Chương 15 : Bí Mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Nói đến cung nào giàu nhất, đương nhiên phải nhắc tới Khôn Hoà cung và Đông cung - hai nơi có của cải phong phú nhất nhì hoàng cung. Lạc Quý phi ở Lệ Cảnh cung tuy phân phát hậu đãi, nhưng đụng chuyện không vui vẫn xử phạt rất độc ác.

Còn Từ Cảnh cung, Hoằng Huấn cung thì cúng phật trường kỳ, nghe thì hay ho, việc làm cũng nhẹ nhàng, kì thật của cải rất ít.

Hơn nữa Huệ Hoàng hậu của Hoằng Huấn cung, ngày thường trong cung thoắt ẩn thoắt hiện, hiếm khi xuất cung, khi nào quốc gia đại sự mới có mặt cho hợp tình hình, biểu hiện Nguyên Thú Đế vẫn chưa bạc đãi hoàng tẩu.

Còn của cải phân phát hằng thắng vẫn theo lệ y hệt như Khôn Hoà cung, nhưng dẫu thế cung nhân của Hoằng Huấn cung và cung nhân của Khôn Hoà cung vẫn như một trời một vực, thậm chí Huệ Hoàng hậu còn thua xa vị đường muội Lạc Quý phi ở Lệ Cảnh cung.

Nhắc đến Lạc Quý phi, một tiểu nội thị hỏi :'Quý phi nương nương không phải em gái của Huệ Hoàng hậu sao? Hai người cùng họ sao không thấy hai cung tới lui gì hết vậy?"

Một nội thị tên Thiếu Quý say rượu nên đầu óc lông bông, nhập nhèm nói nhỏ :"Ngươi không biết đấy, trong cung này có một đống bí mật công khai, ai nấy đều biết mà chẳng nói thôi. Huệ Hoàng hậu vốn là nguyên phối Thái tử phi của Hoài Đế, lớn hơn Hoài Đế ba tuổi, sau khi hạ sinh Đại công chúa thì bỗng dưng tịt ngòi không mang bầu nữa, thủ đoạn của Lạc gia ngươi cũng biết, bản thân bà ta không sanh được, các Trắc phi khác cũng đừng hòng sanh.

Về sau Hoài Đế đăng cơ vẫn không con, Thái hậu lập tức nóng nảy, đưa một tiểu thư nhà bà con xa của Lạc gia tiến cung, bảo rằng nhìn nàng ta thông minh lanh lợi nên ưa thích, muốn đích thân dạy dỗ, người có mắt đều biết vị này được chuẩn bị cho Hoài Đế.

Diện mạo của nàng ta thì khỏi nói, ngàn dặm mới có một người, Hoài Đế sao có thể không thích, ngày ngày cùng nhau đi dạo Ngự hoa viên, thường ngồi cũng liễn xuất hành, lại thêm Lạc Thái hậu che chở, chỉ còn chờ tuyển tủ rồi nạp phi thôi. Ai biết trời xui đất khiến lại xảy ra rủi ro cơ chứ."

Tất cả mọi người đều biết Lạc Quý phi hiện nay đang là Trắc phi của thánh thượng, nghe hắn nói thế thì cõi lòng tò mò, không biết đã xảy ra chuyện gì mà rốt cuộc lại có được tình thế ngày hôm nay, lập tức đồng thanh hỏi :"Sau đó thì sao?"

Thiếu quý thấp giọng cười nói :"Ngày hôm đó Bệ hạ —— lúc ấy vẫn còn là An Vương, tiến cung vấn an Thái hậu, vừa ngồi uống rượu được giây lát thì đầu óc choáng váng, Thái hậu đành lệnh ngài ở trong cung nghỉ ngơi, đợi tỉnh rượu rồi hẵn xuất cung. Chẳng biết tại sao lại có người phát hiện Lạc tiểu thư chỉ mặc mỗi áo lót nằm chung giường với An Vương, nàng ta tỉnh lại khóc ròng bảo có người hãm hại, đang tắm trong điện bỗng có người đánh ngất, tỉnh dậy đã nằm trên giường An Vương.

Thế là hết cách, ngươi sáng suốt ai mà chẳng biết ngoại trừ Huệ Hoàng hậu thống lĩnh sáu cung thì còn kẻ nào dám nhúng tay vào hậu cung? An Vương lúc tiến cung đi không, lúc về dắt theo một thị thiếp chỉ khoác áo ngủ bằng gấm. Lúc đó An Vương phi mới được trao thánh chỉ, vẫn chưa kết hôn, do đó Lạc tiểu thư ngồi kiệu vào Vương phủ trước, sau đó mới có đại lễ rước An Vương phi. Lạc tiểu thư khi đó danh thối tiếng nát, nếu không có Lạc Thái hậu giúp đỡ thì làm gì có được tôn vinh như hôm nay?"

Thiếu Quý uống một hớp rượu rồi nói tiếp :"Chuyện này ngoài cung cũng biết loáng thoáng, thế nên về sau mới bảo Lạc Quý phi tuệ nhãn nhận thức anh hùng giấu diếm qua loa. Thái hậu vì ém chuyện mà giết người diệt khẩu, lệnh giết hết toàn bộ người hầu hạ Lạc tiểu thư và hầu thị trong Từ An cung.

Tuy vậy, nguyên bản muốn đưa cho ca ca vì sao cuối cùng lại thành ra hứa hôn cho đệ đệ, trong ngoài cung đa phần mọi người đều hiểu rõ, dù sao cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Hoàng thượng, toàn bộ câu chuyện đều do đồ đệ của lão công công từng hầu hạ bên cạnh Hoài Đế nói cho ta biết.

Sau này Lạc Quý phi ngoài mặt hoà hợp êm thấm với Huệ Hoàng hậu, gọi chị xưng em đủ thứ, giả tạo dấu diếm cho bớt sượng mặt. Đợi đến khi đăng cơ, Lạc Quý phi rốt cuộc cũng nở mày nở mặt, theo ta thấy, chuyện này dù là ai cũng rất khó giữ tình chị em với Huệ Hoàng hậu cả thôi!"

Mọi người đột nhiên biết được bí mật cung đình cao cấp cỡ này, vừa hơi xúc động lại có hơi sợ hãi nói :"Bây giờ chúng ta đã biết chuyện này, liệu có bị diệt khẩu luôn không !?"

Băng Nguyên cười lạnh :"Bớt ầm ĩ đi, vài lão nhân trước giờ hầu hạ trong An Vương phủ ai chẳng biết Lạc Quý phi không được sủng ái, tới tận giờ Bệ hạ vẫn còn chán ghét nàng ta, nếu không phải nể tình Lạc gia và Đại Hoàng tử ..." Hắn dừng nói, hoá ra là bị Vụ Tùng đạp một phát, Vụ Tùng cười :"Mấy chuyện này toàn lời đồn thổi, đừng coi là thật, nghe chơi cho vui tai thôi. Hôm nay toàn là người mình, lát về đừng có ăn nói lung tung, vạn nhất bị truy cứu, cả bọn không thoát được tội."

Vài tiểu nội thị đang ngồi đều xuất thân từ Nội Vụ ty, lại là người nổi bật trong Nội thư đường, luôn lấy Vụ Tùng làm đầu, đương nhiên cười đáp :"Chúng ta làm theo quy tắc, ra cửa sẽ quên hết tất cả, Vụ Tùng ca ca đừng quá lo lắng."

Có người trấn an Thiếu Quý đang hối hận đến trắng bệch mặt mày vì nói nhiều :"Thiếu Quý tốt bụng mới nói cho chúng ta biết trước, lỡ mai này trong cung có chuyện gì xảy ra thì biết đường mà né, phải không?"

Trong phút chốc mọi người lập tức kéo nhau ăn uống linh đình, đem những lời linh tinh vừa nãy vui vẻ quăng ra sau đầu.

Sau buổi tiệc Vụ Tùng lặng lẽ kéo tay Song Lâm dặn dò nhiều lần :"Theo lý ngươi là người ổn trọng ít nói nhất, nhưng rốt cuộc tuổi nhỏ, hôm nay chuyện nghe được hãy cho qua đi, mấy việc hoàng gia này không phải người trong cuộc không biết sự thật thế nào đâu, vui vẻ sống cho tốt là được, ngươi nhớ chớ ăn nói lung tung, nhất là trước mặt Tam Hoàng tử cũng đừng lộ ra, Hoàng hậu nương nương không phải người thường, cẩn thận là tốt nhất."

Song Lâm chỉ đành đáp ứng, trong bụng lại âm thầm cảm động, biết rằng Vụ Tùng thật sự xem mình thành đệ đệ nên lo lắng cho.

Khí trời ngày càng nóng bức, Vương Hoàng hậu bởi vì bụng lớn nên dần lười hoạt động. Trước giờ nàng tự mình dạy chữ cho Sở Húc, bây giờ không có sức lực dạy nữa, Nguyên Thú Đế xem mà không nỡ, lập tức truyền khẩu dụ lệnh Tam Hoàng tử Sở Húc đến Thượng Thư phòng học tập cùng các Hoàng tử khác.

Các Hoàng tử đến Thượng Thư phòng học tập là thường lệ, ngay cả Thái tử Sở Chiêu cũng phải thế. Tuy Lưu Thái phó đã được đặc biệt mời làm thái sư cho Thái tử, nhưng chỉ giảng dạy ở Đông cung, còn mỗi buổi sáng Sở Chiêu vẫn phải đến Thượng Thư phòng học tập cùng khác Hoàng tử khác.

Thế nên khi Nguyên Thú Đế hạ chiếu, Vương Hoàng hậu lập tức gọi Sở Chiêu đến Khôn Hoà cung, nhắc nhở hắn phải chăm sóc các đệ đệ nhỏ tuổi hơn mình, rồi sau đó kêu Song Lâm bên cạnh Sở Húc tới chỉ điểm :"Ngươi là người từng đến Nội thư đường, hiểu rõ quy củ, mai sau sẽ theo Tam điện hạ mỗi ngày đến Thượng Thư phòng. Tam điện hạ tuổi còn nhỏ, ngươi phải chú ý để nó ngoan ngoãn, đừng quấy phá, chú tâm học hành, quá lắm thì tìm cách dẫn nó ra ngoài đi bộ giỡn chơi chốc lát rồi trở về học tiếp. Nhắc nhở nó phải nghe lời tiên sinh, không được bướng bỉnh, có hiểu chưa?"

Song Lâm vội vã quỳ xuống nói :"Tiểu nhân hiểu rõ."

Vương Hoàng hậu gật đầu nói :"Ngươi bình thường rất chững chạc. Năm sau Tam Hoàng tử phải tuyển chọn thư đồng, trước đó ngươi sẽ theo Tam Hoàng tử đi học, nghĩ cách giúp Tam Hoàng tử ghi chép, sắp xếp bài dạy và bài học hợp lí, trở về nhớ nhắc nhở Tam Hoàng tử làm bài, đừng khiến Tam Hoàng tử lười biếng, hiểu không ?"

Thấy Song Lâm vâng dạ, Vương Hoàng hậu mới thoáng yên lòng, lại tiếp tục kêu đám người Vãn Phong tới, chuẩn bị đồ đạc dụng cụ học tập cho Tam Hoàng tử.

Sáng sớm ngày hôm sau, hết thảy nô bộc cung nữ trong phòng Tam Hoàng tử quả nhiên loạn xà ngầu lên, người rửa mặt chải đầu nấu cơm cho Tam Hoàng tử, kẻ dụ ăn dỗ thay y phục cho ngài. Cuối cùng Tam Hoàng tử cũng bước lên liễn, Vương Hoàng hậu ra tiễn xuất cung, Song Lâm bước theo sau, cùng hướng đến Thượng Thư phòng.

Vừa đến Thượng Thư phòng đã thấy Sở Chiêu đợi ở cửa từ sớm, Sở Húc vội kêu lên :"Ca ca!"

Vài tên nô bộc theo sau vội cúi đầu thi lễ, Sở Chiêu bước tới dắt tay Sở Húc, miệng hỏi :"Ai sẽ theo Tam Hoàng tử vào lớp học?"

Song Lâm tiến lên cúi đầu nói :"Là tiểu nhân."

Sở Chiêu quan sát y rồi bảo :"Phó Song Lâm à !? Hẳn mẫu hậu đã nói trước rồi nhỉ, Tam đệ tuổi còn nhỏ, ngươi phải chú ý thật kĩ vào, vả lại có chuyện khác cần nói cho ngươi biết, trong Thượng Thư phòng có rất nhiều Hoàng tử, ngươi phải tự hiểu rõ ai mới là chủ tử của ngươi, chủ nhục thần tử (*chủ tử nhục nhã, bề tôi tội chết), nhớ cho kĩ bốn chữ này!" Nói đến đây, trên mặt dẫn theo một tia tàn khốc, Song Lâm vội vã quỳ xuống nói :"Tiểu nhân nhớ kỹ, dẫu cho Thượng Thư phòng có bao nhiêu quý nhân, trong mắt ta cũng chỉ có mình Tam Hoàng tử, tuyệt không để Tam Hoàng tử xảy ra sơ xuất gì."

Sở Chiêu vẻ mặt hoà hoãn, trong Thượng Thư phòng không chỉ có Đại Hoàng tử Sở Quân, Phúc Vương Sở Mân, Thuỵ Vương Sở Tiêu không thôi, mà còn có các bàng chi tôn thất khác và các thư đồng của Hoàng tử. Vương Hoàng hậu hiện tại đang đứng đầu ngọn gió, Sở Húc còn nhỏ, chỉ sợ bị người khác vụng trộm khi dễ cũng chẳng biết, hắn thấy Song Lâm nhỏ tuổi, đành dùng ngôn ngữ dao động kinh sợ y, không ngờ đứa nhỏ này lại có chút cơ linh, lĩnh hội hết được ý nghĩa của hắn. Sở Chiêu gật đầu nói :"Đứng lên đi, nhớ cẩn thận vào."

Dứt lời lập tức dắt Sở Húc bước vào Thượng Thư phòng, bên trong phút chốc yên tĩnh, Đại Hoàng tử chợt cười nói :"Thì ra Tam đệ đệ đã tới." Rồi đứng lên cười mị :"Nào, tới đây, để vi huynh giới thiệu đệ cho các thúc bá huynh đệ khác."

Sở Húc thấy nhiều người đổ dồn vào bé như vậy thì có hơi sợ hãi, Sở Chiêu cấm siết tay bé, kéo bé tới trước mặt Thuỵ Vương Sở Tiêu nói :"Thuỵ hoàng thúc."

Sở Tiêu đứng dậy nói :"Không cần đa lễ." Rồi gật đầu làm lễ với Sở Chiêu. Hắn mặc thường phục xanh ngọc của thân vương, ngoài viên ngọc bội treo bên vạt áo thì không có trang sức nào khác, giữa đôi lông mày hiện vẻ lãnh đạm, ngũ quan văn tú tuấn mỹ, trong cung đồn rằng dung mạo của hắn giống với Cao Tông. Sở Tiêu năm nay mười ba, sang năm sẽ khai phủ xuất cung, thánh chỉ cũng không lệnh cho đi đất phong, chỉ mệnh sẽ kiến tạo phủ thân vương trong kinh, lại chẳng có ý đưa người hầu cho hắn, thể hiện muốn biến hắn thành một nhàn vương gia. (*vương gia rãnh rỗi không có thực quyền)

Sở Chiêu mang Sở Húc dạo một vòng, gặp Phúc Vương, Đại Hoàng tử và các đệ tử tôn thất cận chi khác, sau đó dắt Sở Húc ngồi xuống vị trí cạnh bàn mình, Song Lâm đứng hầu kế bên, dâng ra hộp đồ dùng học tập mạ vàng của Sở Húc, sắp xếp giấy và bút mực lên bàn, rồi sau đó cẩn thận mài mực.

Chốc lau sau sư phó tới, hôm nay giảng bài cho các Hoàng tử là người thị giảng của Hàn Lâm viện, là Lại bộ Thượng Thư kiêm Đại học sĩ Văn Hoa điện - Trương Nguyên Giới. Vị này là trọng thần triều đình, một đại nho danh tiếng, học vấn uyên bác, phẩm hạnh đoan chính. Ngài ấy vừa vào, các học sinh lập tức đứng lên, ngài lại hành lễ với Hoàng Thái tử Sở Chiêu và Sở Chiêu cũng khiêm tốn nghiêng người đáp lễ, sau đó các học sinh bắt đầu hát lễ với Trương học sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net