Chương 19 : Mưu Tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Kha Ngạn thấp giọng nói :"Tam Hoàng tử được hạ táng theo lễ thân vương, cả nước để tang, Bệ hạ tự mình chủ trì tang lễ. Nghe nói trong cung sẽ chỉnh đốn đổi mới hoàn toàn, Bệ hạ sẽ tự tay sắp xếp cung vụ, xử trí rất nhiều người."

Vụ Tùng nghĩ tới mà rùng mình, vội nhỏ giọng nói :"Hình như là đang điều tra án tử của Tam Hoàng tử đó, rốt cuộc đến giờ vẫn chưa giải quyết xong."

Song Lâm nhớ đến điểm đáng ngờ trong cọc án Tam Hoàng tử, nhịn không được hỏi :"Hôm ấy lúc ta rời đi, bên cạnh Tam Hoàng tử rõ ràng vẫn có Vãn Phong cô cô, Nhị Kim và nhũ mẫu. Sao lúc ta trở về chỉ còn mỗi một mình nhũ mẫu? Còn nữa, Tam Hoàng tử từ nhỏ đã được dạy không được phép tới gần bờ nước, ngài luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, sao hôm đấy lại tới gần bờ hồ?"

Vụ Tùng thấp giọng nói :"Ta hôm bữa có nghe nói, Vãn Phong cô cô nghe Tam Hoàng tử bảo khát nước, cho nên tự mình đi nấu nước pha trà, thuận tiện kêu người bưng đĩa điểm tâm qua. Nhị Kim nửa chừng bị tiêu chảy nên không có mặt, nhũ mẫu của Tam Hoàng tử thì đập đầu tự sát, không có chứng cứ. Việc Tam Hoàng tử vì sao rớt xuống hồ, đến giờ vẫn chưa có manh mối, ngay cả biệt viện phòng ở cũng bị lục soát mấy lần, trong cung vài hôm nay hình như đang tổng thanh trừng hay sao ấy, vị nhũ mẫu kia vốn được chọn từ Nội Vụ ty, rất đàng hoàng không có chỗ nào khả nghi cả —— cơ mà chuyện hoàng gia thôi, tra được y chang tra không được.

Kha Ngạn nói :"Cha ta đã sớm bảo rồi, khám bệnh trong cung ấy hả, nhìn ra cũng phải giả vờ không nhìn ra, hoàng cung chuyện mờ ám nhiều lắm, Tam Hoàng tử nổi tiếng thông minh, ngay cả Ngự dược phòng cũng biết, vang danh như vậy... Tuệ cực tất thương, có lẽ là ngoài ý muốn không biết chừng, đáng tiếc, đáng tiếc."

Song Lâm bị trói ở nơi rối loạn đó suốt cả ngày, tìm được đường sống trong chỗ chết, thành ra đầu óc có hơi lung tung, không kịp đau lòng đã bị bắt đối diện với thẩm vấn và dụng hình nghiêm minh, hiện giờ sự tình đã định, nhớ tới dáng vẻ Sở Húc thiên chân hoạt bát, phấn điếu ngọc trách, lòng nhịn không được đau xót, hốc mắt cay xè rơi lệ, Vụ Tùng vội vàng nói :"Là chúng ta không đúng, không nên nhắc tới chuyện buồn, đợi ngươi khỏi bệnh thì lặng lẽ mang chút bạc ra ngoài miếu, mua chút giấy vàng mã đem đốt, coi như làm tròn tình nghĩa chủ tớ vậy."

Song Lâm gật đầu, y không tin quỷ thần, nhưng thật tâm hy vọng Sở Húc kiếp sau có thể đầu thai vào nhà lành, bình an trưởng thành, hoặc giống như y, xuyên đến tương lai, bằng thiên phú nghe qua không quên của bản thân, nhất định có thể tạo dựng một phen sự nghiệp.

Vụ Tùng và Kha Ngạn nán lại nói thêm vài câu với y, Vụ Tùng vốn thận trọng, đã dàn xếp hết mọi chuyện cho Song Lâm, trấn an y mấy lần, mắt thấy trời sắp tối, đành chào tạm biệt rồi rời đi.

Song Lâm đã nhặt lại được mạng, đang sắp xếp lại tâm tình, lần nữa sắp đặt kế hoạch cho tương lai, điều dưỡng sức khoẻ, mỗi ngày ngồi thiền điều tức, tập vài động tác yoga cơ bản, tích cực phối hợp ăn cơm uống thuốc, cộng thêm Kha Ngạn mỗi ngày tới An Nhạc đường châm cứu bắt mạch cho và trụ cột sức khoẻ tốt, rốt cuộc y dần dần hồi phục sức khoẻ, tuy sắc mặt còn hơi tái nhưng hai gò má đã nựng thịt trở lại.

Vụ Tùng qua thăm thấy bệnh tình y có khởi sắc thì vô cùng vui sướng, nhẹ nhàng nói với y :"Ta đã bàn xong chuyện với Lý Phương Bình công công bên Nội Vụ ty rồi, ông ấy còn nhớ rõ ngươi, nghe ngươi sắp đi Ngự dược phòng còn bảo có hơi đáng tiếc, nói chỗ đó việc vặt vãnh nhiều, quy mô liên can rộng, rất khó lên chức, một khi làm dược đồng phải làm khổ ít nhất mười năm, nên gợi ý chi bằng hãy đến Ngự thiện phòng, Chung Cổ ty, Nội Khố ấy, chức quan béo bở, chỉ có mấy người tuy hiểu biết chữ nghĩa nhưng kinh nghiệm quá ít như ngươi mới chê thôi.

Uổng thay Bệ hạ nói sợ Hoàng hậu nương nương thấy ngươi lại đau lòng, Hoàng hậu nương nương không cần, mấy chủ tử khác đương nhiên cũng chẳng dám dùng, theo ý ta những chủ tử khác đều không đáng tin cậy, tốt nhất phải tìm cái chức quan béo bở tự nuôi bản thân cái đã."

Song Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói :"Vẫn là đến Ngự dược phòng cho yên thân!" Y không có hứng thú với việc lên chức, Ngự dược phòng chính là chỗ tốt nhất, thường xuyên có Ngự y xuất cung mua dược liệu, rất tự do, đến nơi đó y có thể tìm cơ hội xuất cung.

Ý nghĩ xuất cung đó giờ y một mực giấu kín trong lòng, đây là lần đầu tiên đầu óc dám nhớ tới, y muốn xuất cung. Lúc trước còn định theo hầu Tam Hoàng tử, đợi Tam Hoàng tử xuất cung khai phủ y có thể đi theo, tìm kiếm tự do cho bản thân, hiện giờ con đường này đã cụt, y đành trước tiên tìm học tài nghệ, rồi tìm cách xuất cung sau.

Cổ đại giao thông và liên lạc bất tiện, khác biệt hoàn toàn với thế giới tương lai yêu cầu hộ khẩu nghiêm khắc, nếu y thực sự trốn được rồi tìm một nơi vắng vẻ an thân, trong cung chưa chắc có thể bắt được. Vì vậy hiện tại việc học hỏi tài nghệ là việc cấp bách nhất, đương nhiên, nếu có thể giả chết được thì càng tốt.

Vụ Tùng thấy y quyết tâm như thế, biết y đợt này một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đáng mất chí tiến thủ, bèn tiếc nuối nói :"Ngự dược phòng cũng tốt! Để ta nói trước với công công."

Nghỉ ngơi thêm bảy ngày, sức khoẻ y rốt cuộc khôi phục hoàn toàn, lập tức sắp xếp đồ đạc, trở về Nội Vụ ty. Lý Phương Bình quan sát y một hồi rồi thở dài :"Đứa trẻ này tốt, nhưng số mệnh không tốt, ngươi cứ ở đây trước, đợi ta nộp danh sách lên, khoảng hai ngày sau sẽ giao ban mới qua Ngự dược phòng hầu hạ được."

Đang trò chuyện chợt bên ngoài có tiếng huyên náo, Lý Phương Bình sửng sốt, bỗng dưng mành cửa nhấc lên, một thái giám trung niên bước vào, trên người mặc một bộ y phục màu tím loá mắt, là thái giám chưởng ấn!

Vị chưởng ấn thái giám có một khuôn mặt tròn, vóc người mập mạp, môi nở nụ cười nhàn nhạt, mở miệng nói :"Ta nói Tiểu Lý Tử, hiện tại bên ta thiếu người cần bổ sung, nói biết bao nhiêu lần rồi? Đó giờ ta nhìn ngươi lớn lên, bây giờ ngươi cánh cứng rồi, thấy ta mất thế nên không xem Ngự trà phòng của ta ra gì nữa đúng không? Ta cảnh cáo ngươi, tuy ta không hầu hạ ngự tiền, nhưng nếu Ngự trà phòng không đủ nhân sự dẫn tới thiếu sót hầu hạ, thử xem trách nhiệm vụ này ngươi gánh nổi không!"

Lời nói hàm cơ đái phúng (*ẩn chứa cơ mật, mang theo trào phúng), Lý Phương Bình nghe xong sắc mặt tím tái, ông khom người chắp tay nói :"Đắc Hỉ công công đã giao phó, Tiểu Lý Tử ta đương nhiên không dám làm lơ, không phải bữa trước có đưa qua ba tên nội thị cho ngài sao, nhưng bảo là khó dùng nên trả về. Gần đây trong cung tổng chỉnh lý hẳn ngài cũng biết, khắp nơi bận bịu tu bổ, nên dạo này chưa tìm được người thích hợp, ta còn đang từ từ xem xét, xin công công lượng thứ."

Đắc Hỉ nhổ một tiếng :"Toàn đưa qua thứ gì đâu không! Nói năng không xong, mắt nhìn không có, cầm một chén trà cũng hỏng việc, tỉ mỉ chọn lựa của ngươi đó hả! Ngươi cho ta là người mới vào cung dễ lừa gạt à? Hay là ngươi toàn dối trá như vậy với chủ tử? Lỡ chủ tử đột nhiên muốn trà, chỗ ta hầu hạ không kịp, truy cứu xuống dưới, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không!"

Lý Phương Bình sắc mặt trắng bệch :"Công công tiêu chuẩn cao, xin cho Tiểu Lý Tử chút thời gian để lựa chọn."

Đắc Hỉ hừ lạnh một tiếng, vừa xoay đầu thì thấy được Song Lâm nãy giờ cúi đầu đứng kế bên, lập tức vội chạy tới, lọt vào mắt là đôi ngươi đen láy như điểm mực, ông quan sát thật kĩ, cảm thấy quá nhỏ không đủ dùng, bèn quay đầu nhìn về phía Lý Phương Bình thì thấy sắc mặt Lý Phương Bình có hơi bối rối. Trong lòng Đắc Hỉ chợt động, bỗng mở miệng hỏi Song Lâm :"Ngươi từ đâu tới? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Song Lâm không dám ngẩng đầu, miệng bẩm báo tính danh, y đã tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, kết quả vẫn bị nhìn trúng, trong bụng âm thầm chảy mồ hôi nói :"Tiểu nhân là Phó Song Lâm, năm nay bảy tuổi."

Đắc Hỉ dùng hai ngón tay niết cắp y, xoay trái xoay phải, nheo mắt nhìn rồi nói :"Hay cho Tiểu Lý Tử, không phải đang có một đứa tốt trốn ở đây sao? Khỏi chọn lựa nữa, ta lấy đứa này!"

Lý Phương Bình thấp đầu bước tới nói :"Công công, Phó Song Lâm này vốn hầu hạ trong Khôn Hoà cung, do lây dính tới chuyện Tam Hoàng tử nên bị trả về Nội Vụ ty, Kha Phó sứ bên Thái Y viện của Ngự dược phòng đã sớm đánh tiếng đưa y qua đó, nên không thể đưa qua Ngự trà phòng."

Đắc Hỉ cười lạnh :"Đã làm thủ tục chưa?"

Lý Phương Bình nghẹn lời, Đắc Hỉ nói :"Thủ tục chưa làm, thế thì dễ rồi, ngươi cứ nói với Kha Phó sứ rằng ta chọn trúng đứa trẻ này rồi, ta không tin Kha Phó sứ sẽ vì đứa nhỏ này mà khó dễ ta, cùng lắm vài ngày nữa ta bồi tội với Kha Phó sứ sau, hiện tại chỗ ta thiếu người mới là việc cấp bách."

Lý Phương Bình còn định nói quanh co, Đắc Hỉ cũng chẳng để tâm tới, nói với Song Lâm :"Đứa trẻ ngoan, chỗ của ta tốt hơn Ngự dược phòng nhiều. Mỗi cung ngày nào không dùng trà? Có nhiều cơ hội xu nịnh, chả bù cho Ngự y bên Ngự dược phòng, toàn mấy lão cổ hủ, ngươi hầu hạ ở đó, cả đời chẳng vinh quang nổi, vẫn nên theo ta thì hơn." Rồi nói với Lý Phương Bình :"Cứ quyết định vậy đi, sắp xếp đứa nhỏ này một chút, đêm nay ta nhất định phải thấy người."

Nói xong lập tức đắc ý rời khỏi, Lý Phương Bình tiễn ông ta đi, nhìn vào Phó Song Lâm rồi than thở :"Thôi, coi như là mệnh vậy. Bên Kha Phó sứ ta sẽ tự đi xin tội, vị Đắc Hỉ công công này không đắc tội được, ông ta tính tình bại hoại, nhưng từng hầu hạ tam triều, cũng nói được vài lời với ngự tiền, đã tự lường trước được Kha Phó sư sẽ không dám vì ngươi mà đắc tội ông ta. Thật ra Ngự trà phòng tối hơn Ngự dược phòng nhiều, tính nết Đắc Hỉ công công có hơi kì lạ, ngươi qua đó nhớ chú ý nghe lời, tương lai mới có ngày sung sướng."

Trong lòng Song Lâm hiểu rõ, biết Lý Phương Bình nói Đắc Hỉ kỳ lạ thật ra là đang kín đáo nhắc nhở y. Dẫu sao trong lòng bề trên, mấy chuyện này chẳng qua là vặt vãnh, không để tâm mấy, lại nói Lý Phương Bình cũng đã tận lực rồi, hiện giờ đành đi bước nào xem bước nấy. Nghĩ đến Đắc Hỉ có cái thú vui hèn hạ như vậy lại có thể đứng vững suốt tam triều, ắt hẳn hành vi tự có chừng mực, bản thân cũng phải cơ linh thêm nhiều.

Vụ Tùng biết y cư nhiên bị Đắc Hỉ coi trọng thì gấp đến độ xoay mòng mòng, hốt hoảng nói :"Không được! Ngươi không thể đến đó được! Ngươi còn nhỏ thế này, không được, để ta đi cầu xin Thái tử điện hạ cho ngươi tới phục vụ Đông cung!"

Băng Nguyên đứng cạnh nghe thế bèn cau mày :"Khuyên ngươi nên tìm cách khác ổn thoả hơn. Ngươi tưởng mình là Cố Tuyết Thạch hả, Đắc Hỉ từng hầu hạ tam triều, là đồng lứa với Nhân Hỉ bên cạnh Hoàng hậu và An Hỉ, Phùng Hỉ nơi ngự tiền. Thái tử sao có thể vì một tên tiểu nội thị vô danh tiểu tốt mà đắc tội ông ta được? Đến lúc đó mặt mũi Lý Phương Bình công công quăng đi đâu?

Ngươi cầu xin như thế, động chạm đắc tội bao nhiêu người, Thái tử nhất định không chấp thuận. Đắc Hỉ chỉ là một lão công công, không có tương lai gì, còn Thái tử điện hạ tiền đồ vô lượng, dẫu Thái tử có đồng ý thì sao, nhỡ Đắc Hỉ không cần mặt mũi ra sức náo loạn, chuyện Thái tử đoạt nhân thủ với một lão thái giám truyền đến tai Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, mặt mũi của Thái tử để đâu đây?

Hoàng hậu nương nương còn đang bệnh, thấy Thái tử điện hạ làm chuyện mất mặt như vậy còn không chuyển nặng nữa à. Hơn nữa lộ ra Song Lâm vốn hầu hạ Tam Hoàng tử, ngươi tự ngẫm kĩ lại, mọi chuyện sẽ thành ra thế nào? Dạo này còn chưa đủ người chết nữa hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net