Chương 28 : Xuất Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Hôm hưu mộc (*), Sở Chiêu bèn bố trí xuất cung, trước nay hắn toàn mang theo Vụ Tùng, còn hôm nay thì dẫn thêm Tuyết Thạch và Song Lâm.

(*Thời Hán có tập tục ba ngày gội một lần, năm ngày tắm một lần, vậy nên quan phủ cứ cách năm ngày sẽ cho nghỉ một lần để tắm rửa, nghĩa hán là 'hưu tức tẩy mộc' - nghỉ ngơi tắm gội, gọi tắt là hưu mộc)

Song Lâm âm thầm kinh ngạc, mấy ngày nay Tuyết Thạch bảo mình bị viêm họng, cho nên không hầu hạ trước mặt Tuyết Thạch, nhưng cũng không đi Ngự dược phòng lấy thuốc, mỗi ngày nằm ì trong phòng nghỉ ngơi. Sở Chiêu hỏi thăm, đồng thời thưởng cho mấy chén tổ yến đường phèn chưa họng, vẫn không thấy Tuyết Thạch hầu hạ trở lại.

Sở Chiêu dẫn Tuyết Thạch xuất cung với hắn, Tuyết Thạch lại không từ chối, Song Lâm biết Tuyết Thạch xưa nay thanh cao, không dám hỏi chuyện, chỉ lặng lẽ hỏi Vụ Tùng có chuyện gì cần chú ý hay không.

Vụ Tùng cười nói :"Cũng chẳng có gì đâu, Thái tử xuất cung có mang theo thị vệ, chúng ta chỉ cần tập trung hầu hạ sao cho cẩn thận là được, hầu hạ y chang trong cung thôi, nếu có đến phủ quốc cữu thì càng tốt, tự khắc có hạ nhân trong phủ hầu hạ, chúng ta ngồi yên nhâm trà xơi nước là xong chuyện, điện hạ đâu phải người khó hầu."

Đoạn hắn ngập ngừng rồi nhẹ giọng nói tiếp :"Ta thấy lần này hình như không phải đến phủ quốc cữu đâu, bằng không hôm qua đã sớm sai người biết thiếp mời rồi, còn đặc biệt dẫn theo ngươi và Tuyết Thạch nữa, chắc hẳn điện hạ chỉ đi dạo giải sầu thôi. Tuyết Thạch xưa nay khác với người ta, điện hạ không sai khiến hắn không coi thường hắn, lần này dắt ngươi và hắn cùng ra ngoài, ngươi cứ bình tĩnh, hầu hạ cho tốt vào là được."

Song Lâm âm thầm ghi nhớ. Ngày thứ hai Sở Chiêu quả nhiên mang Tuyết Thạch và Song Lâm ngồi liễn xuất cung, sau khi xuất cung tất cả trực tiếp ngồi trong liễn thay y phục đường phố, cải trang xuất hành.

Sở Chiêu thân vận một bộ cẩm bào màu lam đậm, đầu buộc ngọc quan, hông đeo bảo kiếm và thắt lưng bằng ngọc, vai rộng lưng hẹp, thân cao tựa ngọc, cử chỉ minh bạch trong sáng, thần tú nghi nhiên (*dáng vẻ, thần thái thanh tú). Còn Tuyết Thạch thay một bộ gấm bào vân la (*云罗???) màu tím, đầu đeo mạt ngạch khảm bảo thạch mắt mèo, sắc tím làm nổi bật lên làn da khiến hắn trở nên quý khí, khuôn mặt tuyết trắng, hai mắt đen như nước sơn, người đẹp như ngọc, phong lưu nội hàm.

Cả hai đều có trong người một loại ngạo khí từ nhỏ, dáng dấp cũng tốt, khi đi sóng vai nhìn tựa như một đôi huynh đệ phú quý được nâng niu.

Song Lâm thì một thân áo trắng phiếm lục nhạt đi theo, vừa nhìn đã biết là tên sai vặt, phía sau có thêm hai gã thị vệ giữ ngựa, nghiễm nhiên tỏ rõ quý công tử xuất hành, bình dân bách tính trên đường thấy thế tự khắc né chạy thật xa.

Sở Chiêu tựa hồ chẳng có chuyện gì quan trọng, dẫn theo Tuyết Thạch cưỡi ngựa thúc chậm tới ngoại ô kinh thành, sau đó cả hai phóng ngựa chạy xa. Song Lâm đặt một bộ đệm ngồi bằng nỉ vào góc rừng hoa, còn đám thị vệ thì chạy theo Sở Chiêu và Tuyết Thạch đang ra sức phóng ngựa.

Hôm đó khí trời sáng sủa, đang độ giữa hè, bầu trời thôn quê cao vời vợi, gió to mát rượi, khe suối róc rách, hoa rơi ưa nhìn, rừng thưa chim nhỏ, quả nhiên phong cảnh đẹp mắt, Sở Chiêu và Tuyết Thạch phi ngựa khoảng hai canh giờ mới chịu về, vừa xuống ngựa Song Lâm đã vội vàng tiến lên châm trà, mắt thấy Sở Chiêu trán toàn mồ hôi bèn dâng ra khăn thấm, Sở Chiêu không nhận mà tự lấy khăn thấm của bản thân ra lau, thuận tiện nói với Tuyết Thạch :"Đã lâu không được thoải mái thế này." Đoạn cầm chén trà đưa cho Tuyết Thạch.

Sắc mặt Tuyết Thạch vốn trắng bệch, sau một hồi cưỡi ngựa, hoạt động mạnh thì hồng hào hẳn lên, trên trán cũng rịn lớp mồ hôi dày, khuôn mặt yêu kiều tựa đào hoa. Tuyết Thạch nhận lấy chén trà uống hai ngụm, nhấp miệng, ngực vẫn còn phập phồng, vẫn không nói tiếng nào.

Sở Chiêu cười nói :"Trước đây lúc còn nhỏ luôn muốn lớn thật nhanh để có thể cùng ngươi thùy dương hệ mã, thiếu niên khí phách cao lầu cầm thương (*đứng nơi lầu cao cầm ngọn thương giáo thể hiện khí phách thiếu niên), hôm nay được một lần thế này cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện, ngồi một hồi lát nữa chúng ta đi tìm tiệm rượu nào đó khoan khoái uống một phen, đến chỗ cũ Phong Nhạc lầu có được không?"

Tuyết Thạch cười lạnh :"Nơi này ngược lại thanh tĩnh, mấy chỗ người đi kẻ lại, còn thiếu người không biết mặt gia sao? Hiện giờ gia đã là người phải cưới vợ rồi, công tử nhà nào mà chẳng vội vàng muốn kết giao với gia, khó mà yên tĩnh được!"

Sở Chiêu liếc nhìn Song Lâm, Song Lâm thấy Sở Chiêu không muốn có người hầu hạ, đã sớm đứng khoanh tay dưới tàng cây từ lâu, dường như chẳng chú ý tới gì cả, hắn bèn quay đầu ôn thanh nói với Tuyết Thạch :"Ta biết mấy ngày nay lòng ngươi không vui, ta và ngươi tuổi xấp xỉ nhau, từ thuở nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Hiện giờ ta phải lấy vợ, ngươi lại gặp gia biến (*biến cố gia đình), đời này hẳn vô duyên với việc phu thê thế thường, trong lòng nhất định sẽ khổ sở..."

Tuyết Thạch không ngờ Sở Chiêu lại nói thẳng như vậy, vô cùng khó chịu giật mình giương mắt nhìn Sở Chiêu, môi khẽ nhếch, vành mắt ửng đỏ, mân miệng cúi đầu, không nhìn tới Sở Chiêu nữa.

Sở Chiêu không nói gì thêm, bỗng chợt ngồi xuống đất quỳ trên đệm nỉ, vung tay áo một cái kéo cầm qua đặt lên đùi, sau đó nhấc ngón tay đàn cầm, tiếng đàn khoáng đạt như nước chảy mây trôi, ý cảnh quanh co, có lúc du dương như khói sinh sương vờn quanh mây nước, có khi lại tựa như trăng sáng chín tầng sau lớp núi non trùng trùng điệp điệp, gió thổi nhẹ khắp rừng, lá rơi lả tả, Sở Chiêu rủ mi mà ngồi, tay khẩy năm dây, tóc đen tung bay, vạt áo phất phơ, đẹp tựa bức họa nom vô cùng vui vẻ sảng khoái.

Gảy xong một khúc, hắn nhìn vào Tuyết Thạch, đôi ngươi thâm thúy, giọng nói thanh sạch :"Tuyết Thạch, ngươi xem nhân thế chi nhạc này, có bốn mùa hoan vui, xuân xem hoa thu ngắm lá, hạ nghe gió đông ôm tuyết. Có núi sông hoan ca, non nước tráng lệ quên mất phàm trần, tương giao tâm đầu ý hợp, đầu bạc tương tri.

Có thơ họa khúc nhạc mừng vui, tầm chương trích cú (*lối học viết sáo mòn, thiên về thu thập, trích dẫn câu chữ của người xưa), từ hàn hoa mỹ, âm luật rung động lòng người. Còn có mỹ thực món ngon, Đồ ăn không ngại quá tinh, gỏi thịt không ngại quá nhỏ (*ăn uống không cầu quá tinh mỹ, nấu nướng không cầu quá khắt khe) —— chẳng lẽ tất cả không sánh bằng phu phụ khuê phòng lấy vẽ mày làm vui, con cái dưới gối lấy hầu hạ làm phúc sao? Con kiến hôi còn tham sống, đời người mười chuyện có chín không vừa ý, ngươi nhìn xem ta mặc dù có phụ mẫu cao đường, nhưng đã khi nào hưởng thụ qua bữa cơm rau gia đình hay trời pháo hoa khai hỉ chưa?

Tuy đời này ngươi vô duyên với việc yêu đương, cưới vợ, nhưng ta hy vọng ngươi có thể mở rộng tấm lòng, suy nghĩ đến chuyện khác vui vẻ hơn, đừng quá câu nệ được mất, trăm sách sưu tầm, muôn vàn tính toán, chớ phụ cuộc sống này... Ta nhớ ngươi khi còn bé chí hướng cao xa..."

Tuyết Thạch giương mắt nhìn Sở Chiêu, đột nhiên cắt ngang :"Điện hạ, đừng nói nữa!"

Sở Chiêu ngừng nói, hắn nhìn về phía Tuyết Thạch, ngay cả Song Lâm cũng bị tiếng quát Tuyết Thạch làm hoảng sợ, lặng lẽ ngó sang thì thấy Tuyết Thạch và Sở Chiêu nhìn nhau, khuôn mặt Tuyết Thạch vốn đang hồng hào nay tái nhợt trắng xám, cằm khẽ nâng, môi nhẹ nhếch, ánh mắt nhìn về phía Sở Chiêu trong vắt mà đau thương.

Trong một sát na (*thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi) đó, não Song Lâm tựa như điện giật, bị đôi ngươi tuyệt vọng kia xúc động, cõi lòng khẽ run, chợt sáng như gương, một mảnh thấu rõ.

Sau đó Tuyết Thạch chảy nước mắt, Sở Chiêu thấy thế bèn đặt cầm sang một bên, bước tới ôm lấy hắn, Tuyết Thạch chui vào lòng Sở Chiêu, rốt cuộc khóc òa lên thật lớn, khàn giọng nghẹn ngào từng đợt, Sở Chiêu vẫn cúi đầu kiên nhẫn an ủi hắn, không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng thấp giọng nói đôi lời.

Sở Chiêu và hai gã thị vệ khác đứng đằng xa, không dám tiến lên quấy rầy Thái tử, mắt thấy Tuyết Thạch cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, tựa vào đầu gối Sở Chiêu ngủ thiếp đi mất.

Mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây, tà dương ráng màu bay bay, Sở Chiêu mới dọn đồ dẫn người hồi cung, hắn và Tuyết Thạch như cũ hai người giục ngựa đi trước, vạt áo phất phơ, Tuyết Thạch khóc một hồi dường như đã trút hết được nỗi lòng, không còn ngăn cách, thỉnh thoảng sẽ nghiêng mặt trò chuyện với Sở Chiêu.

Ánh tịch dương trời chiều chiếu vào mặt Tuyết Thạch, diễm lệ tựa đào hoa, nụ cười đau thương, đôi mắt sâu như vực thẳm, còn Sở Chiêu tuy vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng ôn nhu nhẫn nại, hai người sóng vai mà đi, phảng phất như đôi thư đồng lương hữu mà không phải chủ nô khác biệt. Cảnh này rơi vào trong mắt Song Lâm, khảm vào trong tâm một buổi chiều tà rung động lòng người, mãi đến nhiều năm sau y vẫn còn khắc ghi thật kĩ.

Song Lâm trở về Hoàng cung, Băng Nguyên cố ý chạy tới thám thính điện hạ hôm nay xuất cung đã làm gì, khi biết chẳng qua chỉ là ra ngoại ô phi ngựa giải sầu với Cố Tuyết Thạch xong thì bĩu môi nói :"Điện hạ luôn nhẹ dạ, nhất định là tên kia lại già mồm. Trong cung ai mà chẳng không nhà? Làm như chỉ có mình hắn, suốt ngày xuân thương bi thu (*ý đa sầu đa cảm) —— đó giờ lúc nào cũng vậy.

Hôm trung thu tự dưng thương cảm nhà không người, viết vời mấy bài thơ chua xót lắm vào, chọc điện hạ đang dự yến hội phải vội vã trở về đốt đèn ăn bánh với hắn. Bữa thanh minh đột nhiên khóc rống lên, rốt cuộc điện hạ đành lặng lẽ mang hắn ra ngoài bái tế người nhà, quanh năm suốt tháng cứ tới lễ là lại xụ mặt. Hiện giờ thấy điện hạ thành hôn, chắc tự càm thấy bản thân không thể lấy vợ sinh con nên mới làm trò muốn điện hạ dỗ hắn chớ gì..."

Song Lâm mỉm cười không nói, trong đầu tự có ý tưởng riêng, những ngày kế y quan sát kĩ, nắm gọn mấy hành động vụn vặt của Tuyết Thạch, trong lòng y dần dần hiểu rõ.

Vô luận là Thái tử hay những nội thị khác đều cho rằng Cố Tuyết Thạch thương cảm cho thân phận của bản thân, chỉ mình Song Lâm do kiếp trước có giới hướng đặc biệt nên mới nhạy bén cảm giác được, Cố Tuyết Thạch ôm cảm tình không bình thường đối với Thái tử, đó không phải quân thần chủ tớ hay tình huynh đệ.

Nói thật, dù là hậu thế cũng vậy, những người giống như Sở Chiêu, rõ ràng tôn quý không ai sánh bằng, nhưng lại sở hữu ôn nhu khiến người khác dễ dàng động tâm, dẫu là nam hay nữ.

Tướng mạo, tài năng thôi khỏi cần nói tới, hãy nhìn vào phần dụng tâm chăm nom của hắn đối với Tuyết Thạch, bất quá chỉ là một thư đồng thuở ấu thơ thôi mà lại dốc lòng săn sóc như thế, khó trách Cố Tuyết Thạch chịu cảnh vật đổi sao dời, sa cơ thất thế, cộng thêm sớm chiều chung đụng với Sở Chiêu, được Sở Chiêu ôn nhu đối xử như vậy, đương nhiên phần cảm tình sẽ theo năm tháng bị đổi thay.

Bi ai lớn nhất ở chỗ, Sở Chiêu tuy niệm tình thuở bé nên vô cùng săn sóc Tuyết Thạch, nhưng việc thật không thể chối cãi rằng hắn hoàn toàn không có loại tình cảm đó đối với Tuyết Thạch. Bết bát hơn, Sở Chiêu là Thái tử một nước, dẫu hắn có sinh tình với Tuyết Thạch hay không, hắn nhất định sẽ phải lấy vợ sinh con, bởi quốc gia này là chức trách của hắn, hắn chắc chắn phải có vợ có con. Còn Tuyết Thạch dù được Sở Chiêu quan tâm, yêu thương, nhưng cũng chỉ là cưng chiều nhất thời, hoàn toàn không được vị đế vương tương lai này đặt hẳn trong lòng.

Ở cổ đại, cũng có đồng tính yêu nhau, nhưng phần lớn đều sẽ lấy vợ sinh con như thường, điểm xuyết lấp trống bằng được. E rằng nếu là một đế vương phong lưu khác, hẳn Tuyết Thạch sẽ có một chút hy vọng, nhưng đây lại là Sở Chiêu, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành đế vương, tính cách nghiêm cẩn đoan chính, tuy thông minh hơn người nhưng cũng nhạy cảm săn sóc.

Nhìn vào cách hắn đối đãi phụ mẫu, đệ muội, thuộc hạ là biết hắn là người trọng tình, do không hiểu chuyện tình ái nên kết hôn sinh con là để thực hiện nghĩa vụ mà thôi. Nếu Cố Tuyết Thạch không chịu thông suốt, chỉ sợ sẽ tự rước lấy thương tổn cho bản thân.

Trong lòng Tuyết Thạch ắt cũng rõ ràng, nên sau khi hồi cung đã lập tức tiếp tục hầu hạ, nhưng không được mấy ngày lại đổ bệnh, lần này bệnh tình trầm trọng, Sở Chiêu đặc biệt mời Thái y tới khám, do Tuyết Thạch được sủng nên không ai dám nhắc tới việc chuyển hắn ra ngoài theo lệ thường, đành dưỡng bệnh trong phòng.

Song Lâm mắt lạnh nhìn, biết Tuyết Thạch trong lòng tích tụ nhiều chuyện thành ra hậm hực, tự gây tâm bệnh. Sở Chiêu vẫn ngây ngốc không hiểu, cứ mỗi ngày tự mình tới thăm Tuyết Thạch, mớm thuốc, trông nom, quan tâm đủ kiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net