Chương 8: Thần hào hệ thống (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hina_love_BBLuongDy

Beta: DuongChanjuki_maiVN

Kỷ Đồng Đồng lui về phía sau một bước.

Máu trên mặt dần dần rút đi, trở nên trắng bệch.

"Chị...... Chị đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu gì hết?"

Kỷ Đồng Đồng giả ngu, cố gắng trấn định cảm xúc trên mặt lại.

Đáng tiếc tuổi còn quá nhỏ nên sơ hở chồng chất.

Sơ Tranh tắt ghi âm: "Là gì thì trong lòng cô rõ nhất."

Tuổi còn trẻ mà lại ác độc như thế.

Lớn lên khá xinh đẹp.

Nhưng tại sao lại đi vào con đường xấu như vậy?

Haiz!

Đáng tiếc đáng tiếc.

Đóa hoa của Tổ quốc cứ như vậy mà lụi tàn.

【......】 Tiểu tỷ tỷ diễn sâu hơi lố rồi đó. Thôi đi, nó vẫn nên làm bộ nghe không hiểu, để tiểu tỷ tỷ khỏi hung dữ với nó.

"Chị à chị đừng nói đùa với em nữa." Kỷ Đồng Đồng cười càng thêm miễn cưỡng: "Em thật sự không biết đó là gì...... Em, vẫn chưa làm xong bài tập, em về phòng trước đây."

Nói rồi, Kỷ Đồng Đồng chạy như trối chết.

Không hề biết trước việc nghe đoạn ghi âm, Sơ Tranh lại khiến Kỷ Đồng Đồng rối loạn nhiều như vậy.

Lúc trở lại phòng mình, Kỷ Đồng Đồng liền hối hận.

Chuyện này cô ta làm rất kín đáo, sẽ không có người nào biết là do mình làm.

Cô ta không thừa nhận, căn bản sẽ không có chứng cứ.

Kỷ Đồng Đồng lấy di động chuyên để liên hệ chuyện kia, liên tiếp nhắn cho Hoành Ca vài tin, kết quả là không có một tin nhắn đáp lại. Mà lúc này Hoành Ca còn đang nằm ở bệnh viện, làm gì có thời gian để trả lời tin nhắn của cô ta.

Kỷ Đồng Đồng càng nghĩ càng thấy không đúng, nhanh chóng lấy sim bên trong điện thoại di động ra, thả vào bồn cầu.

Làm xong những chuyện này, Kỷ Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm.

-

Đương nhiên Sơ Tranh không có chứng cứ, cái ghi âm kia là do cô buộc Hoàng ca nói, hù dọa con chó này một chút.

Bằng không sẽ tưởng rằng cô vẫn là Kỷ Sơ Tranh dễ bắt nạt như trước đây nữa.

Cả ngày làm việc, thấy rất phiền.

【 Tiểu tỷ tỷ, tiếp thu tư liệu của Diệp Trầm một chút nè ~】

Dư âm vui sướng của Hệ thống vang tới, dù Sơ Tranh còn chưa chuẩn bị gì, đã phải nhét vào đầu tư liệu của Diệp Trầm.

Diệp Trầm, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ, sau đó được cậu mợ lấy danh nuôi dưỡng, chiếm lấy nhà Diệp Trầm và khoản tiền bồi thường của cha mẹ hắn.

Người thân mà lại có thể làm ra chuyện như vậy, thì tất nhiên sẽ không đối xử tốt với Diệp Trầm.

Hắn chịu đựng tủi nhục, đánh chửi trong cái nhà ấy, ở trường học lại bị người ta bắt nạt.

Dần dần đứa nhỏ này bị trầm cảm......

Tốt nghiệp cấp ba năm ấy, hắn thi đậu Đại học, vốn nghĩ rằng có thể rời đi khỏi nơi này, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị gia đình cậu mợ này phá hủy.

Sau đó Diệp Trầm hoàn toàn hắc hóa, giết chết gia đình cậu mợ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, rồi bỏ đi.

Rất nhiều năm sau, Diệp Trầm trở lại nơi này một lần nữa, từng bước từng bước một tìm những kẻ đã bắt nạt, ức hiếp hắn năm đó.

Khiến cho những người đó, từng kẻ một nhận được sự trừng phạt, cuối cùng bị phán tử hình.

Sơ Tranh xoa ấn đường.

"Đây cũng là nhiệm vụ?"

【 Đúng vậy, đừng để Diệp Trầm hắc hóa, cho nên tiểu tỷ tỷ, hãy tiêu tiền vì Diệp Trầm! Để cho hắn thấy thế giới này tốt đẹp biết bao nhiêu! 】

Sơ tranh: "......"

Ngốc nghếch lắm tiền.

Ngốc nghếch lắm tiền.

Ngốc nghếch lắm tiền.

-

Thứ hai.

Sơ Tranh và Kỷ Đồng Đồng đều phải tới trường, Kỷ Đồng đã đi với bạn học từ sớm rồi, chỉ còn Sơ Tranh ngồi trên xe đi tới trường học.

Với sự thay đổi khác thường của Sơ Tranh, tài xế cùng mọi người đều ngạc nhiên, thậm chí có thể nói là kinh ngạc.

Hơn nữa cũng không giống trước kia, luôn hô to gọi nhỏ, một câu không hợp ý giận dỗi.

Hôm nay đại tiểu thư, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, cũng kiệm lời hơn trước......

"Dừng xe."

Đột nhiên có tiếng nói truyền đến từ đằng sau, tài xế theo bản năng phanh gấp lại.

Sơ Tranh đẩy cửa đi xuống, cầm theo cặp sách rồi đóng cửa xe, dẫm lên bồn hoa bên cạnh, trực tiếp nhảy qua, tư thế soái khí tiêu sái.

Tài xế: "......"

Đại tiểu thư hình như hơi soái.

-

"Diệp Trầm, đi học à?"

Vài người vây quanh phía sau Diệp Trầm, giữ chặt xe đạp khiến hắn phải dừng lại.

Bọn họ mặc đồng phục cấp hai, nhìn như một lũ đầu đường xó chợ, vừa thấy đã biết không phải học sinh chăm chỉ.

Diệp Trầm nhíu mày, xuống xe, không muốn nói chuyện với mấy người này, dắt xe lên phía trước.

"Vội cái gì hả."

"Nào, chúng ta nói chuyện một chút."

"Ha ha ha, nào nào nào, chúng ta qua bên này rồi nói."

Diệp Trầm và cả xe đạp hắn, bị đẩy tới công viên bên cạnh.

Lúc Diệp Trầm bị đánh, thấy Sơ Tranh đứng ở bồn hoa cách đó không xa, cô thoải mái cầm cặp sách, nhìn hắn bị đánh.

Lúc đầu Diệp Trầm không nhận ra, nhưng thấy cặp sách của cô đeo ngược trước ngực, cùng với đôi mắt lãnh đạm kia, hắn liền nhận ra.

Bốn mắt nhìn nhau, cô cũng không lảng tránh, vẫn lạnh lùng như thế.

Đôi tay Diệp Trầm ôm lấy đầu, không rên một tiếng, chịu đựng.

"Diệp Trầm, tới đây, kêu ông nội đi, hôm nay tao sẽ tha cho mày."

Diệp Trầm không hé răng, giống như sư tử bị chọc giận, hung ác trừng mắt trước mặt bọn họ.

"Trừng ông nội mày làm gì?"

"Mày còn trừng......"

Nam sinh giương tay muốn đánh Diệp Trầm.

Bả vai đột nhiên bị người ta đè xuống, khiến nam sinh phải lùi về sau vài bước.

"Á á!" Nam sinh kia giơ tay định đánh.

Sơ Tranh cầm tay cổ tay hắn, bẻ xuống một chút.

"A......"

Hắn kêu một tiếng thảm thiết, vài người bên kia vây quanh thiếu niên, nghe tiếng liền nhìn qua.

"Đại ca!"

"Đại ca anh không sao chứ!"

"Con nha đầu chết tiệt từ đâu tới, dám đánh đại ca bọn ta! Buông đại ca bọn ta ra mau!"

Nam nhân bị Sơ Tranh đánh đau kêu to: " Người đẹp người đẹp à có gì từ từ rồi nói, chuyện gì cũng phải từ từ."

Sơ Tranh nhấc chân đá vào mông hắn, nam sinh liền ngã nhào xuống đất.

"Xin lỗi."

"Tao nói mày, đại gia à." Quá tức giận, nam sinh liền mắng người sau lưng: "Nhìn làm gì, giáo huấn con nhỏ thích xen vào chuyện người khác này cho tao."

Sơ Tranh ném cặp sách xuống đất, thả cổ tay áo xuống, lúc có người đi lên, liền nhấc chân quét ngang một cái.

Đám học sinh thích đánh nhau này cũng chỉ ỷ vào mình có chút công phu mèo cào, Sơ Tranh đối phó với bọn họ, không mất chút sức lực nào.

Được một lát, bọn họ đều ngã xuống mặt đất.

Sơ Tranh khom lưng nhặt cặp sách lên: "Xin lỗi."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Tuy rằng bọn họ cũng không biết mình làm sai chỗ nào.

"Hắn." Sơ Tranh chỉ vào Diệp Trầm đứng lẻ loi ở một bên: "Xin lỗi hắn."

Nam sinh che đầu, đi tới chỗ Diệp Trầm đứng.

Thằng nhóc Diệp Trầm, từ khi nào đã quen biết một người đẹp lợi hại như vậy rồi?

"Thực xin lỗi!" Nam sinh cắn răng, thằng nhóc Diệp Trầm này, cứ đợi đấy.

"Biến."

Mấy nam sinh đỡ nhau dậy, nhanh chóng biến mất ở công viên nhỏ.

Diệp Trầm ngẩng đầu, ánh mắt còn lưu lại một vài sự tàn nhẫn, nhưng ngay sau đó trên đầu hắn đã xuất hiện một bàn tay, động tác như thể đang xoa một con chó lớn vài cái.

Mềm.

Thoải mái.

Sờ thêm hai cái nữa.

"Sờ đủ chưa?" Cô coi hắn là cái gì?

Sơ Tranh không cảm xúc thu tay lại, như thể vừa rồi cô không sờ hắn.

Diệp Trầm: "......"

Người này có tật xấu gì?

Diệp Trầm chống tay vào bồn hoa bên cạnh để đứng lên, chân hoi đau, đứng không vững, cô thể lung lay, như muốn té.

Sơ Tranh duỗi tay đỡ lấy hắn.

Người phía sau rút tay ra, ngữ khí không tốt lại cảnh giác: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Lúc nãy cô đứng ở bên kia nhìn hắn bị đánh, như thể, căn bản là không muốn cứu hắn.

Hắn cũng không hy vọng xa vời, có người có thể giúp mình một phen, nhiều năm như vậy hắn sớm đã thành thói quen.

Một ngày nào đó......

Những người coi thường hắn đều sẽ phải trả cái giá thật đắt.

"Tôi là người tốt đúng không?" Âm thanh của nữ sinh rất lãnh đạm, khiến tâm tư Diệp Trầm trùng xuống.

Cảm xúc của Diệp Trầm trở nên phức tạp trong vài giây, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm đến một chút dấu vết còn sót lại, để chứng minh cô trêu đùa đang trêu đùa hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net