Chương 7: Thần hào hệ thống (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hina_love_BB

Beta: DuongChan

Động tác của nữ sinh thanh nhã lạnh lùng, nhanh vô cùng, chưa ai ở đây thấy rõ, chỉ nghe một tiếng 'răng rắc' giòn vang.

"Á......"

Dương Thiến Thiến kêu thảm thiết một tiếng.

Sơ Tranh nắm lấy ngón tay cô ta, thần sắc lạnh nhạt: "Bây giờ cô còn muốn mua không?"

"Kỷ Sơ Tranh!" Dương Thiến Thiến đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể kêu to: "Cô dám ra tay với tôi, cô điên rồi à? Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi!!"

Nhân viên bán hàng hơi luống cuống, không biết nên làm gì bây giờ.

Sơ Tranh tiếp tục dùng sức bẻ.

"Đau quá......" Nước mắt của Dương Thiến Thiến đã rơi xuống, mang theo tiếng khóc nức nở: "Tôi không mua tôi không mua nữa, Kỷ Sơ Tranh cô mau buông tôi ra......"

Ngón tay sơn móng tay màu đen kẹp một tấm thẻ, đưa cho nhân viên bán hàng: "Quẹt thẻ, tính tiền."

Nhân viên bán hàng nuốt nuốt nước miếng.

Nhìn ánh mắt của Sơ Tranh, lộ ra một nỗi sợ hãi.

Cô ấy không có mù, đương nhiên nhìn ra được Dương Thiến Thiến đang khiêu khích, nhưng từ đầu người ta chỉ nói có mấy câu, cuối cùng lại động thủ.

Đây giống như đang xem đấu võ, bắt đầu một trận càn quét, kết quả đối phương xuất một chiêu liền thắng.

Phong phạm đại hiệp.

Đẹp trai bức người đó!

Nhân viên bán hàng nhanh chóng tính tiền, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, là vị tiểu thư này ép thôi.

Nhân viên bán hàng làm xong hóa đơn, cầm máy POS* chạy ra: "Tiểu thư...... Mời nhập mật mã......"

*POS được viết tắt từ Point Of Sale là thiết bị dùng cho phương thức thanh toán bằng thẻ được sử dụng ở hầu hết tất cả các khách sạn, nhà hàng, siêu thị, trung tâm thương mại, cửa hàng kinh doanh tầm trung trở lên... sử dụng để khách hàng thanh toán các khoản phí dịch vụ bằng thẻ quốc tế hoặc thẻ nội địa. Máy POS có ưu điểm gọn nhẹ, dễ lắp đặt nhiều nơi, chiếm diện tích nhỏ nhưng lại giúp đỡ rất nhiều trong việc thanh toán chi phí cho khách hàng. Ngày nay, tại các thành phố lớn, mọi người ngày càng ưa chuộng việc sử dụng thẻ để thanh toán qua máy POS.

Hóa đơn chạy ra trong nháy mắt, hệ thống liền vui sướng bật âm thanh nhắc nhở.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ đã hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng hai mươi vạn đã vào trong sổ. 】

Sơ Tranh rút tay bẻ ngón của Dương Thiến Thiến lại, ngón tay Sơ Tranh chà xát lên quần áo của cô ta, chỉ vào nhân viên bán hàng đang lấy Ngọc Tì Hưu lại đây: "Mua không? Ba mươi vạn.''

Tay Dương Thiến Thiến vừa cử động lại, nghe vậy suýt chút nữa phun một ngụm máu.

Mua cái gì mà mua!

Ba mươi vạn, vậy mà cô ta cũng mở miệng nói được!

Kỷ Sơ Tranh - cái đồ đê tiện này!

Cô ta trừng mắt hung ác nhìn Sơ Tranh: "Kỷ Sơ Tranh cô chờ đó cho tôi!"

Nói xong như thể sợ Sơ Tranh lại động thủ, nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa hàng.

Sơ Tranh: "......"

Chờ làm gì? Để tôi bẻ thêm lần nữa à? Người bây giờ thật sự là quái lạ.

Nhân viên bán hàng nhìn Sơ Tranh cầm đồ rời đi, liền chạy tới bên cạnh đồng nghiệp vừa bị dọa: "Nữ sinh vừa rồi kia, cô có cảm thấy rất soái hay không?"

Đồng nghiệp gian nan nói: "Đó là Dương tiểu thư, cô ấy đắc tội......"

"Dương tiểu thư chắc là cũng biết cô ấy, hơn nữa người có thể dùng hai mươi vạn để mua đồ, thì có lẽ không phải là người tầm thường."

"Vậy sao cô ấy lại mặc như thế?"

"Cho nên ấy, không phải bình thường giám đốc hay nói cho chúng ta biết sao, không thể trông mặt mà bắt hình dong."

"Hiểu... hiểu rồi."

-

Dương Thiến Thiến chạy thật xa, rồi mới lấy hơi một chút.

"Mình chạy làm gì chứ?"

Cô ta không thể hiểu được nhìn về phía sau, xoa xoa ngón tay bị Sơ Tranh bẻ, trong ánh mắt lộ ra vài phần oán hận.

Hôm nay Kỷ Sơ Tranh kia......

Hình như hơi lạ.

Cô ta lấy di động gọi điện thoại cho Kỷ Đồng Đồng: "A lô, Đồng Đồng, Kỷ Sơ Tranh chịu phải kích thích gì thế?"

"Cậu thấy cô ta à?" Giọng nói Kỷ Đồng Đồng đè ép vài phần hưng phấn.

Kế hoạch hôm qua thành công rồi sao?

Bên kia không hề có động tĩnh, nhưng bởi vì sợ bại lộ bản thân nên cô ta cũng không dám tùy tiện liên hệ.

"Vừa rồi tớ mua quà sinh nhật cho ba tớ ở trong tiệm đá quý gặp được cô ta. Nhìn Kỷ Sơ Tranh như trúng tà vậy, còn tranh mua ngọc Tì Hưu hai mươi vạn với mình. Tớ tìm lâu lắm rồi mới thấy cái thích hợp, mà để cô ta như cướp đi vậy, còn dám ra tay với tớ nữa......"

"Cậu nói cái gì?" Cửa hàng đá quý? Không phải hiện tại chị ta đã...... Chẳng lẽ đã thất bại......

"Thiến Thiến, cậu ở đâu, tớ đến tìm cậu, gặp mặt rồi nói."

-

【 Tiểu tỷ tỷ, đồng ý với tôi sau này chuyện chúng ta có thể dùng tiền giải quyết, tuyệt đối không động thủ được không?】Hệ thống bám lấy Sơ Tranh khóc lóc kể lể.

Từ bỏ... phiền phức.

【......】Trời ơi! Nó đã tìm được tiểu tỷ tỷ kiểu gì vậy nè.

【Từ bỏ thì không ai xem là phá sản nha! Không thể từ bỏ!】Hệ thống yếu đuối nói.

Vì sao nó lại trúng ngay tiểu tỷ tỷ khác người một lời không hợp liền động thủ chứ!

Tiểu tỷ tỷ này đáng sợ quá!

Hệ thống cách vách(nhà bên) nói ký chủ nhà hắn rất tích cực hướng về phía trước, đối xử hắn khá tốt.

Sao nó lại gặp phải một...... tiểu tỷ tỷ hung ác như vậy.

"Phiền phức."

Sơ Tranh mua quần áo rồi trở lại Kỷ gia, trong nhà chỉ có người hầu ở, vị mẹ kế kia hình như đã đi ra ngoài du lịch với người khác, mà Kỷ Đồng Đồng cũng không thấy.

Phòng Sơ Tranh được kết hợp từ hai gam màu xám đen, nhìn vô cùng áp lực.

Đi một vòng, mở tủ quần áo ra liếc nhìn, tất cả đồ bên trong đều giống bộ cô mặc trên người.

Sơ Tranh lạnh lùng đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người đi vào toilet tháo trang sức, thay quần áo mới mua.

Đôi hàng mi của nữ sinh trong gương cong vút, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, nếu như cười rộ lên, nhất định là một mỹ nhân.

Cho dù lúc này Sơ Tranh lạnh mặt, cũng là một mỹ nhân có khí chất lạnh lùng.

Không biết dây thần kinh nào của nguyên chủ bị lệch, không lo làm một mỹ nhân cho thật tốt, lại muốn trang điểm mình thành cái bộ dáng như quỷ kia, để cha Kỷ và Kỷ Đồng Đồng ghê tởm à?

Nếu thật là như thế, vậy phương pháp này đúng là hành xử khác người.

"Ngươi tên gì?"

【 Tiểu tỷ tỷ hỏi ta à? 】

"Nơi này còn có người khác à?"

【 Ta là Hệ thống Vương Giả. 】Giọng điệu hệ thống vui sướng.

"Chỉ bằng ngươi?" Biểu cảm của nữ sinh trong gương lãnh đạm: "Còn kém đồng thau một chút."

Hệ thống bị Sơ Tranh ghét bỏ bỗng buồn bực.

Sơ Tranh sờ cằm ra ngoài, đi về phía giường.

Cô không thể hiểu được sao lại đến nơi này, còn hoàn thành những nhiệm vụ lung tung rối loạn ...... Nhưng mà không hoàn thành thì không thể quay về.

Đừng để cô biết tên chó nào làm thế với cô.

Gối trong tay Sơ Tranh dần dần thay đổi hình dạng.

-

Sơ Tranh bị tiếng đập cửa đánh thức, cô từ trên giường ngồi dậy, rồi tự mình ngủ tiếp......

Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn vang lên liên tục, Sơ Tranh qua mở cửa.

Ngoài cửa có một nữ sinh mặc đầm trắng đang đứng, khuôn mặt điềm mỹ, tóc quăn đặt trên vai, tôn lên làn da tựa như dương chi bạch ngọc*, khiến cho cho người ta có ấn tượng đầu tiên liền vô cùng thích.

*Dương chi bạch ngọc: là loại ngọc vô cùng quý, mang màu trắng tinh, từ này còn thể hiện sự tinh khiết cao quý.

Đây là em gái hoang của nguyên chủ.

Lớn lên còn khá xinh đẹp à nha.

Không lo làm mỹ nhân cho thật tốt, mà cứ thích gây chuyện gì đâu không.

Kỷ Đồng Đồng cũng bị người mở cửa dọa cho nhảy dựng, một hồi lâu mới phản ứng lại, không thể tin được mà gọi một tiếng: "Chị?"

Sao chị ta lại biến thành cái dạng này?

Chuyện này không giống với tưởng tưởng của cô ta.

Chị ta chẳng những không thất hồn lạc phách, ngược lại còn trở nên loá mắt như vậy......

Cô ta vẫn luôn biết Kỷ Sơ Tranh rất xinh đẹp, cho nên cả ngày chị ta trang điểm thành dáng vẻ kia, cô ta thật sự cảm thấy rất vui sướng.

Kỷ Đồng Đồng nắm chặt bàn tay.

Cho nên đêm qua đã thất bại rồi sao? Rõ ràng lúc trước bên kia đã gửi tin nhắn cho cô ta, nói đêm qua sẽ giải quyết...... Nhưng cuối cùng đã làm sai ở chỗ nào.

"Có việc?"

Giọng nói vẫn là âm thanh cô ta quen thuộc, nhưng mà hình như lãnh đạm hơn trước rất nhiều, khí chất quanh thân cũng thay đổi, trở nên lạnh lùng.

Trên mặt Kỷ Đồng Đồng mang theo ý cười, quan tâm hỏi: "Chị, sao nay chị không trang điểm nữa?"

"Có vấn đề?"

"Không, không có gì cả." Bị ánh mắt lạnh lùng của Sơ Tranh nhìn chằm chằm, Kỷ Đồng Đồng chỉ cảm thấy có một loại ảo giác bị người nhìn thấu, cô ta nhanh chóng nói: "Chỉ là em nghe người giúp việc nói chị đã về, cho nên em muốn gặp chị một chút."

"Nhìn thử tôi có bị người cô gọi tới làm bẩn không à?"

Kỷ Đồng Đồng trừng lớn mắt, đồng tử co rút, tim đập thật nhanh, nhưng vẻ mặt lại mờ mịt vô tội: "Chị, chị nói gì vậy?"

Sơ Tranh lấy di động ra, nhấn mở ghi âm.

"Là...... Là Kỷ Đồng Đồng...... Kỷ Đồng Đồng đưa tiền cho tôi, bảo tôi tới cưỡng hiếp cô...... Có tiền còn có...... Cho nên...... Cô đừng đánh tôi, thật sự là do Kỷ Đồng Đồng, tôi chỉ là lấy tiền làm việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net