Chương 21 : Nhận Biết Trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Tiểu Thuận Tử đột nhiên nói thế khiến Song Lâm càng thêm hoảng sợ, vội vã ngẫm lại xem mình có hành vi cử chỉ nào không ổn, y vẻ mặt hoang mang, Tiểu Thuận Tử cười lạnh mấy tiếng, không nói gì thêm rồi rời đi.

Tiểu Thuận Tử đi một phát tới đêm cũng chưa trở về, lúc ăn cơm cũng không thấy hắn ta, y có hơi do dự, không biết có nên chừa cơm cho hắn không bèn hỏi ý kiến tạp dịch khác, cũng chính là Tiểu Ngọc Tử hồi sáng nhìn thấy trong sân. Tiểu Ngọc Tử bĩu môi nói :"Anh Thuận? Hắn ta tự có đồ ngon để ăn, ngươi đừng có quan tâm đến hắn, tự lo cho bản thân thì hơn."

Y có thế mới biết hoá ra Tiểu Thuận Tử tên thật là Anh Thuận, còn Tiểu Ngọc Tử tên thật là Anh Ngọc, cả hai đều được Đắc Hỉ đổi tên.

Đến tận đêm khuya, khi y đang mơ màng say ngủ, chợt nghe được có tiếng cửa, y đưa mắt nhìn thì thấy Anh Thuận bước vào, tối lửa tắt đèn cũng chẳng quan tâm, tự mình bò lên giường ngủ mất.

Rạng sáng hôm sau, y tỉnh dậy, thấy Anh Thuận vẫn nằm trong chăn không nhúc nhích, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không nên đánh thức hắn, bèn nhẹ tay nhẹ chân thay quần áo tắm rửa sơ rồi đi ra mảnh sân trước Trà phường, quả nhiên thấy được vài tạp dịch đang đứng dọn dẹp quét tước, y lập tức vội vã tiến tới quét dọn theo, một lão thái giám thấy thế thì cười nói :"Mới tới à? Đứa nhỏ này chăm quá nhỉ."

Phó Song Lâm chỉ cười, không dám nói gì, nghiêm chỉnh tuân theo nguyên tắc làm nhiều nói ít, cánh tay không ngừng đưa chổi. Sau khi quét dọn sơ một lần, các thái giám nghi trượng đang làm nhiệm vụ khắp nơi tới, người nhóm lửa, kẻ rửa lá trà, phân chia loại trà,... Song Lâm gấp rút theo chân các nội thị ban đầu đi ăn cơm sớm, trong phút chốc đã nhận thức được tất cả mọi người trên dưới Ngự trà phòng.

Bỗng nhiên Anh Ngọc từ xa chạy đến, thấy Phó Song Lâm bèn nói :"Tiểu Lâm Tử, Đắc Hỉ công công kêu ngươi tới kho trà kìa."

Phó Song Lâm lập tức vội vàng nối đuôi đi theo Anh Ngọc, trên đường có chạy ngang một dãy phòng, Anh Ngọc chỉ tay vào và nói :"Mấy gian phòng này là kho cất trà, bên này là trà cũ, còn bên kia là trà mới." Đoạn bảo :"Lát nữa chúng ta sẽ tới phòng trà, công công luôn luôn ở đó thưởng thức và pha chế trà."

Phó Song Lâm cảm tạ Anh Ngọc, cả hai cùng đi thẳng tới căn phòng phía trước, Anh Ngọc xốc mành cho y, đứng nép qua một bên rồi nói :"Mau vào đi, công công đang chờ bên trong."

Song Lâm ngẩn ra :"Ngươi không vào sao?"

Vẻ mặt Anh Ngọc hiện lên vẻ tối tăm :"Không phải ai cũng có phúc được xem công công thưởng thức trà." Sau đó đố kị liếc nhìn Song Lâm :"Đến bây giờ vẫn chỉ có Anh Thuận mới học được ba phần bản lãnh của công công."

Song Lâm mím môi, nói lời cảm tạ rồi bước vào, lọt vào mắt là phòng trà thanh tịnh nhưng không kém phần đẹp đẽ, nội thất bày biện theo hơi hướng cổ xưa, mùi trà thơm ngát thoang thoảng.

Đắc Hỉ công công khoanh chân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, một tay cầm ấm trà chậm rãi rót vào chén, trên mâm còn đặt những chiếc hộp ô vuông nho nhỏ, bên trong chứa các loại lá trà đủ loại màu, số lượng cỡ khoảng một nắm tay, hẳn là thứ để phân biệt lá trà. Đắc Hỉ công công nom vẻ rất chăm chú, thậm chí có thể coi là phong nhã -- nếu như bỏ đi Anh Thuận đang loã thể quỳ rạp trên đất, da thịt thiếu niên non nớt nhãn mịn, tứ chi thon dài sáng bóng khó mà quên được, huống chi bên trên còn có những vết tích mập mờ.

Mí mắt Song Lâm giựt giựt, kiên trì bước tới thi lễ :"Song Lâm ra mắt công công."

Đắc Hỉ không thèm nhìn y mà chỉ chăm chú ngó vào bốn chén trà đang sôi nước, sau đó đổ ngược nước trong chén vào trong khay trà, lại lần nữa từ trong hộp vuông lấy ra vài lá trà bỏ vào chén, sau đó rót nước sôi vào, cứ đổ ra rồi rót vào như thế mãi, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, đôi tay trắng noãn như ngọc, nghiễm nhiên là bàn tay của một người thạo nghề.

Một lát sau ông ta cầm chén trà lên, đưa cho Song Lâm và nói :"Đến đây, ngửi thử một hơi, sau đó nếm một ngụm."

Song Lâm vươn hai tay ra nhận lấy, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi. Kiếp trước y sống khá giả, đã từng uống qua loại trà hảo hạng, vừa nghe mùi lập tức nhận ra đây là trà Long tĩnh, y nhẹ nhấp một ngụm, quả nhiên là vị trà Long Tĩnh.

Đắc Hỉ nói :"Nhớ kĩ mùi này." Sau đó duỗi tay, Song Lâm không rõ ý gì, đánh liều trả chén trà lại cho ông ta, Đắc Hỉ cầm chén trà đưa tới bên miệng Anh Thuận, Anh Thuận cúi đầu uống một ngụm rồi nói :"Hình như là trà Tước Thiệt (*VN mình gọi là trà mỏ sẻ do lá trà có hình lưỡi chim sẻ, đã thất truyền do chiến tranh), có vị ngọt ngọt, trà Long Tĩnh mới đúng."

Đắc Hỉ cười nói :"Đúng rồi." Sau đó tiếp tục đưa chén khác cho Song Lâm, Song Lâm lại nhấp thử một ngụm, chén trà này có mùi nồng hơn chén trước, nước trà có màu cam cam trong vắt, đặc thù rõ ràng thế này, kiếp trước y làm khách đã từng dùng qua, dường như là Phổ Nhị. Đắc Hỉ lại lần nữa đưa cho Anh Thuận nếm, Anh Thuận cúi đầu uống một hớp rồi nói :"Trong nâu có đỏ, hương thơm thanh thuần, là Phổ Nhị lâu năm."

Đắc Hỉ gật đầu, pha một chén trà màu vàng xanh khác, lá trà xanh nhạt nhỏ như lá liễu, nước trà trong vắt dịu dàng, Song Lâm nếm thử một hơi, nhưng đoán không ra trà gì, dùng kiến thức có hạn của kiếp trước nhìn vào nước trà, dường như lá trà chưa được ủ men, hình dáng lá trà cũng không giống lá Long Tĩnh, có hơi khó đoán. Anh Thuận nhấp thử một hơi, vẻ mặt trì trệ, do dự chốc lát rồi nói :"Là trà Lục An?"

Đắc Hỉ chìm mặt nói :"Đây là trà Tử Duẫn." (*trà cống phẩm cho hoàng đế, tương truyền nước trong xanh thơm phức, mùi vị làm say người)

Anh Thuận chậc lưỡi, Đắc Hỉ bỗng dưng đặt chén trà lên tấm lưng trơn nhẵn và trần trụi của Anh Thuận. Anh Thuận đờ người, không dám cử động, chén trà nóng hổi khiến bờ lưng nhanh chóng đỏ ửng lên vì nhiệt.

Cứ tiếp tục như ly từng ly một, Song Lâm thưởng thức hơn mười chén trà, tuy chỉ nhấp một ngụm nhưng bụng đã có cảm giác đầy ứ, xem bộ dáng Đắc Hỉ hình như chưa muốn dừng lại. Còn Anh Thuận vì đoán không đúng nên trên lưng đã đặt được khoảng mười chén trà, hai tay chống đất có hơi run rẩy, nhưng không dám để nước trà trong chén trên lưng sóng sánh ra ngoài.

Uống thêm mười loại trà nữa, sắc mặt Đắc Hỉ vẫn rất bình thản, có thể nhìn ra được ông rất am hiểu các loại trà, nằm lòng tên trà một chữ không quên, tuỳ thời đều có thể sửa đúng sai lầm của Anh Thuận.

Một hồi sau miệng Song Lâm không nếm được vị trà nữa, chỉ cảm thấy bụng mình càng ngày càng sình, vị giác cũng càng ngày càng mờ nhạt, lúc bắt đầu còn có thể nhận ra vị ngọt vị đắng các thứ, về sau chỉ biết trà là trà, không phân biệt danh trà nào cả, gì mà Tuyết Kiếm, Thuý Châu, Ngân Châm, Lục Mẫu Đan, có cái nhớ hình, có cái nhớ màu, có cái thì nhớ mùi, lúc đầu còn miễn cưỡng ráng nhớ, cộng thêm vài loại trà kiếp trước từng uống qua như Mao Tiêm, Long Tĩnh, Phổ Đà thì còn đỡ, đến giờ phút này đầu có chả còn nhớ gì nữa.

Tốc độ nhận chén trà của y càng ngày càng chậm, mà Anh Thuận quỳ bên dưới cũng càng ngày càng run mạnh hơn, số lần đoán sai cũng nhiều thêm, cho đến khi một chén trà đặt lên gáy hắn, Anh Thuận rốt cuộc chịu không nổi nữa gục ngã, những chén trà bị hất đổ xuống nằm lăn lóc sàn, nước bay tung toé, Song Lâm đứng một bên cứng người do dự không biết có nên bước tới dìu hắn đứng lên không.

Đắc Hỉ tấm tắc hai tiếng rồi nói :"Còn tưởng rằng ngươi có thể làm gương cho Tiểu Lâm Tử, thôi không sao, hôm nay tốt xấu gì cũng tiếp thu thêm nhiều kiến thức mới, coi như khổ luyện một phen."

Anh Thuận quỳ phục trên đất, toàn thân ướt đẫm nước trà, Đắc Hỉ cười nói với Song Lâm :"Đây chỉ là kiến thức cơ bản để nhập môn thôi, đợi về sau, nước là nước gì, nấu bao lâu, trà là mới hay cũ còn phải cố gắng thêm mới nếm ra được. Việc này không chỉ có nỗ lực không mà còn cần có thiên phú, bên Ngự thiện phòng cũng áp dụng đạo lý này, yêu cầu nhất định phải có vị giác cực kỳ nhạy bén.

Việc thưởng trà hoàn toàn khác với bên Ngự thiện phòng, muốn thưởng trà ngươi phải nắm rõ cái gọi là thanh nhã. Trong đường lối ẩm thực, đôi khi thanh nhã và thô tục chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng, điều này ngươi phải tự ngộ lấy, ta không dạy được.

Cái ta có thể dạy chỉ bao gồm cách phân biệt trà, cách dùng trà cụ và cách pha trà mà thôi, những thứ khác phải dựa vào thiên phú và ngộ tính của các ngươi, có thể đi tới đâu thì phải xem các ngươi tài năng ra sao."

Đắc Hỉ dứt lời thì không nhìn Anh Thuận nữa, ông đứng dậy đi tới giá sách, rút một quyển ra đưa cho Song Lâm và nói :"Đây là Trà Phổ (*sách dạy trà bài bản), ngươi cầm về mà học, ghi nhớ cho kĩ các loại trà đã nếm hôm nay, ba ngày sau ta sẽ kiểm tra."

Da đầu Song Lâm tê dại, y liếc nhìn Anh Thuận nằm trên đất, lẽ nào mỗi lần kiểm tra đều phải như thế này? Y nhận lấy Trà Phổ, trong lòng nơm nớp lo sợ, Đắc Hỉ nói :"Được rồi, ngươi đi về trước đi."

Song Lâm vừa quay lưng đi, Đắc Hỉ đã duỗi tay ôm Anh Thuận lên đặt xuống đầu gối, một tay nhẹ nhàng xoa lưng hắn, tay còn lại ấn ấn vào phần bụng hơi phồng của Anh Thuận, thấp giọng cười :"Có phải uống đến ứ bụng rồi không!? Ráng nín đi nha..."

Song Lâm cảm giác bụng mình cũng đau theo, lưng tóc gáy dựng lên hết, Đắc Hỉ đại khái cảm giác được Song Lâm chưa đi, bèn nhấc nửa mí liếc nhìn Song Lâm, y lập tức không dám nhìn thêm nữa, vội vã đi ra ngoài.

Hình phạt đáng sợ như vậy, Song Lâm sống qua hai đời người lần đầu tiên mới biết đến. Thân thể nguyên chủ tuổi còn trẻ, đầu óc linh hoạt trí nhớ tốt, cộng thêm áp lực lớn, mấy ngày kế y vẫn luôn thành thật học thuộc lòng toàn bộ, nhưng trong Trà Phổ toàn những hình vẽ truyền thần (*) cùng vài đôi ba dòng ngắn ngủi tuyết minh, đa số đều viết gì mà nước trà thơm ngọt, màu sắc trong vắt thanh khiết, hương vị đậm đà kéo dài các thứ... Hình vẽ có đôi khi như đang tả kim châm, có đôi khi lại là lá gì đó trắng trắng, vô cùng khó nhìn. May mà Song Lâm kiếp trước đã tận mắt thấy được một vài loại trà, nếu không y căn bản bó tay khỏi nhìn gì hết với mấy hình vẽ trước mắt này.

Vì để nhận thức lại các loại trà đã nếm, Song Lâm bèn cả ngày nhốt mình trong Trà phường, thấy có loại trà không nhìn ra được sẽ đi tìm người để hỏi, sau đó nếm thử, lại nhiều lần xác minh đối chiếu với cuốn Trà Phổ, biện pháp đơn giản như thế cư nhiên giúp y nhận ra được không ít loại trà mà trong cung thường xài.

Anh Thuận vẫn như cũ đối xử lãnh đạm với y, mắt thấy y thao thức học hành cực khổ cũng chỉ mắt lạnh nhìn. Song Lâm cảm thấy tính hắn vốn đã như vậy, mọi người trong Trà phường đều không quá thích hắn, đối đãi hắn rất khách khí, bởi vì đa số thời gian Anh Thuận toàn hầu hạ bên cạnh Đắc Hỉ, thi thoảng mới thấy hắn đến Trà phường một hai lần, nhưng cũng chỉ để thông báo lời dặn của Đắc Hỉ, vì vậy mọi người đều có hơi sợ hắn.

Đảo mắt đã đến kỳ hạn bảy ngày, Anh Thuận tới gọi Song Lâm :"Đắc Hỉ công công tìm ngươi, bảo muốn kiểm tra sự tiến bộ của ngươi."

Vẻ mặt hắn cười như không cười, khoé miệng cong cong mỉa mai. Song Lâm nhéo nhéo lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi của mình, dù sao y vẫn là người trưởng thành, rốt cuộc nhanh chóng ổn định tinh thần của bản thân, bước nhanh theo Anh Thuận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net