Chương 33 : Góp Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Kinh phí dự án không đủ, đây là chuyện phổ biến trong nền kinh tế bất động sản ở hậu thế. Hầu hết các công ty địa ốc sẽ bán phòng trước, sau đó cầm tiền tiếp tục xây phòng mới, cứ xây xong lại bán như thế. Nếu như xây vườn cảnh thì có thể ký hợp đầu bán vé vào cửa tham quan du lịch làm lời.

Tuy lâm viên hoàng gia không thể bán, nhưng cũng không phải hoàn toàn hết cách, bất quá nếu áp dụng những biện pháp trên vào thời cổ đại chính thông này thì xem ra có hơi bàng môn tà đạo, không quá vinh quang, vì vậy Song Lâm vẫn giữ im lặng.

Chỉ là trong màn đêm khuya khoắt, Song Lâm hai đời đạm mạc lại bị Sở Chiêu gây xúc động.

Y thấp giọng nói :"Lần trước khi theo điện hạ đến Hầu phủ, tiểu nhân buồn chán ra ngoài thì nghe được có người bàn tán, bảo trong vườn có nuôi chim cá và hương liệu cây hoa, từ đó đổi được mấy ngàn lượng bạc."

Sở Chiêu nghe y nói thế không nhịn được cười xùy :"Quả nhiên còn con nít, đừng nói tới việc hiện giờ vườn còn chưa xây xong, dẫu có xây xong thì cũng phải có một khoảng thời gian để những thứ đó chín mùi, ai biết đợi tới bao lâu mới đủ tiền xây vườn chứ, ngươi không biết sửa vườn tốn mất bao nhiêu đâu." Hắn tuy có chút thất vọng, nhưng ban đầu không kỳ vọng nên giờ cũng chẳng trách cứ là bao.

Song Lâm nói tiếp :"Tiểu nhân chỉ nghĩ là, nếu tương lai khu vườn này có thể được đưa vào sản xuất, vậy có phải nên nghĩ dự chi cho những thứ này hay không. Ví dụ như nếu giao vườn tược cho Nội Vụ Phủ quản lí, các thái giám tổng lĩnh có chút thể diện nhất định sẽ phân chia tất cả những thứ béo bở vào túi.

Tiểu nhân nghe nói trong Ngự Hoa Viên, bên Nội Vụ Phủ có luật các Tổng quản công công phải theo định kỳ mỗi năm trở về một lần, vừa báo cáo kết quả nhiệm vụ vừa giao ra sản lượng trong năm. Vậy chúng ta có thể cải tiến, để mỗi vị Tổng quản quản lí một thứ, người quản hồ nước thuyền buồm, người quản chim chóc thú rừng, người quản hoa cỏ cây cối, người quản săn bắn vui chơi, để bọn họ tự lên kế hoạch rồi trả trước thù lao trong ba hoặc năm năm tới. Đợi đến khi sửa vườn xong thì để họ tự thi hành nhiệm vụ, kiếm được lời hay không là do họ, không cần nộp bạc lại..."

Sở Chiêu ban đầu còn cảm thấy nực cười, về sau càng nghe càng nghiêm túc, hắn yên lặng suy ngẫm, Song Lâm dè chừng vẻ mặt hắn rồi nói tiếp :"Tiểu nhân nghe nói dọc con phố giao giữa kinh thành và ngoại ô phía bắc vừa xây một cửa tiệm... Cửa tiệm này tương lai chắc chắn đắt khách, bởi đứng từ đó có thể nhìn vào Ngự viên hoàng gia, có phải chúng ta nên thiết kế bản đồ, dự thu trước ba hoặc năm năm tiền thuê hay không..."

Sở Chiêu trầm tư một hồi, đoạn giương mắt nhìn Song Lâm rồi bảo :"Cứ nói tiếp đi, còn ý gì hãy nói hết ra."

Song Lâm nói :"Tiểu nhân cảm thấy có thể xây thêm chùa miếu hoàng gia hoặc am ni cô. Tiểu nhân nghe nói những ngôi miếu lớn bên ngoài nếu nhang đèn hưng thịnh, hòa thượng sống ở đó cũng sẽ rất giàu có nhưng vẫn không cần đóng thuế. Nếu Bệ hạ chưa ban lệnh chùa nhà ai nấy giữ, không bằng điện hạ tìm mấy ngôi chùa hoặc am ni cô khá giả, đánh tiếng gió vài lần, xem trụ trì chùa nào có khả năng thì trả trước chút cung phụng... Để bọn họ tự mình móc tiền hiếu kính nương nương..."

Sở Chiêu bật cười :"Ngay cả lợi lộc của hòa thượng, ni cô mà ngươi cũng muốn quét..." Đoạn liếc nhìn Song Lâm, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều, mở miệng thúc giục :"Nói tiếp đi, còn gì nữa không?"

Song Lâm nói :"Tiểu nhân từng đi thăm chùa chiềng, thấy khách hành hương ai quyên tiền nhang đèn sẽ được khắc tên lên bia. Tiểu nhân nghĩ, có thể xây một tấm bia lưu niệm, cả triều văn võ ai góp tiền thì khắc tên lên trên, tạo thể diện lớn cho bản thân, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người nguyện ý góp tiền sửa vườn..."

Sở Chiêu lắc đầu nói :"Vụ này tuyệt đối không thể, đại thần nào hơi có cốt cách chẳng ai lại làm thế cả, phụ hoàng mẫu hậu cũng sẽ không đồng ý."

Song Lâm sớm biết văn thần cổ đại rất trọng mặt mũi nên nhất định sẽ không thành công, y cố ý nói thế tránh cho Sở Chiêu có ấn tượng bản mưu mô sâu xa.

Y cười nói :"Nếu không khắc bia vậy khảm tên vách tường cũng được, vẫn để một chỗ khác xây bia, khắc bên trên là tên người trí thức trong thiên hạ có thượng sách trị quốc an dân hoặc thi từ chúc thọ nương nương. Phàm là văn nhân nhà thơ, ai muốn được khắc tên phải nộp lên mười hai đồng tiền công và vượt qua đợt kiểm tra của các Đại học sĩ, cứ tích tiểu thành đại nhất định sẽ kiếm được không ít tiền.

Nếu ai muốn đặt luận án mình viết trong lâm viên hoàng gia, phải có sự xem xét của đủ loại quan lại trong triều đình, thậm chí có thể lọt vào ngự nhãn, được Hoàng thượng thưởng thức, nhất phi trùng thiên (*một phát bay lên trời cao), chắc chắn sẽ bỏ tiền không tiếc tay..."

Sở Chiêu gõ nhẹ trán Song Lâm, cười nói :"Xây bia thì được, nhưng lấy tiền thì khỏi đi, ngươi ở đây thu mười lượng bạc, mấy tên quan lại tham ô phía dưới nhất định tăng giá lên trăm lượng, đến lúc đó bẩn danh phụ hoàng mẫu hậu thì khổ. Ngươi tên này đầu toàn tiền mắt toàn bạc, lời thô thiển như vậy mà cũng dám nói." Nụ cười rạng rỡ hơn không ít, hiển nhiên đã có ý tưởng trong lòng, Song Lâm che trán cúi đầu nói :"Tiểu nhân kiến thức hạn hẹp, ăn nói bây bạ, xin điện hạ thứ tội."

Sở Chiêu có hơi nghiền ngẫm nói :"Còn ý gì nữa không?"

Song Lâm lắc đầu nói :"Tiểu nhân đã cố gắng hết sức rồi, có vài việc tiểu nhân không biết có nên nói hay không. Hôm bắt bài, tiểu nhân phát hiện số tiền cờ bạc lên tới mấy ngàn lượng lận, tất cả đều bị tịch thu vào Nội khố. Tiểu nhân nghĩ, các Tổng quản phụ trách dự án xây vườn này nhất định không muốn đình công, chỉ khi vườn tược được thi công bọn họ mới có thể kiếm được lợi lộc. Dù sao thời gian sửa vườn không ngắn, có vài người trong tay có nhân thủ, lòng tham ắt hẳn không nhỏ, nếu có thể dâng lên chứng cớ xác thực, tham nhũng ngân khố, sửa dối sổ sách, đầu cơ trục lợi... Nhưng chỉ sợ điện hạ sẽ đắc tội nhiều người..."

Sở Chiêu mân môi, đôi ngươi dưới ánh trăng lấp lánh rực rỡ :"Tuy hơi kém cỏi nhưng tạm coi như lọt mắt, vụ dự chi này rất khả thi, không chỉ mỗi Nội Vụ Phủ trả trước mà các phú thương dân gian tới phụ trách hạng mục cũng phải thu mua cửa hàng, cứ thế bắt ép thêm vài con tôm tép lấy 'chất béo' nữa. Đợi ngày mai cô triệu tập quan viên Đông Cung nghị luận, tính toán kĩ lại một phen, nếu mọi chuyện thành công, đến lúc đó cô tất nhiên sẽ trọng thưởng ngươi."

Song Lâm nhìn hắn thoải mái hẳn lên, không còn yếu ớt buồn bã như trước nữa bèn nhịn không được cười thành tiếng :"Tiểu nhân tạ ơn điện hạ ban thưởng."

Sở Chiêu quay đầu nhìn, lọt vào mắt là nụ cười tươi tắn dưới trăng của Song Lâm. Phó Song Lâm ở cạnh hắn trước nay đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, khuôn mặt mộc mạc, không ngờ cười cái lại mi mục sáng rỡ hẳn lên, phảng phất như băng mỏng chợt nứt, linh động khác hẳn bình thường. Hắn không khỏi cười nói :"Ngươi nếu có ý tưởng gì cứ nói cho cô nghe thử, không cần câu nệ như vậy. Cô không phải kẻ thích giận chó đánh mèo, ngươi nhìn xem đám Băng Nguyên, Tuyết Thạch, ai mà chẳng thích sao nói vậy à."

Nụ cười Song Lâm tắt ngúm, chợt nhớ ra thân phận mình là gì, bèn cung kính nói :"Vâng." Trong lòng lại có hơi hối hận.

Sáng tinh mơ hôm sau, Sở Chiêu lập tức thức dậy, rửa mặt chải đầu, tinh thần ăn uống hiếm có dâng trào, ăn không ít thứ, sau đó sai người triệu tập chư vị môn khách và quan lại Đông Cung đến tiền điện, sức sống căng tràn bước ra.

Song Lâm do trực đêm, sau khi hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu bèn lui xuống nghỉ ngơi, bỗng y nghe Thường Hoan lặng lẽ nói với Thường Nhạc :"Hôm nay tâm trạng điện hạ hình như rất tốt."

Thường Nhạc thấp giọng nói :"Có lẽ điện hạ anh tài vĩ lược, đã nghĩ ra kế sách hay!"

Song Lâm trở về phòng ngủ, ăn bữa sáng rồi sau đó nghỉ ngơi, trong lòng thầm nghĩ hoàng gia bây giờ thật loạn, Nguyên Thú Đế biết Phúc Vương là cục đá dò đường Lạc gia đẩy ra nhưng vẫn nhận, chẳng lẽ ông ta không biết hành động này của mình sẽ khiến Vương Hoàng hậu mất mặt lớn hay sao? Lẽ nào đây là cảnh cáo của Hoàng đế? Vương Hoàng hậu cứ vậy, chỉ sợ lâu ngày sẽ mất thánh tâm, ngôi vị Thái tử sẽ ngập tràn nguy cơ.

Hiện tại bản thân phải nhanh chóng sắp xếp đường lui, rời xa bồn nước hoàng gia vẩn đục mới tốt, bây giờ là thời cơ thích hợp để triện lộ chút tài hoa, tranh thủ cơ hội sớm ngày xuất cung.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, quả nhiên buổi tối xuất hiện cơ hội.

Sau khi Sở Chiêu quay về lập tức truyền Song Lâm đến thư phòng, trong thư phòng có sẵn một người ngoái, kẻ đó mặc áo lụa tơ tằm màu lam tay áo rộng, vóc dáng thanh tú, da thịt trắng noãn, hai gò má hơi nhô, có vết chân chim mờ nơi khóe mắt khi cười, thần thái sáng sủa. Hắn lướt nhìn Song Lâm từ trên xuống dưới, kinh ngạc chốc lát và cười nói :"Một tiểu nội thị à? Quả thật còn nhỏ nhỉ, đầu óc lại rất linh hoạt bạo dạn, Nội Thư Đường hiếm lắm mới dạy ra được một đứa không phải hủ mọt."

Sở Chiêu đợi Song Lâm thi lễ xong rồi nói :"Đây là danh sĩ tới từ Giang Đông của cữu cữu, Hà tiên sinh Hà Tông Du, hiện giờ nhậm chức chủ bộ (*quan lại phò tá chưởng quản công văn) Đông Cung."

Song Lâm vội thi lễ :"Tiểu nhân ra mắt Hà đại nhân."

Hà Tông Du vẻ mặt ôn hòa nói :"Không cần đa lễ, gọi ta Hà tiên sinh giống bọn Tuyết Thạch là được rồi." Đoạn lại hỏi quê quán và thời gian nhập cung của Song Lâm rồi cười nói :"Quả nhiên nương nương có mắt nhìn người, nội thị bên cạnh điện hạ ai cũng có sở trường riêng, có thể giúp sức cho điện hạ."

Sở Chiêu mỉm cười, quay đầu nói với Song Lâm :"Ta hôm nay đã thương lượng với Hà Tông Du để ngươi phụ trách việc giám sát vườn, đây là danh sách vài thái giám có khả năng chăm vườn bên Nội Vụ Phủ, đây là bảng giá cả thù lao một vài hạng mục xây dựng khu săn bắn phía tây ngoại ô Ngự Hoa Viên, ngươi cầm đi xem xét rồi viết sổ con dâng ta kiểm."

Song Lâm đưa hai tay tiếp nhận sổ, miệng tạ ơn rồi lui ra ngoài.

Sở Chiêu quay đầu nói với Hà Tông Du :"Tuổi y còn nhỏ, sợ rằng không áp đảo được đám lão công công kia. Hiện giờ vườn tược chưa chắc xây được, cộng thêm đám lão già hám lợi đen lòng, chẳng ai là đèn cạn dầu cả, chỉ sợ sẽ không dễ dàng nhả bạc. Ta vốn định đi khẩn cầu mẫu hậu mượn dùng Nhân Hỉ một lát, y có thật sự làm được không đó?"

Hà Tông Du cười nói :"Ta thấy tuổi y tuy còn nhỏ nhưng mặt mày sáng sủa, tự nhiên phóng khoáng, bỗng dưng tiếp nhận trách nhiệm nặng nề như vậy lại không hề lo sợ hay nao núng. Khi hiến kế cho ngươi cũng chẳng sợ hãi rụt rè, không giống người sợ phiền phức, bo bo giữ mình, y chỉ cần nương theo uy thế của Thái tử ngươi, chưa chắc làm không được.

Huống chi việc giao tiếp với các nội thị, đương nhiên phải để y ra mặt, thân phận ngươi quý trọng, Thái tử một nước lại đứng ra quản chuyện như thế, hạ thấp thân phận... Hiện giờ bên cạnh ngươi, Tuyết Thạch tính khí cao ngạo, Vụ Tùng lão luyện thành thục, Băng Nguyên hoạt bát hà khắc, nếu Nhân Hỉ ra mặt, khó tránh khiến người ta chê trách Hoàng hậu nương nương lấy thế đè người, tổn hại thanh danh nương nương, thế nên chuyện này chỉ đành nhờ đứa trẻ kia làm vậy.

Hơn nữa, mấy con chuột lớn trong Công Bộ, nếu thật sự bắt tất sẽ dính dáng đến chuyện Nội Giám, chắc chắn phải rung cây dọa khỉ, khiến bọn họ sợ hãi mà tỉnh táo lại. Vì biểu lộ trung tâm thuần khiết, nhất định sẽ có không ít người tranh nhau lấy lòng điện hạ, chúng ta hiện giờ trước tiên đóng chắc cọc việc này, moi móc hết đống bạc tham nhũng ra, đành trì trệ chuyện sửa vườn một khoảng thời gian, sau đó tìm vài tên phú thương Giang Nam bàn bạc và đánh tiếng với cửa hàng trong kinh, việc sửa vườn này, có lẽ đã thật sự tuyệt xử phùng sinh (*từ cảnh khốn cùng tìm được đường sống) rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net