Chương 1 : Thâm Cung Quyền Hoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Đắc Đồng có một mong muốn thầm kín, nàng muốn vụng trộm.

Trong cung tuy không có điều luật ngăn cấm nội thị và cung nữ vụng trộm, nhưng đa số cung nữ không ai lại tới lui với nội thị. Bởi vì bọn họ phần lớn đều có xuất thân đàng hoàng, làm người hầu trong cung mấy năm rồi sẽ được thả, sau đó nhờ phụ mẫu làm chủ, dùng tiền tích góp mấy năm tìm một mối hôn nhân tốt gả đi.

Các nội thị đa số không nhà để về, tổ tông không dung, thường sẽ tìm nơi yên vui tự mình dưỡng lão.

Đắc Đồng không giống với các cung nữ khác, nàng thích một tên nội thị.

Chết ở chỗ tên nội thị này chẳng phải là người bình thường gì, y chính là kẻ uy thế ngút trời, quyền hoạn lẫm liệt, hô mưa gọi gió chốn hậu cung -- ngự tiền Tổng quản Phó Song Lâm.

Nghe nói y thuở nhỏ đã hầu hạ bệ hạ, sau đó cùng bệ hạ đến đất phiên (*phiên : thuộc địa), xuất chinh địch Nhung (*cách gọi người Tây của TQ xưa), từng lĩnh chức giám quân chưởng khống binh quyền chinh chiến tứ phương, trước kia cũng đã lọt vào mắt xanh của Đế nguyên thú Đế, nhậm chức ngự tiền Phó tổng quản của tiên đế, xem như đã hầu hạ được hai triều hoàng đế, nhận được thâm sủng của bệ hạ, tại trong cung nóng tới mức chạm vào sẽ bỏng, dù ở trước triều cũng là độc bá triều cương, quyền khuynh bốn hướng.

Lẽ ra quyền hoạn uy thế ngập trời như vậy, có thể đứng sừng sững trong cung nhiều năm không ngã, tất nhiên sẽ chẳng phải đơn giản gì, huống chi quyền hoạn nổi danh trong lịch sử, không ai mà không thủ đoạn phi phàm, lãnh tâm lãnh tình. Người như thế, cung nữ bình thường né tránh còn không kịp, nhưng Đắc Đồng lại một mực thích y.

Thuở mới quen y, đâu biết rằng quyền hoạn tiếng tăm lừng lẫy lại trẻ tuổi nhã nhặn hoà khí như vậy. Nàng lúc đó chỉ mới vào cung không lâu, làm người hầu ở Tích Tân Ty (*một trong bốn Ty : Tích Tân Ty, Chung Cổ Ty, Bảo Sao Ty, Hỗn Đường Ty chuyên lo than củi đồ dùng trong cung. Tích Tân Ty chưởng quản tiền tài trong cung), một lần đi ra ngoài vô tình đánh mất bài ngà, mỗi lần người hầu ra vào nha môn đều phải xuất trình bài ngà. Nàng sợ tới mức mặt mày trắng xanh, một mình ngồi dưới chân tường thành nơi cửa cung mà khóc tới chân tay tê dại cũng không dám trở về báo cáo nhiệm vụ.

Lúc này một nội thị đi ngang qua, thấy nàng khóc đến thương tâm thì hỏi :"Ngươi sao lại khóc ?"

Nàng ngẩng đầu nhìn, đó là một nội thị hết sức trẻ tuổi mặc thanh y (*áo xanh đen), khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, đầu lông mày hơi nhíu, rủ lông mi nhìn nàng. Nàng mặc dù xuất thân tiểu gia, nhưng cũng được nuông chiều từ bé, lòng đầy uỷ khuất sao nhịn cho được, gặp người ôn hoà hỏi liền kể sổ ra kết từ đầu đến đuôi. Nội thị kia cười một cái, đuôi lông mày khoé mắt vốn dĩ sương lạnh che phủ, cười lên lại như gió xuân ấm áp phá tan băng lạnh.

Nàng một bụng kinh hoàng hoảng sợ, bị cái cười của y làm cho giật mình, chỉ thấy nội thị cười nói :"Ta còn tưởng chuyện lớn gì mà khóc thành như vậy, hoá ra cũng chỉ là đánh mất bài ngà, cũng chẳng phải bài ngà biểu tượng thân phận cung thất, không đáng giá để ngươi khóc như vậy." Vừa nói vừa móc bài ngà đưa cho nàng :"Ngươi lấy của ta mà dùng, nhớ kĩ đừng làm mất."

Nàng cầm chặt bài ngà, vừa kinh ngạc hỏi y :"Vậy còn ngươi ?" vừa có chút luyến tiếc trả lại.

Nội thị cười bảo :"Ta không sao, bảo bọn họ bổ sung cái khác là được rồi. Ta làm nhiệm vụ bên kia đều biết, không tra xét ta thứ này."

Đắc Đồng khi ấy tuổi còn nhỏ, nghe xong giải thích lòng liền nhẹ nhõm, siết chặt bài ngà, miệng luôn mồm cảm ơn rồi vội vàng hồi cung. Sau khi giải trừ nguy cơ nàng chợt nhớ ra, người ta giúp nàng đại ân như vậy, nàng lại quên hỏi người ấy tên gì mất rồi.

Sau nàng hỏi một đồng hương mà nàng quen, cũng là nội thị. Hắn thất kinh bảo :"Trong cung cổng gác sâm nghiêm, đánh mất bài ngà không phải chuyện đùa! Nếu bị người có tâm trà trộn vào cung thì làm sao? Người nọ đưa bài ngà cho ngươi, nhẹ thì ăn hèo, nặng thì phạt đến Hoán Y phòng (*phòng giặt giũ) khổ dịch, đâu ra nhẹ nhàng như vậy? Đừng nói là một tiểu công công trẻ tuổi, cho dù là lão công công lớn tuổi, ngươi nhìn Tổng quản thái giám trong cung chúng ta xem, ra vào cổng cũng phải xuất trình bài ngà! Mặc kệ ngươi có được bệ hạ yêu thích hay không!"

Đắc Đồng lấy làm kinh hãi, nhưng lại không biết tên nội thị kia. Lo lắng hồi lâu, nữ nhân giỏi nhất là ngờ vực vô căn cứ, nàng tận mắt thấy nội thị cung nữ bị xử phạt mấy lần vì làm trái cung quy, càng suy nghĩ tiêu cực không biết tiểu nội thị kia vì lòng tốt thoáng chốc đã bị xử phạt như thế nào. Lấy chuyện này làm giáo huấn, từ đó nàng trở nên cẩn thận, sau lọt vào mắt bề trên, được điều lệnh chuyển đến Càn Hoa Cung làm cung nữ, khiến cho đồng bọn hâm mộ không ngừng. Tuy nói gần vua như gần gọp, nhưng vị bệ hạ này trầm tĩnh uy nghiêm, cũng chẳng hà khắc hung ác, đối đãi hạ nhân khoan nghiêm, cũng không khó chịu đựng.

Chân bước vào Càn Hoa cung, mới phát hiện nơi đây cung quy nghiêm khắc hơn bên ngoài. Mỗi lần ra vào cổng cung Càn Hoa đều phải kiểm tra bài ngà thân phận và bài ngà người hầu cho nên việc ra vào khó khăn hơn một ít, đương nhiên đãi ngộ cũng tốt hơn bên ngoài, áo cơm đưa tới, chi phí ăn mặc đều tốt hơn nhiều. Người người mặt mang nụ cười, bước chân nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn những đều không hay nói chuyện.

Nàng vừa mới tới, do tánh hiếu kỳ nên thường hỏi thăm sự tình các tỷ tỷ. Các tỷ tỷ này cực kỳ cẩn thận, ngoại trừ chuyện về quy củ thì không hé răng một lời, nhất là chuyện về bệ hạ, một ngọn gió cũng không thổi ra, miệng ngậm thật chặt. Trong lòng nàng có hơi bội phục lại có chút sợ hãi.

Một hôm, nàng đang sắp xếp việc vặt trong ngự thư phòng, chợt nghe tiếng người bước tới, nàng giương mắt nhìn thì thấy nội thị đưa bài ngà cho nàng lúc trước! Nàng mừng rỡ kêu lên :"Vị tiểu công công này! Thì ra là ngươi! Ngươi cũng hầu hạ trong cung này sao?"

Nội thị kia cầm một xấp tấu chương bước đến, nghe thấy nàng nói thì ngẩng đầu nhìn, sau đó ngẩng người, hơi mê man, có vẻ như không nhớ rõ nàng. Nàng có hơi thất vọng, càng vui mừng y không có việc gì, bèn nhắc nhở :" Bài ngà."

Nội thị bây giờ mới nhớ lại, hơi thắc mắc hỏi :"Ra là ngươi, không phải đang chịu sai bảo bên ngoài à, sao lại ở đây?!" rồi chợt hiểu rõ điều gì đó, vẻ mặt lại có hơi buồn cười :"Ở đây cũng tốt, hảo hảo chịu hầu a!"

Đắc Đồng cười nói :"Ta gọi Đắc Đồng, ngươi tên gì? Sau khi biết mất bài ngà là trọng tội, ta còn thay ngươi lo lắng thật lâu, giờ thấy ngươi không sao mới yên lòng. Nơi này cai quản nghiêm ngặt, lúc đó không có bài ngà sao ngươi vào được?"

Nội thị cười cười bảo :"Ngươi gọi ta Song Lâm là được rồi."

Đắc Đồng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng nói :"Vậy ta gọi ngươi Tiểu Lâm Tử được không? Ngươi tiến cung bao lâu rồi?"

Song Lâm đặt tấu chương lên bàn của ngự thư phòng, xếp chồng chỉnh tề, miệng đáp :"Khoảng hơn hai mươi năm."

Đắc Đồng hoảng sợ :"Ngươi mới bao lớn mà hơn 20 năm ?"

Song Lâm tách từng quyển tấu chương ra, phân theo màu sắc mà đặt ở những chỗ khác nhau, hàng mi dài hơi rủ, mỉm cười nói :"Ta vốn dĩ mặt non, kỳ thực tuổi tác đã không nhỏ, từ năm tuổi đã tiến cung rồi."

Đắc Đồng không tin nhìn đi nhìn lại Song Lâm, lát sau nói :"Hơn hai mươi năm... Là khi tiên đế còn sống đúng không? Khó trách ngươi đi lại trong cung không cần bài ngà." Sau đó hâm mộ hỏi :"Ngươi biết chữ sao, thật lợi hại. Nghe nói các tiểu công công đều có thể đến Thư Đường đọc sách, đáng tiếc chúng ta cung nữ thì không có cơ hội này."

Phó Song Lâm nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng. Nghe xong tên mình mà còn chẳng phản ứng gì cả, cung nữ trong cung Càn Hoa này vốn ít, đa số lại lớn tuổi ổn trọng, hiếm khi thấy được một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát như này, lòng không khỏi có chút thương tiếc, cười nói :"Nếu muốn biết chữ, tuỳ thời đều có thể học. Ngươi còn nhỏ, mỗi ngày học ba chữ, qua một năm liền có thể biết được hơn một ngàn chữ rồi."

Đắc Đồng nhìn hắn thân thiết, cười hỏi :"Vậy ngươi dạy ta được không?"

Phó Song Lâm hơi chần chờ, nhìn nàng mi mục điểm tất (*mắt bóng như tô sơn), hai má phấn hồng thơm ngào ngạt, sau tai lông tơ tinh tế, tính tình trẻ con, cái gì cũng không hiểu, bỗng thấy khó mà cự tuyệt :"Ta đành dạy không ngươi vậy."

Đắc Đồng vô cùng vui vẻ kéo tay áo y :"Vậy cảm ơn ngươi!"

Về sau nàng nhớ lại tên Phó Song Lâm, mới phát hiện đây là quyền hoạn trong truyền thuyết, hơn nữa cũng không trẻ tuổi lắm, cũng đã hơn hai mươi, chỉ là ngày thường mặt non, mới cho rằng y là tiểu nội thị mới nhập cung. Thế nhưng nàng vẫn không thể xem y thành vị quyền hoạn ngang ngược kiêu ngạo vô lễ, hãnh tiến (*thăng quang nhờ may mắn) thượng vị trong truyền thuyết kia.

Trong cung có rất nhiều công công, tuy mặt mũi tuấn tú, nhưng phần lớn đều âm nhu, Phó Song Lâm lại bất đồng, y dáng người cao ngất, giọng điệu ung dung, không phát ra hèn mọn, ngũ quan chẳng mấy đẹp đẽ xuất sắc, nhưng giữa đôi lông mày lại hiện lên kiên quyết. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng hành xử khiêm tốn, khiến người ta không dám xem thường khí chất của y. Dù là toàn bộ người trong cung ngoài cung, cũng không mấy người có được khí độ như y.

Lần trước y hứa hẹn với mình, không ngờ lại thực sự tìm người đưa tới một bộ giấy bút và bảng chữ mẫu tập viết. Hơn nữa nhờ có Phó Song Lâm săn sóc, các tỷ tỷ và nội thị trong cung cũng đặc biệt hoà khí với nàng, hết thảy đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Đảo mắt cái lại mấy tháng trôi qua, Đắc Đồng rốt cuộc vẫn tâm tính thiếu nữ, ở trong cung tịch mịch, tới lui mấy lần với Phó Song Lâm liền không khỏi động lòng nữ nhi, làm cho Phó Song Lâm vài đôi hài hãn cân (*giày có lót giấy hoặc khăn để thấm mồ hôi).

Một hôm nàng bị phái đi trực đêm. Đây là lần đầu tiên Đắc Đồng trực đêm, nàng hết sức khẩn trương, vẫn vui mừng hỏi :"Vạn tuế gia có đi tiểu đêm nhiều không? Ta cần phải chú ý những gì?"

Thường Hoan cười như không cười :"Không có gì đặc biệt cả, chỉ cần chuẩn bị nước nóng và khăn sạch mà thôi. Khăn vải có sẵn 20 cái, phải hong trên chậu than. Canh bát bảo long nhãn hạt sen ngân hạnh cũng phải chuẩn bị trước, để ấm."

Đắc Đồng vội vàng hỏi :"Bệ hạ có cho truyền nước nóng không? Có cần đưa vào tận trong phòng không?"

Thường Hoan ánh mắt thương hại nhìn Đắc Đồng :"Không cần, đứng ở ngoài màn hầu hạ là được rồi, nước nóng bệ hạ sẽ tự lấy."

Sao có thể để bệ hạ tự lấy được? Đắc Đồng lơ ngơ nhưng không dám hỏi lại. Dù sao Thường Hoan là Đại cung nữ hầu hạ Thái tử từ thuở bé. Có thắc mắc thì đi hỏi Phó Song Lâm cũng được rồi. Kết quả đến tận đêm khuya khi đang làm nhiệm vụ, nàng vẫn không tìm đc Phó Song Lâm, không còn cách nào khác đành cố gắng trực đêm vậy.

Trong cung trướng rủ màn che, hương khí nhàn nhạt ngập tràn, nàng đứng ngoài trướng, lát sau nghe được trong tẩm điện vang lên động tĩnh mập mờ. Nàng dầu chưa rành sự đời, nhưng cũng hiểu được những thứ này, bèn mặt mày đỏ bừng, lòng cũng có hơi ngạc nhiên, nãy giờ đâu thấy bệ hạ triệu cung phi thị tẩm a, hậu cung cũng chẳng có phi tử nổi danh nào, toàn là vài phi tần cấp thấp được tuyển tiến, chưa có ai được thừa sủng hay thụ phong. Nghe nói bệ hạ với tiền Thái tử phi tình thâm ý trọng, sau khi đăng cơ đã truy phong tiền Thái tử phi vi Nguyên hậu, hậu vị liền trống đến tận bây giờ. Không biết bên trong là vị nương nương may mắn nào lại có được nhất triều thừa sủng, có lẽ mai sau sẽ có thể vấn đỉnh (*mưu đồ cướp đoạt) hậu vị.

Ban đầu chỉ là tiếng nỉ non khe khẽ, có thể nghe ra chính là âm thanh của bệ hạ, khác hẳn với lãnh khốc trầm tĩnh của ban ngày, âm điệu này ôn nhu mà chân thành, tựa hồ đang dụ dỗ gì đó, nhưng vẫn không nghe được đàng gái (=]]) đáp lại, giống như đang trầm mặc. Bệ hạ hàm hồ nói vài câu, sau đó rất nhanh liền có tiếng vang, cuối cùng là tiếng ngâm, trầm thấp mà uyển chuyển, hết sức.... dụ người...

Đắc Đồng bỗng bắt được trong giọng mũi trầm thấp ấy một tia quen thuộc, lòng nàng giật mình, không tự chủ được mà tiến gần tới màn lụa. Khí trời tuy nóng bức ít gió, nhưng màn lụa treo ngoài tẩm điện lại rất mỏng, không gió cũng tự lay, huống chi cửa sổ đang mở, gió thổi nhè nhẹ khiến trướng màn tơ lụa nhẹ nhàng gợn sóng phập phồng, ánh nến kiều diễm chập chờn, từ trong khe hở quả nhiên thấp thoáng thấy được bóng người.

Phó Song Lâm sủng hoạn quyền khuynh nội cung mà ban ngày nàng không tìm được, bây giờ đang ghé vào gối đầu, để lộ tấm lưng trần trụi mịn màng, bờ lưng dường như bị kéo căng mà ưỡn về phía trước, đầu y ngửa ra sau, tóc dài xốc xếch xoã xuống. Trên khuôn mặt ngọc bạch mơ hồ dáng mày chau chặt, mi mắt híp chặt, đôi môi huyết sắc tiên diễm khẽ nhếch, so với gương mặt trong trẻo lạnh lùng thường ngày nhiều thêm một phần mị hoặc thanh nhuận. Từ mặt tới cổ rồi đến ngực ửng đỏ một mảnh, tựa như bị hơi nước hấp qua.

Đương lúc này, một cánh tay bắp thịt nhấp nhô, tràn đầy sức lực vươn qua, đem bả vai trắng ngọc của Phó Song Lâm áp xuống, lún sâu vào gối đầu mềm mại. Phó Song Lâm biểu tình thoáng có chút khó chịu, vươn tay đẩy cánh tay kia ra, nhưng hiển nhiên sức phản kháng rất yếu ớt, căn bản chẳng lay động được mảy may.

Khiến người khác chú ý là chiếc vòng vàng đang ghì lấy cổ tay gầy nhỏ. Chiếc vòng rộng khoảng ba ngón tay, bên trên khảm hồng ngọc, phụ nền khiến cho da thịt trắng mịn càng thêm rực rỡ, đẹp đẽ tựa một vật trang sức, nhưng sợi xích tinh tế rủ xuống bên cạnh lại biểu thị đây là một chiếc xiềng xích hoa lệ. Sợi xích theo cổ tay trườn xuống, uốn lượn ngoằn ngoèo, không ngừng va chạm vào thành giường, phát ra tiếng vang thanh thuý.

Cổ tay gầy nhỏ bị bệ hạ kéo về phía đầu giường, quấn vòng quanh hai cổ tay rồi khoá vào đầu giường. Da thịt dưới ma sát của xiềng xích vàng rốt cuộc hiện lên vết đỏ, qua khe hở chỉ thấy được cánh tay y giãy dụa muốn rút lại, thân thể tựa hồ bị cưỡng chế kéo dài, thắt lưng càng thêm vẻ thon dài. Tay bệ hạ từ bả vai Phó Song Lâm trượt xuống tấm lưng rồi đến xương eo, bỗng nhiên dùng sức tách hai chân y, thân thể nặng nề áp xuống, Phó Song Lâm đau đớn hít khí.

Đầu nàng oanh vang, ngơ ngác đứng nhìn bóng người mơ hồ trong màng lụa, tai nghe tiếng nói trầm thấp khó nhịn của Phó Song Lâm :"Từ bỏ... Được rồi, từ bỏ mà, mai ta còn có việc... A! Ngô...." Tiếng cắn răng thấp giọng ai da, xen lẫn là tiếng leng keng tinh tế của xiềng xích, hoà với tiếng cười khẽ và giọng nói lơ mơ của bệ hạ. Qua hồi lâu sau, Song Lâm rốt cuộc nghẹn ngào một tiếng, thở hổn hển nhắm chặt hai mắt, nằm yên không động đậy.

Sở Chiêu đè trên người y, xoa hôn một lát rồi mới xốc chăn mỏng lên đắp kín hết người y, bản thân thì quang thân (*nude =]]) xuống giường, ung dung bình tĩnh nhấc màn bước ra. Đắc Đồng hoảng sợ vội cúi đầu, hai lỗ tai thiêu đốt nóng hổi, nàng đoán chừng bệ hạ đã nhận ra nàng thất thố, bởi vì hắn dùng ánh mắt vô cùng áp bách nhìn nàng thật lâu rồi thản nhiên nói :"Nước nóng."

Đắc Đồng vội vã dâng chậu nước nóng, bệ hạ lập tức bưng lấy, rồi đi vào trong màn, bấy giờ Đắc Đồng mới hiểu được Thường Hoan bảo Hoàng Thượng tự lấy nước nghĩa là gì. Bệ hạ vào trong chốc lát, cách màn lụa lờ mờ có thể thấy được Song Lâm đang mơ hồ oán giận mấy tiếng, Sở Chiêu lại chỉ cúi đầu thay y xoa bóp, rồi qua loa chỉnh đốn bản thân, mặc vào áo trong trắng tuyết, sau đó tự mình bưng chậu nước đi ra, lại hỏi :"Canh bát bảo đâu?"

Đắc Đồng lại vội vã bưng dâng, Sở Chiêu không tự mình ăn mà lại bê vào trong, Đắc Đồng chỉ nghe loáng thoáng được hắn cúi đầu dỗ :"Tốt xấu cũng nên uống hai ngụm... Một hồi lại khát nước..." Song Lâm hình như bị hắn thuyết phục, uống vài hớp canh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng xiềng xích lách cách. Sau đó hắn bước ra, ngay trước mặt Đắc Đồng uống sạch vài hớp canh còn lại rồi đưa bát không cho nàng, lại súc miệng bằng nước trà vài lần rồi đi vào.

Dưới ánh nến bập bùng, vùi sâu trong chăn đệm, trên da thịt xuất hiện một vết bầm, hai tay bị trói nơi đầu giường đã được cởi ra đặt bên gối, nhưng xiềng xích vẫn ở trên hai tay, sợi xích mềm mại quấn quanh da thịt như ngọc, lóng lánh kim quang rủ xuống dưới giường. Sở Chiêu tự tay nhặt sợi xích lên, nhẹ nhàng lôi kéo Song Lâm, rồi chà quanh hai điểm hồng nho nhỏ cao ngất trên ngực vốn bị ngậm mút quá độ mà có hơi sưng đỏ.

Thân thể đột nhiên tiếp xúc xiềng xích lạnh băng không khỏi hơi co rúm lại, Sở Chiêu lại dường như phát hiện điều gì đó rất hứng thú, càng thêm dùng tay chà mạnh sợi xích. Song Lâm đang rất mệt mỏi, vốn đang liêm diêm ngủ lại bị Sở Chiêu chọc ghẹo đành duỗi tay ra đẩy, lèm nhèm bất mãn :"Đừng ồn nữa..."

Sở Chiêu tiếp tục lôi kéo sợi xích, tay bắt lấy mắt cá chân Song Lâm, quấn sợi xích lên mắt cá chân vài vòng, Song Lâm rốt cuộc tỉnh ngủ, giật giật cổ tay, nhập nhèm hỏi Sở Chiêu :"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, ngày mai không phải thượng triều sao?"

Sở Chiêu hết sức chuyên chú dùng sợi xích quấn lấy mắt cá chân Song Lâm, phần xích dư càng lúc càng ngắn, Song Lâm cuối cùng nhịn không nổi nữa bất đắc dĩ thở dài :"Ta biết ngươi hôm nay cố ý sai Đắc Đồng tới trực đêm, cơn giận này còn chưa nhả đủ à?"

Y giật giật sợi xích trên tay, nói :"Cái đồ bỏ đi này ngươi đã lâu không dung, hôm nay lại kiên quyết tìm cho ra rồi thái độ khác thường bắt ta ngủ ở đây. Còn có hôm kia bài ngà của ta đánh mất, ngươi bắt ta tra xét dữ dội, cũng không biết đang căng thẳng cái gì. Ngươi tuổi đã cao, có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không."

Sắc mặt Sở Chiêu trầm xuống, đè đầu Song Lâm hung hăng hôn trong chốc lát hồi mãnh liệt mút vào đôi môi sưng đỏ của y, đôi mắt ẩm ướt, ngẩng đầu lạnh lùng nói :"Chỉ là một tiểu cung nữ, ngươi lại hao sức nhớ rõ tên nàng!"

Tiểu cô nương tuổi trẻ mọng nước, y còn dạy nàng viết chữ! Còn có bài ngà, ngự tiền tổng quản đánh mất bài ngà dùng cho người hầu ra vào. Phó Song Lâm không phải người thường, phía dưới mặc dù không dám làm khó y nhưng cũng không dám lừa gạt, bèn trình báo ngự tiền.

Càng xúc động thần kinh chính là, sau khi hắn tra xét hồi lâu mới biết được y đưa bài ngà cho một tiểu cung nữ, hắn lo lắng người này lại muốn chạy trốn, liền đơn giản điều tiểu cung nữ tới gần người để thuận tiện tra rõ, ai ngờ thế ra lại thuận tiện cho người ta tiếp cận cấm luyến của mình.
Ban đầu hắn không hề để ý, chốn thâm cung tịch mịch, hắn không thể không bắt Song Lâm ở lại trong cung, nhưng cũng không thể đối đãi Song Lâm như tù phạm. Chỉ là ngày đó trong lúc vô ý từ cửa sổ, nhìn thấy tiểu cung nữ phấn điêu ngọc trác ngửa đầu cầm bút cười với Song Lâm, lanh lợi hoạt bát, còn Song Lâm hai gò má bị ráng chiều chiếu sáng ửng đỏ, giữa đôi mày ôn tồn nhu hoà, ngon tay thon dài chỉ giấy dạy nàng viết chữ, một khắc kia, hắn vậy mà ghen tỵ khắc sâu.

Song Lâm dở khóc dở cười :"Chỉ là chiếu cố sơ sơ thôi, ngươi ăn bình dấm này có phải hay không hơi quá đáng -- ta rốt cuộc còn điều gì khiến ngươi không yên lòng."

Sở Chiêu nhấc một chân trống không của y gác lên vai mình, từ trên nhìn xuống Song Lâm, uy nghiêm nói :"Trẫm làm sao có thể so đo cùng một tiểu cung nữ." Đáng tiếc thân thể hắn lại hoàn toàn tuyên bố nợ này còn chưa tính xong, lại một vòng vận động kịch liệt, Sở Chiêu lần nữa truyền nước nóng.

Bấy giờ Song Lâm cả người hoàn toàn vô lực do Sở Chiêu không ngừng nghỉ đòi hỏi. Mà Sở Chiêu nhìn thấy sắc mặt Đắc Đồng xong liền hài lòng trở về giường, ôm chặt y chìm vào giấc ngủ sâu.

Thân thể cực kỳ uể oải, Song Lâm lại không thể tiếp tục giấc ngủ, Sở Chiêu sớm đã tựa đầu vào trong cổ y, hơi thở giao thoa, tay chân gắt gao siết chặt, giữ lấy hông và chân của y, tựa một đôi phu thê bình thường đến không thể bình thường hơn, ôm nhau mà ngủ, tựa như hắn không phải Hoàng đế cao cao tại thương, y cũng không phải hoạn quan hèn mọn.

Mà đây, một hoàng đế vốn nên toạ ủng thiên hạ, tay nắm đại quyền sinh sát lại khăng khăng cảm thấy không an toàn trong tình cảm này, chỉ có thể một lần lại một lần nữa không ngừng đòi hỏi để xác nhận, dùng quyền lực, quyền lợi, cảm tình từng chút một giam cầm bao vây người ấy,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net