Chương 17 : Tuệ Cực Tất Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Sở Húc nhất triều thành danh (*nổi tiếng chỉ trong một buổi), tiếng tăm Tam Hoàng tử tư chất phi phàm, nghe qua không quên lưu truyền xung quanh.

Vương Hoàng hậu nửa vui nửa buồn, lệnh trên dưới Khôn Hoà cung không được phép khoe khoang bàn tán, còn đặc biệt dạy bảo đám hầu thị bên cạnh Tam Hoàng tử, không cho phép bọn họ khen ngợi bé.

Nhưng cung nhân khó tránh khỏi trao đổi riêng tư, ngay cả Vụ Tùng cũng phải bảo với Song Lâm :"Ngươi được theo vị chủ tử như vậy, thật có phúc quá."

Song Lâm nói :"Ta thấy Hoàng hậu nương nương hình như không vui vẻ lắm."

Vụ Tùng nói :"Tuệ cực tất thương, Hoàng hậu nương nương tấm lòng phụ mẫu, lo lắng phúc khí của Tam Hoàng tử bị chiết gãy. Tam Hoàng tử dù sao cũng không phải Thái tử, tương lai không cần thừa kế quốc thể (*thể diện quốc gia), Hoàng hậu đương nhiên sẽ hy vọng con mình an khang khoẻ mạnh, không phải ông bà ta có câu 'duy nguyện con ta ngốc lại khờ, không bệnh không tai đến tuổi già' sao."

Hắn đại khái nghe được từ Hoàng hậu hoặc Thái tử câu này, thấy hay nên nhịn không được rập khuôn nói y cho Song Lâm nghe. Sau đó lại có hơi bận tâm cho Song Lâm, nói :"Hôm bữa ta nghe nương nương nói 'khiêm thụ ích mãn chiêu tổn' (*Tự mãn sẽ chuốc lấy tổn hại, khiêm nhường sẽ nhận được lợi ích), nhắc Thái tử điện hạ hành sự phải cẩn thận trầm tĩnh hơn, đừng để Tam Hoàng tử bị người khác chú ý.

Mấy ngày nay ngươi đi theo Tam Hoàng tử cũng cẩn trọng chút, các Hoàng tử khác tránh được ai thì tránh. Tam Hoàng tử tôn quý, người thường không dám chọc, chỉ sợ sẽ đem mấy người bên cạnh như ngươi ra trút giận thay, ngươi cũng đừng dại dột ăn thiệt, thấy chuyện xấu thì mau né lẹ hiểu không."

Song Lâm gật đầu, mọi nơi làm việc cẩn thận, nên không có chuyện gì xảy ra.

Trong Thượng Thư Phòng hoà thuận êm thấm, ai ai cũng tỏ vẻ huynh hữu đệ cung. Sở Húc nhỏ tuổi nhất có Sở Chiêu trông coi, do bé có dị tài nên rất được các thị giảng yêu thích, học hành tiến bộ từng ngày, ngay cả Nguyên Thú Đế cũng nhịn không được cho Sở Húc ngồi cùng liễn xuất hành mấy lần, ở yến tiệc lệnh bé đọc kinh điển, thu hút sự chú mục của triều đình, Tam Hoàng tử nhất thời nhận được thịnh sủng của Hoàng đế.

Đảo mắt đã đến cuối thu, Hoàng hậu tới gần kì sinh sản, theo lời ma ma có kinh nghiệm, bào thai này rất có thể là một vị công chúa. Nguyên Thú Đế hầu như mỗi ngày đều đến Khôn Hoà cung chăm nom Vương Hoàng hậu, hôm đó ngài đang thưởng hoa cúc với Vương Hoàng hậu, Thái tử và Sở Húc, nghe tin đó có thể là một vị công chúa thì vô cùng vui sướng, ôm lấy Sở Húc nói :"Có một đứa con gái thông tuệ như con, trẫm đời này trọn vẹn lắm rồi, triều đình ta thế là đã có hy vọng thịnh vượng!"

Sau đó ngài nhìn vào Sở Chiêu, sợ hắn nghĩ nhiều bèn trấn an :"Chiêu nhi con đừng đa tâm, huynh đệ con có năng lực, tương lai con sẽ có nhiều cánh tay phụ tá, xã tắc cũng sẽ vững bền hơn."

Sở Chiêu vội quỳ xuống nói :"Hài nhi không dám có ý nghĩ khác, chỉ mong mẫu hẫu và đệ đệ sức khoẻ an khang, quốc thái dân an. Nếu mai này phụ hoàng cảm thấy đệ đệ có thể gánh nặng trọng trách xã tắc hơn, nhi thần tuyệt không hai lời, xin chắp tay nhượng hiền."

Nguyên Thú Đế cười cười đỡ hắn đứng dậy :"Con là Thái tử đích xuất từ nguyên hậu, xưa nay cư xử ổn trọng, hành động quyết đoán, các thần tử trong triều đều khen ngợi con rộng rãi nhân từ, ung dung độ lượng, con đừng coi nhẹ bản thẩn. Dù có ra sao, con vẫn sẽ là Thái tử Đại Sở ta."

Vương Hoàng hậu ngồi cạnh nói :"Bệ hạ đừng nâng đỡ như vậy, kẻo mai sau con nhỏ lười biếng."

Nguyên Thú Đế cười nói :"Chiêu nhi sao có thể như vậy?" Rồi chọc giỡn Sở Húc :"Vô luận là đệ đệ hay muội muội, trẫm đều thích, tương lai đều sẽ là thân vương, công chúa nhất đẳng, quý bất khả ngôn." (*quý giá không nói thành lời)

Vương Hoàng hậu vỗ về phần bụng nhô cao, vẻ mặt tươi cười nhưng trong mắt lướt qua sự rầu rĩ.

Nhiều năm sau đó, Song Lâm nhớ lại cảnh tượng cuối thu khi ấy, ngự hoa viên bông vàng bay bay, nắng ấm chói chang, bốn người Nguyên Thú Đế, Vương Hoàng hậu và Sở Húc, Sở Húc cùng nhau nói cười râm ran, một nhà hoà thuận ấm êm sung sướng, đơn giản mà khắc cốt ghi tâm. Cũng chứng minh nỗi ưu tâm như gặp đại địch của Vương Hoàng hậu chẳng phải lo sợ không đâu.

Vào cái ngày đồ cùng chuỷ kiến (*mọi mưu mô được tiết lộ) ấy, Sở Húc như thường lệ bắt dế mèn trong Ngự hoa viên, bé ghét bỏ Vãn Phong cầm lồng sắt của con dế không tốt, bảo Song Lâm về cung cầm chiếc lồng vàng bát bảo hình hồ lô bữa trước Sở Chiêu mới tặng cho đem ra đây, Song Lâm lập tức chạy cất lồng sắt, lấy lồng vàng rồi quay về Ngự hoa viên.

Chỉ trong chốc lát y vắng mặt đã có chuyện xảy ra. Khi Song Lâm quay lại Ngự hoa viên đã thấy nhũ mẫu của Sở Húc - Xuân Minh - ngồi quỵ bên bờ sông hét chói tai, trong hồ có một bóng dáng đứa trẻ đang giãy dụa, Song Lâm lập tức nhảy xuống nước, liều mạng bơi đi cứu Sở Húc, nhưng do sức yếu tuổi nhỏ, phải dùng hết sức bình sinh mới kéo được Sở Húc lên bờ, cuối cùng đám thị vệ tuần tra phụ cận cũng chạy tới, mau chóng kéo họ lên bờ, ba chân bốn cẳng giúp Tam Hoàng tử ộc nước. Có người bảo nhanh đi mời Thái y tới, Song Lâm toàn thân ướt đẫm nước, nhưng trong lòng còn lạnh hơn thân thể, Tam Hoàng tử, chỉ sợ khó bảo toàn tánh mạng!

Còn nhũ mẫu ngồi bên tự biết đại tội khó thoát, sắc mặt tái xanh, bỗng thừa dịp mọi người đang bận rộn hỗn loạn, vọt thẳng tới hòn non bộ cao cao cách đó không xa, đâm đầu tự tử chết!

Sau khi Tam Hoàng tử được đưa về Khôn Hoà cung, được Ngự y gấp gáp thi cứu một phen, rốt cuộc tuyên bố bất trị thân vong. (*không cứu chữa kịp thời nên chết)

Vương Hoàng hậu ngất xỉu tại chỗ, động thai khí dẫn tới sinh non, được vội vã đưa vào phòng sinh. Đến khi màn đêm buông xuống, tất cả Ngự y, bà đỡ, nữ quan y được khẩn cấp triệu tập đến Khôn Hoà cung, toàn bộ cung điện bao phủ trong bầu không khí lạnh lẽo, rõ ràng dòng người xui ngược đông đúc nhưng chẳng ai dám ho khan tiếng nào. Trong chánh đường Khôn Hoà cung, Nguyên Thú Đế ngồi chờ cùng Sở Chiêu, đợi Vương Hoàng hậu sanh con.

Tất thảy người hầu bên cạnh Sở Húc, ngoại trừ nhũ mẫu đã đập đầu tự sát, còn lại toàn bộ bị trói gô bịt miệng, quỳ gối trong viện đình của Khôn Hoà cung, từng người một bị tra hỏi.

Song Lâm là người thứ ba bị hỏi cung, hai người trước là Vãn Phong và nội thị quản sự trong viện Tam Hoàng tử Nhị Kim. Mấy vị đại nhân thẩm vấn Song Lâm không nhận ra ai, chỉ biết là đến từ Đại Lý Tự, còn những người đứng trong góc là Phùng Hỉ, Nhân Hỉ, một người là ngự tiền tổng quản và người còn lại là tổng quản Khôn Hoà cung. Tất cả đều là hoạn quan tâm phúc bên cạnh Bệ hạ và Hoàng hậu, hiển nhiên rất được coi trọng.

Song Lâm so tuổi còn nhỏ, lại là người nhảy xuống nước cứu Tam Hoàng tử, việc trở về lấy lồng cho dế cũng có người khác làm chứng nên ổn thoả, chỉ bị hỏi gắt ở chỗ vì sao biết bơi, y đành nói rằng đã học bơi trước khi tiến cung hàm hồ cho qua chuyện, sau đó tiếp tục bị trói chặt tay chân quỳ gối trong đình viện, chờ xử lý.

Ngày thu đêm lạnh, y phục trên người Song Lâm lại ẩm ướt, gió nhẹ thổi qua, rét lạnh cơ thể, tay chân bị trói tê dại, mãi đến đêm khuya, đám nô tài bọn họ vẫn chưa có cơm nước vào bụng, ai nấy đói đến rã người, y ngửi thấy mùi khai khai từ người kế bên, hiển nhiên không nín tiểu được, nhưng nhìn người trông coi bọn bất vi sở động, chắc xem bọn họ thành người chết rồi.

Trong lòng Song Lâm hờ hững, nghĩ lúc này chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng, chẳng qua y vẫn cảm thấy khó hiểu, Tam Hoàng tử đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống hồ?

Bình thường bên cạnh Tam Hoàng tử luôn có người đi theo, mặc dù không nhiều như mây nhưng cũng có số lượng. Bữa đó tuy Song Lâm trở về lấy lồng dế, nhưng vẫn còn nhũ mẫu, Vãn Phong và vài gã đại nội thị đứng trông, sao Tam Hoàng tử có thể rơi xuống nước được? Tại sao lúc đó chỉ còn mỗi nhũ mẫu đứng canh? Nhũ mẫu rốt cuộc là sợ tội tự sát hay là tử sĩ sau khi đẩy chết Tam Hoàng tử lập tức tự sát diệt khẩu?

Vương Hoàng hậu giãy giụa khó sinh một ngày đêm, bọn nô tài chịu tội cũng bị trói trong sân một ngày đêm, không cơm không nước, dẫu có té xỉu cũng chẳng ai đến để ý. Rốt cuộc ý chỉ ban xuống, toàn bộ nô tài xử đánh chết tại chỗ, tuẫn táng Tam Hoàng tử.

Kẻ đến ban khẩu dụ là Đại thái giám An Hỉ bên cạnh Bệ hạ, phía sau ông ta có bốn tên thị vệ, cả bọn tay cầm đại trượng, hiển nhiên là tới hành hình, có người xách băng ghế tới, thuần thục kéo Vãn Phong lên, buộc chặt bên trên. Vãn Phong hai mắt trợn to, trong miệng ừ hử ô ô vô ích, đầu xanh cây trượng đập mạnh vào lưng, nàng trở mắt, trong hốc chảy lệ dài, lát sau chưa chịu đủ số trượng đã xụi lơ trên băng ghế, tấm lưng máu thịt bê bết, người nghiệm hình đi qua xem xét hơi thở rồi lạnh lùng nói :"Chết rồi, đứa kế tiếp."

Song Lâm quỳ một bên, tận mắt nhìn Vãn Phong từng được Hoàng hậu vô cùng coi trọng, mấy ngày trước còn hoạt sắc sinh hương, thân thiết bóp mũi mình gọi Tiểu Lâm Tử nay đã bị đánh chết, cơ thể run rẩy, trong lòng phẫn hận không cách nào diễn tả, y không phục, không phục !!!

Toàn bộ tuẫn táng sẽ không thể tìm ra hung thủ, nói lên thật ra trong lòng Hoàng đế đã biết rõ người nào ra tay, có điều tra cũng chẳng tới đâu nên mới đem lũ kiến hôi nô bộc bọn họ ra đánh chết cho hả giận! Nhưng y không phải kiến hôi, y là người!

Rất nhanh đã tới Nhị Kim bị kéo lên dụng hình, hắn chống đỡ lâu hơn Vãn Phong một chút, ước chừng khoảng một nén nhang mới tắt thở. Kế tiếp chính là Song Lâm, thị vệ bước tới nâng y lên, áp xuống băng ghế, cánh mũi Song Lâm thoang thoảng mùi máu tươi, y nhắm mắt đợi nghiêm hình, chợt có một tiếng hét to :"Đợi đã."

Song Lâm trợn mắt, nhưng do cổ bị đè nên chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu, lọt vào tầm nhìn là triều phục đen tuyền của Thái tử Sở Chiêu, dường như vừa hạ triều đã gấp gáp đến đây nên chưa kịp thay y phục, hắn vẻ mặt uể oải, theo sau là Vụ Tùng.

Vụ Tùng vô cùng ân cần ngó nhìn Song Lâm nhưng không dám nói lời nào, Sở Chiêu thản nhiên gọi người tới, nói với An Hỉ :"An Hỉ công công, tên nô tài kia đã nhảy xuống hồ cứu Tam đệ, tuy không đủ năng lực nhưng phụ hoàng, mẫu hậu trước giờ thưởng phạt phân minh, y lại còn nhỏ, hãy tạm dừng hành hình đi, đợi ta qua bẩm chuyện phụ hoàng rồi hẵn xử trí tiếp."

Thái tử đã lên tiếng, dẫu tuổi nhỏ nhưng không ai dám nghi vấn, An Hỉ cung kính đáp :"Cẩn tuân quân mệnh Thái tử." Sau đó bảo thị vệ kéo y khỏi băng ghế rồi lôi một nội thị khác lên, nội thị này ô ô kêu réo mắt nhìn về phía Sở Chiêu, rõ ràng cũng muốn được đặc xá, nhưng Sở Chiêu chỉ hờ hững liếc nhìn rồi vội vã bước về phía hậu đường, Vụ Tùng lo lắng nhìn Song Lâm một cái sau đó nối đuôi theo Sở Chiêu.

Song Lâm quỳ ở đó, trợn mắt nhìn từng nội thị hầu hạ Tam Hoàng tử chịu hình, mỗi người đều còn sống sờ sờ ngay đó, bị chặn miệng, không cho phép phát ra chút tiếng động nào, thống khổ chết đi trong im lặng.

Bọn họ có lỗi gì đâu? Đế vương giận dữ, máu chảy thành sông, dẫu những nô tài này có tội hay không đều phải trở thành vật tuẫn táng cho đứa con yêu thương của ngài, ngay cả bản thân cũng chưa chắc có thể sống tới ngày mai.

Khả năng Vụ Tùng đã hướng Thái tử cầu tình cho mình, nhưng giờ khắc này Sở Chiêu chìm ngập trong thịnh nộ và âu lo, hẳn cũng nghĩ những con kiến hôi bọn họ nên tuẫn táng theo đứa con trai yêu quý của Hoàng đế.

Vụ Tùng nhất thời lo lắng, quên mất bản thân có thể sẽ bị giận cá chém thớt, thật ra y cũng chỉ đưa thuốc một lần cho hắn thôi, hắn liền nguyện ý vì mình gánh chịu hệ quả như vậy, Song Lâm nhớ tới mà trong lòng tội lỗi, bởi bản thân y thật ra cũng không muốn sống nữa.

Thái tử tuy có tới, nhưng ý chỉ tuẫn táng của Hoàng đế đã ban xuống, Thái tử đại khái chỉ cấp chút mặt mũi cho nội thị kề cạnh nhiêu đó là thôi. Huống chi, nhìn vẻ mặt Thái tử ban nãy cũng đủ biết, trong mắt hắn, ái đệ hắn yêu thích nhất qua đời là do những tên nô tài bọn họ hộ chủ bất lực, tội đáng muôn chết, chết chưa hết tội.

Hắn là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng, là nhân trung long phượng, đâu ra biết trân trọng tánh mạng con người ?

Mặc dù cơ thể không trọn vẹn, nhưng y cũng đã từng ra sức nỗ lực sống sót trong thế giới này, cẩn thận dự định cho tương lai, học tập kỹ năng sống, thế nhưng giờ phút này, mắt mở trừng trừng bất lực nhìn từng người thân quen từng bước đi đến cái chết, y dần dần mất hết can đảm, sinh ra ý tưởng chẳng bằng chết đi, đầu thai đến một nơi nào đó khác thì hơn.

Quá khó khăn, y nát lòng mà nghĩ. Nếu như có thể lựa chọn, y nhất định sẽ sống ở hiện đại, chứ không phải giống như bây giờ, sinh ra đã mang mệnh kiến hôi, sống chết nằm gọn trong ý nghĩ một người.

Song Lâm quỳ ở đó, lảo đảo định ngã, chợt nghe đình viện cách vách ồn ào náo động, giọng nói tức giận mà uy nghiêm của Thái hậu vang lên :"Ai dám ngăn cản ta? Ta ngược lại muốn xem thử Bệ hạ có phải muốn ruồng rẫy thân nương như ta hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net