Chương 23 : Tiểu Công Chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chớp mắt cái Song Lâm đã ở Ngự trà phòng được ba năm. Trong ba năm này, tuy Đắc Hỉ luôn luôn ôn hoà với y, nhưng tính nết ông ta cũng không kém phần vui giận bất thường.

Lúc học hành lỡ mà sai sót, đúng lúc ông ta tâm tình tốt, sẽ kiên trì kĩ lưỡng uốn nắn Song Lâm, còn sai sót nhằm lúc ông ta tâm tình xấu, chắc chắn sẽ bị một chén trà sôi tạt lên người, chỉ một chén thôi.

Đắc Hỉ nói được làm được, không bức bách Song Lâm cúi đầu trước ông ta, cũng không thi triển thủ đoạn nhỏ gì, quả nhiên lòng dạ cao ngạo.

Anh Thuận mấy năm nay học được từ Đắc Hỉ rất nhiều thứ, cư xử với Song Lâm cũng hoà khí, nói trắng ra là lạnh lùng lãnh đạm, nhưng gần gũi hơn so với người thường, thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm y đôi ba câu.

Hắn lớn hơn Song Lâm ba tuổi, hiện giờ đã mười bốn tuổi, được Đắc Hỉ đề cử nên đảm nhiệm chức Thượng trà cửu phẩm trong Ngự trà phòng. Có lần Bệ hạ tổ chức tiệc rượu ở Ngự viên, Đắc Hỉ cố ý sai Anh Thuận đi hầu hạ, hắn vốn được Đắc Hỉ dốc lòng dạy dỗ, nấu nước pha trà rất thuần thục. Đợi đến khi Bệ hạ giá lâm, vừa vào cửa đã thấy ngay một thiếu niên mi thanh mục tú tựa lương chất mỹ ngọc (*ngọc đẹp chất lượng tốt) đang chăm chú pha trà nom vô cùng vui mắt, từ đó về sau hễ Bệ hạ dùng trà thường hay kêu hắn đến, tạm coi như có chút thể diện nhỏ.

Song Lâm ở Ngự trà phòng không có tiếng tăm gì, y thích giấu tài, hành sự khiêm tốn. Có lần Đắc Hỉ nhịn không được nói với y :"Vốn tưởng ngươi tánh tình trẻ con, chắc hẳn nhịn không được bao lâu. Không ngờ ngươi trái lại chịu được cô đơn, là một đứa nhỏ cá tánh lão luyện, hành sự kín đáo.

Hoá ra ta lúc trước nhìn nhầm, người như ngươi, tương lai không phải người trên người thì cũng tự bảo toàn được bản thân. Đáng tiếc thay Tam Hoàng tử uổng mệnh, bằng không ngươi có thể đi theo ngài, mai này ắt gặp được vận may lớn, giờ phải chôn chân ở nơi này của ta, xem như ăn thiệt ngươi."

Song Lâm cười nói :"Công công nói gì vậy, mấy năm nay nếu không phải công công chịu phiền chăm sóc, Song Lâm thân là tội nô, sao có thể an ổn sinh sống như thế này, đa tạ công công phí tâm."

Đắc Hỉ thở dài gật đầu :"Ngay cả ăn nói cũng rất già dặn, xem ngươi còn biết ứng xử hơn kẻ sống lâu năm trong cung như ta, đâu ra ngươi cần ta chăm sóc, trái lại tương lai có khi ta phải dựa vào ngươi thì có. Ta nói Tiểu Thuận Tử tính tình ngoan cố bướng bỉnh, chỉ mong ngươi mai này niệm tình đồng cư, nếu hắn có chọc phải tai hoạ thì giúp đỡ đôi phần."

Song Lâm ngoài mặt cười khiêm tốn, trong lòng lại thầm nghĩ nên làm cách nào để xuất cung. Đắc Hỉ thích ở lì trong cung, lá trà trong cung lại không cần thu mua, tất cả đều là hàng tiến công, chỉ cần chọn lựa ra mà dùng, còn y không đến Nội thư đường thì phải tới hầu hạ Đắc Hỉ, tiểu thái giám cấp thấp, ngoại trừ làm nhiệm vụ thì không được tự mình xuất cung.

Vài năm qua, y không hề tìm được bất cứ cơ hội nào để xuất cung, mỗi lần nghe một vài nội thị được xuất cung một hai lần kể những chuyện lý thú ngoài cung, lòng y hâm mộ không ngớt, luôn không ngừng suy nghĩ tìm cách xuất cung.

Hôm đó y mới từ Nội thư đường trở về, nghĩ rằng lâu quá không thấy Kha Ngạn, vài hôm nay trong cổ có hơi ngứa, bèn dự định đi tìm Kha Ngạn xin ít nước Kim Ngân Hoa để uống. Chân trước chân sau vừa đặt vào cửa Ngự dược phòng lập tức thấy được một phu nhân độ khoảng ba mươi tuổi ăn vận cung trang bước ra, mém tí nữa đụng trúng y, mắt thấy y là một tiểu nội thị vẻ mặt bỗng dưng hơi hoảng hốt rồi vội vội vàng vàng bỏ đi.

Song Lâm tiến vào thì thấy Kha Ngạn thân mặc thanh bào mang khăn đang làm bộ bốc thuốc bèn cười nói :"Kha thái y, dạo này oai phong dữ?"

Kha Ngạn nguyên bản đang trầm mặt giả vờ nghiêm túc, nghe thế lập tức nở nụ cười, tánh tình trẻ con lại chui ra :"Sao hôm nay lại rãnh rỗi đến đây? Có chỗ nào khó chịu sao?" Đoạn vươn tay định bắt mạch cho y.

Song Lâm biết đây là thói quen của hắn, trung y luôn mở đầu bằng bắt mạch trước. Vài năm nay y hay đưa tay cho hắn luyện tập, lần này cũng chẳng ngăn cản, tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm, miệng nói :"Không có gì, chỉ là mấy hôm nay cổ họng có hơi ngứa, tính qua xin ngươi một bình Kim Ngân Hoa để uống thôi."

Kha Ngạn bắt mạch xong thì bắt y há miệng kiểm tra tình trạng cổ họng và tưa lưỡi rồi nói :"Không sao, ít đi nơi đông người lại là được. Bây giờ đang độ xuân, người bị bệnh rất nhiều, ban nãy vị mới rời khỏi là vú em của tiểu công chúa đấy, ngã bệnh nặng lắm, bị viêm miệng, loét hết mấy chỗ, chỉ có thể uống canh qua ngày, còn thêm mất ngủ nữa."

Song Lâm nói :"Hồi nãy là nhũ mẫu của tiểu công chúa?"

Kha Ngạn lơ đễnh nói :"Đúng vậy, kẻ tiến cung hầu hạ như mấy nàng, cơ thể ai có chút bệnh đều phải tránh né người khác, đại kinh tiểu quái (*kinh ngạc lớn vì một chuyện nhỏ) lo sợ bản thân bị ruồng bỏ. Những người như thế toàn là cô nhi hoặc con đẻ trong nhà nghèo nát kiếp tiến cung tìm chỗ dựa, toàn gia ngoài cung còn đang trông cậy vào họ, mai này các Hoàng tử công chúa lớn lên, các nàng thuyền nâng theo sóng, quá lắm cũng có thể lấy được cái chức cáo mệnh."

Song Lâm gật đầu không nói gì, Kha Ngạn đưa cho y chai Kim Ngân Hoa mình tự tay làm và nói :"Mỗi ngày trước khi ăn thì dùng một muỗng nước, cũng chẳng phải chuyện lớn gì."

Song Lâm trò chuyện với hắn mấy câu, mắt thấy có cung nhân khác đến bèn nói lời cáo từ với Kha Ngạn rồi rời đi. Khí trời ấm áp, ánh nắng chói chang, hoa cỏ tươi xanh, ong bay ướm lượm, đây là thời điểm mà phong cảnh Ngự hoa viên rực rỡ nhất. Song Lâm tiện thể rãnh rỗi, bắt gặp cảnh sắc này nhịn không được thả chậm bước chân, từ từ dạo bộ.

Mấy cảnh trí lâm viên (*khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi) này, đời trước bản thân phải thường xuyên tĩnh dưỡng vì ốm đau nên chưa được thấy qua bao giờ, đời này lúc nào cũng phải đấu tranh sống còn, có thể coi như 'cõi đời trộm được nửa ngày nhàn' (*), để đề phòng việc gặp phải quý nhân trong cung, y cố ý chọn đường nhỏ vắng lặng mà đi, hai bên lề hoa bay liễu rủ, gió mát khẽ lướt vô cùng sảng khoái, y thích ý híp mắt, dứt khoát tìm một hòn đá bóng loáng ngồi xuống rồi lười biếng phơi nắng.

( *Nguyên văn là 'Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn', trích từ một bài thơ Đường tên 'Đăng Sơn' của tác giả Lý Thiệp:

"Chung nhật hôn hôn túy mộng gian
Hốt văn xuân tẫn cường đăng sơn
Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại
Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn."

 "Suốt ngày say tỉnh vẫn mê man
Lên núi chơi xuân kẻo sắp tàn
Lại được chuyện cùng sư viện Trúc
Cõi đời tạm được nửa ngày nhàn "

'Phù sinh' có nghĩa là sống trôi nổi trên mặt nước. Ý nghĩa nôm na chính là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên trộm chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.)

Ít lâu sau bỗng bên tai vang lên tiếng con nít nói cười, Song Lâm nhìn sang thì thấy một bé gái phấn nộn trắng trẻo như tuyết, bé mặc một chiếc áo xanh lục viền chỉ vàng, mang quần lụa mỏng trắng tinh, vấn tóc nha kế (*), đầu cài cây trâm nhỏ treo cánh sen lả lướt xinh xinh, trong tay cầm một quả cầu vải ánh vàng đang chơi đùa vui vẻ với mấy vị phụ nhân, bên cạnh có không ít người đứng đợi hầu, nói vậy chắc hẳn đây chính là tiểu công chúa Sở Hi.

(*tóc nha kế : https://dienthanhcung.files.wordpress.com/2017/05/e7cd7b899e510fb3aef60623d833c895d0430c92.jpg?w=640)

Song Lâm tức cảnh sinh tình, không khỏi nhớ tới Tam Hoàng tử Sở Húc, nếu như Tam Hoàng tử còn sống, hẳn sẽ tám tuổi, khi Tam Hoàng tử mất ngài ấy cũng bằng tuổi với vị tiểu công chúa này.

Những năm gần đây Hoàng hậu nhận được vô vàn thánh sủng, bên Đông cung cũng vinh sủng không ngừng, chẳng biết có còn ai nhớ đến đứa nhỏ chết yểu năm xưa không. Y yên lặng nhìn chăm chú vào bé gái kia, lại thấy đứa nhỏ đó hình như tính khi có hơi táo bạo, nhũ mẫu ngăn không cho bé đi gần tới bụi rậm, bé lại duỗi tay nắm tóc nhũ mẫu, giật một phát cư nhiên bứt đứt cả lọn tóc dài! Nhũ mẫu ôm đầu, vẫn cố gắng khuyên can tiểu công chúa, cứ như nàng chẳng thấy đau gì cả.

Trong lòng Song Lâm nghi ngờ, mắt thấy nhũ mẫu đã dụ dỗ được tiểu công chúa hồi cung, đám người theo sau dường như cũng được Vương Hoàng hậu giáo huấn kĩ càng, thế nhưng ...

Khoang miệng lở loét, tóc bong tróc, mất ngủ ... Song Lâm chợt nhớ lại hiện tượng trúng độc thuỷ ngân.

Y trong bụng bất an, do dự chốc lát cảm thấy bản thân hiện giờ khó khăn lắm mới được thanh tịnh tự tại, rời xa vòng xoáy, nếu lỡ lại lần nữa liên luỵ vào chỉ sợ sẽ mất trắng thời gian nhàn rỗi, nhưng y bỗng nhớ đến ân cứu mạng của Thái tử năm nào thì chợt có hơi băn khoăn.

Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy bệnh này chưa hẳn là ngộ độc, một vị công chúa mà thôi, có thể xảy ra đại sự gì chứ? Có lẽ do bản thân đa nghi mà thôi, chẳng bằng giả vờ như chưa biết gì là được...

Đi được mấy bước, đột nhiên nghĩ đến Sở Hi có vài phần tương tự với Sở Húc, y dậm mạnh chân, trong lòng thầm thở dài, bèn quay trở về Ngự dược phòng.

Kha Ngạn thấy y trở lại lập tức cười nói :"Sao vậy? Có chuyện gì quên nói hả?"

Song Lâm chần chừ, nhìn kĩ bốn bề vắng lặng, sau đó nói ra tình cảnh ban nãy, Kha Ngạn ngẩn người rồi bảo :"Rụng tóc?"

Song Lâm gật đầu nói :"Ta thấy việc này có hơi kỳ lạ, nghĩ ngươi vốn tinh thông y lý, cảm thấy nên nói cho ngươi biết để chắc ăn."

Kha Ngạn cau mày :"Ngươi nghi ngờ nàng ta trúng độc?" Đoạn nói tiếp :"Có phải ngươi nghĩ nhiều rồi không? Phụ nhân có sữa vốn rất dễ rụng tóc, lại nói tiểu công chúa chính là công chúa a, sao có thể xảy ra chuyện gì được!? Hơn nữa ta vừa mới bắt mạch cho nhũ mẫu kia xong, hình như cũng đâu có chuyện gì bất ổn đâu..."

Song Lâm không biết nữ nhân có sữa sẽ dễ rụng tóc bèn ngẩn người nói :"Là thế hả? Chẳng nhẽ ta thật sự tưởng nhầm?"

Kha Ngạn suy ngẫm một chút rồi nói :"Phải rồi... Ban nãy nàng ta đến đây mua ít phèn chua, bảo là dùng để sơn móng tay, ta thấy trên móng tay nàng ta có những sọc trắng mờ..." Hắn dù sao cũng là đại phu, liên tưởng một hồi lập tức nhận ra điểm không thích hợp, trên móng tay có sọc, thỉnh thoảng cơ thể không tốt, đôi khi có xảy ra hiện tượng ngộ độc.

Kha Ngạn đi lấy một quyển sách ra, lật lật thật lâu, sau đó lưỡng lự ngập ngừng nói :"Chuyện này nếu như báo lên, nhỡ không đúng lại làm phiền người ta thì kì lắm, nhưng nếu không báo, lỡ mai này xảy ra chuyện..."

Song Lâm suy nghĩ một lát rồi nói :"Hay là nói bóng gió cho Vụ Tùng bên Đông cung biết đi? Thái tử ở Đông cung lâu năm, nhất định tự có nhân thủ riêng, tra được tới đâu hay tới đấy, ít nhất tốt hơn việc trực tiếp báo lên nhiều."

Chân mày Kha Ngạn dãn ra :"Cách này cũng được. Lát nữa ta sẽ nhờ người nhắn Vụ Tùng tới gặp ta, ngươi có nhiệm vụ gì cần làm không!? Mau quay về trước đi, ta thấy ngươi la cà lâu lắm rồi đó."

Song Lâm gật gù, y ngay từ đầu đã không định xen vào chuyện này, bèn nói :"Nếu như Thái tử có hỏi, ngươi đừng nói ra việc này do ta phát hiện, bảo trong lúc bắt mạch thì cảm thấy nghi ngờ là được. Phạm lỗi do cẩn thận không phải đại tội, cho dù sai lầm Thái tử cũng sẽ không trách ngươi."

Kha Ngạn nhíu mày :"Cha ta nếu biết nhất định sẽ bảo ta đừng để ý chuyện này."

Song Lâm ngớ ra, chần chờ chút rồi nói :"Vậy để ta nói cho Vụ Tùng ca ca biết?" Y quên mất trong cung này ai chẳng muốn bo bo giữ mình, y thật ích kỷ quá.

Kha Ngạn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Song Lâm mang theo quan tâm và lo lắng, đáy lòng hắn ấm áp, nhịn không được duỗi tay ngắt mặt y rồi nói :"Ngươi còn nhỏ sao lại nghĩ nhiều như vậy, suốt ngày lo trước lo sau suy tính cho người khác, già dặn quá trời. Ta nói cho ngươi biết, thật ra... ta cảm thấy cha ta 'người khôn giữ mình' như thế cũng không đúng lắm, sống trong cung đâu thể cứ giữ bản thân không liên quan tới chuyện gì cả mãi được, phải lấy tâm thầy thuốc cố gắng lấy công tác làm đầu, chớ làm chuyện hổ thẹn với lương tâm mới đúng." 

Đoạn hắn giương mi nói tiếp :"Ta không thể cả đời nép dưới cánh chim của cha ta hoài được? Thái tử anh minh tài đức, cũng là nơi tốt để đầu nhập (*chọn phe)." Kha Ngạn bỗng nảy sinh hùng tâm tráng chí.

Song Lâm thoải mái cười, thấp giọng lặp lại :"Không thẹn với lương tâm sao..." Rồi sau đó hành lễ với Kha Ngạn :"Kha huynh sáng suốt."

Kha Ngạn lắc đầu cười với y :"Ngươi cái tên ông cụ non này..."

Song Lâm tiếp tục trò chuyện với Kha Ngạn hai câu sau đó mới rời khỏi Ngự dược phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net