Chương 14 : Thăm Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Tiết Tảo Phúc nay đã được đổi tên thành Vụ Tùng đang nằm nghĩ trên giường, trợn mắt đờ người. Song Lâm xốc mành bước vào, cười nói :"Tảo Phúc ca, dạo này khoẻ không?"

Vụ Tùng ngẩn ra, ngồi dậy, thấy Song Lâm đi tới lập tức hai mắt loé sáng, cười tươi :"Sao ngươi lại tới đây? Người trông cửa không cản ngươi lại sao?" Rồi băn khoăn nói :"Ngươi còn nhỏ, chẳng biết nặng nhẹ gì cả, nơi đây mà cũng dám đến? Lỡ lây bệnh cho quý nhân thì sao?"

Song Lâm vừa nhìn Vụ Tùng vừa nói :"Không sao, hôm nay ta không có ca trực, lát về sẽ xông lá ngải tắm cho sạch người."

Vụ Tùng sắc mặt vàng vọt, chán chường, tuy cười nhưng rất miễn cưỡng, hắn đứng dậy định bước tới bàn trà, lộ ra bả vai gầy trơ xương trong lớp quần áo rộng thủng thình. Song Lâm nhìn mà thương xót, vội ngăn hắn :"Ca ngồi nghỉ đi, để ta làm cho."

Thuận tay đặt túi giấy dầu lên bàn rồi mở ra, nói :"Bề trên mới thưởng cho ban nãy, món táo tàu dồn óc chó (*) vừa ngon vừa thơm, còn món bánh trường thọ thắng đường trắng (?) này cũng mềm giòn không kém, ca ca mau nếm thử mấy miếng đi." Đồng thời vội đưa hộp thuốc cho Vụ Tùng :"Đây là điệu nguyên bách bổ hoàn ta mua từ Ngự dược phòng, dùng để tẩm bổ điều dưỡng sức khoe cho ca."

Vụ Tùng nghe tới mấy chữ điệu nguyên bách bổ hoàn thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đưa tay nhận lấy hộp thuốc, tiện thể cầm lên một viên ngửi ngửi, lòng càng thêm giật mình, hỏi y :"Ngươi mua thuốc ở đâu? Thuốc này rất quỷ, chỉ có thái giám chưởng ấn có máu mặt trong cung mới được dùng thôi." Rồi sầu thảm nói :"Thuốc này tẩm bổ sức khoẻ tốt, để ta uống rất lãng phí, ngươi còn nhỏ dành dụm tiền không dễ dàng gì, vẫn nên giữ lấy tự mình dùng đi."

Song Lâm nói :"Ta nhờ một tiểu đại phu trong Ngự dược phòng chế thuốc, phụ thân hắn là Phó sứ Thái Y viện, dược lý rất giỏi, nghe bảo là ca ca cần thuốc, hắn đã lặng lẽ chế thuốc giúp ta, chẳng mất bao nhiêu tiền cả, vì lẽ bán lấy nhân tình, nói ca ca là người đắc lực bên cạnh Thái tử, sau này cần ca giúp đỡ nhiều."

Vụ Tùng từ khi tiến cung, vốn một đường chạy nhanh trở nên nổi trội đã quen, dạo gần đây đổ bệnh bị người khác lạnh nhạt, lãng quên, vì chữa trị phải xài hết tiền tích góp bấy lâu, trong lòng thành ra hậm hực, nhưng nghe Song Lâm nói thế lại nhịn không được nhếch mép cười :"Ngươi cứ dỗ tiếp đi, ta mà đắc lực cái gì, điện hạ chỉ sợ đã sớm quên ta mất rồi. Mắt thấy bệnh này chẳng chữa được đâu, cha mẹ ta còn đang đợi ta kiếm thể diện cho họ..."

Nhắc đến cha mẹ, khoé mắt lại rưng rưng, đến cùng vẫn còn là trẻ nhỏ, sao có thể không nhớ nhà, giờ chịu uất ức bị mọi người kì thị, lòng càng thêm khổ sở.

Song Lâm không đáp lời để hắn khỏi buồn bã, chỉ nói :"Điện hạ là người nặng tình, vừa nãy khi ta mới vào, lão công công canh cửa nói ta biết, điện hạ đã dặn dò phải cực kỳ chăm sóc ca, cho nên ca mới ở được phòng đơn đấy. Hôm kia ta còn nghe Băng Nguyên ca ca nói, ca và ca ấy đều được điện hạ ban tên, có thể thấy tiền đồ tựa gấm, hiện giờ chẳng qua là chút cảm lạnh mà thôi, ca cứ an tâm thoải mái chữa bệnh, đợi sức khoẻ tốt lên nhất định tương lai triển vọng.

Hôm bữa ta đến Nội thư đường, ngay cả Lý học sĩ cũng hỏi sao không thấy ca đâu, có rất nhiều người đang nhớ ca, chỉ là trong cung quy củ nhiều, trong lòng lo lắng nhưng không dám đến thăm thôi."

Vụ Tùng bật cười, trong lòng kín đáo nghĩ : Song Lâm tuổi còn nhỏ, không biết nói dỗi, chắc Ngự dược phòng thật sự có người nghĩ cần mình chăm sóc nên tặng nhân tình lớn. Trước đó hắn ho khan, ói ra máu, bị người vắng vẻ, không ai hỏi thăm, mất hết dũng cảm. Hiện giờ hắn dường như có hy vọng thăng chức, hơn nữa lúc trước từng nghe qua điệu nguyên bách bổ hoàn là thần dược trong truyền thuyết, cảm thấy cơ hội bản thân khoẻ lại là rất cao.

Vụ Tùng lập tức cười nói trò chuyện với Song Lâm vài câu, hỏi han đôi chút về sự tình bên ngoài, Song Lâm đem chuyện của Băng Nguyên nói cho Vụ Tùng biết, hắn than thở :"Băng Nguyên hơi ghen tị mà thôi. Trước giờ hầu hạ trong thư phòng chỉ có mình hắn, giờ lại nhét thêm một Tuyết Thạch, tuy phạm đại tội nhưng có giao tình từ nhỏ với điện hạ, ngài đâu thể khoanh tay đứng nhìn, còn chúng ta trời sinh mệnh nô tài, không so sánh được với tên đó, chỉ là tên ấy cũng nên học cách nhìn xa trông rộng, điện hạ dùng chúng ta là để làm việc, Tuyết Thạch từ nhỏ đã là quý công tử hưởng thụ cẩm y ngọc thực, đâu biết cách hầu hạ, chỉ biết nằm chờ nuôi, giúp điện hạ an tâm mà thôi.

Hoàng hậu nương nương chiều điện hạ, không muốn trong lòng điện hạ có một vết gai. Nếu nhỡ Cố Tuyết Thạch chết, cái gai này chỉ sợ sẽ đâm sâu trong lòng điện hạ cả đời, mà nếu sống, thì cũng ráng tạm bợ qua ngày cho điện hạ vui, hoàng gia thừa sức nuôi không tên đó. Cố Tuyết Thạch nếu thông minh, suy nghĩ thấu đáo thân phận của mình rồi cố gắng phục vụ điện hạ, phần sủng ái này có lẽ sẽ được kéo dài, còn nếu ngu muội, ngày sau chỉ có nước chịu tội.

Chúng ta là người mà Hoàng hậu ban thưởng cho điện hạ, điện hạ sai phái chúng ta là chuyện được nhiên, cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao để điện hạ yêu thích, cần chi phải tranh giành tức giận làm gì. Ngươi phải nhớ cho kĩ, chúng ta là người hầu, học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu, nhiệm vụ điện hạ giao phó, bằng bất kì cách nào cũng phải ráng hoàn thành, điện hạ sai khiến dễ dàng sẽ không hao tâm nghĩ đến chuyện đổi người, như vậy tương lai chúng ta mới có thể sáng lạn."

Song Lâm thấy Vụ Tùng kiến thức rộng rãi, lần nữa tự cảm khái hài tử cổ đại quả nhiên trưởng thành sớm, thảo nào Sở Chiêu không có ấu thơ, còn mấy tên nội thị như bọn họ ai nấy đều bụng dạ thấu đáo, lớn hơn chút nữa sẽ được trải nghiệm nhiều thêm, đến lúc đó sợ rằng ngay cả người lớn sinh sống ở thời đại bình an như y cũng chẳng thể theo kịp.

Dẫu sao cũng là bệnh nhân, Song Lâm nói thêm mấy câu thấy sắc mặt Vụ Tùng khá hơn lập tức cầm hộp đông mật Kha Ngạn đưa cho dúi vào tay hắn, tận mắt thấy hắn uống xong một viên thuốc mới hài lòng cáo từ quay về, trước khi đi Vụ Tùng cầm tay y nói :"Mai mốt đừng tới nữa, ngươi hầu hạ bên cạnh Tam Hoàng tử, lỡ sơ sẩy bị người khác biết nắm trúng nhược điểm thì nguy, trở về nhớ xông hơi tắm rửa thật sạch, chưa làm xong đừng xuất hiện trước mặt Hoàng tử. Ngươi còn nhỏ, ta xem ngươi là đệ đệ mà yêu thương, nếu qua được cửa ải nay, từ nay về sau ngươi chính là đệ đệ ruột của ta."

Song Lâm cười nói :"Không dám nhân, ca ca trước giờ chăm sóc ta rất nhiều, ca đổ bệnh ta tới thăm là chuyện nên làm. Ca cứ tập trung điều dưỡng sức khoẻ là được, đợi ca trở về ta và Băng Nguyên ca sẽ mở bàn tiệc nhỏ tẩy trần mừng ca khỏi bệnh."

Có lẽ điệu nguyên bách bổ hoàn thật sự có hiệu nghiệm hoặc bệnh của Vụ Tùng vốn dĩ không nặng, chẳng qua tâm trạng không tốt nên bệnh mới khó hết, sau khi Song Lâm đến thăm một chuyện, ít lâu sau Vụ Tùng quả nhiên đỡ bệnh, ngày qua ngày càng thêm khoẻ mạnh, sau một tháng đã hoàn toàn khỏi bệnh, trở về hầu hạ Đông cung.

Song Lâm và Băng Nguyên tới Ngự thiện phòng bỏ bạc làm một bàn tiệc nhỏ, mời vài tiểu nội thị tương đối thân quen trong Nội Vụ ty cùng nhau tẩy trần cho Vụ Tùng. Vụ Tùng vừa trở về lập tức bái kiến Thái tử, Thái tử điện hạ vô cùng hoà khí, còn giao cho hắn quyền chưởng quản ngân khố Đông cung, khiến hắn một lòng cảm động, vui sướng. Hắn vừa thấy Song Lâm liền vô cùng thân thiết lôi kéo y, hỏi han rất nhiều, mắt nhìn trang phục của y có hơi ngắn, biết y lớn nhanh, trang phục hè trong cung còn ít lâu nữa mới phát xuống, bèn mở miệng nói :"Bên ta còn vài bộ y phục, đợi sửa đổi lại sẽ đưa cho ngươi mặc."

Sau đó dắt y sang một nơi yên lặng rồi nói :"Ta bây giờ vẫn còn đang trong chức vị ban đầu, ít ngày nữa mới nhân lương tháng, tới lúc đó sẽ trả tiền thuốc cho ngươi."

Song Lâm vội nói :"Không có gì đâu mà, ca ca vừa lành bệnh, túng thiếu tiền bạc, không cần trả ta làm gì."

Vụ Tùng cười nói :"Ta ở đông cung, tiền bạc nhiều hơn ngươi, ngươi đừng từ chối, ân tình của ngươi ta nhớ kĩ, nhưng bạc ngươi nhất định phải nhận."

Song Lâm thấy hắn khẩn thiết như vậy cũng không chối từ nữa. Vụ Tùng lại tiếp tục thân thiếp, mặn nồng trò chuyện với y một hồi, Băng Nguyên đứng bên thấy thế ghen tỵ, dù sao trước giờ hắn và Vụ Tùng đều sát cánh bên nhau, cùng được Hoàng hậu chọn ban cho Thái tử điện hạ, nên luôn luôn đặc biệt thân mật, sau đợt bệnh này thấy Vụ Tùng thân thiết với Song Lâm hơn mình thì không khỏi hắng giọng :"Cùng tẩy trần cho ca ca hết mà, có chuyện vui gì lại nói cho mình Song Lâm thôi vậy."

Vụ Tùng cười một cái, không tiết lộ chuyện Song Lâm thăm bệnh, chỉ nói :"Song Lâm còn nhỏ, ăn ở thiếu thốn, sau khi chúng ta đến Đông cung thì ít khi thấy y, ngươi lớn tuổi hơn y nhiều, lẽ ra phải gắng sức chăm sóc y mới đúng."

Băng Nguyên nhìn Song Lâm cao hơn, mặt dài cằm đầy, da thịt trắng noãn, mi mày thanh tú, môi mỏng khẽ nhếch, nhịn không được đưa tay nhéo cái cằm tiêm tiêm (*cằm v-line ấy =]]) của y nói :"Gương mặt này nhìn cũng đáng yêu, rõ ràng tính tình nhạt nhẽo, bình thường ít nói, cơ mà trời sinh mặt cười, thảo nào nương nương cho đi hầu hạ Tam Hoàng tử."

Vụ Tùng cười nói :"Có thể hầu hạ bên cạnh quý nhân, ai lại bình thường cho được. Mặc kệ bẩm sinh hay trời sinh, cũng phải tươi cười trước mặt chủ tử."

Băng Nguyên hừ một tiếng :"Chẳng phải hiện tại trong cung chúng ta đang có một vị tổ tông đó sao, ngày ngày lạnh lùng bày sắc mặt cho chủ tử coi, đó mới là băng mỹ nhân thực thụ đó, lúc nào cũng nằm lì trong phòng, sợ mưa né nắng đến thế là cùng."

Vụ Tùng nhẹ nhàng ho khan :"Lại nói bậy nữa rồi, lo ăn rượu ngon thịt mềm của ngươi đi." Tiện thể rót rượu gạo hoa quế cho Song Lâm :"Đây là rượu gạo nếp, vừa ngọt vừa bổ, ngươi uống một ly cho khoẻ người."

Có một tiểu nội thị tên Trường Phú hỏi :"Các ngươi đang nói đến công tử nhà Cố Tương đó hả? Trong cung nơi nào mà chẳng biết? Tuy bị gia đình liên luy, nhưng rốt cuộc vẫn được Thái tử phù hộ, hình như tiến cung hơn ba tháng rồi phải không? Nghe nói ngoại hình cũng xinh đẹp lắm."

Băng Nguyên phốc xuy cười xoà :"Ngoại hình cũng xinh đẹp lắm là ý gì?"

Trường Phú cười một cái, khẽ thở dài rồi nói :"Mấy vị ca ca tốt số, được phân đến Khôn Hoà cung, còn được cho đến Nội thư đường học tập, nương nương bên đó cũng quản lí hiệu quả, không có mấy chuyện bát nháo xảy ra.

Trong cung vốn cấm vụng trộm không phải sao? Có vài công công cũ đặc biệt ưa thích các tiểu nội thị dáng dấp xinh đẹp, nghe nói bên Chung Cổ ty vừa đổi thái giám chưởng ấn mới, rất lợi hại, phàm là kẻ hoá trang ưa nhìn đều bị gã nhúng chàm hết cả. Đám tiểu nội thị bên kia ngày ngày tô son điểm phấn, tranh giành tình nhân, hy vọng được lọt vào mắt thái giám chưởng ấn.

Nói chi xa, vị Đắc Hỉ công công trong Ngự trà phòng kìa, cũng có thú ham mê này, nhưng ưa thích nặng tay, nổi tiếng gần xa, ai cũng sợ bị nhìn trúng. Còn nhớ Tống Bảo Nhi không, bữa trước gặp phải gã, hôm sau về trên tay toàn sẹo, hình như là bị cưỡng ép đốt bỏng."

Vụ Tùng ở trong cung lâu ngày cũng nghe thoáng mấy vụ này, nhẹ giọng nói :"Nhỏ giọng lại đi, coi chừng bị Đắc Hỉ công công nghe thấy thì mai sau đừng hòng hầu hạ trước mặt ngự tiền. Phẩm cấp của Đắc Hỉ công công ngang bằng với Nhân Hỉ công công của Khôn Hoà cung, ngài ta có tài pha trà tuyệt hảo, trước kia đã từng hầu hạ Cao Tông và Hoài Đế, đã là lão thành rồi. Thánh thượng đó giờ luôn hậu đãi lão nhân, cho nên đừng thấy người ta im lặng mà coi thường."

Rồi nói với Song Lâm :"Ngươi cũng vậy, đừng có tới Ngự trà phòng nhiều, coi chừng bị người ta nhìn trúng lại gây hoạ."

Song Lâm đáp ứng, trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện này, sau đó tập trung nghe các nội thị trò chuyện sự tình các cung khác.

Editor muốn nói : thói đời, cấm nó quấy gái nó lại đi chơi trai... =__=+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net