Chương 18 : Hoàng Tuyền Bất Kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, vô luận ai đang đến, đều là tin vui cho đám cừu non đợi làm thịt bọn họ, vài tên nô tài chưa tới lượt phạt cõi lòng đầy hy vọng nhìn về phía Thái hậu. Thái hậu trước giờ sùng Phật, luôn duy trì hình tượng từ bi nhân hậu.

Thái hậu dắt Huệ Hoàng hậu, Lạc Quý phi xông thẳng vào, theo sau là đám cung nữ nội thị, đông đúc rậm rạp, vừa bắt gặp hiện trường xử phạt thì ngẩn người, nộ khí trên mặt cũng bớt đi.

An Hỉ mang theo mấy tên thị vệ tiến tới dập đầu ra mắt Lạc Thái hậu, bà nói :"Đứng lên đi, Bệ hạ đâu ?" Không thèm hỏi một câu vì sao đám nô tài này lại bị trói chặt, hành hình ở đây, hoặc giả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, một Hoàng tử chết đi, nhất định phải có người bị xử tử.

An Hỉ cung kính nói :"Bẩm Thái hậu nương nương, Bệ hạ đang ở bên trong chăm sóc Hoàng hậu nương nương."

Thái hậu hừ lạnh :"Hoàng hậu hiện tại thế nào?"

An Hỉ nói :"Bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vừa hạ sanh tiểu công chúa vào sáng hôm nay, mẹ con bình an."

Vẻ mặt Thái hậu phức tạp khó lường, lại có tiếng bước chân vang lên, Nguyên Thú Đế từ đằng xa tiến tới, bên cạnh chỉ có mỗi Phùng Hỉ, mắt vừa thấy Thái hậu lập tức dừng chân, lãnh đạm nói :"Mẫu hậu sao không ở yên trong cung dưỡng bệnh, tới đây làm gì? Chỗ này đang trừng phạt nô tài, nhỡ đụng trúng mẫu hậu thì không tốt."

Lạc Thái hậu hít sâu, ngẩng đầu nói :"Ai gia nghe nói Hoàng hậu khó sinh, Tam Hoàng tử tảo yêu (*chết sớm), nên có ý qua thăm hỏi. Không ngờ điêu nô đáng hận, dám giả truyền thánh chỉ, bảo Bệ hạ không cho phép ta tiến cung, ắt hẳn bụng dạ khó lường, có ý đồ ly gián tình cảm mẹ con chúng ta, đáng tội trừng trị."

Nguyên Thú Đế vẫy tay cho người hầu lui xuống, trong đình viện chỉ còn lại vài nô tài chưa bị hành hình và thi thể đầy đất, mùi máu buồn nôn quanh quẩn trong không khí. Những nô tài bị trói chặt ngã nghiêng trên mặt đất, sớm đã thành người chết trong mắt các quý nhân đây, nên chẳng ai thèm kéo họ xuống cả.

Nguyên Thú Đế mặt mày xám xanh nhưng không mất lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng :"Ý chỉ quả thật do ta truyền xuống, Tam Lang chết non, trẫm đau lòng quá mức, không muốn tử đồng (*cách vua gọi Hoàng hậu) thương tâm, do đó truyền chỉ nghiêm cấm vào Khôn Hoà cung, thứ hai là điều tra tiểu nhân, thanh lý cung đình, tránh cho kẻ hại Tam Lang lọt lưới, khiến Tam Lang trên đường tái sinh vẫn nhớ nhung mẫu thân, không được an bình."

Lời lẽ lạnh lùng như đòn nặng vào tim, chân mày Lạc Thái hậu giật mạnh, rét lạnh nói :"Bệ hạ có ý gì ? Tam Lang là cháu ruột ai gia! Ai gia sao có thể không quan tâm? Bệ hạ nói thế, chẳng nhẽ đang ngờ vực gì thân mẫu của ngài!"

Nguyên Thú Đế mặt không biến sắc :"Nhi tử bất tài, mẫu hậu không thích nhi tử là phải, tội gì rút giận sang người khác, làm thế hoàng huynh cũng không sống lại được, lại chuốc thêm bực nhọc vào người. Kính xin mẫu hậu giữ chân cho tốt, ở yên trong Từ Ninh cung, bớt tới Khôn Hoà cung là được."

Lạc Thái hậu bị Nguyên Thú Đế chọc giận tới mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, hồi lâu sau mới chỉ vào ngài, lạnh lùng nói :"Ta chẳng qua chỉ đối xử ngươi hơi nghiêm khắc mà thôi, ngươi lòng dạ hẹp hòi như thế, mai sau xuống suối vàng lấy mặt mũi gì gặp ca ngươi!"

Nguyên Thú Đế thản nhiên nói :"Không dám, nếu mẫu hậu không bắt chước Khương thị, nhi tử đương nhiên sẽ không làm Trịnh bá (*). Còn nếu mẫu hậu không niệm tình mẹ con, thì đừng trách nhi tử hoàng tuyền bất kiến!"

(*Trịnh bá tức Trịnh Trang Công, Khương thị tức Võ Khương. Trịnh Trang Công là con cả Võ Khương nhưng bị ghét bỏ do lúc sinh hạ ông rất khó khăn, khiến Võ Khương bệnh nặng mấy hồi. Sau này Trang Công lên ngôi thì ra sức giúp đỡ con thứ Cộng Thúc Đoạn chống đối Trang Công, hai anh em đấu đá ngươi sống ta chết. Rốt cuộc Trang Công thắng, Thúc Đoạn chết, ông hận mẹ mình bất công nên đày Khương thị đi đất Dĩnh.)

Lạc Thái hậu tức tới mức toàn thân run rẩy, đột nhiên vành mắt bà ửng đỏ :"Ta biết ngươi nghi ngờ ta, mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện của Tam Lang, ta không thẹn với lương tâm! Ta dầu không thích ngươi nhưng vẫn đối đãi bình đẳng với các cháu, hơn nữa Tam Lang thông tuệ như thế, sau này sẽ là một hiền vương, sao ta phải hại nó? Mong Bệ hạ bình ổn cơn giận, suy nghĩ thấu đáo, chớ trúng thủ đoạn của người ngoài, ly gián mẹ con ta!"

Nguyên Thú Đế lạnh lẽo liếc nhìn Lạc Thái hậu, miệng nói :"Nhi thần đã biết. Nơi này mùi máu xung thiên, xin mẫu hậu mau chóng hồi cung! Thứ hài nhi không tiễn!" Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, bỏ lại đám người Lạc Thái hậu đứng đó, tức đến bốc khói, chợt bà quay đầu giơ tay tát Lạc Quý phi một phát!

Lạc Quý phi bụm mặt khóc lớn :"Mẫu hậu? Người đang làm gì vậy?"

Lạc Thái hậu lạnh lùng :"Ngươi còn không biết chuyện gì sao?"

Lạc Quý phi che mặt rơi lệ :"Mẫu hậu! Việc này đâu có lợi gì với thần thiếp? Bệ hạ không thích thần thiếp, thần thiếp đang yên đang lành làm thế có lợi ích gì? Lẽ nào thần thiếp không biết tích phúc cho Quân nhi sao?"

Lạc Thái hậu lia ánh mắt đáng sợ vào Lạc Quý phi, sau đó chuyển tầm nhìn về phía Huệ Hoàng hậu im lặng như vô hình nãy giờ nói :"Tam Lang vừa chết, Hoàng hậu quá mức đau lòng, suýt nữa một xác hai mạng, vô luận ai ra tay, chiêu thức rất cao minh! Nhưng các ngươi coi ta là người chết à? Tầm mắt hạn hẹp!

Vương Hoàng hậu là thứ gì? Chỉ mới một Tam Lang thiên tư thông tuệ đã sợ hãi rồi hả? Các ngươi suy nghĩ kĩ lại cho ta! Vương Hoàng hậu căn bản không đáng lo, chỗ dựa của nàng chỉ là Bệ hạ mà thôi! Chỉ cần Bệ hạ muốn, ngài vẫn có thể có con, Vương Hoàng hậu không sinh được, người khác sinh được!

Mấu chốt sự tình chưa bao giờ nằm ở hậu cung, mà ở tiền triều! Phóng tầm mắt xa ra! Ta mặc kệ hai ngươi ai làm chuyện này, về sau không tiệt hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Bằng không đừng trách ta có thể nâng cao các ngươi, cũng có thể khiến các ngươi hai bàn tay trắng!"

Huệ Hoàng hậu và Lạc Quý phi cúi đầu không nói, trong đình viện gió thu khẽ lướt, im ắng tĩnh lặng. Lạc Thái hậu thản nhiên nhìn mấy tên nô tài bị trói chặt đang cúi đầu quỳ trên mặt đất, bọn họ đã nghe được chuyện không nên nghe, vốn đang định cầu cứu Thái hậu, hiện giờ tuyệt vọng tự biết phải chết, đều đờ đẫn co quắp trên đất. Thái hậu xoay người hướng đường cũ rời khỏi, Huệ Hoàng hậu và Lạc Quý phi theo sát phía sau.

Tiếp theo thế nào Song Lâm không biết, hai ngày nay y không cơm không nước, dẫu bình thường có tập yoga rèn luyện sức khoẻ, cơ thể một đứa bé tám tuổi cũng chẳng chống đỡ nổi được nữa, lập tức y phát sốt ngất đi trong cơn ác mộng khủng khiếp.

May mắn y hôn mê bất tỉnh nên trốn thoát được một kiếp, An Hỉ công công trở lại, xử tử mấy tên nô tài còn dư, thấy y ngất xỉu bèn thở dài :"Thôi, Thái tử đã ra lệnh thế rồi. Hiện giờ đứa nhỏ này mệt mỏi như thế, trước hãy giao cho An Nhạc đường đi, để Bệ hạ xử trí."

Song Lâm không biết bản thân bị vây khốn trong ác mộng bao lâu, đến khi tỉnh lại đầu đau như búa bổ, cổ họng khát khô đắng chát, tay chân thân thể rã rời, bên tai mơ hồ có tiếng người gọi :"Aiyo tỉnh rồi kìa."

Y cố gắng mở mắt, nhìn thấy Vụ Tùng ngồi kế bên, hai mắt đỏ ngầu, cầm tay y nói :"Tỉnh thì tốt rồi, làm ta sợ gần chết."

Y giật giật, phát hiện tên cánh tay ghim đầy ngân châm, một giọng cười vang lên :"Châm thuật của ta có tốt không!? Ghim phát hạ sốt tỉnh lại rồi kìa."

Song Lâm miễn cưỡng mở miệng :"Là Kha đại ca sao?"

Kha Ngạn nói :"Là ta, ca ca của ngươi đến tìm thuốc, vừa mở miệng đã muốn mua điệu nguyên bách bổ hoàn, ta bảo không bán, hắn nói đệ đệ hắn từng có mua một lần, ta cảm thấy nghi ngờ, vừa thấy cái hộp hắn đưa liền biết là cái hộp ta bán cho ngươi, hỏi thăm mới biết ngươi bệnh tình trầm trọng nên tới xem thử. May mắn ta tới đó, nếu không ngươi kì này khỏi chữa."

Song Lâm mới nói một câu thôi mà muốn ná thở, hai má ửng hồng, trên trán mồ hôi nhễ nhại, ngón tay khẽ run, thấp giọng nói :"Ca ca hà tất hao tâm, ta hiện giờ là người chờ xử tội, sống không được thì đi đầu thai là xong."

Vụ Tùng vành mắt đỏ hồng :"Con kiến hôi tất sống tạm bợ, nói xúi quẩy như thế làm gì! Bệ hạ đã xá tội cho ngươi rồi, do Thái tử xin tha đấy, lúc bên An Hỉ công công bẩm báo, Bệ hạ cũng lơ đễnh, bảo là : vốn nghĩ Tam Lang một mình lên đường sẽ cô đơn, đưa mấy người hầu hạ theo để nó khỏi tịch mịch, nếu đã thế, coi như tiểu nội thị này thành tâm công hiến nên được phúc báo đi, có lẽ là ý muốn của Tam Lang không biết chừng. Nhưng người này không thể hầu hạ trong Khôn Hoà cung nữa, lỡ nương ngươi nhìn thấy lại thương tâm, phái đi nơi nào đó xa chút.

Thái tử điện hạ khi về nhắn ta, ta bèn chạy đi tìm ngươi, mới biết ngươi được chuyển qua An Nhạc đường, tình trạng gay go, hại ta luống cuống tay chân, vất vả lắm mới nhặt mạng ngươi về. May thay Tam Hoàng tử nhớ kĩ công hầu hạ của ngươi, không bắt ngươi theo, đại nạn không chết ắt có phúc cuối đời, ngươi nên ráng sống cho thật tốt mới đúng!"

Song Lâm trong lòng cười khổ, tự biết đây là Thái tử bán nhân tình cho Vụ Tùng, sau này mình và Vụ Tùng không tránh khỏi phải thịt nát xương tan, hy sinh tánh mạng báo đáp ân đặc xá của Thái tử và Hoàng đế. Nhưng y nguyên bản không phải nô tài! Mấy vụ ân xá xử phạt này chẳng qua là cái lật tay đối với người ngôi cao, kẻ bề dưới lại tưởng rằng mình có được ân đức, dầu sôi lửa bỏng không từ, quyết quên mình hầu hạ báo đáp ân tình bề trên...

Dẫu có thế nào, y vẫn nên nhỏ giọng cảm ta Vụ Tùng. Vụ Tùng thở phào nhẹ nhõm :"Ngươi hãy giữ gìn sức khoẻ cho tốt, đợi trở về Nội Vụ ty sẽ được sắp xếp sau, đến lúc đó ta sẽ đút lót một chút, nhất định chia cho ngươi một chức quan thật béo bở."

Kha Ngạn đứng cạnh cũng nói :"Không bằng tới Ngự dược phòng đi! Ta sẽ dạy ngươi làm thuốc, học dược lý, coi như đánh căn bản cho ngươi. Hiện tại Ngự dược phòng đang thiếu người, đợi ta trở về nói về cha, chờ ngươi khoẻ bệnh sẽ mang ngươi về làm dược đồng ha?"

Song Lâm suy nghĩ kĩ cảm thấy bản thân nên có tay nghề tốt để nương tựa trong thâm cung, bèn gật đầu :"Đành phiền toái ca ca lo lót thay."

Kha Ngạn cười nói :"Không sao, ngươi thông minh như vậy, cha ta hẳn sẽ thích, ta cũng có thêm một đứa bạn."

Vụ Tùng từ ngoài vào bưng thêm một bát cháo gà xé thanh đạm, nghe thế thì nói :"Bệ hạ cũng rất nhớ ngươi, mau chóng khoẻ lại đi, ta đã chuẩn bị hết rồi, ngươi muốn ăn cái gì thì nói, khó chịu cũng nhất định phải kêu, ngàn vạn lần đừng nhịn."

Kha Ngạn nói :"Tên nội thị bên cạnh Thái tử ngươi cầm lông gà làm lệnh tiễn (* chỉ bọn luồn cúi có chút quyền mà lên chân với người thường) hay lắm, vừa vào liền có người xu nịnh. Ngự dược phòng chúng ta trước nay vốn có nhiều dược liệu trân quý, chỉ có Bệ hạ, Khôn Hoà cung và Đông cung mới được phép sử dụng, còn các cung khác nghiêm cấm lấy dùng."

Vụ Tùng thở dài :"Tam Hoàng tử bệnh chết, Bệ hạ thương tiếc, nương nương lần này sức khoẻ suy giảm mạnh, Bệ hạ đành đổi cách lệnh các Ngự y điều dưỡng thân thể cho nương nương, còn tiểu công chúa do sinh non nên tiếng khóc thút thít như chuột con kêu, các Ngự y mỗi ngày đều phải nghỉ cách giữ mạng cho tiểu công chúa.

Khôn Hoà cung bình thường hay phát thưởng, vì chiều chuộng tấm lòng rộng rãi của nương nương, Bệ hạ bây giờ đặc biệt coi trọng Thái tử, mấy bữa nay liên tiếp để Thái tử đứng ra nghênh đón quan ngoại sử (*lo việc đối ngoại bang giao với bên ngoài và truyền lệnh vua đến các nước khác) , điện hạ nhất thời vinh sủng chói loá, phàm là chuyện Đông cung sai sử, không chuyện nào không được thông qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net