4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi phát hiện người bên cạnh cư xử lạ lùng kỳ thực phản ứng đầu tiên của Perth là hoảng hốt và sợ hãi. Hắn ngồi trên sàn nhà lạnh ngắt, đôi mắt như bị thôi miên nhìn chằm chằm vào biểu cảm xa lạ của Chimon.

Người yêu hắn sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng ư?

Người yêu hắn sẽ giận dữ vì một đêm say nồng nhiệt?

Không. Chimon chưa từng như vậy. Từ trước đến nay anh vẫn luôn rộng lượng, dễ thương. Từ trước đến nay trừ việc công khai anh vẫn luôn nhường nhịn ngay cả khi Perth có những yêu cầu quá phận. Thiếu gia Tanapon mờ mịt không hiểu tại sao người yêu tựa như đột ngột trở thành người khác. Rõ ràng khi bọn họ quấn quít đêm qua anh của hắn vẫn rất dịu dàng. Ánh mắt mê mang và những âm thanh nỉ non quen thuộc hãy còn nguyên, thế mà giờ đây Chimon lại nhìn hắn chẳng khác gì một thằng biến thái thừa cơ lợi dụng lúc người không tỉnh táo.

- Anh vẫn còn giận chuyện hôm qua ư?

Perth Tanapon từ trước đến nay chẳng phải một kẻ thích vòng vo. Hắn không chịu được sự xa cách của người yêu bèn ngẩng đầu thẳng thắn hỏi nguyên nhân, không ngờ cáo nhỏ lại ngẩn người thật lâu, dường như l đang cố tìm kiếm mớ ký ức còn sót lại trong não bộ mơ hồ, cuối cùng lặng lẽ ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Perth nghiêng đầu mờ mịt:

- Chuyện hôm qua? Hôm qua không phải bọn mình chỉ đi quay mấy cảnh ở nhà Kanghan thôi sao? Anh giận em cái gì cơ chứ?

Kanghan? Perth nhíu chặt đôi mày rậm, sợ hãi cùng hoang mang cùng lúc cuồn cuộn như sóng triều. Chẳng lẽ Chimon đang nói đến bộ phim đóng chính đầu tiên của cả hai kể từ khi hợp tác cùng nhau? Thế nhưng đó đã là chuyện cách đây nhiều năm, tại sao người yêu hắn lại đột nhiên nói như thể nó mới diễn ra ngày hôm qua thế?

- Quay ở nhà Kanghan? Anh đang nói cái quái gì thế Chimon?

- Mà không đúng. Anh nhớ mình đang tranh thủ ngủ chờ đến cảnh quay, sao tự nhiên tỉnh dậy lại ở nhà em, còn bị em làm ra loại chuyện đáng xấu hổ thế này cơ chứ? Chẳng lẽ... là camera ẩn sao?

Chimon dường như không nghe rõ lời của Perth, cứ thế ngốc nghếch chìm trong thế giới riêng vừa lẩm bẩm vừa vò rối cả mái tóc xù. Perth Tanapon nghe câu được câu chăng, đến khi có thể xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau bèn triệt để rơi vào lạnh lẽo.

Giấc mơ đêm qua quay trở lại như một thước phim tua chậm. Trong mơ, Perth trông thấy Chimon đang ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường trắng tinh giữa khung cảnh khách sạn xa hoa. Rồi "hắn" đi tới đánh thức anh. Người yêu Perth thoạt trông có vẻ ngạc nhiên, sau đó liên tục hỏi "hắn" những câu kỳ quái trước khi lặng lẽ lâm vào trầm mặc. Cô độc và khổ sở lấp lánh nơi đáy mắt người trong mộng khiến trái tim Perth đau đớn tựa như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Hắn giật mình tỉnh giấc, xúc cảm hỗn độn vẫn vẹn nguyên, chẳng cách nào xoa dịu những bất an. Nếu không phải Chimon bên cạnh vẫn an ổn hít thở đều đều, hẳn thiếu gia Tanapon đã bị ánh mắt cô độc của người trong mộng kia khóa chặt đến mức tâm tình tồi tệ. Hắn dịu dàng cúi đầu hôn lên trán Chimon, chợt nhớ đến hình ảnh mèo con chếnh choáng men say bèn khẽ thì thầm mấy câu nhẹ như gió thoảng.

"Mon, sao lại uống say thế. Cái đồ cứng đầu đáng yêu này, sao ngay cả lúc say cũng không bớt dễ thương chút nào cả"

Lần nữa chìm vào giấc mộng, Perth trông thấy Chimon nhìn "hắn" bằng đôi mắt mèo con tràn ngập mông lung, để rồi khi hai gương mặt trẻ măng tiến sát gần nhau, anh khép rèm mi, trao cho "hắn" một nụ hôn nồng nhiệt. Trái tim Perth không hiểu tại sao lại nảy lên một nhịp. Và dẫu cho biết đó chỉ là mơ, xúc cảm hờn ghen không thể kiểm soát cứ âm ỉ đốt cháy ruột gan như ngọn lửa bập bùng. Hắn cứ ngỡ đó là một cơn mơ ngớ ngẩn. Cứ ngỡ những ghen tuông vô lý kia chỉ là một thoáng bốc đồng. Thế nhưng khung cảnh trong mơ đúng là địa điểm quay love scence của Dangerous Romance, xâu chuỗi với phản ứng kỳ lạ của người đứng trước mặt Perth đây, hắn không kìm được mà nghĩ tới một khả năng hoang đường nhất.

- Cậu vừa nói cái gì? Rốt cuộc cậu là ai? Cậu từ đâu đến?

Người đó... không phải Chimon của hắn.

- Em sao thế Perth? Anh là Chimon. Không phải hôm nay chúng ta có lịch quay cảnh NC ở khách sạn cho Dangerous Romance ư? Anh chỉ nhớ mình vừa chợp mắt trong lúc chờ staff chuẩn bị bối cảnh.

Phản ứng của đối phương quá đỗi chân thành.

Người đó... hẳn chính là kẻ đáng ra phải xuất hiện trong giấc mơ hoang đường tái hiện quá khứ nhiều năm về trước.

- Cậu biết không, năm nay đã là năm 2030.

Perth Tanapon cay đắng nhận ra thực tế còn đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Chimon trước mặt vẫn mang dáng dấp của người hắn yêu, thế nhưng nét bàng hoàng trong đôi mắt hồ ly khi trông thấy những con số nhấp nháy trên màn hình điện thoại của đối phương chẳng khác nào một mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào trái tim khốn khổ.

- Cậu là Chimon của bảy năm trước. Vậy người yêu tôi ở đâu? Chimon của tôi... Người yêu của tôi... Cậu đã khiến anh ấy đi đâu rồi, hả?

Chàng trai trẻ không giấu nổi tâm tình kích động gằn giọng chất vấn Chimon, kỳ thực trong lòng lại rõ hơn bất cứ ai chẳng qua hắn chỉ đang dùng vẻ ngoài giận giữ giải toả một mớ cảm xúc hỗn độn chen nhau đòi bùng nổ. Chimon của hắn còn có thể ở đâu? Đứa trẻ ấy đang xuất hiện trong căn phòng này thì người thương của hắn còn có thể ở đâu ngoài cái thế giới chết tiệt của một thằng nhóc Tanapon hai mươi hai tuổi ất ơ nào đó.

Ở phía bên kia căn phòng, đứa trẻ trong suy nghĩ của Perth chỉ có thể sững sờ ngồi trên chiếc giường lộn xộn giương đôi mắt tròn lên lộ vẻ hoảng sợ, chấn kinh:

- Người yêu? Cậu... Anh có nhầm lẫn gì không? Hai chúng ta... sao có thể yêu nhau?

Perth biết rõ trước mặt hắn chỉ là một cậu nhóc, giữa cả hai là khoảng cách bảy năm hắn cùng Chimon trải qua đủ mọi thăng trầm. Thế nhưng cậu nhóc ấy vẫn mang trên mình dáng dấp của Chimon, và lòng hắn thì cảm thấy vô cùng khó chịu khi "bạn trai" tỏ ra nghi ngờ mối quan hệ của hai người bọn họ. Những bức bối của việc buộc phải duy trì tình yêu bí mật nhiều năm thiêu rụi Perth từ trong tiềm thức.

- Tại sao lại không thể?

Câu hỏi bất ngờ từ "thằng nhóc partner" khiến Chimon nhất thời câm lặng. Tại sao không thể? Chẳng phải rất rõ ràng ư? Bọn họ... đến bạn thân còn chưa tới thì sao có thể nâng cấp mối quan hệ lên tình nhân được. Thế nhưng chung quy khoảng cách giữa cậu và thế giới này lên tới sáu, bảy năm, nào ai dám chắc trong bằng ấy thời gian cái gì đã xảy ra, Chimon không dám tùy tiện phán đoán mức độ khăng khít trong mối quan hệ của cả hai, chỉ có thể vặn xoắn bàn tay lí nhí đưa ra một lý do yếu ớt:

- Chúng ta... không thích đàn ông mà Perth.

- Nói một cách chính xác thì thời điểm đó chúng ta chưa từng thích đàn ông.

Perth Tanapon nhếch môi cười nhạt thếch, cứ như lời cậu nhóc Chimon kia vừa nói là một mẩu truyện hài.

- Nhưng như thế thì sao? Thời điểm đó chưa thích đàn ông đâu có nghĩa cả đời không thể thích đàn ông? Sự thật là tôi với Chimon đang ở bên nhau. Chẳng lẽ cậu không biết tối qua giữa tôi và anh ấy xảy ra chuyện gì hả?

Chimon nhìn chàng partner trân trối, cánh môi hồng khép mở mấy lần nhưng vẫn chẳng thể nào thốt được một câu. Cảm giác đau đớn dưới thân là thật, những dấu vết hoan ái trên thân thể cả hai cũng hết sức rõ ràng. Sao Chimon lại không hiểu đêm qua chuyện gì đã xảy ra. Cậu lớn bằng từng này, dẫu có ngây thơ đến mức nào thì vẫn không thể lừa mình dối người rằng lời của Perth hoàn toàn vô lý.

Chimon không phải người bảo thủ. Ít nhất cậu không bảo thủ đến mức chẳng thể chấp nhận được việc một ngày nào đó trong tương lại bản thân sẽ nảy sinh cảm giác với một gã đàn ông. Suy cho cùng xu hướng tính dục cũng chỉ đúng tại thời điểm mình nói ra, chưa sống đến cuối đời ai dám vỗ ngực hiểu rõ bản thân cong hay thẳng. Thế nhưng, cậu và Perth ở bên nhau thì hẳn quá sức hoang đường. Nhóc con nào giống Chimon đang loay hoay với một mối quan hệ đã bước sang giai đoạn thoái trào. Nhóc con rõ ràng vẫn đang say trong men tình mới chớm sắp tới mùa gặt hoa kết trái.

- Không thể nào... Chẳng phải Perth thích nữ thần của em ấy lắm sao? Mình với Nanon đã quân sư cho thằng nhóc suốt một thời gian dài, rõ ràng thằng nhóc... sắp tu thành chính quả.

Giữa lúc bối rối mơ hồ, Chimon không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng nói ra thành tiếng. Nào ngờ lời còn chưa kịp dứt, người đàn ông trước mặt đã lập tức ngẩng đầu bật ra một tiếng cười khô khốc đầy vẻ trào phúng, mỉa mai:

- Tu thành chính quả?

Nữ thần. Lại là nữ thần. Không ngờ sau bấy nhiêu năm Perth lại một lần nữa được nghe Chimon đề cập đến đoạn giai thoại mập mờ mà hắn chẳng mấy quan tâm. Thật giống với những ngày đầu tiên cả hai rơi vào cái vòng luẩn quẩn giữa tình bạn và tình yêu, chàng partner cứng đầu của Perth đôi khi vẫn ngập ngừng đẩy hắn về phía cô ấy như thể hai người bọn họ mới là chân ái. Thiếu gia Tanapon thời điểm đó vừa yêu vừa giận, hết lần này đến lần khác giở thói trẻ con hờn dỗi Chimon, cuối cùng hắn vẫn phải cùng anh xung đột một phen, đến tận lúc ấy Chimon mới chịu tiếp nhận sự thật rằng mối dây liên kết giữa cả hai sớm đã bền chặt tới nỗi chẳng có cách nào kết thúc.

- Bỏ đi, cậu không cần quan tâm tới những thứ ấy đâu.

Perth Tanapon suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định không nói những điều quá mức riêng tư kia với Chimon. Chàng trai đó vốn chẳng thuộc về nơi đây. Cậu có một con đường tương lai phải tự mình đi. Lẽ dĩ nhiên cậu cũng không cần biết rõ những ký ức thuộc về anh và hắn.

- Tôi chỉ xin cậu duy nhất một điều, được không? Chắc chắn phải có cái gì đó đã xảy ra mới khiến cậu và Chimon của tôi đổi chỗ cho nhau. Xin cậu hãy cố nhớ lại xem, biết đâu... biết đâu lại tìm ra manh mối.

Cậu nhóc đến từ quá khứ đó chính là mối liên hệ duy nhất giữa hai thế giới. Bởi vậy, dù bản thân trước nay vốn không tin vào chuyện tâm linh, Perth vẫn chẳng thể nghĩ ra cách nào khác ngoài việc ngóng trông cậu ta sẽ tìm được con đường kỳ diệu nào đó mang Chimon trở lại nơi đây. Giọng nói khẩn khoản cẩn thận mở lời. Đôi mắt long lanh như chứa hàng vạn vì sao loang loáng mấy vệt nước mênh mang, nhợt nhạt tràn đầy hy vọng.

Đối diện với dáng vẻ kìm nén hạ mình của chàng partner, thú thật Chimon vừa kinh ngạc vừa bối rối. Còn đâu Perth Tanapon tít mắt cười xinh, còn đâu thằng nhóc nghịch ngợm thích tìm cậu đùa giỡn trên phim trường náo nhiệt. Chimon không biết hơn sáu năm qua rốt cuộc đã có những gì xảy ra, thế nhưng có một sự thật không thể phủ nhận là chàng trai trước mặt cậu hiện đang đau đớn như thể bị ai đó rút cạn một phần sinh lực. Mèo nhỏ cụp mắt nhìn chằm chằm nền nhà lạnh lẽo, mớ ký ức trắng trơn hoàn toàn không thể giúp ích được chút gì.

- Xin lỗi... anh. Tôi không nhớ gì cả. Tôi thật sự... thật sự không biết phải làm cách nào mới có thể trả anh ấy lại cho anh.

Chimon áy náy cất lời, thậm chí cậu còn không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của chàng partner sợ bản thân sẽ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh nơi đôi mắt xinh đẹp kia vụt tắt.

Chimon thật lòng rất muốn giúp người đó một tay. Chimon thật sự muốn trở về thế giới kia để sống tiếp cuộc đời mình nhạt nhẽo. Bộ phim của cậu và Perth còn đang dang dở. Thậm chí hôm nay bọn họ còn phải quay một cảnh cao trào. Thế nhưng Chimon đơn thuần chợp mắt vài phút, lúc tỉnh dậy đã thấy mình có mặt ở nơi đây, suốt thời gian đó cái gì cũng không xảy ra, làm sao cậu biết được phải dùng cách nào mới có thể khiến thời không đổi lại.

- Không sao. Không vội. Cậu cứ bình tĩnh nghĩ cho thật kỹ. Tôi tin Chimon. Tôi tin anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi. Chắc chắn người yêu tôi sẽ quay trở lại.

Perth siết chặt hai bàn tay gầy guộc, lẩm bẩm một thôi một hồi không rõ là để Chimon nghe hay để chính hắn nghe. Dứt lời, Perth nghiến răng nhấc gót rời đi.

Người đó không phải Chimon nhưng lại mang dáng dấp của Chimon.

Người đó vô tội, nhưng bởi cậu ta mà Chimon của hắn bị lạc tới một thời không khác.

Perth muốn trách cậu ta nhưng lại biết bản thân không thể trách cậu ta. Hắn sợ, sợ bản thân còn ở trong căn phòng này thêm một giây thôi thì sẽ không thể giữ được bình tĩnh mà nổi giận hoặc đớn đau rơi nước mắt.

Chimon cứ thế mơ mơ hồ hồ trải qua một ngày vắng vẻ. Tự dọn dẹp nhà cửa, tự lấy điện thoại của "Chimon" để gọi đồ ăn. Thi thoảng cậu sẽ liếc mắt trông chừng cánh cửa gỗ im lìm, sợ chủ nhân của nó vì mất mát đến quá đỗi bất ngờ mà làm điều gì ngốc nghếch.

- Này, anh... có muốn ăn chút mì không? Tôi vừa nấu xong, còn nóng hổi luôn, anh ăn ngay còn kịp.

- Không cần đâu. Làm ơn để tôi một mình. Xin cậu đấy.

Chimon lần nữa thở dài, quyến luyến nhìn cánh cửa lạnh lẽo, lòng ngập tràn áy náy cùng đồng cảm.

Perth yêu người đó đến thế sao?

Từ bấy đến giờ hắn vẫn chưa chịu bước ra khỏi cánh cửa kia, chỉ có duy nhất tiếng đồ đạc loảng xoảng là minh chứng cho việc chủ nhân của nó đang vô cùng bất ổn.

Chimon đột nhiên đối với người kia nảy sinh một chút tò mò cùng hâm mộ. Liệu người đó có yêu Perth như hắn yêu anh không? Liệu người đó đang cảm thấy thế nào khi cậu đột nhiên xuất hiện đẩy anh rời xa khỏi vòng tay của hắn?

Dòng suy nghĩ miên man của Chimon bất thình lình bị cánh cửa phòng bật mở làm cho gián đoạn. Perth Tanapon hấp tấp bước tới bên cạnh cậu, ánh mắt sáng ngời lấp lánh hy vọng thấp giọng hỏi han:

- Cậu có nghe thấy không? Cậu có nghe được tiếng Chimon đang gọi tôi không? Rõ ràng anh ấy đang gọi tôi. Thật đấy.

Tản mạn: Tôi biết Chimon bệnh mọi người buồn, nhưng chuyện đã rồi, hoàn cảnh không thể thay đổi, cái duy nhất thay đổi được là cách mình đối diện với vấn đề như thế nào thôi ấy. Cố gắng nghĩ thoáng ra và tích cực hơn nha. Không biết mọi người nghĩ thế nào nhưng đối với tôi than vãn tiếc nuối trên mạng xã hội thực chất không giải quyết được vấn đề, người khác cơ bản không quan tâm mình buồn bã hay khó khăn thế nào, họ chỉ tò mò hóng chuyện để có cái bàn tán sau lưng thôi, nhưng người thật sự quan tâm đến mình lại có thể vì năng lượng tiêu cực của mình mà tổn thương hoặc tiêu cực theo, thật đấy. Vậy, người quan tâm đến chúng ta là ai? Là idol, là người cùng fandom chứ ai. Vậy nên là tiêu cực ít thôi, năng lượng tiêu cực không nên lan toả trên diện rộng đâu. Idol của mình mình lo, không cần quan tâm người khác thương hay không thương, mà cũng không ép người ta được á. OTP có hai người, là hai cá thể riêng biệt, người nào cần động viên thì động viên, người nào cần khen ngợi thì đừng tiếc lời khen ngợi (đương nhiên lúc cần phê bình thì cũng nên nghiêm khắc phê bình luôn).

Hãy để lại những bình luận và bài đăng tích cực dành cho hai đứa nào.

Hy vọng mọi người cùng nhau cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Hy vọng những trắc trở ngày hôm nay sẽ giúp chúng ta vững vàng hơn và có kết quả tốt hơn trên chặng đường dài phía trước. Bản thân tôi cũng không biết hai đứa có thể đi cùng nhau bao xa, nhưng tôi hy vọng fandom sẽ tôn trọng và support cả hai đứa tốt nhất trong khả năng có thể.

Cố lên!!!!!!!!!!!!!

Lan man một hồi, hình như tôi bảo không thể lan truyền năng lượng tiêu cực trên diện rộng nhưng chính tôi lại up chương mới của một cái fic suy. Thôi thì coi như biến đau thương thành sức mạnh. Suy đủ rồi thì tranh thủ cầu nguyện cho cả Perth và Chimon mạnh khoẻ, vui vẻ nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC