Chương 30 : Sửa Vườn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Chuyện phạt trượng trôi qua, Đông Cung vẫn như cũ thâm thụ sủng ái, Tuyết Thạch nằm ì trong phòng hết mấy ngày mới miễn cưỡng bước chân khỏi cửa hầu hạ, do được Sở Chiêu thương cảm nên đặc biệt miễn hắn khỏi trực đêm, cứ an tâm điều dưỡng thân thể, thỉnh thoảng vào thư phòng hầu hạ là được.

Các nội thị cung nữ trên dưới Đông Cung không hẹn mà cùng kính nhi viễn chi với hắn, tuy Tuyết Thạch trước giờ tính khí cao ngạo, phần lớn mọi người không ai thân cận với hắn.

Nhưng vẫn có người thấy hắn được Thái tử điện hạ cưng chìu nên thường hay lấy lòng nịnh hót. Cho tới hôm nay, ai mà chẳng biết trận tai bay vạ gió này là do hắn liên lụy, trong lòng đương nhiên không tránh khỏi oán hận.

Sau khi trò chuyện với Vương Hoàng hậu, vài ngày kế Sở Chiêu dường như có thay đổi. Loại thay đổi này người ngoài nhìn không ra, nhưng hạ nhân hầu cận thì cảm nhận được rõ ràng, Sở Chiêu không hề như trước thường xuyên ra vào phòng Tuyết Thạch, mà tựa hồ thường xuyên sai bảo chúng trọng Song Lâm nhiều hơn.

Sự thay đổi nho nhỏ này không phải bất chợt, mà là trong lúc sớm chiều ở chung đã tiềm di mặc hóa (*thay đổi một cách vô tri vô giác hiệu quả). Tỷ như khi Tuyết Thạch sinh bệnh, y được Sở Chiêu chỉ định sẽ quản lí, hầu hạ sự vụ, giấy bút trong thư phòng, Song Lâm lại là người cẩn thận, thành khẩn đối đãi với mọi người , rất nhanh chóng trên dưới Đông Cung đều biết bên cạnh Thái tử điện hạ có thêm một tên nội thị thiếp thân do Vương Hoàng hậu ban tới, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất biết làm người, thủ đoạn xử sự lưu loát, phóng khoáng, không câu nệ.

Ngay cả Sở Chiêu hình như cũng cảm thấy Song Lâm được việc, an tĩnh nhưng không đần độn, làm việc mau lẹ hợp ý, sự tình cần xử lý y có thể lặng lẽ hoàn thành tốt, không cần Sở Chiêu tự mình nhúng tay.

Ví dụ như trước kia mỗi khi phải đi nhận giấy bút các loại, Tuyết Thạch thường hay oán giận tên quản lí Khố phòng mua hàng không phù hợp, tên đó đương nhiên không dám to gan lớn mật cắt đồ dùng của Đông Cung, đưa tới toàn là hàng thượng hạng, nhưng không thích hợp để dùng, gọi đổi hàng mà cứ mãi bảo tạm thời chưa có, Tuyết Thạch thúc giục mấy lần không được bèn nổi giận cáo trạng với hắn, Sở Chiêu đôi khi sẽ tìm thái giám quản Khố phòng tới nói mấy câu, đôi khi lười phải đối khẩu với hạ nhân nên đành chấp nhận dùng tạm.

Nhưng đến lượt Song Lâm, kỳ lạ thay đồ đạc luôn là thứ hắn muốn dùng, nếu không thích hợp, hắn nói một câu, sang ngày hôm sau hàng phù hợp sẽ không tiếng động được thay thế. Cho tới bây giờ vẫn chưa hề nghe y than thở, oán giận với hắn tiếng nào việc Tổng quản không phối hợp, báo cáo sự tình thì nhanh gọn lẹ, quá trình dường như chẳng có phức tạp gì cả. Nhưng hắn từ nhỏ đã lớn lên trong cung, biết cung đình bốn ty tám cục mười hai sở lằng nhằng rắc rối, đâu có đơn giản dữ vậy, chi phí tiền tiêu mỗi cung hằng tháng không đồng đều, dù hắn được sủng ái nhưng không có nghĩa muốn gì sẽ được nấy ngay.

Trong lòng Sở Chiêu cảm thấy kỳ quái, âm thầm thử mấy lần, chẳng hạn như thừa dịp y trực đêm bảo muốn đi tiểu đêm hoặc muốn uống canh, hay chưa tới hạn đã mở miệng muốn băng (*hồi xưa người ta giảm nhiệt hè bằng cách tạt nước ra sân hoặc kê băng đá ướp lạnh trong phòng), nhưng hết lần này tới lần khác y vẫn hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu không phải những tên nội thị thiếp thân bên cạnh hắn đó giờ đều là người trung thành tận tâm, nhất là Tuyết Thạch đối xử với hắn hết sức chân thành, hắn suýt nữa đã hoài nghi chỉ có Song Lâm mới trung tâm với mình. Sở Chiêu thật tò mò, vì sao Song Lâm là người mới nhưng làm việc lại hiệu quả như vậy, y bèn thẳng thắn trực tiếp hỏi, Song Lâm chỉ giương mắt, vô cùng nghi hoặc nói :"Điện hạ trên vạn người dưới một người, thứ ngài muốn, mỗi cung đương nhiên nịnh hót dâng lên, tiểu nhân chẳng qua truyền lời thật mà thôi, trước kia đổi hàng không được, chắc hẳn thật sự không có hàng, kẻ làm hạ nhân nào dám lừa gạt điện hạ."

Sở Chiêu giả vờ vô ý, lơ đễnh hỏi Vụ Tùng và Băng Nguyên, Vụ Tùng chỉ cười nói :"Có lẽ do Sương Lâm tuổi còn nhỏ nhưng rất có nhân duyên (*quan hệ tốt với người khác) ?"

Băng Nguyên thì hơi ngậm ngùi chua xót nói :"Còn không phải y dáng dấp đẹp miệng lại ngọt hay sao..." Nói ngọt? Hắn chưa bao giờ thấy Phó Song Lâm nói ngọt chỗ nào, y ở trước mặt hắn tựa vỏ trai ngậm chặt lấy miệng, bộ dáng cứ như không đến bất đắc dĩ tuyệt đối không mở miệng -- cho nên, đây hẳn là một hạ nhân giỏi giang tháo vát, hay là một tiểu nhân khôn khéo có tố chất nịnh thần?

Sở Chiêu biểu tình bất biến, thầm gia tăng số lần sai bảo Song Lâm. Việc này khiến Song Lâm có hơi khó chịu, thỉnh thoảng y bắt được nét nghiền ngẫm trong ánh mắt bí hiểm của Song Lâm, nghĩ tới mà phát sợ, xử sự càng thêm cẩn thận như bước trên lớp băng mỏng.

Y không biết tuổi tác của thân thể y còn nhỏ, hành xử lại thành thục như vậy, rơi vào mắt người khác không sinh nghi cũng lạ, nhưng cung đình là nơi đi sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục, y không dám lầm lỡ bước nào.

Trong cung mấu nối rất nhiều, làm việc rườm rà, quy củ không ít, yêu cầu của chủ tử chưa chắc sẽ hợp cung quy, cho nên công tác khó khăn. Nhưng không phải không có cách, ví dụ như Thái tử bỗng muốn giấy tô hợp (*loại giấy làm từ cây tô hợp có mùi thơm), trong khố không có, vậy sai người xuất cung mua, y có thể đưa tiền sai người lặng lẽ xuất cung tới cửa hàng giấy mua, sau đó đánh tiếng đút lót cho thái giám nội khố, để tên đó ghi sổ nội khố như bình thường, đến cuối tháng phát giấy thì sẽ phát giấy mà y mua, về phần giá cả tất nhiên sẽ có khác biệt, nhưng thái giám quản nội khố sẽ có được tiếng tốt trước mặt Thái tử, nên ắt sẽ làm thật nhanh.

Xưa nay Tuyết Thạch không muốn lấy lòng hạ nhân, chỉ biết mượn thế của Thái tử, người ngoài đương nhiên không công nhận, còn Vụ Tùng và Băng Nguyên rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi non nớt, thường hay lấy danh tiếng Vương Hoàng hậu và cận thị Thái tử làm le, nên người thường chắc chắn không dám thu tiền của bọn họ, giải quyết sẽ theo cách giải quyết việc chung. Thái tử muốn loại giấy này? Đương nhiên bọn họ làm! Còn tháng sau điện hạ có còn cần loại giấy này không, họ mặc kệ.

Song Lâm vừa tới chức thấp, nhưng am hiểu sâu sắc tiểu nhân chi đạo (*đạo lí của tiểu nhân), dàn xếp mấu nối ổn thỏa, có lối thoát thì làm theo lối thoát, cũng không giành công, mọi người tất nhiên sẽ cảm thấy y thức thời, biết nhìn ra cơ hội, đây chính là đạo lí sinh tồn của tiểu nhân, nhưng không thể nói cho các chủ tử cao cao tại thượng biết. Thượng vị giả chỉ nhìn kết quả, y lập tức đưa ra kết quả.

Lại nói tới Nguyên Thú Đế, sau khi khiển trách đám hầu cận của Thái tử, tất nhiên có không ít đám người kiến thức hạn hẹp thì thầm với nhau có phải Thái tử đánh mất thánh quyến hay không, nhưng Nguyên Thú Đế dường như thật sự luyến tiếc Đông Cung chịu ủy khuất, lập tức sai người tặng táo ngọt tới -- sang năm là thiên thu bốn mươi của Vương Hoàng hậu, sắc mệnh Thái tử điện hạ dựa trên cơ sở Minh Viên phía tây cảnh hoàng cung để trùng tu, chỉnh sửa thành Thanh Di Viên, làm đại lễ tặng thọ thần thiên thu bốn mươi của Vương Hoàng hậu. Chỉ dụ ban xuống, Hộ Bộ không dám khinh thường, lập tức chi ra mười vạn lượng bạc trắng để Công Bộ thi hành công việc kiến tạo.

Sắc mệnh vừa ban, hậu cung và tiền triều dao động mạnh mẽ không ngừng. Thứ nhất, Thái hậu còn đó, mấy năm trước chỉnh thọ (*) sáu mươi của bà ta, cũng bất quá là đại xá thiên hạ, hay xây một cái tháp báo ân phật ở Khánh Xuân Viên mà thôi. Hiện giờ thiên thu của Vương Hoàng hậu lại hưng sư động chúng như vậy, lời đồn Hoàng đế bất hòa với Thái hậu, hiện giờ đã phô bày hẳn ra, minh chứng sáng như mặt gương.

(*người xưa tuổi thọ ngắn, từ năm mươi trở lên mới được xem là thọ, gọi là chỉnh thọ - tuổi thọ trọn vẹn, cả tuổi 60, 70, 80 thì người ta hiểu là quá chỉnh thọ, nhưng vẫn gọi là chỉnh thọ)

Thứ hai, đây là lần đầu tiên Thái tử điện hạ được phái đi chính đáng, Hoàng tử nhận lệnh, trong tay đương nhiên sẽ có người có tiền để sai bảo, đây chính là thu gom nhân thủ, bước đầu tiên rèn đúc tài năng, cũng là cơ hội khởi đầu cho các quan lại trên dưới triều đình được dịp nghiêm túc quan sát thiên tử tương lai.

Công việc sửa vườn tự khắc có Công Bộ và bộ phận tạo uyển (*kiến tạo vườn) phụ trách, nhất định sẽ không có sai lầm gì lớn. Chuyện sửa vườn này mặc dù không lớn, nhưng một khi đã làm gì thì rất dễ bưng bít, vừa được hời vừa có béo bở, chỉ có thể nói đây là cơ hội trải nghiệm mà Bệ hạ đưa cho Thái tử.

Sở Chiêu lĩnh chỉ, sau đó lập tức tới Công Bộ thương lượng một phen, xác định sơ những thứ cần làm, kế đó phác thảo bản vẽ nhưng nơi quan trọng cần bố trí, khai thác đá, tượng trưng mỹ thuật, bận rộn cả ngày trời, tới tối tiếp tục buổi thảo luận với tân khách Thái tử.

Sang hôm sau Thái tử dẫn theo các đại thần Công Bộ và bộ phận tạo uyển đi khảo sát thực địa mảnh vườn, đo đạc diện tích khu đất, từ đó đưa ra danh sách nên mua thứ gì, cải tạo ra sao... Mãi đến tận đêm khuya mới trở về, lại itếp tục sai người tìm bản vẽ vườn cũ và vài cuốn địa lí phong cảnh vườn nổi tiếng tới xem, ngay cả cơm cũng không chịu ăn, chỉ lo vội vàng xem đồ, khiến người hầu hạ chạy lui liên tục, chân không chạm được đất.

Hôm thứ ba là ngày hưu mộc, Sở Chiêu sáng sớm đã thức dậy, điểm tên Song Lâm hầu hạ rồi xuất cung tới Khánh An Hầu phủ, vườn tược xây cho Hoàng hậu, Khánh An Hầu là bào huynh của Vương Hoàng hậu, Hầu phủ đương nhiên phải tận lực giúp đỡ.

Đây là lần đầu tiên Song Lâm tới Khánh An Hầu phủ, vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông trung niên, độ khoảng hơn bốn mươi ra đón, ông ta mặt vuông tai lớn cổ ngắn, râu mép kéo dài từ cằm tới tóc mai, mặc một bộ áo bào lụa mỏng màu xanh nhạt, bước tới hành lễ, Sở Chiêu vừa vội đỡ dậy không cho ông ấy thi lễ vừa cười nói :"Hôm nay tới để xin cữu cữu chỉ bảo, không cần hành quốc lễ, người một nhà cả."

Khánh An Hầu vẻ mặt bất an, cẩn thận đón Sở Chiêu vào, ông đã mời không ít tướng công môn khách (*tướng công là cách gọi người đàn ông thành niên thời xưa, môn khách là lai lịch trong sạch) tới thương lượng chuyện xây vườn và rất nhiều chuyên gia lâm viên Giang Nam đến vẽ bản đồ, dựa theo sở thích của Bệ hạ và Vương Hoàng hậu, mỗi người vẽ riêng một bức bản đồ khác nhau, bàn tới bàn lui nửa ngày mới giải tán, Khánh An Hầu phải đi dự tiệc rượu, bèn sắp xếp một khoảng sân cho Sở Chiêu nghỉ tạm.

Song Lâm thay Sở Chiêu cởi áo khoác ngoài và giày, khi hắn ngồi tựa trên tháp quý phi, chợt thấy ngoài mành có một thiếu niên mặc thanh bào (*áo xanh đen) bước tới, hắn tướng mạo tuấn tú, mi mục thư giãn, khóe mắt kéo dài, dáng dấp có chút giống với Vương Hoàng hậu, nhưng mặt mày không nội liễm, tĩnh uyển (*an tĩnh uyển chuyển) như Vương Hoàng hậu mà có vài phần khí phách thiếu niên.

Khóe miệng hắn giương cao cười nói :"Vụ này để ngươi lo là được rồi, bắt ta gắng sức trở về gấp gặp ngươi làm gì, hồi sáng mới bị nương ta chọc suốt ngày chỉ biết chạy rong bên ngoài, ngươi nên thưởng ta thế nào đây?" Ngữ điệu vô cùng thân thiết và nhẹ nhàng, hiển nhiên rất thân quen với Sở Chiêu.

Sở Chiêu cười một cái, vẫn không đứng dậy, chỉ vừa ngáp vừa cười nói :"Ai biết ngươi đang gấp chuyện gì, đừng lấy ta làm bia đỡ đạn." Đoạn nói với Song Lâm :"Đi lấy túi trà ta mang từ trong cung ra đưa cho Thế tử gia."

Hóa ra đó chính là Thế tử Khánh An Hầu Vương Tảo, Song Lâm tuân mệnh vội đi lấy trà. Vương Tảo ngồi xuống đối diện Sở Chiêu, nghiêng người dựa vào tháp, đầu kê gối, không thèm giữ lễ tiết, Sở Chiêu nhẹ giọng đùa giỡn với hắn, nom vẻ vô cùng thân thiết, hoàn toàn khác với vẻ khiêm tốn khắc chế trong cung, hắn hiện giờ cả người thả lỏng, nụ cười tự nhiên -- đến tận bây giờ, Song Lâm mới phát hiện, thì ra vị Thái tử trẻ tuổi này chỉ khi ở ngoài cung mới hơi buông lỏng bản thân.

Hai người trò chuyện về vụ kiến tạo vườn tược, Vương Tảo cười nói :"Nghe nói mấy ngày nay bên Từ An Cung xử lí rất nhiều nô tài?"

Nụ cười trên mặt Sở Chiêu tắt ngúm, hiển nhiên không muốn nói tới chuyện trong cung, chỉ thản nhiên bảo :"Lần trước kêu ngươi đi tìm nhân sâm. ngươi đã tìm ra chưa?"

Vương Tảo nói :"Tìm được vài nhánh, đều không tốt lắm. Cơ mà người trẻ tuổi a, sao lại dùng nhân sâm sớm vậy? Tuyết Thạch vẫn chưa khỏe nữa hả? Ta nói chẳng bằng ăn tổ yến không chừng sẽ đỡ hơn đấy."

Sở Chiêu nói :"Hôm bữa ta chọc phụ hoàng không vui, phụ hoàng lập tức phạt trượng những người hầu cận ta, Tuyết Thạch vốn đang bệnh, bị phạt càng thêm không xong, Thái y nói hắn nguyên khí quá yếu, đã cho ăn tổ yến rồi, nhưng vẫn không thấy tốt lên."

Vương Tảo than thở :"Hắn từ bé đã được nâng niu, cưng chiều, sao có thể gánh được khổ nhọc như vậy. Theo ý ta ấy, ngươi nên đưa hắn xuất cung nhiều vào, giúp hắn giải sầu, bớt phiền não, chứ cứ ở lì trong cung như thế đến bao giờ mới khỏe được?"

Sở Chiêu cười cười, Vương Tảo nói tiếp :"Hắn hiện giờ địa vị khác với trước kia, ngươi cưng chìu hắn như vậy, chưa chắc đã là tốt với hắn. Khi xưa tất cả mọi người vẫn còn nhỏ thì không sao, hiện giờ ngươi đã xuất các giảng học luôn rồi, Thái tử một nước, nếu ngươi muốn tốt cho hắn, thì đừng nâng hắn như thế, đó thực chất là hại hắn thì có. Ngươi không biết mấy thủ đoạn lấy lòng bề trên của mấy kẻ hạ nhân như thế nào đâu, nào là đổ dầu vào lửa, ly gián giá họa các thứ... Ngươi đâu thể lúc nào cũng trông nom hắn được."

Sở Chiêu trầm mặc một hồi và nói :"Mẫu hậu đã khuyên ta rồi, ta sẽ chú ý hơn..." Đoạn bỗng liếc nhìn Song Lâm, Song Lâm đang cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, phảng phất như chẳng nghe thấy gì cả, không biết tại sao trong lòng hắn lại đột nhiên thấy hơi chột dạ, sau đó chợt hơi chán ghét, chẳng rõ là do chán ghét tên nội thị quá xảo trá gian dối khiến người ta không nắm bắt được, hay do ghét bỏ vài thủ đoạn vừa biết.

Trọng dụng Phó Song Lâm, ngoại trừ vì y dễ dùng ra, lí do ban đầu thực tế là để y hứng gió rét cắt da trong cung thay Tuyết Thạch. Tuyết Thạch quả thật khiến người khác chú ý, Vương Tảo và Băng Nguyên đã sớm ở cạnh hắn, bỗng dưng coi nặng họ thì có vẻ rất kỳ quái, chỉ có tên này là mới được Hoàng hậu ban thưởng, lại khôn khéo thông minh, thiên vị y chút ít cũng chẳng có gì đột ngột, thế nhưng tên này tuổi nhỏ hơn Tuyết Thạch nhiều, dẫu nô tài nghe theo chủ tử là chuyện đương nhiên, không hiểu sao hắn chung quy vẫn thấy chột dạ vì chút tư tâm của bản thân.

Mai này không bạc đãi y là được, Sở Chiêu lặng lẽ nghĩ trong lòng.

Editor muốn nói : chương này edit mệt cực kỳ, đoạn thủ pháp của bé Lâm tác giả nói nhăng nói cuội gì ấy chả hiểu nên dịch sát nghĩa luôn, mọi người ai đọc hiểu nói lại cho tớ biết với =))) Với lại a Chiêu nảy mầm xuân với e Lâm rồi kìa :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net