Chương 44: Thần tượng quốc dân (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Tô Tửu thật sự tự đi tìm, thôn lớn như vậy, tổ tiết mục đương nhiên sẽ không đẻ ai lang thang mà không tìm được mục tiêu, bằng không tiết mục này sẽ không thể thực hiẹn được.

Nơi nào có đồ, sẽ có ký hiệu giống nhau.

Phát hiện có ký hiệu là có thể đi vào hỏi.

Tô Tửu tìm được nhà một thôn dân, thôn dân này muốn nhờ hắn phơi đồ ăn ra ngoài giùm.

Tuy rằng bình thường Tô Tửu cũng không đến mức không làm nổi việc gì, nhưng cũng từng làm qua việc nặng gì, trời đã nóng còn muốn hắn phơi đồ ăn, làn da bị phơi đến nóng rát đầy đau đớn.

"Khụ khụ khụ......" Tô Tửu dừng lại để ho, hắn buông cái cào tay ra, lòng bàn tay bị ma sát tạo ra không ít vệt đỏ, camera man không biết phải diễn tả thế nào.

Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên trở nên đỏ rực, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, nhìn rất đáng thương, khiến người ta rất đau lòng.

Ngay cả camera man cũng không đành lòng, nhắc nhở một câu: "Cậu có nghỉ ngơi một chút không, tôi sẽ không ghi lại."

Dù sao đến lúc đó cũng biên tập cắt ghép lại, lúc đầu và lúc sau làm tốt là được.

Thiếu niên cười nhẹ: "Không có việc gì đâu, tôi có thể kiên trì."

Cái cào trong tay thiếu niên bỗng nhiên bị người ta giật lấy, camera man sửng sốt hạ máy, nhanh chóng đưa máy ra chỗ khác.

Nữ sinh mang mũ rơm không biết của thôn dân nào nơi đó làm ra, thần sắc lãnh đạm nhìn thiếu niên.

Trước khi thiếu niên lên tiếng, cô đã ném đồ trong tay cho hắn, gỡ mũ khấu trên đầu hắn xuống, một tay túm hắn lại, làm tiếp công việc vừa rồi của thiếu niên.

Một loạt động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, như thể đã từng làm qua.

Camera man nhìn, có chút ngây người.

Vừa rồi cô nương này còn lười không thèm nhúc nhích, sao lại ở đây.

Tốc độ của Sơ Tranh so với thiếu niên nhanh hơn rất nhiều, hoàn thành nhiệm vụ rất mau, có được đồ dùng, không hề có cảm giác khổ tận cam lai vui sướng, cô rất bình tĩnh liếc mắt một cái, ném cho Tô Tửu.

Tô Tửu ôm đồ dùng, sờ mũ trên đầu, quan tâm hỏi: "Cô bị ấm đầu sao?"

"Tiếp theo đi."

Tô Tửu: "???"

Camera man: "???"

Kế tiếp, Sơ Tranh bằng tốc độ rất nhanh, đã có được toàn bộ đồ dùng, khiến camera man sợ ngây người.

Mặc kệ là hỗ trợ làm việc, vẫn là chơi trò chơi, đều tiêu hao thể lực, phối hợp cùng làm cũng vậy, nhưng cô gái này hoàn toàn không sao hết.

Cô gái này là không làm thì thôi đã làm thì ai cũng phải sợ!

Vì thế nên, hôm sau khi mọi người phải làm việc sml, Sơ Tranh vẫn ở trong nhà.

Đến ngày thứ ba, mọi người tập hợp.

"Mạn Mạn và Tạ ảnh đế thật là lợi hại a! Tìm đủ tất cả." Phùng Kiều ghé vào bên người Liễu Mạn Mạn, nói như thể một fan của Tạ Thuyền.

"Tạ ảnh đế đương nhiên lợi hại rồi." Đỗ minh huýt sáo: "Chúng ta cũng không thể so sánh với Tạ ảnh đế a."

Liễu Mạn Mạn cũng ngượng ngùng cười.

"Aizzz, mọi người thấy Tô Tửu không?" Phùng Kiều nhớ tới thiếu niên, xoay đầu hỏi mọi người.

"Không có."

Thôn này không quá lớn, bọn họ đều đã gặp mặt nhau, nhưng không thấy Tô Tửu và Sơ Tranh đâu.

"Chẳng lẽ bọn họ không tham gia?"

"Không thể, tiếp theo chúng ta sẽ ở trên núi, nếu không có đồ dùng, phải làm thế nào?"

"Phải đấy. Aizzz, hai ngày này mệt chết tôi, trong trại tập huấn cũng chưa mệt như thế."

"Cố Sơ Tranh kia...... Nhất định là bị người ta bao nuôi, nói cho cậu biết trước kia cô ta chỉ là diễn viên quần chúng, hơn nữa vẫn là thuê phòng ở trụ." Phùng Kiều lôi kéo Ngụy Quân và Đỗ Minh bát quái*: "Lần này cô ta nếu còn có được đồ, thì nhất định là tổ tiết mục thiên vị cô ta!"

Nguyên bản: 八卦(Bāguà): Bát quái - Một ngôn ngữ mạng được sử dụng để nói về những tin đồn. "八卦 (bāguà)" thường không có cơ sở trong thực tế hoặc chưa được xác nhận, và thường được phóng đại hoặc khuếch đại.

Phùng Kiều phổ cập kiến thức cho mấy người kia là Sơ Tranh đi cửa sau, chợt thấy nơi xa một đám người qua đây, Phùng Kiều đành nhìn về phía bên kia.

Sơ Tranh mang theo ba lô cao nửa người, nhiều đồ dùng nặng như vậy, nhưng trong tay cô lại trở nên nhẹ nhàng.

Tô Tửu ôm một cái bọc nhỏ, ngoan ngoãn đi theo bên người cô.

Nhìn rất giống một cặp đôi yêu nhau.

Con ngươi Liễu Mạn Mạn híp lại, bọn họ quả thật là có đồ dùng...... Liễu Mạn Mạn nhìn về phía Phùng Kiều, thấy phùng kiều sắc mặt không tốt, khóe miệng lại lộ ra một chút ý cười.

Hai ngày này cô ta đã gặp Phùng Kiều hơn hai lần, lúc nghỉ ngơi đã giao lưu với cô ta.

"Tốt, tất cả mọi người đều đến đông đủ!" Đạo diễn vỗ vỗ tay: "Kế tiếp, chúng ta sẽ lên núi."

"Đạo diễn!" Phùng Kiều đứng ra, chỉ vào Sơ Tranh nghi ngờ: "Đồ của cô ta ở đâu?"

"Đồ đều là thông qua nhiệm vụ thôn dân cho hoặc là chơi trò chơi để đạt được." Đạo diễn nói.

"Sao chúng tôi lại không thấy cô ta?" Phùng Kiều không tin.

"Ngay ngày đầu tiên cô Cố đã lấy được hết." Đạo diễn nói: "Còn vấn đề gì sao?"

Mọi người: "......"

"Sao có thể?!" Bọn họ mệt chết mệt sống hai ngày mới tìm được nhiều đồ thế này, có vài đồ dùng còn không thể tìm được.

Sao trong một ngày cô đã kiếm được hết?

Tạ Thuyền cũng phải hai ngày mới làm được.

"Tổ tiết mục công bằng công chính, sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào." Đạo diễn rõ ràng có chút không vui, lời Phùng Kiều nói chẳng phải là đang nghi ngờ tổ tiết mục thiên vị sao?''

"Chính là......"

"Phùng Kiều đừng nói nữa." Ngụy Quân giữ chặt cô ta, hạ giọng: "Hiện tại đắc tội đạo diễn không tốt, đến lúc đó còn rất nhiều tiết mục, nếu thật sự tổ tiết mục thiên vị cô ta, sẽ có rất nhiều người mắng cô ta."

"Dựa vào cái gì cơ chứ!"

"Được rồi."

Phùng Kiều có chút không cam lòng liếc Sơ Tranh một cái.

-

Yêu cầu mọi người lên núi phải mang đồ dùng kiếm được theo, Sơ Tranh và Tô Tửu ở phía sau, nhìn mấy người kia, ai cũng thấm mệt.

Lúc lên núi, ai cũng nằm thở hổn hển.

"Mọi người mau đến nơi trước khi trời tối." Đạo diễn nhắc nhở bên kia: "Trước hết phải dựng một cái lều, đem đồ kiếm được nấu bữa tối."

Đội ngũ kêu gào khủng khiếp, nhưng buổi tối nên không thể đi đâu, mọi người vẫn phải vào trong lều.

Tô Tửu tìm chỗ đất trống, lấy đồ vật ra, tự làm lều.

Nghệ sĩ này ngày thường được nuông chiều từ bé, không mấy khi làm lều, nên làm kiểu nào cũng sai.

Sơ Tranh ngồi một bên nhìn Tô Tửu lăn lộn, Tô Tửu làm cả ngày không được, cầu cứu nhìn về phía Sơ Tranh.

【 Tiểu tỷ tỷ, người tốt người tốt, làm một người tốt. 】Vương giả lập tức nhắc nhở cô.

Sơ tranh hít sâu, đứng dậy đẩy hắn ra, thành thạo dựng lều, khiến cho mấy đội khác phải kinh ngạc.

"Hừ, có gì đặc biệt hơn người ta!" Phùng Kiều lạnh lùng nói một tiếp, tiếp tục dựng cái đống hỗn độn của cô ta lên.

Mấy người kia làm vài lần cũng sập.

Tổ thứ hai dựng tốt là Tạ Thuyền và Liễu Mạn Mạn có kinh nghiệm, nên giúp đỡ bọn họ.

Cuối cùng tất cả các lều đều được dựng, đội Sơ Tranh được no bụng, còn mấy đội kia khá chật vật.

Tổ tiết mục quay phim xong trong hôm nay nên đã kết thúc công việc, Sơ Tranh ngồi trước lều, trong tay cầm một nhánh cây, gõ xuống mặt đất.

Tô Tửu đến ngồi bên cạnh cô: "Sao cô làm gì cũng được thế nhỉ?"

Nhánh cây trên mặt đất dừng một giây, cô nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."

Bầu trời điểm đầy sao, gió đêm phất qua mặt cỏ, có tiếng vang nhỏ.

Tô Tửu đưa tay qua: "Cố tổng, tôi có một vấn đề."

"Hỏi đi."

"Sao cô lại giúp tôi?"

"Để cậu cảm thấy tôi là một cái người tốt." Sơ Tranh di chuyển tay, nhánh cây chỉ về phía hắn: "Tôi là người tốt phải không?"

Tô Tửu: "......"

Có ai lại đi hỏi người khác mình có phải người tốt không bao giờ.

Thấy nói chuyện phiếm không được, Tô Tửu sờ cổ: "Tôi đi vào nghỉ ngơi trước."

Sơ Tranh nhìn lều trại của hắn, thu hồi tầm mắt, chống cằm nhìn lửa trại phía xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net