Chương 16 : Bộc Lộ Tài Năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Sau khi hành lễ, Trương học sĩ bắt đầu đọc sơ một lần sách Đại Học. (*quyển đầu trong tứ kinh)

Hôm nay chủ yếu dạy về Đại Học, sau đó Trương Nguyên Giới điểm tên các thành viên trong lớp lần lượt đọc lại bài. Mở đầu là Thái tử Sở Chiêu, đọc vô cùng lưu loát không sai chữ nào, Song Lâm đứng cạnh nghe lòng âm thầm bội phục, y học ở Nội thư đường hơn một năm nhưng tứ thư ngũ kinh chỉ đọc được sơ sơ.

Trọng điểm sàng lọc ở Nội thư đường khác với Thượng Thư phòng, phần lớn nghiêng về lễ nghĩa liêm sỉ, trung hiếu tiết nghĩa (*lễ nghi, đạo nghĩa, liêm khiết, sĩ khí, trung thành, hiếu thuận, khí tiết, chính nghĩa), còn Thượng Thư phòng thì chú trọng về các phương thức trị quốc.

Y lắng tai nghe danh sư giảng bài, trong lòng không khỏi cười nhạo. Trước đây ở hiện đại có đủ thứ, học bổ túc, học internet, học video, tri thức nhiều không đếm xuể, chỉ chờ ngươi có học hay không, tài nguyên nhiều như vậy mà bản thân trước kia không chịu quý trọng. Giờ xuyên đến cái nơi rách nát này, học tập chữ nghĩa trở thành đặc quyền, chỉ có Hoàng tử mới có được sự giáo dục tiên tiến nhất, đây là một cơ hội vô cùng quý giá, nếu muốn sống tiếp, nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

Song Lâm tập trung tư tưởng nghe giảng, Sở Húc thường ngày thân quen với y, thích nhất là bắt chước theo y, thấy y im hơi lặng tiếng nghe giảng, bản thân cũng bất giác chăm chú nghe theo.

Sau khi Sở Chiêu đọc sau, Trương Nguyên Giới lại điểm tên Phúc Vương Sở Mân nói ;"Mời Phúc Vương điện hạ đọc tiếp."

Hôm nay Sở Mân diện một bộ cẩm bào đỏ thẫm cổ tròn, đầu đội kim quan, khoé miệng tươi rói, chậm rãi đọc một đoạn văn, đọc đến chỗ 'sở vị tu thân tại chính kỳ tâm giả' (*muốn sửa mình trước hết phải khiến lòng mình ngay thẳng) bỗng bị vấp, hắn cũng không xấu hổ, đưa mắt nhìn xung quanh rồi ngó về phía Thuỵ Vương Sở Tiêu ngồi bên cạnh.

Sở Tiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tựa như không nghe thấy, Sở Mân cười nhô lên lúm đồng tiền, tủm tỉm định lập lại lần nữa, Sở Húc ngồi kế bỗng thánh thót nối tiếp :"Thân hữu sở phẫn thích tắc bất đắc kỳ chính, hữu sở khủng cụ tắc bất đắc kỳ chính, hữu sở hảo nhạc tắc bất đắc kỳ chính, hữu sở ưu hoạn tắc bất đắc kỳ chính."

(* Nếu như mình có điều giận dữ, thì lòng sẽ không ngay thẳng, nếu như có điều sợ hãi, thì lòng sẽ không ngay thẳng; nếu như có điều ham muốn thì lòng sẽ không ngay thẳng; nếu như có điều ưa thích, thì lòng sẽ không ngay thẳng; nếu như có điều lo lắng, thì lòng sẽ không ngay thẳng.)

Tất cả mọi người sửng sốt, Trương học sĩ cười nói :"Hoá ra Tam điện hạ đã học qua 《 Đại Học 》? " Trong bụng âm thầm ngạc nhiên, Sở Húc lắc đầu nói :"Đâu có, vừa nãy nhị ca vừa đọc xong đó thôi?"

Mọi người kinh hãi, Trương Nguyên Giới vội vàng hỏi :"Điện hạ vừa nghe qua một lần đã có thể đọc lại được? Còn đoạn dưới thì sao?"

Sở Húc ngờ ngợ khó hiểu, đành lấy liều đọc tiếp :"Tâm bất tại yên, thị nhi bất kiến, thính nhi bất văn, thực nhi bất tri kỳ vị, thử vị tu thân tại chính kỳ tâm. . ."

(*Nếu tâm trí không để vào đó, thì dẫu nhìn mà chẳng thấy, dẫu để tai mà chẳng nghe, dẫu ăn mà chẳng biết mùi vị. Như vậy nên gọi là sửa mình cốt ở chỗ làm cho lòng - cái tâm - mình ngay thẳng)

Một hơi đọc liền đến hết bài, các Hoàng tử trong Thượng Thư phòng không khỏi chụm đầu ghé tai nghị luận, hiển nhiên cảm thấy khó tin, Trương Nguyên Giới cũng tấm tắc kêu kỳ lạ, chợt một người từ bên ngoài bước vào cười nói :"Chuyện gì thế này?"

Hoá ra Nguyên Thú Đế giá lâm, mọi người hoảng sợ vội vàng đứng dậy cung nghênh, Nguyên Thú Đế khoát tay nói ;"Không cần, trầm vừa bãi triều xong, nhớ ra hôm nay Tam Lang đi học ngày đầu nên đến xem thế nào."

Trương Giới Nguyên lập tức cười nói :"Tam Hoàng tử trời sinh thông minh, tính tuệ tâm linh (*bản tính thông tuệ, đầu óc lanh lợi), nghe qua không quên, quả thật là rường cột nước nhà."

Nguyên Thú Đế lấy làm lạ, nói :"Tam Lang chỉ là một đứa nhỏ, sao khanh có thể kết luận như vậy?"

Trương Nguyên Giới liền kể lại sự việc ban nãy, Nguyên Thú Đế tò mò nói :"Chắc là trước kia đã có người nào đó hoặc Chiêu nhi dạy cho."

Sở Chiêu lập tức vội đứng lên nói :"Hài nhi chưa bao giờ giảng《 Đại Học 》cho Tam đệ cả."

Nguyên Thú Đế nhìn vào Sở Húc hôm nay đi học nên phải mặc đồng phục màu đen, nổi bật môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc trác, chỏm tóc nhỏ buộc gọn bằng sợi dây đỏ, bởi vì chỗ ngồi hơi cao nên hai chân buông thỏng, đôi giày nhỏ bất an lay động trong không trung, đôi mắt sáng trong nhìn ngài khiến Nguyên Thú Đế cõi lòng mềm mại, cười nói :"Để phụ hoàng kiểm tra con thử xem."

Đoạn quay đầu nhìn Sở Chiêu rồi bảo :"Con đọc to chương ba 《 Đại Học diễn nghĩa 》cho ta nghe." Sau đó nói với Sở Húc :"Húc nhi con nghe kĩ Nhị hoàng huynh đọc, lát hồi nhớ được bao nhiêu thì đọc lại bấy nhiêu.

Sở Húc nửa tỉnh nửa mê đáp :"Vâng ạ!"

《 Đại Học diễn nghĩa 》là phần sau của 《 Đại Học 》, Sở Húc nhất định chưa từng học qua. Sở Chiêu đứng dậy sang sảng đọc to chương ba một lần, sợ ái đệ nghe không rõ nên thả chậm nhịp đọc. Kết quả Sở Chiêu vừa dứt lời, Sở Húc lập tức mở miệng đọc to, giây lát đã xong hết, giọng điệu lang lảng rõ ràng, không sót một chữ, phải biết bé còn chưa học được bao nhiêu chữ, cho thấy bé có một khả năng ghi nhớ rất đáng kinh ngạc.

Song Lâm đứng bên cũng rất ngạc nhiên, bình thường Vương Hoàng hậu chỉ dạy Sở Húc học thuộc làu vài điều trong Tam Tự Kinh và một ít thơ cổ, tuy có nhớ nhưng không lưu loát như hiện tại, chứng tỏ khả năng ghi nhớ của bé vẫn có thể phát triển, cho thấy Sở Húc tư chất phi phàm, xuất loại bạt tuỵ. (*nổi bật siêu quần)

Nguyên Thú Đế vỗ tay cười to, tự mình bước tới dang tay bế Sở Húc vào lòng, xoa xoa đầu nhỏ nói :"Con ta vô cùng dị tài (*tài năng khác lạ), đúng là thiên lý mã của Ngô gia, giai nhi (*đứa trẻ tốt đẹp) con quả là món quà trời ban cho trẫm!"

Trương Nguyên Giới và các Hoàng tử khác chúc mừng không ngớt, Song Lâm đứng bên mắt lạnh nhìn, nét mặt khác lạ nhưng vẫn toát ra vui mừng.

Vào buổi trưa, các vị Hoàng tử tan học, Sở Chiêu lại khác, hắn phải đến Ngự thư phòng bởi Nguyên Thú Đế sẽ tự tay dạy hắn cách phê duyệt tấu chương, bàn bạc quốc sự, hắn đành dặn dò kĩ càng Sở Húc rồi kêu nội thị hầu hạ Sở Húc qua gõ gõ một phen mới bước lên ngự liễn đi tới Ngự thư phòng.

Còn Song Lâm hôm nay coi như đã có một cái nhìn toàn diện về giáo dục tinh anh đế vương. Theo y quan sát, Nguyên Thú Đế đang đào tạo Sở Chiêu thành người thừa kế, có thể nói là cực kỳ xem nặng hắn.

Thái phó Đông cung, người thị giảng không nói tới, Sở Chiêu hiện tại tuổi khoảng 11, nhưng đã sớm tiếp xúc với quốc gia đại sự, cộng thêm Hoàng thượng tự tay dạy hắn phê duyệt tấu chương của thần tử, trên đại triều cho phép Sở Chiêu đứng cạnh nghe báo cáo, nghị quyết,... những đãi ngộ này các Hoàng tử, Vương gia khác không bao giờ có được. Thảo nào Sở Chiêu tuy niên kỉ còn nhỏ nhưng rất có uy nghiêm, cử chỉ trang trọng lại nói năng rành mạch.

Y đi theo sau liễn của Sở Húc, chợt Sở Húc kêu lên :"Nguy rồi, Song Lâm, Song Lâm!" Y bèn bước tới bên cạnh, đáp :"Tiểu nhân có mặt."

Sở Húc nói :"Ta hồi nãy để chuỗi hạt châu ngọc lưu ly a nương tặng dưới ghế đệm, lúc đi quên cầm, ngươi mau đi lấy về giùm ta, không chừng lát nữa có người lấy mất thì chết."

Song Lâm đáp dạ rồi vội xoay người chạy về Thượng Thư Phòng. Cạnh cổng điện Thượng Thư phòng đang có hai tiểu nội thị đang quét dọn, y một đường đi xuyên qua hành lang hướng về Thượng Thư phòng, cánh cửa phòng khép hờ, Song Lâm đang định đẩy cửa bước vào thì nghe bên trong có tiếng người nói chuyện, hoá ra là Phúc Vương Sở Mân :"Nếu như trước giờ đều lạnh lùng, ta đây cũng chẳng nói làm gì, nhưng hoàng thúc rõ ràng trước giờ gần gũi với ta, tại sao mấy ngày nay đột nhiên thờ ơ, xa lánh?"

Song Lâm dừng chân, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, trong lòng cũng khó xử, xem ra đối tượng Phúc Vương đang nói chuyện là Thuỵ Vương Sở Tiêu rồi, chẳng biết họ nói gì mà xung quanh chẳng có ai cả. Chỉ nghe Sở Tiêu im lặng hồi lâu, không nói gì, Sở Mân lần nữa nối tiếp, giọng điệu có hơi căm giận :"Đó giờ chúng ta đều là người có thân phận xấu hổ trong cung, ta cho rằng chỉ có hoàng thúc mới hiểu lòng ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoàng thúc tốt nhất hãy cho ta một câu trả lời, để ta đây khỏi hy vọng hão huyền, từ nay về sau tránh xa hoàng thúc, tuyệt không dám quầy rầy hoàng thúc thanh tĩnh!"

Song Lâm nín thở. Sở Tiêu rốt cuộc mở miệng :"Phúc Vương điện hạ nói quá rồi, ta trước kia nhỏ dại, ngỡ rằng điện hạ giống ta đều là kẻ không cha không mẹ. Hiện giờ trưởng thành, đã biết điện hạ khác ta một trời một vực, điện hạ lòng ôm chí lớn, tương lai hẳn sẽ gặp vận may lớn không biết chừng. Ta chỉ dám cầu quy ẩn điền viên làm chi, không dám cản trở tiền đồ của điện hạ."

Sở Mân cao giọng :"Hoàng thúc nói vậy là đâm thấu tim ta! Từ nhỏ ta đã nói có phần ta, chắc chắn sẽ có phần hoàng thúc, chưa bao giờ dám độc hưởng một mình, những điều này chẳng lẽ hoàng thúc không biết? Vì sao hoàng thúc lại nói thế?"

Sở Tiêu vẫn im lặng, Sở Mân bỗng cười lạnh :"Phải rồi, ta hiểu rồi, hôm trước cữu cữu ta tiến cung viếng thăm trò chuyện, bị hoàng thúc nghe thấy đúng không? Hoàng thúc sợ phiền hà, nên đối ta kính nhi viễn chi (*tôn kính nhưng xa cách), có đúng không? Hiện giờ Lạc gia không quan tâm ta, ngôi vị trưởng Hoàng tử cũng chỉ bày cho có, thế Hoàng thúc sợ cái gì?"

Sở Tiêu vẫn chẳng nói gì, Sở Mân bỗng cười ha ha hai tiếng, âm thanh nồng đậm bi thương :"Ta hiểu rồi, Hoàng thúc quyết bo bo giữ mình, đối ta kính nhi viễn chi phải không. Thì ra tình cảm những năm nay, vẫn không đủ để Hoàng thúc tin ta, ngươi vốn là người trong sạch tĩnh lặng, còn ta từ khi sinh ra đã mang nặng tội chướng, sao có thể dám dơ mắt Hoàng thúc? Thôi, từ nay về sau ta đi đường ta, sẽ không bao giờ ô uế đường đi của Hoàng thúc nữa!"

Song Lâm nghe lời nói quyết tuyệt như thế, lập tức nhẹ nhàng lui lại, giấu người vào vách phòng khác. Chốc lát sau liền có tiếng đập cửa vang lên, y từ cửa sổ cách tử nhìn ra, quả rằng thấy được Sở Mân bước ra ngoài, tấm lưng bả vai ủ rũ, mang theo một chút hốt hoảng tựa như chạy trối chết.

Một hồi sau, Sở Tiêu cũng chậm rãi đi ra, một mình đứng dưới hành lang thật lâu, sau đó mới từ từ rời khỏi.

Song Lâm khẽ thở phào, lưng ướt một lớp mồ hôi mỏng, y nhanh chân bước vào Thượng Thư phòng, sờ sờ cái nệm dưới bàn Sở Húc, quả nhiên móc được một viên ngọc châu lưu ly, hạt châu to chừng mắt bồ câu, óng ánh trong suốt, sáng ánh ngũ sắc, rực rỡ loá mắt, thoạt nhìn rất khó chế tạo, thảo nào khiến Sở Húc một lòng nhớ nhung, ngay cả đi học cũng phải lặng lẽ mang theo.

Cho dù hậu thế đã có công nghệ thủ công chế tạo hàng mỹ nghệ dễ dàng nhưng ngọc lưu ly vẫn rất sang quý, nhưng Sở Húc lại đem món đồ này thành đồ chơi, có thể thấy được Nguyên Thú Đế rất sủng ái Hoàng hậu.

Mà nên Lạc Thái hậu có Huệ Hoàng hậu, Lạc Quý phi, Phúc Vương, Đại Hoàng tử, tất cả đều là dòng họ Lạc gia. Nguyên Thú Đế hiển nhiên rất đề phòng đối với thân mẫu và Lạc gia, còn đối xử với Đại Hoàng tử thì coi như bình thường, nhưng vẫn trắng ra đứng về phía Hoàng hậu. Hoàng hậu đã hạ sanh hai con, giờ lại mang thai thêm lần nữa, Lạc Quý phi không được sủng ái, Phúc Vương rõ ràng là quân cờ quan trọng trong tay Lạc gia.

Mà trái lại, Sở Tiêu là di phúc tử (*mồ côi từ trong bụng mẹ) của Cao Tông, là đệ đệ Nguyên Thú Đế, chỉ cần hắn an phận, dù ai là Hoàng đế cũng sẽ không bạc đãi hắn. Dẫu cho người nào làm Thuỵ Vương, cách tốt nhất đồng thời là cách sáng suốt nhất chính là phải ngoan ngoãn biết điều làm nhàn vương.

Chắc hẳn Thuỵ Vương thuở nhỏ sống trong cung, có chút tình cảm với Phúc Vương, nhưng đến tuổi trưởng thành đã dần dần hiểu chuyện, đương nhiên sẽ xa cách. Hoàng cung là nơi vô tình, không bạn bè cũng chẳng người thân, khiến người ta chỉ biết thở dài ngao ngán.

[Note] Toàn bộ văn bản biên dịch của《 Đại Học 》đều được trích dẫn từ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net