Chương 91: Đỉnh cao Ma giới (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: mamtommamtep

Sơ Tranh đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy thiếu niên trước mặt, thiếu niên lộ ra vài phần vui sướng vì được cô đáp lại. Hắn thong thả dựa vào vai Sơ Tranh, cả người đều tỉnh táo lại.

Sơ Tranh lấy hơi, mang theo hắn bơi lên mặt nước.

Ra khỏi mặt nước, ánh sàng ngày càng rõ ràng, Sơ Thấy thấy được vị trí của bọn họ lúc này.

Đây là một cái sơn động, trên vách núi đá cùng thực vật đều phát triển tươi tốt, thực vật mang theo ánh sáng như những vì sao nhỏ đi khắp sơn động khiến cả sơn động bừng sáng.

Sơ Tranh đem Ly Đường ra khỏi mặt nước, đặt mông ngồi ở bên cạnh. Đôi tay để trên đầu gối, nước từ ngón tay cô rơi xuống mặt nước, phát ra tiếng vang nhỏ.

Hơi nước trên người cô bốc hơi nhanh chóng với tốc độ mắt người thường cũng có thể nhìn ra được.

Rất lâu sau Sơ Tranh mới duỗi tay chạm vào môi, lại nhẹ nhàng nhấp một chút, cô quay đầu xem Ly Đường rồi đột nhiên xoay người, hai cánh tay đem hắn giam lại.

Cô cúi đầu xuống, dán vào cánh môi mềm mại kia, hôn xuống.

Đầu lưỡi Sơ Tranh liếm qua cánh môi Ly Đường, có chút mềm nhưng không ngọt!

Sơ Tranh cắn vài cái, đáy mắt dường như hiện lên cái gì nhưng cái gì cũng đều không có, vẫn là một mảng lạnh lùng xa cách, người lạ chớ lại gần.

Cô buông Ly Đường ra, ngồi lại chỗ cũ, ngón tay dừng lại trên người Ly Đường. Quần áo Ly Đường vừa nãy còn ướt nhẹp trong nháy mắt trở nên khô mát.

Sơ Tranh ôm đầu gối, ngón tay gảy nước trước mặt tạo thành gợn sóng nhỏ đêm hình ảnh kia xóa nhòa.

Sao cô lại rơi vào cái nơi quỷ quái này vậy?

Lúc ấy trên bầu trời có cái gì đó xuất hiện, xé rách không gian, đem cô cùng Ly Đường hút vào bóng đêm.

Sau đó không ngừng rơi xuống...

Đây có phải là ở Tử Vân tông không Sơ Tranh cũng không rõ lắm.

Nhưng nơi này chắc cũng không phải nơi bọn họ đánh nhau.

Khả năng cao là ma khí làm cho không gian vặn vẹo, đưa họ tới nơi này.

【Tiểu tỷ tỷ, hắn sắp hắc hóa.】 Âm thanh của Vương Giả vang lên,

Sơ Tranh rụt tay lại, quay đầu liếc mắt xem Ly Đường một cái.

Là lũ chó chết kia làm cho thẻ người tốt hắc hóa, không có liên quan đến ta, ngươi đừng bắt ta đổ vỏ.

【Mặc kệ là ai làm, hiện tại hắn sắp hắc hóa rồi đó.

Vậy có nghĩa là ta có thể bỏ tên yếu nhớt này rồi hả?

【...】 Tiểu tỷ tỷ, vừa rồi chị còn hôn hắn đấy! Vì sao trong chớp mắt chị lại có thể phủi trách nhiệm nhanh đến như vậy! Chị là cầm thú à?

Sơ – Tranh – cầm – thú : "Ngươi vừa sủa bậy gì thế?"

【Tiểu tỷ tỷ, em cảm thấy chị có thể cứu hắn một chút đấy.】 Vương Giả chuyển đề tài.

Sơ Tranh nhặt một cục đá lên, ném vào trong nước. Cục đá nảy lên vài cái rồi chìm nghỉm vào trong dòng nước.

"Ta cảm thấy ngươi cũng có thể cứu hắn một chút đấy." Âm thanh cô mang theo vẻ tùy ý vang lên.

【...】 Nó không cần đâu, nó đang rất tốt mà, sao tiểu tỷ tỷ cứ hù dọa nó hoài thế, phải ôm chặt cái đuôi nhỏ mới được.

--

Sơ Tranh đi dạo quanh sơn động một vòng, sơn động này chỉ có một đường ra nhưng bên ngoài đường đi rất nhiều, trong chốc lát không biết đi đường nào thì tốt.

Cô không đi xa lắm, lúc quay lại thì thấy có đống lửa đang cháy bên cạnh dòng nước nhưng người nằm trên mặt đất lại không thấy đâu.

Sơ Tranh đi hai bước về phía trước, có cơn gió quét tới, cô tránh qua một bên, giây tiếp theo tay liền bị người ta năm lấy, ngã vào trong cái ôm ấp ám.

Ly Đường đem cô đề ở bên cạnh, đập vào dây leo bên cạnh. Ánh sáng chợt bay lên loạn xạ, những ánh sáng nhỏ đó té ra một loại sâu.

Mặt Ly Đường phóng đại, tiến đến trước mặt cô, đáy mắt nửa ẩn nửa hiện ra hồng quang: "Nàng vừa đi đâu?"

Sơ Tranh tránh hắn: "Ta đi nơi nào cần thông báo cho ngươi sao?"

"Ta nghĩ nàng rời xa ta"

"..." Sơ Tranh cổ quái liếc hắn một cái, đang muốn chửi hắn có bệnh nên uống thuốc thì Vương Gia hiện ra, chặn lại lời nói của cô.

Cô hết cách đành đổi lại kịch thoại: "Ta tìm đường ra."

【Tiểu tỷ tỷ, tuyệt đối không nên chọc giận hắn lúc này! Bây giờ hắn không thể chịu được kích thích, cô biết không?】Vương Giả buồn thúi ruột.

Sơ Tranh: "..." Ta hiện tại cũng không thể kích thích, ngươi biết không? Ta mà điên lên ta cũng cho hắn một đường cơ bản đấy.

Ly Đường nhìn chằm chằm cô vài giây rồi chậm rãi buông ra, đem cô ôm vào trong ngực, không nói lời nào liền ôm lấy cô như vậy.

Sơ Tranh dựa vào bả vai hắn, ánh mặt dừng lại ở những con sâu vừa bay đi.

Chúng nó dừng lại cách đó không xa, vách núi bốn phía đều có mấy con sâu như vậy không ngừng hội tụ lại với nhau, ánh sáng ngày càng sáng lên.

"Này." Sơ Tranh đẩy hắn một cái.

"Ta muốn ôm nàng."

"Ôm cái đầu ngươi, có cái gì đó hơi lạ."

Sơ Tranh vừa dứt lời, lũ sâu mang theo ánh sáng kia hội tụ ngày một đông rồi đột nhiên xông về phía bọn họ.

"Ong ong ong..."

Ly Đường đem Sơ Tranh kéo ra phía sau, xoay người đối diện với tiểu đoàn sâu.

Bị quấy rầy khiến cho lệ khí trong lòng Ly Đường tràn ra, hắn giơ tay, tung ra một đạo ma khí. Nhưng lũ sâu kia không bị ma khí xua đi mà ngược lại lại càng xông tới, đem ma khí như tơ tằm ăn đến hết sạch.

Ly Đường nhíu mày, kéo Sơ Tranh lui về sau.

Lũ sâu nếm được thức ăn ngon, ngo nghoe rục rịch xông đến.

Sơ Tranh giữ chặt Ly Đường, theo hướng cô vừa đi chạy ra. Ly Đường theo bản năng chạy theo cô, sơn động rất tối làm hắn không nhìn thấy người phía trước nhưng vì cảm nhận được hơi ấm của cô trong lòng bàn tay khiến cho đáy lòng Ly Đường sôi trào dục vọng mãnh liệt.

Hắn nắm chặt lấy bàn tay đó, ngăn chặn dục vọng đang sinh sôi nảy nở. Không thể bị nó khống chế, không thể...

Sơn động có bảy tám ngã rẽ, ngay từ đầu bọn họ còn nghe thấy tiếng tiểu đoàn sâu rục rịch nhưng dần dần âm thanh liền biến mất.

Sơ Tranh dừng lại, Ly Đường không chú ý, đụng vào người cô, hắn vươn tay ôm cô từ phía sau.

Sơ Tranh lúc này mới phát hiện thiếu niên hồi nào mới gặp chỉ cao bằng mình nay đã cao hơn mình không ít.

Cơ mà thân thể của cô không cao lên!

Sơ Tranh lắng nghe âm thanh, phía sau không có động tĩnh gì, tiểu đoàn sâu kia chắc là không có đuổi theo.

Cô rút tay ra khỏi tay Ly Đường, Ly Đường lại gắt gao nắm chặt lại.

Sơ Tranh: "Ngươi cầm như vậy ta đi kiểu gì?"

"Ta ôm nàng." Âm thanh Ly Đường dừng lại bên tai cô, giây tiếp theo cô bị chặn ngang bế lên.

Sơ Tranh: "..."

Đệt!

Ngươi muốn ôm ta thì ôm đi!

Dù sao cô cũng lười đi bộ!

Sơ Tranh duỗi tay vòng qua cổ hắn: "Ta vừa rồi có đi qua nơi này nhưng không biết đường ra ở nơi nào, ngươi cứ tùy tiện mà đi."

Ly Đường tựa như bị động tác của Sơ Tranh lấy lòng, thanh âm nhẹ nhàng: "Được."

Sơ Tranh dựa vào người Ly Đường, nghĩ những con sâu vừa rồi là giống loài quái quỷ gì.

Cô đợi Ly Đường mở miệng nói chuyện nhưng kết quả Ly Đường một tiếng cũng không thèm rên, căn bản không muốn cùng cô thảo luận về lũ sâu vừa rồi.

Sơ Tranh: "..." Không được, không thể mở lời trước, mấy con sâu đó đương nhiên là sâu rồi! Có cái quái gì mà tò với chả mò chứ! Cô một chút cũng không hiếu kỳ nhé!

Ngón tay Sơ Tranh đụng phải bả vai Ly Đường, có chút ướt át, đầu ngón tay cô hơi ma sát, càng cảm thấy ướt.

"Dừng lại."

Ly Đường dừng lại cúi xuống nhìn cô.

"Ngươi bị thương?"

"Chắc vậy." Ly Đường tiếp tục đi về phía trước: "Không đáng ngại."

"Thế sao."

Sơ Tranh đem ngón tay dính máu lau khô, ra lệnh: "Vậy thì quay sang ôm ta đi, có máu."

Ly Đường đem cô buông xuống rồi đổi hướng ôm cô.

【...】 Có nhiều câu muốn chửi mà không biết chửi thế nào mới văn hóa.

Tiểu tỷ tỷ điên rồi, cho dù có tám con ngựa cũng không đuổi kịp!

Người ta bị thương cô không quan tâm còn nói cái vẹo gì mà quay sang ôm cô???

Quay! Sang! Ôm! Cô!

Tiểu tỷ tỷ là ma quỷ phải không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net