Chương 27 : Xuất Các Giảng Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Ngày hôm sau, Sở Chiêu dẫn theo Vụ Tùng và vài tên thị vệ xuất cung, mãi đến tận khuya mới trở về.

Vụ Tùng tặng cho Song Lâm mấy món đồ chơi hắn mua được bên ngoài, trong đó có con quay bằng ngà voi, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, bên trên đính một người đá xanh biếc đáng yêu, phía dưới cắm một cây châm sắt thật dài làm trụ, quay một phát vù vù vù liên tục nghe rất vui tai.

Song Lâm cảm thấy buồn cười, các cung nữ nội thị trong cung xúm lại bu lấy con quay, còn y thì không hề hứng thú. Vụ Tùng cười nói :"Ngươi còn nhỏ mà y như ông cụ non, phải vui chơi nhiều vào, bên ngoài có rất nhiều đồ ăn ngon với đồ chơi vui lắm, ai bảo kiểm tra xuất nhập cung nghiêm khắc quá làm gì, chẳng thể mang mấy thứ này vào." 

Đoạn móc từ trong ngực ra hai quyển thoại bản :"Cái này là thoại bản mới ra, ta xin ghê lắm điện hạ mới cho mang vào đấy, chứ thực ra chúng ta không được phép, biết ngươi thích xem sách nên đem cho ngươi đây."

Song Lâm vội cảm tạ rồi nhận lấy, nhìn sơ tiêu đề, là một quyển 《Kiếm Hiệp》và một quyển 《Tam Quốc Chí Bình Thoạt》, y vô cùng giật mình nói :"Điện hạ cư nhiên cho phép các ngươi mang thứ này vào cung? Không phải lần trước Băng Nguyên từng bị trách mắng rồi sao?"

Phải biết rằng Sở Chiêu là Hoàng Thái tử do Hoàng đế chính tay giáo dục nghiêm chỉnh quy cách, sao có thể cho phép mang mấy thứ sách này vào cung?

Vụ Tùng khẽ cười :"Kỳ thật vụ của Băng Nguyên cũng chẳng thua thiệt gì, tuy bị đánh mông mấy phát nhưng điện hạ cũng đã có lòng giúp đỡ hắn, về sau mỗi lần xuất cung đều dẫn chúng ta theo, chủ động phái người đi hỏi thăm có thoại bản gì mới không, còn đặc biệt dẫn chúng ta và các thị vệ đi xem xiếc coi trò, làm gì cũng tốt chỉ cần cẩn thận đừng để người ngoài thấy là được." 

Đoạn hắn cảm khái :"Không nói mấy cái khác, điện hạ đối xử với chúng ta rất tốt, vài quyển thoại bản này ngài ấy có đọc qua, bảo toàn là thứ hoang đường chốn phố phường, dẫu thế vẫn không cấm chúng ta xem. Mấy kẻ hầu hạ cận kề như chúng ta, không nói nội thị, mấy tên thị vệ kia ai mà chẳng quyết một lòng phục tùng điện hạ chứ."

Song Lâm hé miệng cười, mấy quyển này chỉ có những cổ nhân quanh năm suốt tháng nhốt mình trong thâm cung như Vụ Tùng mới thích xem, đâu thể nào lọt vào mắt mấy kẻ như Sở Chiêu đọc nhiều sách vở, hay Song Lâm kiếp trước từng được nền điện ảnh phong phú hun đúc qua. Hành động của Sở Chiêu thoạt nhìn bất quả chỉ để lung lạc lòng người mà thôi, nhưng không khiến người ta phản cảm.

Song Lâm ngoài nghi bản thân có phải đang bị xã hội giai cấp khắc nghiệt này dần dần nô lệ hoá hay không, mà y lại từ cử chỉ như vậy của Sở Chiêu y cảm thấy hắn là một chủ tử tốt, dẫu y vốn có một ý chí vững vàng thâm căn cố đế không chịu làm nô lệ.

Thời gian rất nhanh đã đến ngày Thái tử phải xuất các giảng học. Hôm đó Song Lâm không tháp tùng bên cạnh Thái tử, chỉ có Tuyết Thạch và Vụ Tùng đi theo, còn y thì ở sau Đông cung chờ hầu.

Giờ dần (*3-5 giờ sáng) vừa tới, trời còn đen như mực, Thái tử đã tỉnh dậy rửa mặt ăn sáng, thay cát phục (*). Đến khi nửa giờ dần thì ngồi liễn rời khỏi Đông cung, tới tận khuya lơ khuya lắc mới quay về, Song Lâm ổn trọng bình tĩnh nghênh đón Thái tử , còn người hầu tháp tùng Thái tử thì tất cả mọi người đều ra vẻ vui mừng, biểu tình đắc ý hiện ra hết trên mặt.

Song Lâm nhìn Vụ Tùng vô cùng hưng phấn kể các Đại học sĩ xem Thái tử luyện viết thế nào, đến Thái tử đối đáp vanh vách ra sao, mô tả các đại thần bội phục tán thưởng, Bệ hạ kiêu ngạo vui mừng như thế nào, Thái tử điện hạ suốt buổi không kiêu không vội, khiêm tốn ổn trọng, không hề luống cuống, các hạ thần hoàn toàn bái phục ra làm sao, điện hạ làm thơ tại chỗ phô bày kinh tài diễm tuyệt, các lão thần khen ngợi Thái tử điện hạ thông dĩnh cơ ngộ (*thông minh, khả năng tiếp thu cao), học rộng biết nhiều có tài biện luận...

Lặp đi lặp lại nói hết cả canh giờ, mãi đến khi đèn tắt đã đến lúc đi ngủ mới thoả mãn chấm dứt, vẻ mặt quang vinh cảm thán với Song Lâm :"Song Lâm à, ta tới hôm nay mới biết bốn chữ một lòng trung thành viết như thế nào, có thể đi theo bên cạnh điện hạ, đó chính là phúc khí tám đời của ta... Ngươi phải tận mắt thấy được phong tư của điện hạ, mới có thể hiểu được..."

Trong lòng Song Lâm mỉm cười, mắt nhìn Vụ Tùng y như đám fan cuồng minh tinh ở hậu thế, biết hiện giờ Thái tử điện hạ trong lòng Vụ Tùng quả thực không khác gì thần linh, nói vậy ắt hẳn Thái tử về mặt chính trị triều đình rất xuất sắc, Nguyên Thú Đế qua lần xuất các giảng học này của Thái tử đã cực lực biểu hiện thái độ của mình, khiến cho những lời đồn bất lợi do đế hậu bất hoà tạm thời bị ém xuống. 

Còn Sở Chiêu vừa mười bốn tuổi anh tuấn ôn hoà, thiên tư thông minh, nhân nghĩa đạo đức, thông thái khiêm tốn, tạo dựng phong tư cho riêng mình, Song Lâm không hề thấy lạ với việc hắn chắc chắn sẽ xuất sắc lấy được sự ủng hộ của các văn thần.

Dẫu sao từ cổ chí kim, đế vương nhân hậu và hiếu học là dạng chủ tử mà các văn thần thích thần phục. So sánh với Nguyên Thú Đế quái gở khó nắm bắt, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn kiệm lời mà nói, Đại Sở vừa khôi phục lại từ chiến loạn khoảng chừng mười năm, các võ huân trong triều vẫn chịu ảnh hưởng, một người thừa kế ổn trọng ôn hoà sẽ khiến các văn thần vui tai vui mắt. 

Có thể nghĩ được, các võ huân lấy Lạc Thái uý làm đầu, nhất định sẽ phải đành gắng gượng nuốt đắng vào họng, im lặng ngồi ngó trong bầu không khí vui mừng, ca ngợi Thái tử thiếu niên thiên tư thông minh, bác học đa tài, khiến Nguyên Thú Đế thành công bất động thanh sắc (*lặng lẽ) áp chế hoàn toàn lời đồn đãi không êm thấm chốn hậu cung.

Nguyên Thú Đế dành tặng cho Hoàng hậu và Thái tử vinh sủng nhường này, trong Đông cung trên dưới vui sướng hãnh diện, tất cả mọi người cho rằng Hoàng hậu sẽ nương theo bậc thang này bước xuống. Nào giờ Vương Hoàng hậu vẫn không thay đổi, không thèm hoà giải với Bệ hạ, mỗi ngày chỉ tập trung nuôi dạy tiểu công chúa, nghe nói còn tự mình cầm tay tiểu công chúa rèn chữ cho bé, bỏ bê cung vụ, ném hết tất cả mọi chuyện cho các cung nhân xử lí, ngay cả cung yến đoan ngọ cũng không thèm ló mặt, tiền triều cũng chẳng hề đặt chân, các mệnh phụ bái kiến cũng cáo ốm không gặp, Hoàng hậu nghiễm nhiên trở nên vô hình.

Vụ Tùng và Băng Nguyên không ít lần vụng trộm thở dài, nói Hoàng hậu không biết thương cảm cho khó khăn của Thái tử, nhưng trong lòng Song Lâm lại biết, Vương Hoàng hậu chính là dạng nữ nhân trong cứng ngoài mềm, tuy bề ngoài ôn hoà lý trí nhưng thực tế tánh nóng như lửa.

Trước kia nàng chịu nhìu đau khổ vũ nhục như vậy nhưng đều nhịn từng cái một, mưu kế tỉ mỉ, thận trọng, đó là vì Nguyên Thú Đế đối với nàng luôn thuỷ chung ngưỡng mộ, do đó nàng mới cắn răng chống đỡ, sau này là vì con trẻ, nàng càng nỗ lực tiến về phía trước, song đến khi con nàng liên tiếp gặp chuyện không may, nàng đương nhiên không thể chấp nhận đầu sỏ gây tội Nguyên Thú Đế, thậm chí còn chán ghét bản thân không bảo vệ tốt con cái, dẫn đến sự kiên quyết không chịu nhượng bộ và tha thứ của nàng.

Còn Sở Chiêu, một đứa nhỏ vừa mới mười bốn tuổi, lại biểu hiện trầm ổn thản nhiên như bình thường, mỗi ngày sau khi tan học sẽ đến Khôn Hoà cung dùng bữa với Hoàng hậu và tiểu công chúa, sau đó mới quay về Đông cung, nhưng đám hầu cận đều nhìn ra được nỗi ưu tư, tích tụ mà y gửi gắm trong tranh chữ.

Không thể tưởng tượng được, Thái tử điện hạ chững chạc kiềm chế, cực ít vui chơi giải trí, mỗi ngày thức dậy đã lên lớp học văn luyện võ, sau đó gặp các quan viên Đông cung để xử lí sự vụ, thỉnh thoảng sẽ được Bệ hạ triệu kiến nhằm học tập triều chính, dự thính quần thần nghị sự, bữa tối sẽ thỉnh an Khôn Hoà cung rồi trở về, tiếp tục tập viết sau đó đi nghỉ. Lịch trình khắc khổ như cao tăng như thế, từ khi hắn năm tuổi vỡ lòng đã bắt đầu, nhưng chưa từng có một ai nói rằng Thái tử điện hạ cần vui chơi thoải mái, kẻ hầu người hạ bên cạnh thì lo sợ nơm nớp không dám khiến Thái tử có thói quen xấu, hắn dù sao cũng là Thái tử, đế vương giáo dục là như thế.

Song Lâm ngó trông mà trong lòng thầm than, đào tạo đế vương bằng cách đè nén thiên tính của trẻ nhỏ thế này, đợi đến khi đăng cơ không ai quản chế, nếu không phải bộc lộ kiêu căng dâm tà ẩn dấu bấy lâu thì cũng là tâm lý biến thái.

Đến tận mấy ngày sau, bọn họ mới biết được hoá ra Vương Hoàng hậu cũng không phải không quan tâm tới trưởng tử. Sau khi xuất các giảng học, Sở Chiêu bắt đầu tham dự vào triều chính, đôi khi dưới sự yêu cầu của Nguyên Thú Đế sẽ phát biểu bàn bạc một ít chính sự triều đình. Sở Chiêu tuy còn nhỏ nhưng vâng chịu trung dung chi đạo (*đạo lí tiết chế của nhà Nho), một khi nghị luận sẽ tuân thủ nghiêm ngặt luật dẫn kinh cư điển (*nói năng có bằng chứng), đạo lí thoả đáng nhưng không mất đi khí phách, nhuệ khí của thiếu niên.

Triều đình tán dương thừa nhận vị phượng hoàng con (*ý nói tuổi trẻ tài cao) Thái tử, chính ngay lúc này, Vương Hoàng hậu dâng tấu chương xin tuyển phi cho Thái tử, Nguyên Thú Đế vừa xem lập tức đồng ý, đánh tiếng cho Tông Nhân phủ và Lễ bộ thương nghị, khâm mệnh các châu huyện tiến cử thục nữ đàng hoàng, độ tuổi vừa đủ, tháng giêng năm sau sẽ tuyển chọn Thái tử phi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngay năm tới Thái tử mười lăm tuổi sẽ đại hôn.

Việc này cộng thêm chuyện Thái tử xuất các giảng học đã nhấc lên sóng gió không nhỏ trong triều đình và hậu cung, theo lý mà nói Thái tử điện hạ đã mười bốn tuổi rồi, tuyển Thái tử phi cũng không có gì lạ, nhưng hiện tại Phúc Vương và Thuỵ Vương vẫn chưa có Vương phi, Vương Hoàng hậu lại đột nhiên xuất chiêu này, hiển nhiên vô luận là Thái tử đọc sách hay thành thân, nàng đều đã sớm dự tính hết. Mặc dù hiện giờ nàng ngủ đông cáo ốm, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới chuyện nàng ràng buộc gắn bó, cẩn thận tỉ mỉ vì Thái tử.

Mọi người ai cũng biết Đông cung tuyển phi nhất định sẽ không chọn Thái tử phi không thôi, mà đồng thời sẽ phong thưởng thêm ít nhất hai vị lương đệ (*cách gọi phi tần của vương gia). Nếu như chọn được người thích hợp, sau khi Thái tử thành hôn, không chỉ có Thái tử phi chống đỡ mà quan trọng hơn là sẽ nhanh chóng sinh hạ hoàng tôn (*cháu hoàng gia), cánh chim thêm phần dày đủ.

Nguyên Thú Đế không chút do dự đã đồng ý, thể hiện Hoàng hậu và Thái tử vẫn như cũ có được đế tâm, cộng thêm Thái tử xuất các giảng học một trận, trên dưới triều đình lập tức lòng sáng như gương, hiểu được Nguyên Thú Đế đang chong chóng đo chiều gió cho trưởng tử.

Hiện tại bàn về tư cách kế vị ngôi Hoàng đế, vô luận là phe tiên đế Phúc Vương Sở Mân hay là Đại Hoàng tử Sở Quân đều không có danh tiếng trong triều, cũng chưa sắc phong Hoàng tử phi, hiển nhiên so sánh với Thái tử vốn liếng chính trị dồi dào thì bị kéo thấp xuống một đoạn, nhất thời hướng gió trong triều được xác định, Đông cung đương nhiên một lần nữa trở nên nóng bỏng.

Hạ nhân trong Đông cung tất nhiên vui sướng, Sở Chiêu như trước không kiêu không vội, cũng không bàn bạc gì về chuyện này. Tuy phi tần của Thái tử xưa nay đều do Hoàng đế và Hoàng hậu khâm mệnh, Thái tử không cần lo chuyện gì cả, nhưng thiếu niên thời kỳ trưởng thành lại không hề mơ ước, quan tâm tới chuyện tuyển phi, như cũ nên làm cái gì thì làm cái nấy, bình tĩnh yên ổn, đến ngay cả Song Lâm nhìn thấy mà cũng phải âm thầm bội phục.

Editor muốn nói : Đã đến lúc anh công rước bánh bèo :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net