Chương 37: Thần tượng quốc dân (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: keyy4999

Beta: juki_maiVN

"Hình như anh không thích tôi thì phải?" Cao Tuyết Vân nhìn thiếu niên tiểu bạch thỏ trước mặt, mặt thì thế nhưng tính tình lại chẳng giống tiểu bạch thỏ chút nào

"Dưa hái xanh không ngọt." Thiếu niên nói: "Cao tiểu thư không hiểu đạo lý này sao?"

"Ha ha ha." Cao Tuyết Vân ngược lại lại rất vui vẻ: "Tôi lại thích anh như vậy vì nó tạo ra cảm giác rất vui."

Tô Tửu: "......" Biến thái!

Cao Tuyết Vân nhìn thiếu niên trước mặt, đột nhiên cầm một ly rượu đưa cho hắn: "Như vậy đi, hôm nay cậu uống cạn ly rượu này, thế thì, cậu có thể rời đi lúc nào cũng được."

Tô Tửu nhíu mày.

"Chỉ cần tôi uống xong, là có thể rời đi?"

"Tôi nói chuyện rất giữ lời." Cao Tuyết Vân đưa ly rượu qua.

Tô Tửu nhìn bốn phía một vòng, chấp nhận ly rượu: "Tôi uống xong sẽ được đi?"

Cao Tuyết Vân nhún vai, dường như cũng không để ý.

Tô Tửu đem ly rượu uống có chút gấp, sặc đến khuôn mặt hắn ửng đỏ. Cánh môi dính rượu, trở nên trong suốt, càng có vẻ mê người, Cao Tuyết Vân như muốn nín thở.

Tô Tửu đặt xuống ly rượu xuống, xoay người rời đi.

Đôi môi đỏ của Cao Tuyết Vân cười rộ lên, nhìn thiếu niên rời đi, mãi đến khi nhìn không thấy hắn, mới lấy di động gọi cho một dãy số.

"Đi ra ngoài, chặn người lại, đừng cho người khác thấy."

Bên kia đáp một tiếng.

Cao Tuyết Vân vui vẻ phân phó người chu toàn, nghĩ rằng lát sau có thể cùng thiếu niên kia làm những chuyện phơi phới thanh xuân, tâm tình không thể thư thả hơn.

Nhưng mà tâm tình tốt cũng không duy trì được bao lâu.

"Không thấy? Sao lại không thấy?"

"Chính tôi nhìn thấy hắn đi ra ngoài, các người không phát hiện ra người ta đâu à?"

"Tìm!"

Cao Tuyết Vân cắt đứt điện thoại, khuôn mặt trang điểm tinh xảo xanh mét, nhìn như con vịt!

"Cao tiểu thư......"

"Cút!"

Cao Tuyết Vân quát lớn, bước đi trên đôi giày cao gót.

"Quát tháo cái gì, nếu không phải người Cao gia, cô là cái thá gì." Người nọ chờ Cao Tuyết Vân đi rồi mới dám chửi nhỏ một tiếng.

-

Tô Tửu đầu choáng váng, thân thể khô nóng khó chịu, hắn vừa đi ra khỏi tiệc rượu, đã bị một người lôi từ lỗ chó xuống.

Sau đó bị nhét vào trong một chiếc xe.

Nhưng lúc này hắn rõ ràng không phải ở trong xe, mà là ở trên giường......

Ý thức được điều này, trong lòng Tô Tửu cảnh giác, nhưng mà thân thể quá khó chịu, không ngừng lấn át ý thức.

"Nóng ......"

Tô Tửu cởi nút áo sơ mi, lộ ra mảnh da thịt lớn.

Sơ Tranh đứng ở trước giường, suy nghĩahiện tại nên làm cái gì.

Cô vừa rồi nên đưa hắn đến bệnh viện.

Giờ lại muốn mang hắn về...... Thật phiền toái a.

Để hắn ngâm nước cho tỉnh đi.

Mặt Sơ Tranh nghiêm túc, tay phải nắm lại, tay trái gõ lên lòng bàn tay, đưa ra quyết định.

Sơ Tranh bước phòng tắm xả nước lạnh.

Nhưng mà lúc cô đi ra, thấy khăn trải giường trắng có một mảng lớn màu đỏ.

Thiếu niên dùng đồ vật đâm thủng cánh tay, đau đớn làm hắn tỉnh dậy, cũng thấy rõ người vừa tới.

"Là...... Cô......"

Hắn còn tưởng rằng là người đưa hắn đi là Cao Tuyết Vân, lại không nghĩ rằng, là nữ sinh mới gặp mặt hai lần.

Sơ Tranh lạnh mặt, ngày mai người khách sạn sẽ báo án đấy, nói cô giết người tàng giữ thi thể đấy?

Cô chỉ đi xả nước mà thôi, sao lại biến thành hiện trường giết người?

Phiền.

Bỏ hắn đi vậy.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô không cầm máu cho hắn, cô thật sự muốn vào cục cảnh sát! Không chỉ như thế, cô còn phải mang trọng án a ~~】 Vương giả vui sướng nhắc nhở cô.

Bỏ rơi hắn thôi mà cũng thế à!

Không thể bỏ rơi hắn......

Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng, cắn môi, cuộn tròn thân thể không ngừng chảy máu, vết thương đụng vào thân thể, làm hắn càng khó chịu.

Sơ Tranh tiến lên hai bước.

Thiếu niên đột nhiên lùi lại, cảnh giác nhìn chằm chằm cô.

Sơ Tranh cũng mặc kệ ánh mắt hắn, động thủ đem người kéo xuống, nửa kéo nửa túm tiến vào phòng tắm, trực tiếp đẩy mạnh vào trong nước.

Máu nhỏ giọt ở trong nước, trong nháy mắt liền đỏ một mảnh.

【......】 Thẻ người tốt khó quá a, quá hung tàn, nhìn là thấy không được rồi.

Sơ Tranh lúc này mới cầm cổ tay hắn, suy nghĩ một chút liền kéo tay hắn ra để hắn tự làm.

Tô Tửu bị lăn lộn như vậy, đã không còn sức lực, cả người đều mềm oặt ở bồn tắm, nước trong bồn tắm ngày càng đỏ.

Hắn ánh mắt không có thần sắc nhìn chằm chằm trần nhà, muốn chết?

"Không chết được, cậu không đến mức yếu đến như vậy.''

Thanh âm lạnh nhạt đột nhiên vang lên, ánh mắt Tô Tửu mơ hồ, thấy người kia rời khỏi phòng tắm.

Thanh âm cô từ bên ngoài vang lên, mơ mơ hồ hồ, Tô Tửu cũng không biết cô đang nói cái gì.

Sau một hồi, hắn nghe thấy tiếng bước chân, ngón tay có chút lạnh đẩy tay hắn ra, cầm bàn tay bị thương của hắn kéo ra ngoài bồn tắm.

Ban nãy thân thể Tô Tửu vừa tốt lên một chút, lại bắt đầu nóng lên.

Hắn vô ý thức phát ra thanh âm rất nhỏ.

Thiếu niên ở giũa màu loãng đỏ, con ngươi khép hờ, cắn chặt môi, không cho mình phát ra thanh âm mắc cỡ.

Hắn lại không biết, bộ dáng này của mình càng thêm câu dẫn người.

Nhưng mà Sơ Tranh chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, không lưu tình chút nào đem cồn đổ vào miệng vết thương.

Cồn đổ vào làm hắn đau đớn, thiếu niên tức khắc tỉnh táo không ít, mồm hắn ngậm chặt, nhìn về phía nữ sinh bên ngoài bồn tắm.

Nữ sinh động tác thuần thục rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, băng bó, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn luôn thanh đạm lạnh lùng, không thấy chút nào dục niệm dơ bẩn nào.

Hắn đã quen, ánh mắt những người đó nhìn mình.

Đột nhiên thấy một ánh mắt không giống như vậy, thiếu niên hơi hơi có chút xuất thần.

Sơ Tranh đem tay hắn đặt trên bồn tắm, đột nhiên đứng dậy, bóng cô bao phủ xuống dưới, thiếu niên hoàn hồn, đột nhiên đối diện với đôi mắt thanh lãnh tịch mịch.

Thiếu niên trố mắt nhìn cô, vẫn như......vậy sao?

Hắn nhìn nữ sinh duỗi tay, có chút chấp nhận số phận nhắm mắt lại.

Thanh âm rất nhỏ bên tai, cũng không có đụng tới hắn.

Thiếu niên hơi mở mắt ra, bàn tay kia lướt qua đầu hắn, ấn phía sau một chút, nước trong bồn bắt đầu giảm bớt.

Ánh mắt Sơ Tranh di chuyển, vừa vặn giao với ánh mắt thiếu niên.

Sơ Tranh đột nhiên duỗi tay đè đầu hắn, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai bên.

Ưm...... Cái này rất mềm a......

Thoải mái!

Xoa nhiều thêm chút!

Mặt Sơ Tranh nghiêm túc, ở dưới biểu tình trố mắt của Tô Tửu, sờ soạng một hồi lâu.

"Cô......"

Sơ Tranh trấn định thu hồi tay, đứng thẳng người, như thể chưa xảy ra chuyện ban nãy đem đồ dùng vừa rồi ném vào hộp y tế.

Tô Tửu: "......"

Chờ nước trong bồn tắm xả xong, thân thể thiếu niên hiện rõ lên, mơ hồ có thể thấy được, phong cảnh bên dưới lớp áo sơ mi trắng.

Tô Tửu khó khăn nghiêng người, cản trở tầm mắt Sơ Tranh.

"A......"

Tô Tửu hô nhỏ một tiếng, vẻ mặt đẫm nước, lúc này thân thể vốn mẫn cảm, đột nhiên bị ngâm nước lạnh như vậy, thân thể phản ứng lớn hơn nữa.

Sơ Tranh cầm vòi sen phun, phun một lần từ trên xuống dưới, sau đó tiếp tục xả nước lạnh.

Tô Tửu: "......"

Xả nước xong, Sơ Tranh thấy bên cạnh thả cánh hoa, liền đem rải xuống, cánh hoa nổi trên mặt nước, khiến thân thể thiếu niên che đậy đến như ẩn như hiện.

Tư thế này, có chút giống......

Tô Tửu nuốt ác ý xuống, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Nhưng Tô Tửu cũng không có thời gian đi tự hỏi vấn đề này, thuốc lại lần nữa phát tác, hắn không dám ra phát tiếng, sợ kích thích đến cái người không thể hiểu được này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net