Chương 12 : Đọa Lạc Trần Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Vương Hoàng hậu khe khẽ thở dài, chợt chỉ vào Song Lâm đang hầu hạ Sở Húc ăn điểm tâm cạnh bên, nói rằng :"Con nhìn đứa bé này đi, nhỏ hơn con vài tuổi thôi, đã phải vào cung hầu hạ kẻ khác, đâu có quyền chọn lựa ?

Cố Tuyết Thạch thân sinh ở tể chấp chi gia (*nhà của tể tướng nắm quyền chấp chính), cẩm y ngọc thực (*cơm ngon áo đẹp) mấy năm nay, đã đến lúc phải chịu cảnh suy vong. Hiện giờ nó có ta và con chiếu cố, ắt hẳn tương lai cũng chẳng cần phải trải qua khó khăn hay khổ lớn gì.

Từ khi con bập bẹ biết nói, ta lúc nào chẳng kể con nghe những mẩu chuyện lịch sử, giảng rõ cho con biết đạo lí trong từng bài : chỉ cần đi nhầm một bước sẽ dẫn đến toàn bộ thất bại, đến lúc đó có ai cứu được chúng ta ?"

Vương Hoàng hậu càng nói ngữ điệu càng buồn. Bắt đầu từ lúc nàng gả cho Nguyên Thú Đế, không ngày nào nàng không cẩn thận phỏng đoán, hiện tại con trai nàng còn quá nhỏ dại, lại phải trải qua những chuyện dơ bẩn không thua gì mình, nàng cũng không phải chưa từng mềm lòng, nhưng nàng không thể không lòng dạ sắt đá cự tuyệt con mình, giúp đứa con trai khó được một lần mở miệng cầu xin phải mở mắt nhìn cho rõ tàn sát khốc liệt sau lớp vải rực rỡ gấm hoa.

Nàng dừng lại lời răn, hỏi ngược Sở Chiêu một câu :"Phụ hoàng con chẳng lẽ không biết con và Tuyết Thạch tình thâm ý trọng? Hắn vì sao vẫn chấp thuận sổ con của Hình bộ? Con đã đi gặp phụ hoàng con chưa ?! Phụ hoàng không chịu gặp con có phải không? Ngay bây giờ, không biết bao nhiêu người đang ngó chừng ta và con đó -- ngay cả phụ hoàng con cũng thế, Chiêu nhi, con hiểu không?

Từ khi Phụ hoàng con đăng cơ tới nay, ta chưa bao giờ dám ngỏ một lời hỏi chuyện tiền triều, chưa bao giờ dám cầu xin thứ tốt cho nhà mẹ, con nghĩ kĩ đi, con có chắc mình nhất định muốn để vi nương can chính lần đầu tiên không?"

Sở Chiêu gương mặt tái nhợt, hai mắt đảo qua Song Lâm, rồi nhìn về phía Vương Hoàng hậu, khả năng hắn cũng biết bản thân vô vọng, bởi vì nếu cứu người này, đại giá phải trả là Vương Hoàng hậu sẽ mất đi sủng ái của Hoàng đế.

Song Lâm nhìn hắn dường như bị đả kích rất lớn, bộ dáng ấm ức vô cùng, trong lòng cũng âm thầm cân nhắc. Thử đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác, nếu y là Hoàng hậu, phỏng chừng cũng sẽ không tự mình ra tay, bởi vinh sủng của nàng, đều ký thác vào một người duy nhất, ai cũng biết quân tâm khó dò, nguy hiểm như vậy, không phải ai cũng dám liều lĩnh.

Vương Hoàng hậu sai người đưa Sở Chiêu quay về, sau đó truyền ngự y bắt mạch cho Thái tử, lệnh Ngự thiện phòng nấu canh giải cảm cho Thái tử, dẫu thế khi tối đến Thái tử vẫn sốt cao một trận, Khôn Hoà cung ầm ĩ tới độ người ngã ngựa đổ, thậm chí kinh động đến mức Hoàng thượng phải tự mình di giá đến Đông cung thăm bệnh.

Thái tử sinh bệnh, Vương Hoàng hậu tất nhiên vô cùng coi trọng, mỗi ngày tự thân đến Đông cung thăm bệnh Thái tử, tâm tình khó tránh khỏi không tốt. Tất cả mọi người căng thẳng hầu hạ, không dám phạm chút sai sót nào, ai nấy vẻ mặt dè dặt, Song Lâm mỗi ngày cẩn thận chơi đùa cùng Sở Húc, lời không nên nói sẽ không nói, chuyện không nên làm sẽ không làm.

Mãi đến khi xuân về hoa nở, cây cỏ nảy mầm, mai đào khoe sắc, thì trong cung cũng phát xuống quần áo, khố giày, cặp mền mùa xuân. Cơ thể Sở Chiêu đã hoàn toàn khôi phục, bụng Vương Hoàng hậu dần lớn lên, không dám tự mình sang Đông cung thăm bệnh nữa.

Sau khi Sở Chiêu khoẻ bệnh thì theo quy củ sang Khôn Hoà cung thỉnh an, nhưng người đi theo lại trở thành Lý Quân. Mấy tháng không gặp Lý Quân lại cao thêm một chút, hành động cũng cẩn thận hơn, lúc bước theo sau thì thận trong nhìn theo hướng đi của Sở Chiêu, đầu cúi thật thấp, nín hơi lặng tiếng.

Sở Chiêu qua thăm Vương Hoàng hậu, Vương Hoàng hậu đặc biệt truyền Sở Húc vào theo để ba mẹ con cùng nhau hâm nóng tình cảm, thưởng thức bánh hẹ chiên và bánh đậu tía (*) mà Ngự thiện phòng vừa dâng nhân dịp xuân. Bởi vì bên trong đã có Đại cung nữ, Đại thái giám hầu hạ Thái tử và Hoàng hậu nên Lý Quân, Song Lâm và các tiểu nội thị khác phải sang phòng bên đợi hầu.

Đợi những người khác đi hết vào phòng hạng nhất, Song Lâm mới cười hỏi Lý Quân :"Sao hôm nay ca lại đi theo? Nghe nói ca được Thái tử điện hạ coi trọng nên cho phép hầu trong thư phòng mà? Tảo Phúc ca ca đâu?"

Lý Quân mặt mày tối sầm, liếc nhìn kẻ khác đứng gần đó rồi sửa lời :"Ta đã được điện hạ ban tên, là Băng Nguyên."

Song Lâm vội vàng nói lại :"Chúc mừng Băng Nguyên ca."

Vẻ mặt Băng Nguyên chẳng hề vui mừng gì, chỉ nói :"Tảo Phúc đổ bệnh, bị dời sang An Nhạc đường điều dưỡng gần nửa tháng rồi."

Song Lâm lấy làm kinh hãi, vội hỏi :"Vậy bệnh tình thế nào? Có nghiêm trọng không? Để bữa nào ta đi thăm thử xem."

Băng Nguyên chán nản lắc đầu :"Ta và ngươi đều là nội thị thiếp thân hầu hạ tiểu chủ tử, bên An Nhạc đường biết mặt nên sẽ không cho chúng ta vào, sợ lây bệnh cho chủ tử. Ta đã nhờ người đưa qua một hai món đồ, nghe nói bệnh tình vô cùng trầm trọng, sau này có lẽ chẳng trở về hầu hạ được nữa đâu."

Song Lâm trong lòng căng như dây đàn, liếc nhìn vẻ mặt của Băng Nguyên, vội hỏi :"Chỗ của ta có chút tiền tiết kiệm, ca có thể thay ta gửi vào cho Tảo Phúc ca ca được không?"

Băng Nguyên vẻ mặt hoà hoãn nói :"Ngươi dù tuổi còn nhỏ, nhưng ngược lại có lòng." Rồi lặng lẽ kéo y qua một bên, thấp giọng :"Bạc thì khỏi đưa, nếu đổi thành chút thuốc hoặc đồ dùng, thì may ra còn có thể đến tay hắn, nếu đưa tiền, chỉ sợ sẽ bị kẻ khác lấy mất."

Nói đến đây lệ cay lưng tròng, sợ bị người khác nhìn thấy nên mau chóng lau đi :"Chẳng bằng như đám cung nữ, nếu như bị nhiễm bệnh sẽ trục xuất khỏi cung, trả về cho người nhà chữa trị, còn hạng người như chúng ta, ngay cả nơi để về cũng chẳng có."

Song Lâm trong lòng cũng vô cùng khổ sở, nói với hắn :"Nếu có gì cần giúp thì nhớ nói, ta sẽ tận lực giúp đỡ. Bản thân ta không nắm rõ tin tức lắm, nhưng mà hôm bữa thấy ca ấy còn rất tốt, sao hôm nay bỗng dưng lại đổ bệnh?"

Băng Nguyên vẻ mặt trầm trọng, cố gắng nói thật nhỏ :"Đừng nói nữa, mấy ngày trước không phải cùng quỳ gối với điện hạ hay sao, lúc trở về điện hạ lập tức phát sốt, hắn luống cuống gắng gượng hầu hạ cả đêm, sau đó cũng hôn mê theo, rồi sốt cao nói mớ các thứ, bệnh tình chuyển nặng. Thái y thấy thế lập tức bảo dời ra ngoài, ngày ấy vừa đi sau đó chẳng hề trở lại. Ta nhờ người đi thăm dò hai lần, khó mà nói được, bảo rằng ho ra máu, quả thực bệnh nặng lắm rồi."

Trong lòng Song Lâm nặng nề, trước mắt chỉ đành trấn an nói :"Tiết ca ca ăn ở hiền lành, lại hay kết thiện duyên, nhất định có thể chuyển nguy thành an, khỏi bệnh trở về."

Băng Nguyên xoa khoé mắt, nặng trĩu nói :"Mong là được như ngươi nói -- chúng ta trước mặt chủ tử, lòng buồn mà phải cố gắng tươi cười, không dám để lộ khổ sở, bây giờ nhìn thấy ngươi mới dám nói hai ba câu tâm sự. Lỡ mai sau ta lâm vào hoàn cảnh như thế, chẳng biết có ai còn nhớ đến ta hay không."

Song Lâm cười gượng :"Ca ca vừa được Thái tử ban tên, cho thấy rất được Thái tử sủng hạnh, đừng nản lòng thoái chí như thế."

Băng Nguyên lắc đầu :"Điện hạ đối xử tốt với chúng ta, đơn giản là vì chúng ta là người mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng thôi. Đây là điều mà quý nhân rất coi trọng, nên chúng ta không thể thị sủng mà kiêu, huống hồ hiện tại bên cạnh Thái tử có rất nhiều người hữu dụng, chúng ta là cái thá gì chứ..." Nói đến đây, trên mặt khó nén được lộ ra một tia oán hận.

Song Lâm hơi đắn đo, sau đó cẩn trọng nói :"Cố công tử nhập cung chưa?"

Băng Nguyên cười lạnh :"Tên sai vặt là công tử Tướng phủ ấy hả, trước kia làm bạn đọc với Thái tử, được gần gũi với người, thành ra mắt cao hơn đầu, suốt ngày chỉ trỏ bắt chúng ta phục dịch lung tung.

Bây giờ thân mang tội nên không được vào Dịch đình (*khu vực kế bên tẩm cung), nương nương và Thái tử niệm tình ngày trước, nên không trả tên ấy về Nội Vụ ty mà trực tiếp đưa về Đông cung, Thái tử tự mình giúp sắp xếp chỗ ở, ăn uống y hệt lúc trước. Còn chưa hết đâu, nghe nói tên đó muốn tìm chết, hết đòi tuyệt thực tới ầm ĩ la hét. Thái tử sách cũng không đọc, cả ngày chẳng làm gì chỉ biết trông chừng, dỗ dành tên đó. Thật vất vả mới khuyên được thì chẳng đàng hoàng ra hầu hạ, suốt ngày nằm ì trong phòng, bảo là thụ hình, sức khoẻ hư nhược.

Tên đó là tội nô, nói hết tội là hết tội được à, làm như cao quý lắm, chuyện thụ hành đã qua hơn cả tháng rồi, còn chưa hết nữa hả? Còn chúng ta bị đánh gãy hết cả người, nằm cùng lắm ba ngày là phải dậy hầu hạ... Cũng tốt, cả ngày nằm trong phòng, khỏi nhìn mặt khỏi chướng mắt."

"Sau đó không biết Thái tử nghĩ gì lại tập trung mấy cung thị được Hoàng hậu nương nương ban cho như chúng ta lại, sửa lại tên hết tất vả, toàn bộ đều dựa theo tên Tuyết Thạch kia, gì mà Băng Nguyên (*núi băng) rồi tới Vụ Tùng (*sương mù) gì đó. Đổi tên chưa được mấy ngày, tên ôn dịch kia vô tình nghe được lại đòi sống đòi chết, bảo Thái tử xem thường mình.

Đúng rồi, sao chúng ta xứng với tên đó được, không công gánh thối, Thái tử thấy tên đó không vui, luống cuống kêu sẽ đổi tên lại, tên đó không cho phép, nói gì mà làm như thế là đắc tội mọi người, bảo tương lai làm sao dám hầu hạ, nói chung ý bảo Thái tử trái không đúng, phải không đúng, Thái tử hạ thấp chọc vui biết bao lâu mới miễn cưỡng dỗ trở về.

Tên đó trên danh nghĩa là quản lí thư phòng Thái tử, thực ra không làm được cái tích sự gì cả, mỗi ngày chỉ biết mài mực, cùng đọc sách với Thái tử. Mấy người chúng ta đứng ngó mà còn cảm thấy uất ức thay Thái tử."

Lát sau lại lôi kéo Song Lâm, nói nhỏ :"Tiết ca ca của người lần này bệnh, là do quỳ cùng với Thái tử trong cái hôm mà Thái tử quỳ xin nương nương cứu Cố Tuyết Thạch ấy. Khi Thái tử biết Cố Tương bị hỏi tội, ngài cả đêm không ngủ, đợi đến sáng hôm sau liền lập tức đi cầu kiến nương nương. Đáng tiếc nương nương không cho, bảo quốc pháp làm đầu, nhưng rốt cuộc vẫn cho tên đó nhập cung, điện hạ lại nhân hậu khoan dung, trọng tình trọng nghĩa, cũng chẳng giày xéo tên đó, để mặc tên đó quấy khóc.

Về sau điện hạ biết Tiết ca ca của ngươi bị bệnh, quăng thưởng vài nén bạc lệnh Thái y khám chữa bệnh cho tốt rồi thôi. Nói cho cùng vẫn là'một giọt máu đào hơn ao nước lã', điện hạ chẳng qua là nể tình Hoàng hậu nương nương nên mới đặc biệt trọng dụng chúng ta, còn Cố Tuyết Thạch, đó mới chính là người nhà của điện hạ."

Song Lâm nghe Băng Nguyên nói thế, trong bụng đã hiểu rõ. Băng Nguyên vốn là người quản lí hầu hạ thư phòng cho Thái tử, bây giờ có Tuyết Thạch, đương nhiên không thể không nhường đường, nhưng chung quy trong lòng vẫn bất mãn, cộng thêm bất công khi Tiết Tảo Phúc đổ bệnh, lại không dám oán trách điện hạ, tất nhiên đành phải giận cá chém thớt, đổ toàn bộ khó chịu lên người Cố Tuyết Thạch.

Song Lâm nhớ lại bóng dáng quý thiếu niên công tử phấn điêu ngọc trác, trong lòng thầm tiếc nuối, có hơi đồng cảm với tâm tình rơi từ đám mây xuống của tên đó. Ngay cả y là người trưởng thành rồi, nhưng đột nhiên phải xuyên thành thái giám vẫn phải điều chỉnh tâm lí hồi lâu. Thái tử điện hạ trong nóng ngoài lạnh, đối xử thư đồng rất khoan hậu, cộng thêm tuổi nhỏ nên đặc biệt quý trọng tình bạn.

Hành động sửa tên, y như suy nghĩ của Song Lâm, thật ra là muốn ám chỉ với đám người hầu trong Đông cung, đặc biệt là những nộ tỳ mà Hoàng hậu ban cho, tất cả đều được đổi tên theo Tuyết Thạch, ý nghĩa trong đó không nói cũng có thể hiểu, hiển nhiên là muốn thay Cố Tuyết Thạch tạo quyền y, để tên đó sau này sống trong cung không bị nô tài khác ức hiếp, ngày qua tháng lại cũng dễ chịu hơn.

Trong cung ai mà chăng nịnh cao đạp thấp? Hành động này của Thái tử vô cùng hiệu quả, nhìn Băng Nguyên ngay cả oán hận cũng phải ráng đè nén là biết. Thế nhưng hắn lại bỏ sót việc Cố Tuyết Thạch chưa thể tiếp thu hoàn toàn thân phận nô tài, sao có thể chấp nhận việc mình cùng tên với mấy kẻ nô tài trước giờ bị xem thường được?

Chỉ sợ thiếu niên công tử đoạ lạc trần ai, không hiểu hết được khổ tâm của Thái tử Sở Chiêu trên cao nhìn xuống.

Editor muốn nói : thiếu niên công tử có trái tim thuỷ tinh của thiếu nữ =)) nv này như thuý kiều ý đa sầu đa cảm vkl ra :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net