Chương 54: Thần tượng quốc dân (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Baoyen5202

Beta: juki_maiVN

Dùng bữa xong, Sơ Tranh đưa Tô Tửu trở về, nhưng khi về đến khu chung cư của hắn, bỗng thấy xung quanh có rất nhiều phóng viên.

Đi qua đường khác, kết quả vẫn có phóng viên chen chúc.

Khu chung cư này có không ít minh tinh, không biết là ai có thể làm xuất hiện nhiều phóng viên như vậy.

Nếu Tô Tửu đi ra ngoài, nhất định không thể chạy thoát.

Gần đây, hắn và Sơ Tranh có nhiều tin đồn như vậy, phóng viên nhìn thấy hắn đều như chó thấy thịt.

Sơ Tranh muốn đi xuống xe, nhưng đã bị Tô Tửu kéo lại: "Cố Tổng, cô định như vậy mà đi xuống sao?"

"Nếu không thì? Đổi quần áo nhé?" Sơ Tranh nhìn quần áo trên người mình, không có vấn đề gì.

Tô Tửu: "......" Chỉ cần đổi quần áo là xong rồi sao.

"Cố Tổng, bên ngoài đều là phóng viên, không tốt đâu." Tô Tửu run rẩy mi: "Tốt nhất chúng ta vẫn nên đi từ từ."

Sơ Tranh nhìn ra ngoài, đám người này có thể đánh hết trong một giây, việc gì phải chờ chứ!

Tô Tửu nhất định phải kéo Sơ Tranh lại, vẻ mặt vô cùng hối hả.

Sơ Tranh thu cánh tay đặt trên cửa xe về, hai tay khoanh lại, lạnh lùng nhìn phóng viên bên kia.

Tô Tửu chống cằm, nét mặt ngoan ngoãn cười dịu dàng, nhìn Sơ Tranh không chớp mắt.

Một giờ sau, phóng viên còn ngồi xổm chung cư bên ngoài.

Hai giờ......

Ba giờ......

Tô Tửu nhỏ giọng nói: "Cố tổng, hôm nay có lẽ là không được đây, hay là Cố Tổng cho tôi ở nhờ một chút?"

"Dựa vào cái gì?" Sơ Tranh liếc hắn một cái.

Tô Tửu có chút khựng lại, vài giây sau trả lời chậm rì rì: "Cố tổng không phải là sếp của tôi sao?"

"......" Cô là sếp của hắn chứ không phải mẹ hắn! Dựa vào cái gì mà phải cho hắn ở nhờ chứ?

Tô Tửu chớp mắt, con ngươi đen nhánh, phảng phất có ánh sáng chiếu vào bên trong, sáng lấp lánh: "Cố Tổng cho tôi ở nhờ, nói không chừng tôi sẽ cảm thấy Cố Tổng là một người tốt."

Sơ Tranh: "......"

Sơ tranh trầm mặc một phút, khởi động xe rời khỏi khu chung cư.

Tô Tửu nhếch mép, cúi đầu xóa tin nhắn, tóc mái che khuất con ngươi giảo hoạt.

Sơ Tranh đã thay đổi chỗ ở, bây giờ cô ở trung tâm khu biệt thự, phòng khách có chút xa hoa, nhưng bên trong thực ra lại không có gì, rất giống một biệt thự mới mua, vô cùng tĩnh lặng và trầm mặc.

Hệt như con người của cô.

"Cố Tổng ở đây một mình sao?"

"Đúng vậy."

"Rộng lớn thế này, Cố Tổng không cảm thấy cô đơn sao?" Tô Tửu thắc mắc.

"Vẫn tốt."

"......"

Sơ Tranh để Tô Tửu tự chọn phòng, muốn ngủ phòng nào thì cho ngủ phòng đó, Tô Tửu chỉ vào một phòng không khác biệt lắm với các phòng khác.

Đó là phòng ngủ chính, Sơ Tranh chỉ gật đầu, đi vào phòng bên cạnh.

Tô Tửu: "......"

Cô bỏ hắn một mình ở đây?

Tô Tửu đẩy cửa phòng ngủ chính đi vào, đồ vật bên trong hơi nhiều, vừa nhìn là biết có người ở qua.

Tô Tửu đánh giá phòng một lần, trên mặt bàn là một tập kịch bản, ngón tay hắn chạm vào kịch bản, rồi thong thả cầm lên, đặt trước ngực chính mình, ngón tay vuốt nhẹ.

-

Sơ Tranh trở về phòng bàn luận chính sự với đoàn đội thu mua của cô một chút, sau đó rửa mặt lên giường đi ngủ.

Đùng đùng ——

Ào ào ——

Tiếng sấm rền vang lên từng chút một, chớp rạch ngang bầu trời, làm căn phòng sáng lên.

Sơ Tranh cử động thân mình, mơ hồ thấy phòng có bóng người, cô ngồi dậy một chút, mẹ ơi đây là cái quỷ thế?

Thấy cô ngồi dậy, bóng người kia liền tiến về chỗ cô.

Sơ Trang theo bản năng bóp chặt cổ đối phương, đè hắn trên giường.

"Cố...... Tổng?" Thanh âm quen thuộc truyền đến.

Ầm Ầm ——

Theo ánh sáng từ tia chớp kia, Sơ Tranh thấy rõ người đang bị cô bóp cổ, khuôn mặt tái nhợt, con ngươi dường như có sương mù tràn ngập.

Lại là hắn!

"Cậu muốn làm gì?" Hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới phòng cô làm cái gì? Định hù chết cô sao? Tốt bụng cho hắn ở lại, hắn lại trả ơn cô như thế!

Tô Tửu chỉ vào cổ mình, Sơ Tranh giảm lực, cuối cùng thu tay về, thuận tay bật đèn.

Tô Tửu ôm chặt Sơ Tranh, thân thể run rẩy: "Cố tổng, tôi sợ."

"Ồ, tôi lại không sợ." Có sấm sét thôi mà, sợ gì chứ.

"......"

Sơ Tranh đẩy tay hắn ra, nhưng Tô Tửu lại ôm vô cùng mạnh mẽ, làm thế nào cũng không giật ra được.

Tiếng sấm bên ngoài càng ngày càng lớn, Tô Tửu run rẩy kịch liệt hơn, Sơ Tranh thấy khuôn mặt hắn tái nhợt đến mức đáng sợ, không giống như là diễn kịch.

Sơ Tranh: "......"

Tô Tửu rầu rĩ nói: "Cố tổng, tôi có thể ngủ cùng cô không?"

"Không thể."

"...... Tôi rất sợ."

Sơ Tranh nhẫn nhịn: "Ngủ trên mặt đất."

Tô Tửu không dám tiến một bước, đành gật đầu, Sơ Tranh không nói gì, quấn một đống chăn đưa cho hắn.

Tô Tửu đen mặt, thấy Sơ Tranh định tắt đèn, hắn lập tức lên tiếng: "Cố tổng, có thể không tắt đèn không?"

Sơ Tranh: "......" Sao lại lắm chuyện như thế.

Phụp ——

Ánh sáng trong phòng bỗng dưng biến mất.

Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa đều là một mảnh đen kịt, không có một tia sáng nào, mất điện rồi?

Sấm đánh lớn như vậy, mất điện cũng là bình thường.

Dù sao cô cũng không quan tâm cho lắm.

Sơ Tranh đang định đi ngủ, người trên mặt đất đột nhiên bò dậy, trực tiếp chui vào trong chăn cô, ôm chặt hơn.

Sơ Tranh: "......"

Có thể đánh hắn không?

【 Nếu tiểu tỷ tỷ tưởng tượng về việc đó, thì tôi không có ý kiến nha ~】

Sơ Tranh: "......" Mẹ nó, ai muốn tưởng tượng chứ.

Sơ Tranh nhắm mắt lại, trong lòng đếm đến ba, sau đó nằm xuống luôn, mặc kệ Tô Tửu như con bạch tuộc ôm lấy cô.

Sơ Tranh đưa tay sờ mái tóc mềm mại của Tô Tiểu, tâm tình mới tốt lên một chút.

Ầy...... Đưa tới cửa rồi, không thể không sờ.

Cô cẩn thận vuốt vuốt, thấy Tô Tửu không có phản ứng gì, Sơ Tranh mới sờ thêm.

Tô Tửu: ''......" Cô coi hắn là cái gì thế?

Hắn lăn về phía lồng ngực cô, nhưng cô không hề phản ứng, chỉ xoa đầu hắn, thế là có ý gì?

Tô Tửu cảm thấy lực của bàn tay trên đầu mình yếu đi, hắn cẩn thận chạm vào má cô, nó còn mềm hơn cả tơ lụa nữa.

 Ngón tay của Tô Tửu chỉ một giây tiếp theo đã bị bắt được, bên tai vang lên một tiếng nỉ non: "Đừng phá nữa."

Nhịp tim Tô Tửu đập ngày càng nhanh, nữ sinh xoa đầu hắn, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Tô Tửu: "......"

Cô ấy nghĩ hắn là chó mèo sao?

Tô Tửu mở mồm, nhưng không dám phát ra âm thanh nào sợ đánh thức cô.

Bên tai là tiếng nhịp tim đập ổn định, Tô Tửu lần đầu tiên cảm thấy toàn thân ấm áp.

Hắn vẫn luôn là một người đơn độc, từ nhỏ đến lớn...... Tuy

là sau này, đã khi tiến vào giới giải trí, nhưng dù làm gì, hắn vẫn luôn làm một mình.

Bởi vì hắn không muốn kết bạn với ai hết.

Vậy nên hắn bị mọi người xa lánh, làm khó dễ, lúc đó không có cảm giác gì, chỉ cần hắn có thể đóng phim, làm việc hắn thích là được.

Nhưng đến một ngày, điều hắn thích làm nhất lại bị người khác cướp đoạt.

Nhưng hắn không có năng lực phản kháng, hắn chỉ là một người bình thường, không quyền không thế, hắn vùng vẫy, phản kháng nhưng vô tác dụng.

Hắn cảm thấy ai cũng giống như vậy...

Rồi cô xuất hiện.

Hắn từng nghi ngờ cô mục đích khác với hắn, nhưng dù hắn thử cô như thế nào, cô vẫn không hề lộ ra ý định khác đó.

Tô Tửu cẩn thận đưa tay vào kẽ hở trên tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Cố Sơ Tranh, là tự cô xuất hiện ở trước mặt tôi trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net