Chương 43: Thần tượng quốc dân (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Lúc Sơ Tranh đến nơi, đội của Liễu Mạn Mạn đã đến rồi.

Khi Liễu Mạn Mạn thấy chiếc xe kia của Sơ Tranh, cả người đều không tốt.

Chiếc xe kia vừa nhìn đã biết rất xa xỉ, sau một lúc Tạ Thuyền và cô ta đưa ra phán đoán, đã khẳng định giá chiếc xe này còn hơn một ngàn vạn.

Nhất định tổ tiết mục không hào phóng như vậy......

Bọn họ đều sử dụng chiếc xe mà tổ tiết mục cho để đến đây, sao cô lại dám dùng xe khác?

Nhưng Liễu Mạn Mạn cũng không ngu, biết bây giờ mình không tư cách nói chuyện, cho nên cô ta chờ người sau đến.

Quả nhiên một lát sau Phùng Kiều đến, lập tức liền bất mãn.

"Dựa vào cái gì mà xe của cô ta và chúng tôi không giống nhau?" Âm thanh của Phùng Kiều cũng không nhỏ, người ở đây đều nghe thấy được.

Đạo diễn chạy nhanh kêu camera man tắt máy quay đi.

Sơ Tranh lạnh như băng phun ra ba chữ: "Tôi có tiền."

Phùng Kiều: "......"

Đạo diễn: "......"

"Cô mà cũng dám quản lý tiền của tôi sao?"

Phùng Kiều: "......"

Đạo diễn: "......"

Khuôn mặt tươi cười của Phùng Kiều lập tức thay đổi, trực tiếp nhìn về phía đạo diễn: "Đạo diễn, tiết mục này có bao giờ làm như vậy đâu?"

Khi tình huống đó đến, bọn họ đều phải dùng cách riêng, còn cô, mới nhìn đã thấy sự phân biệt giữa giàu và nghèo.

Đạo diễn cũng có chút đau đầu, lúc biết cô hành động như thế, suýt chút nữa hắn đã sốc đến nỗi té sml, tùy tùy tiện tiện liền vung một ngàn vạn để mua xe, cmn đến đây để khoe sự rich kids sao?

Nhưng quy tắc, không phải không cho phép.

"Chuyện đó, chúng tôi không cấm, cho nên cô Cố làm thế không thành vấn đề." Đạo diễn xấu hổ.

Phùng Kiều trợn tròn con ngươi: "Cô ta, cô ta gian lận!"

Sơ Tranh thu tay lại: "Tiền tôi vung, sao lại gian lận?"

"Ai biết tiền của cô ở đâu!" Phùng Kiều hừ lạnh một tiếng.

"Dù sao cũng không phải của cô." Sơ Tranh không cảm xúc nói: "Cô không nuôi nổi tôi."

Phụt há há——

Đỗ Minh bên cạnh đang xem kịch, không thể nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.

Tùy tiện vung một ngàn vạn, đúng thật là người thường không nuôi nổi.

Suýt chút nữa Phùng Kiều tức giận đến hộc máu, đạo diễn nhanh chạy lại ngăn cản cô ta, trấn an một lát, chuyện gì đâu không a!

Cho nên Phùng Kiều làm ầm ĩ cũng không có kết quả gì.

Nhưng Phùng Kiều càng nhìn Sơ Tranh không vừa mắt.

"Tất cả mọi người đều tuân theo quy tắc, sao cô ta dám phá hỏng quy tắc hả." Phùng Kiều và Ngụy Quân tức giận.

"Quy định cũng đâu phải là bắt buộc không được phép vậy." Người ta tự dùng tiền mình mua, bọn họ quả thật không thể quản được.

"Người bên kia!?" Phùng Kiều trừng mắt Ngụy Quân: "Tuổi trẻ thế mà lắm tiền ghê ha? Không chừng là có ai bao nuôi rồi.."

Liễu Vũ Hành đứng bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng nói như vậy."

"Nghệ sĩ mới mười tám tuổi chưa ai nghe danh, mà lại có thể tham gia vào show này, cô ta là thứ gì tốt chứ?" Phùng Kiều không thèm để ý.

Ngụy Quân nhún nhún vai, không đáng bình luận.

Liễu Vũ Hành cũng không nói gì.

Phùng Kiều thấy vậy hầm hừ đi đến bên cạnh.

-

Lúc này bọn họ đang ở ngoài thôn, sắc trời đã tối, tổ tiết mục muốn mọi người tự kiếm nơi ở cho mình.

Không sai, tự tìm, nếu thôn dân đồng ý cho ở, vậy thì sẽ được ở.

Nếu tìm không được, thế thì xin lỗi, ngủ ở ngoài đi.

Phải...... Tổ tiết mục sẽ tốt bụng cấp lều cho, nhưng phải tự dựng lều.

Sơ tranh không tính toán đến việc tìm thôn dân, cô tính ở bên ngoài ở một đêm, nhưng Tô Tửu tung ta tung tăng chạy tới: "Tôi tìm được chỗ ở rồi, bên kia...... Ở bên kia kìa."

Sơ Tranh: "......"

Nhờ có khuôn mặt dễ lừa gạt của Tô Tửu, mà hắn đã tìm được một ngôi nhà của thôn dân ở phía Tây.

Thôn dân nhiệt tình mời bọn họ đi vào, xem Tô Tửu như con trai mình vậy.

Sơ Tranh: "......" Đây là một tên lừa đảo, một đám các người thật nông cạn.

Về cái tên Tô Tửu này...... Cô cũng không biết phải nói gì, nhưng vẫn cảm thấy hắn thật giả tạo.

Thôn dân an bài cho bọn họ một phòng tốt, quay xong nơi này, tổ nhiếp ảnh liền kết thúc công việc, sáng mai mới đến tiếp.

Sơ Tranh không có yêu cầu về việc ngủ ở đâu, tùy tiện thu thập một chút, lên giường ngủ.

Phi thường như một đại hiệp phong phạm 'Tới đâu hay tới đó'.

Nửa đêm.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thanh âm kia rất nhỏ, nếu Sơ Tranh ngủ sâu, có lẽ sẽ không nghe thấy.

Cô lấy chăn che lại lỗ tai, không muốn để ý tới.

Nhưng người bên ngoài vẫn gõ mãi.

Gõ đến mức cô phải phiền lòng.

Phiền chết!

Đi ra ngoài đã rồi vứt bỏ hắn sau!

Sơ Tranh xuống giường, kéo cửa ra.

Thiếu niên ôm gối đầu đứng ở bên ngoài, ánh trăng dừng trên người hắn, khiến bóng dáng của hắn trở nên rất dài, vô cớ có vài phần đáng thương.

"Làm gì?" Thanh âm của Sơ Tranh như một tảng băng, lộ ra hàn ý.

"Tôi...... Tôi có chút sợ hãi." Tô Tửu nhỏ giọng nói.

"Mịa." Cậu sợ hãi liên quan gì tôi! Sơ Tranh không cảm xúc đóng cửa, hung dữ cảnh cáo: "Đừng gõ lại lần nữa."

Tô Tửu bị nhốt ở ngoài cửa, hắn chớp chớp mắt, lại gõ cửa lần nữa.

Rầm ——

Có cái gì đập vào cửa, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Tiếp theo là thanh âm lạnh như băng của một cô gái truyền ra, cùng với gió đêm dừng ở bên tai hắn: "Lại gõ cửa, tôi giết anh đó."

Tô Tửu: "......"

Tô Tửu đứng ngoài cửa chốc lát, một chút thanh âm bên trong cũng không có.

Tô Tửu ôm đầu trở lại phòng mình, hắn tắt đèn đi, cuộn tròn trên giường, gối đầu nhìn về hư không.

Chẳng lẽ thật sự cô không phải vì hắn?

Vậy cô muốn gì ở hắn?

Tay Tô Tửu ôm gối, hôm nay hắn có chút xúc động, nếu hôm nay cô cho hắn vào, thì hôm nay hắn sẽ xảy ra chuyện gì?

-

Hôm sau.

Lúc Tô Tửu ra ngoài sắc trời vẫn mông lung, hắn đứng ở trên ban công nhìn xuống phía dưới, sương mù mông lung, có người ngồi ở trong viện.

Bên cạnh có một nhân viên công tác của tổ tiết mục, đang nói gì đó với cô.

Tô Tửu dựa vào ban công miên man suy nghĩ, cô rốt cuộc là dạng người gì?

Chờ nhân viên công tác kia đi rồi, nữ sinh phía dưới đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ban công, Tô Tửu đành phải ngồi xổm xuống.

Ngồi xổm xong mới phản ứng lại, hắn trốn cái gì chứ?

Tô Tửu cẩn thận đứng dậy, nhìn xuống dưới, trong viện đã không ai.

Khi mặt trời đã mọc, tổ nhiếp ảnh đã tới, thuận tiện mang đến nhiệm vụ hôm nay.

Bọn họ được yêu cầu phải tìm kiếm đồ dùng cho mình trong thôn này, để hai ngày sau làm trang bị sinh tồn trên núi.

Mà đồ dùng đó, đều phải ở trong thôn, có thể thông qua việc giúp thôn dân làm việc, hoặc là chơi trò chơi đạt được.

Vì đội của Tạ Thuyền và Liễu Mạn Mạn đến đầu tiên, nên có được manh mối, nhanh chóng có được đồ dùng đầu tiên.

Còn lại đội ngũ cũng nhanh chóng có được.

Chỉ có Sơ Tranh ngồi trong viện, căn bản không muốn động đậy.

"Chúng ta không làm gì sao?" Tô Tửu đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi cô.

"Phiền." Không có đồ dùng cô cũng có thể ở qua đêm, làm như có Boss cấp cuối ở đây không bằng.

"Không có đồ gì, sau này chúng ta phải làm bây giờ? Tôi nghe nói trên núi rất lạnh, sẽ sinh bệnh."

Sơ Tranh liếc hắn một cái, Tô Tửu lập tức ngoan ngoãn tươi cười, đồng tử xinh đẹp dường như đang lộ ra ba chữ 'Tôi rất ngoan'.

"Vậy cậu đi tìm đi." Sơ Tranh lạnh như băng phun ra bốn chữ.

Camera man: "......"

Sao đội này lại đáng sợ thế, nhìn người chung đội với Tạ Thuyền đi, là một CP hoàn mỹ! Chưa từng thấy, một đội thế này......

Hắn cũng không biết nên hình dung như thế nào, tâm tình phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net