Chương 2 : Hỏng Bét Xuyên Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Ngày đó, khi y tỉnh lại phát hiện mình bị trói chặt trên ván cửa, tay chân hoàn toàn không thể động, khát nước chịu không nổi, dưới khố đau rát.

Trong phòng đen tối, kín không kẽ hở, có tiếng người sụt sùi khóc thút tha thút thít, có tiếng con nít nghẹn ngào kêu :Mẹ ơi, con không vào cung đâu, mẹ, con đau quá, con muốn về nhà."

Đây hẳn là lần chuyển kiếp bết bát nhất thế giới, khi thanh niên mất sớm Phó Song Lâm phát hiện mình xuyên vào một cậu bé vừa bị cung hình (*thiến) xong thì không khỏi hoài nghi, có phải bản thân đã từng phạm lỗi tày trời nào hay không mà kiếp trước mang mệnh độc thân chết sớm, kiếp này lại mang mệnh cây cỏ ti tiện thậm chí cơ thể khiếm khuyết không trọn vẹn.

Sau ba ngày chống chọi cơn khát, y bị người cởi trói rồi áp xuống mặt đất bất động, rồi cầm chân y cường ngạnh kéo căng nó. Cậu bé bên cạnh oa oa khóc lớn, nam nhân căng chân cười nhạt :"Làm vầy là muốn tốt cho các ngươi thôi, tương lai người không đứng thẳng nổi, chuyện cả đời!"

Y có nên may mắn kỹ thuật nơi đây chưa hoàn toàn thiến hết, mà chỉ cắt mất một phần, không có sa đoạ đến nỗi bết bát cần phải ngồi xổm mới có thể tiểu són không?

Nghỉ ngơi khoảng ba tháng, vết thương khép lại, y và những đứa trẻ khác cùng bị đưa đến Nội vụ ti của Nội cung, tập thể tiếp thu huấn luyện sơ cấp cho hoạn quan. Thân thế này mới chỉ năm, sáu tuổi. Y từng thử soi gương qua, đứa nhỏ này mi thanh mục tú, ngũ quan đoan chính, lấy ánh mắt của y xem, lông mi dày dài, da cũng trắng, có hơi giống với búp bê kiếp trước. Y vô cùng bất ngờ, không biết hạng nhà gì mà lại đưa đứa nhỏ thế này vào cung.

Nhìn những đứa khác bên cạnh, đa phần đều bảy tám tuổi, thậm chí mười tuổi cũng có, duy mỗi thân thể này là nhỏ nhất, chắc hẳn là con cái nhà nghèo, thân thể có chút yêu đuối nên mới không qua được ải vào cung.

Y từ hoạn quan phụ trách bọn họ điểm danh lần đầu mới biết được thân thể này cũng tên Phó Song Lâm, sinh năm Đinh Sửu, người Quán Châu, xuất thân lương dân.

Kiếp trước Phó Song Lâm là một người ý chí kiên định không dễ dàng bị khuất phục, nay thời vận kém may, xuyên thành một tiểu hoạn quan, y cũng không oán trời trách đất mà bình tĩnh nhận thức tình trạng, tranh thủ đường sống cho bản thân. 

Về phần hai lượng dưới khố, y đời trước bởi vì có bệnh tim bẩm sinh bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, thân tình đạm nhạt, lại có tính hướng khó nói nên xa cách người khác, cá tính lại im lặng ít nói, một mình xây dựng công ty, một mình dốc sức làm, điều duy nhất đáng hưởng thụ là thành tựu cao trong sự nghiệp. Mãi đến lúc bệnh phát qua đời, y vẫn chưa nếm qua vị tình, vì vậy thứ đại biểu cho hậu đại tử tôn này, kỳ thật đối y cũng không quan trọng lắm.

Công công quản lí bọn họ trong đại viện tuy nghiêm túc nhưng cũng không đến nỗi hà khắc. Hẳn là vì bọn họ còn nhỏ, nên hơn bốn mươi người chỉ có ăn cay đắng chứ các công công không trừng phạt thể xác. Dẫu phạm sai lầm cũng chỉ nạt lớn phạt đứng mà thôi, dù thế nhưng cũng đủ khiến cho đám nhỏ yếu đuối cảm thấy thống khổ, mỗi đêm đều có tiếng con nít khóc rấm rứt khiến y rầu rĩ. Mà y vì tuổi tác nhỏ nhất trong đám nên các công công hiển nhiên lại khoan dung với y thêm vài phần.

Thời gian học quy củ cực kỳ rườm rà. Ngày đầu đã dạy học thuộc cung quy, sau đó lặp đi lặp lại các động tác hành lễ, quy củ quỳ xuống, đứng dậy, tiến lùi, học từ phục sức mà nhận thức, xưng hô, tập bưng trà nấu nước, đáp lời quy củ, bước đi quy củ, ngủ quy củ, ăn uống quỷ củ, luật lệ rập khuôn nhiều không kể xiết.

Dần dần bọn họ cũng quen nếp sinh hoạt, tuy quy củ nhiều nhưng vẫn không nén được tính hoạt bát. Ở nơi đây có thể ăn màn thầu bột mì, cháo thịt, mỗi bữa đều được ăn no bụng, chỗ ngủ cũng sạch sẽ, quần áo mỗi người ba bộ, rất gọn gàng. Vào đây đều là con nhà nghèo, chịu khổ quen, ăn no ngủ kĩ mấy bữa liền dần dần thay đổi, trở nên trắng mập, phát cái cao lên, hiện lộ dáng dấp chỉnh tề.

Phó Song Lâm ít nói kiệm lời, nhưng vẫn tỉ mỉ âm thầm quan sát, để bản thân không bị lạc hậu, liền thường hay quanh quẩn tới lui, mỗi ngày chú ý nghe các nội thị trò chuyện, hỏi thăm tin tức.

Cuộc huấn luyện diễn ra suốt nửa năm, khi khí trời bắt đầu lạnh dần, trong đại viện bắt đầu có các nội thị ăn mặc khác nhau ra vào, chỉ trỏ vào đám nhóc đang học quy củ bọn họ mà nghị luận. Y biết có lẽ bọn họ sắp bị phân đến các nơi làm người hầu rồi, các thái giám có chức vụ này hẳn là tới chọn người.

Nhưng đến một ngày, có một nội thị mặc áo tím đến đây, cùng thương lượng với nội thị quản lý bọn họ Lý Phương Bình công công trong chốc lát rồi cầm sổ điểm danh, đọc tên ai thì người đó bước ra. Bọn họ được học rằng phục sức khác nhau sẽ có chức vụ khác nhau, hoạn quan phục sức tím là thái giám chưởng ấn. Trong lòng họ âm thầm căng thẳng, thấp đầu không dám nhìn loạn. Sau khi một hàng đứng được chừng mười người, Lý Phương Bình phất tay bảo dừng, chần chờ một chút rồi nói :"Phó Song Lâm, ngươi cũng bước ra."

Y tiến tới, thái giám chưởng ấn áo tìm nhìn y cười cười :"Nhỏ như vậy, có ổn không ?"

Lý Phương Bình khẽ khom người nói :"Y tuy còn nhỏ, nhưng trí nhớ rất tốt, tính cách an tĩnh, tuổi tác gần bằng với Tam hoàng tử, so Thái tử nhỏ hơn một tuổi, bản chất lại trầm ổn cẩn khó thấy, miệng cũng ngậm chặt, dụng tâm dạy dỗ một phen cũng rất tốt dùng. Ta nghĩ, không cần đưa y đi khắp nơi mài giũa làm gì, chẳng bằng trực tiếp nhờ ngài dạy dỗ một phen, cũng xem như phúc phận của đứa nhỏ này."

Thái giám áo tím cười như không cười :"Hiếm thấy được ngươi một lần chịu khen người khác."

Lý Phương Bình cười cười :"Bên Chung Cổ Ty (*bộ phận phụ trách ca múa, âm nhạc, xiếc thuật, cung tạp) đã sớm coi trọng y, bảo tuổi nhỏ dễ dạy, tướng mạo dễ hoá trang, giọng nói cũng trong veo, ta cứ giữ mãi không đưa. Nếu như Tổng quản ngài không muốn, thì còn nhiều đứa khác cũng tốt lắm."

Song Lâm cảm giác được phía sau có nhiều tầm mắt nhìn y. Mấy ngày qua, đám tiểu nội thị bọn họ đã hỏi thăm từ đồng hương đủ loại tin tức, sớm biết được trong cung chỗ nào tốt nhất.

Chẳng hạn được phân cho Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái tử hoặc người hầu các cung, hay các nơi béo bở như Chung Cổ Ty trong bốn Ty, Thiện giam (*bộ phận phụ trách cơm tù), Ty Uyển cục (*một trong tám cục, chuyên quản lí rau dưa trái cây).

Còn Tẩy Y phòng (*chuyên giặt giũ), Sinh khẩu phòng (*chuyên gia súc), Hỗn Đường Ty (*bộ phận phụ trách chuyện tắm gội) và Châm Công cục (*bộ phận phụ trách quần áo) là nơi vừa khổ dịch vừa chẳng béo bở gì mấy, mọi người chỉ sợ tránh còn không kịp.

Khác với những kẻ chen lấn muốn cho chủ tử thấy mặt, y là người trưởng thành, tự biết gần vua nhưng gần cọp, huống chi y còn chưa chuẩn bị làm nô tài mua vui lòng người, cho nên mấy bữa nay vẫn tận lực ít nói, không ra vẻ lanh lợi, nổi trội chính là để không bị phân đến chỗ Hoàng đế, phi tử.

Mười hai giam tuy béo bở nhưng nơi nào cũng khó, tốt nhất vẫn nên đến mấy nơi như Ngự Dược phòng (*chuyên thuốc), Ngự Trà phòng (*chuyên trà), văn thư phòng (*chuyên công văn). Tuy đã tận lực trốn tránh bị chọn lựa, không ngờ vẫn rơi vào mắt người có tâm.

Tổng quản cười cười, không nói gì, chỉ gật đầu bảo :"Lần lượt bước ra, báo tên, năm sinh và quê quán."

Sau khi báo tên, có một tên giọng khàn nên đã bị đổi thành người khác, mở miệng rõ ràng, thi lễ quy củ. Tổng quản hài lòng, đứng dậy nói :"Lát nữa ta sẽ mang các ngươi đi Khôn Hoà cung bái kiến Hoàng hậu nương nương. Các ngươi phải thật cẩn thận, nếu vi phạm quy củ, trở về thẳng tay đánh chết!"

Vừa vào Khôn Hoà cung đã có mùi hương thơm ngát xông vào mũi, Phó Song Lâm nhận ra đây là mùi phật thủ. Màn lụa rủ xuống, trên mặt đất trải thảm đỏ thật dày, bên trên có thêu đồ án loan phượng tuyệt đẹp, hai bên kỷ trà (*khay đựng trà) quả nhiên có bày hai đĩa phật thủ vàng óng ánh. Toàn bộ cung điện ngập hương phật thủ tươi mát, đám bọn họ cúi đầu bước vào rồi hành lễ quỳ xuống, không dám thở mạnh, cũng chẳng dám ngước mắt nhìn.

Chỉ nghe thái giám chưởng ấn kia hồi bẩm :"Bẩm nương nương, đây là các tiểu thái giám mà Nội vụ ty vừa huấn luyện sơ. Tiểu nhân đã hỏi thăm qua, tuổi tác thích hợp với Thái tử điện hạ, cử chỉ cũng lễ phép chịu khó, xin nương nương nhìn xem."

Một giọng nói ôn nhu hoà hoãn vang lên :"Nhân Hỉ làm việc, bổn cung đương nhiên yên tâm. Đều đứng dậy hết, ngẩng đầu lên, để bổn cung nhìn xem thử." Nghe tự xưng thế này, chắc hẳn đây là nguyên hậu (*hoàng hậu đầu tiên) của Hoàng đế Nguyên Thú Đế, Vương Hoàng hậu.

Bọn họ đứng lên, đều ngẩng đầu, tay thả xuôi, mí mắt rủ xuống, không dám nhìn thẳng nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ đang ngồi kia, chỉ có thể thấp thoáng thấy được mép quần xa xỉ, cùng một đôi chân hài đồng mang giày nhỏ thêu rồng vờn mây đang quy củ đặt trên ghế nhỏ sơn son.

Vương Hoàng hậu trầm mặc một hồi lại cười nói :"Có vẻ quy củ, nom cũng sạch sẽ vui mắt, Lý Phương Bình mấy ngày nay xem ra cũng tiến bộ, lát nữa bảo người phát thưởng đi." Nhân Hỉ đứng cạnh cười bảo :"Nương nương đối đãi khoan hậu, chúng tiểu nhân mang ơn trong lòng, sao có thể không tận tâm cho được."

Vương Hoàng hậu không đáp lời, chỉ nói :"Chiêu nhi con cũng nhìn xem, thích ai nói cho ta biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net