia thiên kim có dáng múa rất đẹp, không biết hôm nay có cơ hội nhìn cho đã mắt không?"

Trong số các triều thần, có người lên tiếng.

Khương gia thiên kim này, chính là vai nữ tam của Liễu Mạn Mạn.

Cô ta muốn nhanh chóng gả cho nam chính, lúc này đương nhiên sẽ không cự tuyệt, có vài phần thẹn thùng đứng dậy, tỏ vẻ nguyện ý.

Lúc cô ta bước ra ngoài, phần eo bỗng nhiên bị bó chặt, tiếp theo cả người cô không chịu khống chế bị ngã xuống.

Đầu Liễu Mạn Mạn bị đập xuống đất, da bị rách, bàn tay cùng đầu gối đều nóng rát và đau.

Cô ta còn chưa kịp nói gì, đã nghe thanh âm của Sơ Tranh vang lên: "Đi đường cũng không tốt, múa cái gì chứ, mau cút đi, đừng cản đường."

Đạo diễn bị ngốc luôn, ơ này...... Kịch bản hình như không viết thế mà?

Chẳng những đạo diễn ngốc, ngay cả những người khác cũng có chút ngốc, nhưng cũng không làm loạn trong sân.

Sơ Tranh nói lời thoại, rất phù hợp với nhân vật của cô, trong phim gia tộc của cô và Khương gia vốn không hợp, cung yến trước còn náo loạn khiến mọi thứ không thoải mái.

Hoàng đế cũng không thể bởi vì thế mà trách phạt nàng, rốt cuộc Khương gia thiên kim quả thật bị thương, đổ máu, cô như thế này cũng coi như quan tâm rồi.

Hợp tình hợp lý, thể hiện tính tình ngay thẳng của cô, hoàn toàn không tật xấu.

Đạo diễn chạy nhanh đến chỗ thị vệ, kêu họ đến đỡ cô ta.

Liễu Mạn Mạn ngây ngốc toàn thân, mãi đến khi cảnh này kết thúc, cô ta mới phản ứng lại đây: "Đạo diễn! Kịch bản không phải như thế, vừa rồi có người dẫm váy tôi, tôi mới té ngã!"

Đúng rồi, chính là có người dẫm váy cô.

Người gần cô ta nhất chính là nữ nhân kia, nhất định là cô ta.

"Về chuyện kia thì, bôi thuốc trước đi." Đạo diễn hiển nhiên không cho cô ta giãi bày, kêu nhân viên công tác đưa cô ta dẫn đi.

"Đạo diễn, thật sự là có người cố ý dẫm váy tôi."

Đạo diễn vẫy tay, ý bảo cô ta đừng náo loạn nữa.

Liễu Mạn Mạn không tỏ vẻ chịu phục, muốn giải thích việc của mình, phó đạo diễn thấy tình cảnh phía trước, đành lôi cô ta đi.

Cô ta chỉ là nữ tam, làm ầm ĩ vụ này chỉ khiến cô ta xui xẻo, nói không chừng còn liên lụy mình.

"Ông kéo tôi làm gì?" Liễu Mạn Mạn đỏ mặt.

"Đạo diễn đã không quản rồi, cô làm ầm ĩ lên chỉ gây hại cho cô mà thôi." Phó đạo diễn nói.

"...... Vậy giờ tôi phải diễn thế nào?" Cô ta đắc tội không nổi đạo diễn, Liễu Mạn Mạn ủy khuất nhìn phó đạo diễn.

Cảnh đó đối với cô ta là một cảnh vô cùng quý giá, một cảnh tương đối quan trọng.

Kết quả nữ nhân kia chỉ nói một câu, mình đã bị đuổi ra ngoài?

Phó đạo diễn thấy không ai chú ý đến bên này, vỗ mạnh vào mông Liễu Mạn Mạn: "Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô, chỉ cần cô phải chịu cực chút."

"Thật chứ?"

"Đương nhiên, chỉ cần......"

Phó đạo diễn nhìn cô ta với ánh mắt hiểu chuyện.

Trong lòng Liễu Mạn Mạn rất ghê tởm, nhưng trên mặt phải giả bộ hờn dỗi: "Đã biết."

Liễu Mạn Mạn nhìn về phía màn ảnh bên kia, đáy mắt hiện lên tia oán hận.

Đáng giận!

Lát nữa cô ta sẽ đẹp mặt cho mà xem!

Liễu Mạn Mạn nghĩ vậy, tâm tình tốt lên một chút, nhưng mà khi vừa chụp xong, bên kia cũng chưa ra điều gì ngoài ý muốn.

Sao lại không có gì?

Không thể nào a......

Lúc ấy cô ta không dám hó hé chuyện này quá nhiều, sợ bị phát hiện, nhưng cô ta có vận khí tốt như vậy sao? Làm mấy động tác mạnh trong sân vẫn chưa đứt dây?

Chờ lúc Sơ Tranh quay phim xong, Liễu Mạn Mạn trực tiếp đi qua chất vấn: "Vừa rồi cô cố ý phải không!"

Sơ Tranh cởi áo khoác dày nặng ra, tiện tay ném lên ghế, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.

"Có chuyện gì vừa xảy ra à?" Lúc này đang là mùa hạ nên rất nóng, thanh âm của cô trong trẻo như tiếng suối, nhưng mang theo chút sự lạnh lẽo.

"Cô cố ý làm tôi đóng phim không được." Liễu Mạn Mạn nói: "Là cô khiến tôi té ngã!!"

Sơ Tranh liếc cô ta một cái, lạnh lùng phủ nhận: "Không có."

Tự cô té ấy chứ!

Dám khinh thường ta à, mơ đi cưng!

"Không phải cô thì là ai?" Liễu Mạn Mạn không tin: "Bây giờ tính cách cô là thế à, cô làm mà cũng không dám thừa nhận sao?"

"Không phải tôi." Không nhận, chế không nhận đấy làm sao! Ngon thì giết chế đi a!

Sơ Tranh đi về phía đạo diễn, Liễu Mạn Mạn theo sau.

"Lại đi theo tôi rồi, tôi đánh cô giờ." Sơ Tranh xoay người uy hiếp.

Liễu Mạn Mạn: "......"

Nghĩ về chuyện lúc trước, mình ở trong phòng trang điểm, bị cô đánh sml, Liễu Mạn Mạn khựng lại, đơ người ở tại chỗ.

Đáng giận! A a a! Cố sơ tranh! Tiện nhân! Tiện nhân!!

Mấy ngày sau, Liễu Mạn Mạn không ngừng lăn lộn, nhưng lần nào cũng bị Sơ Tranh đánh lại.

So về chuyện này, cô ta không có chút chứng cứ nào, như thể trước đây cô chưa từng làm gì cô ta cả.

Càng quá đáng hơn, là cô đã cắt bớt cảnh diễn của cô ta!

Mỗi lần tìm đạo diễn, đạo diễn đều bày ra vẻ mặt muốn tống cổ cô ta.

Liễu Mạn Mạn khổ mà không nói nên lời, bị lăn lộn thảm hại, lúc này mới cảm nhận được sự xuống dốc thật sự của mình.

-

"Tô Tửu, buổi tiệc rượu này em cũng không đến à!"

Người đại diện vứt thiệp mời trên người thiếu niên, thiếu niên rũ đầu, vẫn không nhúc nhích.

Người đại diện xoa eo: "Thật là uổng công anh, mang theo em. Em nói đi, sao em lại ngoan cố thế, sao cứ không đồng ý hoài vậy hả? Em thấy tài hoa của em thế nào? Em đừng mộng tưởng, em phải có bối cảnh có hậu đài, không có thứ này, em có gì cũng bằng không!"

"Buổi tiệc này sẽ có rất nhiều người tham dự đó, anh nói cho em biết, em phải đi!"

Người đại diện ném xuống những lời này, rồi mặc kệ thiếu niên phản ứng thế nào, đạp cửa bước ra.

Chờ căn phòng an tĩnh lại, thiếu niên mới thiệp mời kai lên.

Không có bối cảnh......

Không có hậu đài......

Thì chỉ có thể bị người ta dẫm đạp sao?

A....

Ngày của buổi tiệc rượu đó đến, mặc dù Tô Tửu không tình nguyện, vẫn bị người đại diện đưa tới nơi.

Nơi này rất nghiêm trang, nhưng lại khiến hắn cảm thấy lạnh từ xương cốt, linh hồn bọn họ tản r sựa tanh tưởi, làm người ta buồn nôn.

"Tô Tửu, đến đây với anh."

Người đại diện kéo hắn đến phía một nữ nhân bên kia.

Lúc ánh mắt của Tô Tửu nhìn về phía bọn họ, thấy một nữ sinh quen thuộc, nàng đứng ở một bên, giữ khoảng cách với người đại diện, thần sắc lãnh đạm nhìn...... Hắn?

Cô đang nhìn mình.

Tô Tửu biết khuôn mặt này cua mình, thực sự rất hấp dẫn người ta, bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện hiện tại.

Lại là một người bị gương mặt này của hắn hấp dẫn sao?

Tô Tửu nhắm mắt, đều là một lũ thú nhồi bông như nhau, đối mặt những người này, hắn không muốn đáp lại gì hết.

Người đại diện có chút giận, lay Tô Tửu vài lần: "Tô Tửu, em đừng có mà không biết tốt xấu! Cao tiểu thư đang nói chuyện với em đây!"

"Aizzz, không có việc gì đâu." Nữ tử váy đỏ phía đối diện cười nói: "Anh ấy như vậy, tôi mới thích."

Người đại diện cười làm lành: "Kìa...... Hai người ở lại với nhau nha, xin lỗi tôi phải đi trước."

Cao Tuyết Vân gật đầu, lúc người đại diện sắp rời đi, đã thì thầm bên tai Tô Tửu: "Tô Tửu, em đừng đắc tội Cao tiểu thư nữa, nếu không em sẽ thật sự không có ngày để xoay mình bước lên trên!!"

Tô Tửu siết chặt tay, thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net