Chương 11 : Tuyết Thạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Lát sau Song Lâm cũng ngủ vùi, không có cách khác, y nghe được nhiều thứ không nên nghe lắm rồi, chỉ đành bắt bản thân ngủ cho qua trận, may thay cơ thể trẻ con, yên tĩnh lại, điều chỉnh hô hấp, nhắm mắt cái liền thật sự ngủ mất.

Tỉnh lại do bị Sở Húc bóp mũi, y mở mắt liền thấy Sở Húc ghé vào trước ngực mình, cười hì hì nói :"Ai đang nằm ỳ không dậy nổi vậy ta."

Đây chính là giọng điệu mà Vương Hoàng hậu ngày thường hay đùa bé. Y vội vã đỡ Sở Húc sang bên, chống tay ngồi dậy thì thấy Sở Chiêu vẫn đang ngồi cạnh bên cầm sách từ từ đọc, ánh mặt trời mùa đông dịu nhẹ chiếu lên mặt hắn, hàng mi nửa rủ, vẻ mặt yên bình, thấy y tỉnh dậy thì khẽ nâng mắt liếc nhìn, ánh mắt trong veo bình tĩnh tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vậy thì tốt, chẳng có chuyện gì xảy ra, y cũng chẳng nghe thấy gì cả. Có rất nhiều người không đề phòng trẻ nhỏ, nhưng Song Lâm vẫn cảm thấy, so với người có linh hồn trưởng thành như y mà nói, thời thơ ấu của Thái tử Sở Chiêu ngắn ngủi tới mức gần như không có, tuổi thơ của hắn là bị người mình thương nhất đặt vào một vị trí không nên đặt.

Chiến tranh lạnh giữa đế hậu duy trì chẳng được bao lâu, như lời Vương Hoàng hậu nói, kỳ thực lòng nàng tự có chừng mực. Một buổi sáng sớm, Vương Hoàng hậu bỗng dưng không ngừng nôn oẹ, mời Ngự y đến khám thì phát hiện hoá ra Hoàng hậu đã mang bầu hơn một tháng.

Nguyên Thú Đế mừng rỡ, lập tức giá lâm Khôn Hoà cung, đêm đó ngủ lại trong cung. Ít lâu sâu Thái tử chính thức nhập chủ (*dọn vào làm chủ) Đông cung, tất cả các trường sử, thuộc quan,... của Đông cung đều là tinh anh trong tiền triều, thậm chí có người còn là trọng thần trong triều trực tiếp đảm nhiệm chức quan trong Đông cung, mặc dù chỉ là kiêm chức, nhưng đã đủ triều thần ghé mắt.

Nguyên Thú Đế còn đặc biệt tuyển chọn các sĩ tử phẩm hạnh cao nhã đoan chính làm dụ đức (*người khuyên răn đạo đức) và tân khách (*) của Thái tử, tỉ mỉ chọn lựa các thanh niên tài năng tuấn tú làm thư đồng của Thái tử, tất cả đều là những người nổi bật trong thế hệ trẻ.

Mà càng khiến người ta chú ý hơn là đại nho Lưu Trừng nổi tiếng thích ẩn cư sống ngoài quyền lợi lại đảm nhiệm chức Thái phó của Thái tử, tự mình giảng bài cho Thái tử, tin tức Lưu Trừng sẽ giảng dạy cho các chư vương trước đây được chứng thực quả nhiên chỉ là lời đồn đãi. Còn Lưu Trừng vừa dạy dỗ được Sở Chiêu mấy hôm cũng chính miệng khích lệ :"Thái tử thông tuệ ổn trọng, hiếu thảo nhân từ, có thể gánh vác được trọng trách."

(*khách này là một chức quan ẩn, phụ trách mang đến những điều hay lẽ phải cho Thái tử. Thường thì người ta 'nuôi' khách trong nhà để thể hiện sự tài cao học rộng, nhiều người hâm mộ nên đến làm khách và thỉnh giáo, dẫn đến những người đọc sách đức cao trọng vọng thường giữ rất nhiều khách trong nhà, việc này trở thành phong trào, tục lệ trong một thời gian ngắn)

Đông cung chi thế cường thịnh, hưởng thụ vinh sủng chưa ai từng có, Vương Hoàng hậu đại hoạch toàn thắng (*thắng lợi hoàn toàn) không hề ra vẻ đắc ý, mà chỉ vội vã chuẩn bị sự vụ Đông cung. Nguyên Thú Đế thương tiếc nàng mang thai, không cho phép nàng khổ cực quá mức, lệnh nữ giam thái giám lưu ý nhiều hơn. Nhưng Vương Hoàng hậu làm sao có thể bằng lòng giao việc này cho kẻ khác? Ăn, mặc, ở, đi lại mỗi cái đều quản lí chi tiết, nhất là các nội thị, cung nữ theo Thái tử chuyển vào Đông cung, đều kĩ càng tra xét một lần, sau đó còn tự mình gõ gõ trấn áp thêm lần nữa.

Đây là những chuyện Song Lâm nghe được từ Tiết Tảo Phúc và Lý Quân, bọn họ sẽ chuyển đi theo Thái tử, vẻ mặt họ tràn đầy khát khao và kiêu ngạo, Tiết Tảo Phúc còn chu đáo để lại thứ gì đó trong chậu rửa mặt cho Song Lâm :"Tất cả dụng cụ trong Đông cung đều là đồ mới, thứ này ta không thể dùng nữa, giữ lại cho ngươi ngâm chân vậy." Rồi căn dặn :"Sau khi chúng ta rời đi, có thể bề trên sẽ sắp xếp người mới ở cung ngươi, nếu hắn ta ăn hiếp ngươi, ngươi bảo người truyền tin cho ta biết, ta lập tức tới xả giận cho ngươi."

Trong lòng Song Lâm hết sức cảm động, y nhiều ngày nay ở bên cạnh bọn họ, thường được bọn họ đặc biệt chăm sóc, nói không cảm kích phần tình nghĩa này là giả, nhưng là hiện tại y sức lực nhỏ yếu, không thể thực sự báo tin cho họ được, chỉ đành khắc ghi phần ân tình này trong lòng.

Sau khi Tiết Tảo Phúc và Lý Quân dọn đi, trong phòng chỉ còn lại mình y, cũng không có người mới chuyển vào. Nghe nói đám người mới cuối cùng đã được phân chia xong từ lâu, trong cung tạm thời không có người mới, Song Lâm có thể một mình độc chiếm một phòng, trong lòng vô cùng thoả mãn, ít nhất không cần che dấu bản thân nữa, mỗi ngày tha hồ tập luyện yoga, đóng cửa lại tự tạo ra thế giới của mình.

Thái tử sau khi chuyển vào Đông cung vẫn mỗi ngày đến Khôn Hoà cung thăm Vương Hoàng hậu và Sở Húc, Tiết Tảo Phúc sẽ theo hắn đến đây, thấy Thái tử trong thời gian ngắn sẽ không quay về lập tức chạy đi sân cũ tìm Song Lâm tán dóc.

Song Lâm lúc này mới biết được thì ra Lý Quân bây giờ là trưởng cung thị hầu hạ thư phòng cho Thái tử, Tiết Tảo Phúc hơi xúc động nói :"Khi ấy hắn phạm phải tội lớn, hiện giờ xem ra hắn nhân hoạ đắc phục (*trong rủi có cái may) mới đúng. Thư phòng là nơi chỉ có tâm phúc của điện hạ mới dám bước vào, ta tuy mỗi ngày ra vào cùng Thái tử nhưng kỳ thật chỉ là trông coi bên ngoài, kẻ chân chính đạt được lòng của Thái tử, có thể khiến ngài yên tâm dùng còn chưa biết là ai đâu."

Song Lâm đối với suy nghĩ về hầu hạ này của Tiết Tảo Phúc có hơi không thích ứng được, không thể làm gì khác ngoài cười xoà với hắn :"Vàng thật không sợ lửa, Tiết ca ca một lòng son trung tâm với Thái tử, Thái tử đương nhiên ắt biết."

Tiết Tảo Phúc lắc đầu, nhẹ giọng nói :"Thái tử chịu sự giáo dưỡng của đại nho, không thích gần gũi với nội thị, chân chính tin tưởng chỉ có thư đồng, tỷ như công tử Cố gia và mấy nhà khác...Haizz...."

Song Lâm thấy Tiết Tảo Phúc bộ dạng lo lắng, hồi tưởng cảm nhận của mình về hoạn quan ở kiếp trước, trong lòng thầm than người thường ai lại thích gần gũi với hoạn quan chí... Huống chi hoạn quan là nô, Thái tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng không dễ bị người khác khống chế. Y chẳng biết an ủi Tiết Tảo Phúc thế nào, chỉ đành cầm đĩa bánh hoa hồng táo ngọt nói :"Ăn bánh không? Đây là phần thưởng hôm nay bề trên ban xuống, mới vừa lấy tới còn đang nóng đấy."

Tiết Tảo Phúc nào để tâm chút bánh ngọt ấy, chỉ cười bảo :"Ngươi ăn đi, ăn mau chóng lớn, bên chúng ta cái gì cũng có, điện hạ chưa bao giờ khe khắt chúng ta, bản thân ngài ăn không hết sẽ đem thưởng cho chúng ta." Tiện thể quan sát y rồi bảo :"Hình như cao lên chút rồi đấy, mặt cũng trắng mập hơn, chứ như lúc trước gầy gòm đến mức mắt cũng lõm sâu thì xấu chết."

Sau đó dạy dỗ y :"Nhất định phải chú ý sức khoẻ, nên ngủ phải ngủ nên ăn phải ăn, ngàn vạn lần đừng để nhiễm bệnh. Lỡ như bị cảm, nhớ giấu cho tốt vào, đừng khiến quý nhân chú ý, ngươi hầu hạ tiểu chủ tử, nhỡ có bị phát hiện, nếu như chủ tử nhân từ sẽ để ngươi dưỡng bệnh trong sân. Còn không thì bị dời qua An Nhạc Đường cạnh Bắc Cảnh Môn, vào trong đó chẳng vui vẻ gì đâu, toàn tập trung mấy người bệnh tật, chăn lạnh cơm nguội, bệnh vặt vào đó thành bệnh nặng, bao nhiêu người bệnh nhẹ vào đó, kết quả táng thân. haizz... May mắn ta trước giờ khoẻ mạnh, từ khi tiến cung chưa đổ bệnh bao giờ."

Song Lâm nghe hắn nói chuyện như ông cụ non, nhịn không được bật cười. Quả thực trong thời gian này y mập lên không ít, cộng thêm chăm chỉ tập yoga, thân thể trở nên tốt hơn nhiều. Ở đây bị bệnh sẽ như thế nào, y không biết, bất quá nhìn Tiết Tảo Phúc vì biết mấy chuyện này mà xúc động thổn thức thì không khỏi buồn cười.

Tiết Tảo Phúc vừa bảo may mắn bản thân chưa bao giờ sinh bệnh, ai ngờ ít lâu sau hắn liền đổ cơn bạo bệnh, mém nữa bước qua đường ranh sinh tử.

Nói đi nói lại cũng phải kể tới hôm đó Thái tử tới vấn an Khôn Hoà cung lúc chập tối, Vương Hoàng hậu sức khoẻ không tốt, không cho Thái tử vào, bảo hắn quay lại Đông cung. Không hiểu vì sao Thái tử lại không trở về, mà ngược lại lập tức quỳ xuống dưới mái hiên trước điện. Lúc đó Tiết Tảo Phúc đi theo Thái tử, Thái tử quỳ hắn sao có thể không quỳ theo?

Tuy đã đầu xuân, nhưng vẫn còn se lạnh, Thái tử điện hạ thân mặc áo choàng lông chồn, thị vệ Khôn Hoà cung cũng không dám để điện hạ quỳ trên gạch men lạnh lẽo, đã sớm cầm đệm mềm tới lót gối. Mà các nội thị đi theo người nào cũng chỉ mặc một bộ áo bông mỏng, quỳ thẳng trên sàn nhà lạnh lẽo, sống sao cho nổi. Thái tử quỳ khoảng hơn một canh giờ, Hoàng hậu vẫn chưa chịu gặp.

Song Lâm biết việc này, bởi vì ngày đó hắn đang chơi với Tam Hoàng tử trong tẩm cung của Hoàng hậu, Vương Hoàng hậu đang cầm từng quân bài kiên trì dạy Tam Hoàng tử từng bước một, chợt Đại cung nữ Tiễn Vân bẩm có Thái tử cầu kiến. Khác với mọi ngày, Vương Hoàng hậu khẽ nhướng mày, thản nhiên nói :"Bảo ta sức khoẻ không tốt, ngủ mất rồi, mời Thái tử quay trở về Đông cung đi."

Kết quả, lát sau Tiễn Vân lại bẩm Thái tử đang quỳ dưới mái hiên. Vương Hoàng hậu mi tâm nhíu lại, phiền não ném quân bài trong tay, rồi rất nhanh bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói :"Để nó quỳ đi! Ta ngược lại muốn nhìn xem nó định giày xéo thân thể ta nhọc công chăm sóc cho nó như thế nào!"

Qua hồi lâu, rồi cuộc vẫn không nỡ trong lòng, Vương Hoàng hậu tuy đang dạy dỗ Sở Húc nhưng vẫn hơi đứng ngồi không yên hỏi :"Vẫn còn quỳ sao?"

Tiễn Vân cuống quít chạy ra khoảng rồi lập tức quay về :"Vẫn còn đang quỳ, đám thị vệ đã lót đệm mềm cho Thái tử, Thái tử mặt có hơi trắng, chắc là bị gió thổi lạnh."

Vương Hoàng hậu thở dài nói :"Thôi thôi thôi, toàn là oan nghiệt kiếp trước cả. Gọi Thái tử vào đi, trước đó sai người xoa đầu gối lưu thông máu cho khỏi tê." Sau đó bảo người lấy vội điểm tâm tới cho Tam Hoàng tử dùng.

Không lâu sau Sở Chiêu bước vào, vừa tới cửa lại lập tức quỳ xuống, buông mắt cúi đầu, không nói một lời. Sở Húc đứng cạnh tò mò nhìn ca ca, Song Lâm vội vàng dùng đũa gắp bánh hoa hồng hoa hồng cuốn cho bé ăn, Sở Húc quả nhiên bị điểm tâm nóng hổi thu hút, không chú ý tới Sở Chiêu nữa.

Vương Hoàng hậu mặt mày lạnh như sương :"Con năm đó sinh non, sức khoẻ và gân cốt luôn không được tốt. Bây giờ vì một đứa bạn đọc mà thẳng tay đạp đổ công sức tâm huyết bấy lâu nay của thân nương con sao?!" Nàng có điều ám chỉ, tựa hồ đang nói tới thân thể, lại dường như đang nói tới việc khác.

Sở Chiêu mặt mày trắng bệch, đôi con ngươi đen như mực nhìn thẳng Vương Hoàng hậu :"Mẫu hậu, Tuyết Thạch khác với người thường, từ nhỏ đã đọc sách viết chữ với nhi thần, tình cảm thân hậu. Huống hồ hắn còn nhỏ như vậy, bị giam ngục hỏi tội thế sao có thể tự mình bào chữa được! Người giờ là dựng phụ (*phụ nữ mang bầu), phụ hoàng vô cùng coi nặng người, nếu người năn nỉ phụ hoàng một chút thôi, cộng thêm niên kỷ Tuyết Thạch còn nhỏ, nhất định phụ hoàng sẽ đồng ý với người!"

Vương Hoàng hậu khẽ thở dài, không nói gì khác, chỉ tự tay nâng Sở Chiêu dậy, mi tâm hơi cau :"Con là người trong nóng ngoài lạnh, giống y hệt phụ hoàng con... Nhưng hậu cung vốn không được can chính (*can thiệp chính trị), ta hiện giờ dầu sôi lửa bỏng, hoa tươi cài gấm (*tốt càng thêm tốt), ngày nào cũng như đi trên miếng băng mỏng. Ta theo phụ hoàng con nhiều năm như vậy, vẫn luôn được hắn khắc ghi tâm khảm, đó là vì ta chưa bao giờ dám vượt qua giới hạn trong lòng hắn.

Phụ hoàng con... thuở nhỏ không thể chủ định (*làm chủ quyết định) mọi chuyện, cẩn thận nhẫn nại biết bao năm, sau khi đăng cơ liền đặc biệt để tâm những người dám can thiệp vào chuyện của hắn. Lần này Cố Tương Giá bị hỏi tội, nhất định không hề oan uổng, hình phạt xử tội ông ta được tận ba ty thương nghị, quốc pháp làm đầu, ta lại là người đứng đầu hậu cung, một bước vọng động (*làm bừa) sẽ lập tức bị người nắm thóp.

Cục diện Đông cung hiện tại không phải đơn giản. Chiêu nhi, ta biết con và Cố Tuyết Thạch lớn lên cùng nhau, tình nghĩa thâm hậu, nhưng vận mệnh đã thế này, việc ta có thể làm, chỉ là thông tri bên Hình Trách ty của Đại Lý Tự thi hành hình phạt nhẹ nhàng nhất có thể, tận lực săn sóc, đợi sau khi Tuyết Thạch tiến cung sẽ sắp xếp nó vào Đông cung hầu hạ con, đến lúc đó con muốn chăm sóc chiếu cố thế nào, tuỳ con. Sự vụ hậu cung ta có thể đảm bảo không ai dám xen vào, tiền triều, ta cũng tuyệt không dám rớ tới."

Vành mắt Sở Chiêu bỗng đỏ lên, môi dưới khẽ run :"Tuyết Thạch trước giờ tâm cao khí ngạo, tự phụ tài tình (*kiêu căng rằng bản thân có tài)... Nếu bị sỉ nhục như vậy, chỉ sợ ngay cả sống tạm cũng chẳng chịu...."

Editor muốn nói : nhân vật khiến tui hận thấu nhất truyện đã lên sàn :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net