Chương 6: Thần hào hệ thống (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: BacNhiLapTan

Beta: juki_maiVN

Nhà Diệp Trầm nằm trong một tiểu khu, có phần hơi cũ.

Tuy vị trí không được tốt, nhưng ít ra nơi này giao thông thuận lợi, lại gần trường học, giá nhà cũng thấp.

Sơ Tranh đưa hắn xuống dưới lầu, một tay đỡ hắn, trong lòng Diệp Trầm có chút bực mình, vì phải để cô thấy hắn chật vật thế này.

Nhưng trong lòng cũng có rất nhiều điều khó hiểu, cô dường như... Thật sự không phải chỉnh hắn.

Có lẽ vậy sao?

Không có khả năng!

"Tôi tới rồi." Thiếu niên cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng vẫn có một chút khó chịu nói: " .... Cảm ơn."

Sơ Tranh thu lại tay, ánh mắt dừng lại phía trên đỉnh đầu của hắn, lại liếc nhìn khuôn mặt của thiếu niên, thấy hắn cúi đầu thấp xuống, lập tức vươn tay, xoa đầu hắn hai cái.

Thật là mềm a!

Vẻ mặt Sơ Tranh vẫn lạnh nhạt nghiêm túc, tiếp tục sờ vài cái.

Ngay từ đầu Diệp Trầm đã bị sờ đến mức ngốc, chờ hắn kịp phản ứng lại, Sơ Tranh đã thu tay lại, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì: "Gặp lại."

Tiếng trang sức trên người nữ sinh vang đinh đinh đang đang trong đêm tối.

Diệp Trầm nhìn cô rời đi khuất.

Có hai ngọn đèn bên đường không phát sáng, làm thân ảnh cô bóng tối hoà cùng ánh sáng lúc ẩn lúc hiện bên trong.

Diệp Trầm nắm chặt cái túi trong tay, quay đầu lại bước khập khiễng lên lầu.

Diệp Trầm, cho dù là ai mày cũng không thể tin tưởng.

"Ô, còn biết đường về nhà à? Vừa chết dí ở đâu về đấy?"

Diệp Trầm vừa mở cửa đã nghe thấy một âm thanh mỉa mai quát lớn.

Trong phòng khách, người phụ nữ nghiêng chân ngồi trên ghế sofa cắn hạt dưa, nói không ngoa thì mặt dài còn hơn một trượng.

Diệp Trầm nặng nề đóng cửa lại.

Người phụ nữ nghiêng mắt nhìn hắn, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi trong tay hắn: "Mày cầm cái gì đấy?"

Diệp Trầm lẳng lặng bước về phòng mình.

Người phụ nữ rà xoát một chút rồi đứng lên, cướp lấy chiếc túi, mở ra nhìn, còn duỗi tay thò vào bên trong sờ.

Một lát sau, bà ta đem túi đập lên người Diệp Trầm, thuốc bên trong rơi hết xuống mặt đất: "Mày có bệnh à? Mua nhiều thuốc như vậy làm gì? Tiền đâu mà mày có? Nói, mày lấy nhiều tiền như vậy ở đâu? Có phải là lấy trộm tiền của tao hay không?"

Tiếng chửi bậy của người phụ nữ càng ngày càng vang dội, thậm chí còn bắt đầu động thủ.

Diệp Trầm nắm chặt đôi tay, cố gắng nghe bà ta chửi bậy.

Vẫn chưa đến lúc, hắn muốn nhẫn nhịn.

Tốt nghiệp xong, ngay lập tức sẽ.....

Trận chửi bậy này kéo dài mãi đến lúc một người đàn ông ở phòng khác đi ra, mới tính là kết thúc.

Phòng khách yên tĩnh trở lại, chỉ còn một mình thiếu niên cùng một đống thuốc trên mặt đất.

Hắn ngồi xổm người xuống, chậm rãi đem thuốc nhặt lên.

Thuốc trị cảm, tránh...

Thần sắc thiếu niên hơi khó coi.

Mấy cái này là cái gì?

-

Sơ Tranh không về Kỷ gia.

Cô không quay về, cũng chẳng ai đi tìm.

Việc đầu tiên Sơ Tranh làm ngày hôm sau là tóc nhuộm đen, vì đỉnh đầu đủ loại màu sắc kia, khiến cô thật sự có chút không dám ra ngoài.

Những thứ đồ linh tinh trên mặt cũng vứt đi.

Quần áo trên thân nguyên chủ thật sự quá cá tính, tuy cô cảm thấy không tệ lắm, nhưng với hình tượng cao quý lãnh diễm của cô đều không hợp.

Cho nên cô quyết định đổi đi. 

【Nhiệm vụ chính: Trong hai giờ, tiêu hết hai mươi vạn.】

Sơ Tranh: "Lúc cần phải tiêu tiền, nhiệm vụ sẽ xuất hiện ngay à?"

【Tiểu tỷ tỷ, chúng ta là hệ thống phá sản a. Lúc có thể tiêu tiền cần tiêu tiền, không thể tiêu tiền thì phải sáng tạo ra cách để tiêu tiền.】Âm thanh hệ thống vui sướng nhắc nhở.

Sơ Tranh: "......."

Hai giờ, so với lần trước nhiều hơn một giờ.

Nhưng Sơ Tranh chưa từng nghĩ tới việc —— kẹt xe!!!

Ngàn tính vạn tính không bằng trời tính.

Lúc đó, cô có thể tiêu hai mươi vạn ở cửa hàng quần áo, nhưng thời gian chỉ còn lại nửa giờ.

Sơ Tranh bình tĩnh nhìn bảng hướng dẫn, đi thẳng đến cửa hàng trang sức.

Tiêu hết hai mươi vạn, cũng không nói cô chỉ có thể mua quần áo.

"Hoan nghênh quý khách."

Sơ Tranh liếc mắt nhìn xung quanh, dừng lại ở quầy bán vòng cổ.

"Hoan nghênh quý khách, muốn xem gì..... " Nhân viên cười ngọt ngào chào đón.

Đối phương có chút kinh ngạc về giá trị nhan sắc của Sơ Tranh, cùng với cách ăn mặc quỷ dị kia.

Lúc này tóc Sơ Tranh đã duỗi thẳng, xoã trên vai, dung mạo tú lệ, mặt không cảm xúc, nhìn qua có vài phần lạnh lùng.

Nhưng cách ăn mặc trên người cô... giống như tên côn đồ đầu đường xó chợ, quần áo da, còn mang theo đinh tán.

Tuy nói quần áo này có vẻ quái dị, nhưng với khí chất lạnh lùng của nữ sinh kia hợp lại, lại khiến người ta không có chút gì là không thoải mái.

Sơ Tranh nhanh chóng đảo qua giá tiền, ánh mắt dừng lại ở một cái Ngọc Tỳ Hưu ở bên trên.

"Lấy cái này."

Nhân viên theo bản năng nhìn giá cả một chút.

Nữ sinh đối diện thực sự không giống người có thể mua nổi đồ vật quý giá như vậy.

Nhưng bọn họ đi làm ở đây, mặc kệ khách nhân có thế nào, cũng không thể lãnh đạm.

Cô ta chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: "Tiểu thư, cái này có giá hai mươi mốt vạn, nhưng dạo này cửa hàng đang hoạt động, cho nên giảm xuống hai mươi vạn. "

Giá hai mươivạn này nói ra, người không đủ tiền đương nhiên sẽ tự hiểu.

"Đúng, tôi lấy nó." Sơ Tranh mặt không biểu tình gậy đầu.

"Tôi muốn cái này."

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một ngón tay, chủ nhân của ngón tay chỉ vào Ngọc Tì Hưu, giọng nói ngọt ngào nói với nhân viên: "Làm phiền gói lại giúp tôi, cảm ơn."

Nhân viên hình như là quen biết cô ta, có chút khó xử: "Dương tiểu thư, vị tiểu thư này đã chọn trước rồi."

"Chọn rồi?" Dương Thiến Thiến quay đầu nhìn Sơ Tranh, đầu tiên là nhìn cách ăn mặc của cô một lượt, sau đó ánh mắt lập tức lộ vài phần khinh thường: "Cô ta mà cũng có thể mua nổi..... A, đây không phải Kỷ Sơ Tranh Kỷ đại tiểu thư hay sao?"

Tầm mắt Dương Thiến Thiến dừng lại trên mặt của Sơ Tranh, có lẽ là đã gặp qua nguyên chủ khi không trang điểm, lập tức nhận ra ngay.

"Ha ha, tôi còn tưởng là ai đây, hôm nay sao cô lại không trang điểm." Ngữ khí của Dương Thiến Thiến có chút mỉa mai.

Dương Thiến Thiến.

Bạn học của nguyên chủ Kỷ Sơ Tranh.

Cùng một bọn với Kỷ Đồng Đồng, trong đầu không thiếu cách chỉnh nguyên chủ.

Lại là một mỹ nhân lòng dạ rắn rết.

Dậy thì xong đẹp như thế, giọng nói cũng dễ nghe như thế, mà sao lại hư hỏng như vậy!

Thế phong nhật hạ(Thói đời lụi bại)

Đạo đức luân tang(Đạo đức xuống cấp)

Nhân tâm bất cổ(Lòng người chẳng già)

Thế thái viêm lương(Thế giới lạnh lẽo)*

*Nguyên bản:

世风日下,道德沦丧,人心不古,世态炎凉 - 1 thành ngữ TQ nói về sự thoái hóa đạo đức

【 Tiểu tỷ tỷ, thời gian sắp hết rồi! 】 Hệ thống nhắc nhở Sơ Tranh.

A!

Đúng rồi!

Cô còn phải tiêu tiền.

Lúc này Sơ Tranh mới thu lại những cảm xúc trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhân viên: "Tính tiền."

"Chờ một chút." Dương Thiến Thiến ngăn nhân viên lại: "Thứ này tôi nhìn thấy trước, nhất định phải cho tôi."

"Dương tiểu thư, thứ này...."

Nhân viên rất khó xử, trước đó quả thực Dương Thiến Thiến có đến xem qua, nhưng cô ta chỉ nói nhìn một chút, cũng không có nói muốn mua a.

"Theo thứ tự trước sau, tôi đã tới trước để nhìn, tôi nói chốc lát mới tới mua sau." Dương Thiến Thiến bày ra vẻ mặt chắc chắn.

"Cô giao tiền đặt cọc rồi?" Sơ Tranh bình tĩnh hỏi.

"....." Dương Thiến Thiến nghẹn giọng, tiếp theo cô ta hừ lạnh một tiếng: "Không giao thì sao? Mẹ tôi là hội viên ở đây, không cần giao tiền cọc có phải không?"

Câu cuối cùng là hỏi nhân viên.

Nhân viên nhìn Sơ Tranh, nghĩ thầm, bộ dạng này thật sự không giống người có thể lấy ra hai mươi vạn.

Mà mẹ của Dương Thiến Thiến quả thực là khách hàng VIP kim cương của bọn họ, cuối cùng cân nhắc một chút đáp : "Đúng."

Đắc tội Dương Thiến Thiến, chỉ sợ công việc này cô cũng không giữ nổi.

Dương Thiến Thiến đắc ý cười lên, ngón tay chỉ vào trên quầy: "Chú Kỷ đã sớm mặc kệ cô, tiền của cô ở đâu ra? Kỷ Sơ Tranh cô đừng tưởng mình sẽ được người ta trả tiền cho*, đem hai mươi vạn xem thành hai vạn, vô duyên vô cớ làm người khác chế giễu."

Nguyên bản: 打肿脸充胖子(Dǎ zhǒng liǎn chōng pàngzi): Mặt sưng vù má phúng phính - là 1 thành ngữ TQ nói về việc chi trả tiền hộ người ta

Dương Thiến Thiến và Kỷ Đồng Đồng là cùng một bọn, đương nhiên những chuyện về nguyên chủ cũng biết rất rõ.

Bởi vì Sơ Tranh làm to những chuyện đó, làm cha Kỷ tức giận không nhẹ, lập tức liền ngừng chu cấp cho Kỷ Sơ Tranh.

Dương Thiến Thiến biết tốc độ tiêu tiền của cô, cảm thấy cô căn bản không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, lúc này mới dám nói như thế.

Sơ Tranh đột nhiên duỗi ta, nắm lấy ngón tay của Dương Thiến Thiến, bẻ một cái.

Răng rắc ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net