Chương 34 : Cánh Tay Đắc Lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Ánh mặt trời gay gắt chiếu lên trước sàn nhà nóng hổi, đã vào tháng tám, không khí nóng tới mức bốc hơi, Sở Chiêu quay trở vào phòng. Hắn vừa đi xem vườn với các mưu thần, môn khác xong, trước đó vốn đoan trang, ngay thẳng nghiêm túc, giờ cả người bị mồ hôi thấm đẫm, tóc mai ướt nhẹp.

Các cung nữ, nội thị vội chen người cởi mũ quan, áo ngoài, kẻ lau mồ hôi, quạt mát, pha trà cho hắn, Sở Chiêu vừa hưởng thụ người khác hầu hạ vừa hỏi Vụ Tùng đứng hầu cạnh bên :"Chuyện của Sương Lâm ra sao rồi?"

Vụ Tùng cười nói :"Tên tiểu tử Sương Lâm kia rất quỷ quyệt, điện hạ cứ yên tâm, ta nghe Tiểu Hoa Quế trở về báo cáo, nói đã bao được tám chín phần khu vườn, nhất là các chức quan béo bở đã sớm bị đoạt hết, hiện giờ chỉ còn lại vài chức thanh nhàn vụn vặt teo tóp, có người trước đó đã đặt sẵn chức. Hẳn đến khi điện hạ dùng xong điểm tâm trưa thì chuyện bên kia cũng hoàn tất."

Sở Chiêu vô cùng bất ngờ, hắn thay một bộ bào xanh nhạt lộ trù yến cư (*潞绸燕居???) bằng lụa nhẹ nhàng, phối với quần lụa xám lạnh đính ngọc trai, ngồi trên giường mây. Cung nữ đứng sau tảng băng nhẹ phẩy quạt hương bồ, từng đợt gió mát kéo tới, vài tên nội thị cầm khăn thấm nước mát lạnh đứng cạnh lau mồ hôi, Thường Hoan tay bưng một chén chè ngó sen và mật dưa lạnh tới, hắn không vội vã dùng ngay. Do sức khỏe yếu kém từ nhỏ, hắn trước giờ không dám ham lạnh, vì vậy chỉ cầm tách trà Tước Thiệt vừa ngâm đá lên, nhấp hai ngụm rồi nói :"Thuận lợi vậy?"

Vụ Tùng nói :"Nghe nói có Tổng quản ngự tiền và Đắc Hỉ bên Ngự Trà phòng đi theo, hai vị này trước giờ không quan tâm tới việc sửa vườn, nhưng hiện giờ thân mang nhiệm vụ còn được nhân thù lao, đương nhiên sẽ trung tâm với điện hạ."

Sở Chiêu ngắt một trái nho bỏ miệng và nói :"An Hỉ thì thôi bỏ, hẳn là phụ hoàng bày mưu đặt kế, còn Đắc Hỉ là ai?"

Vụ Tùng nói :"Đắc Hỉ là thái giám chưởng ấn bên Ngự Trà phòng, mặc dù không hay lộ diện trước mặt chủ tử, nhưng đã hầu hạ trong cung rất lâu, cũng có thể diện, Song Lâm từng ở Ngự Trà phòng mấy năm, hẳn đã thuyết phục ông ta đi theo."

Sở Chiêu ừ một tiếng, vẫn cảm thấy có hơi khó tin. Hắn thuở bé cho rằng chuyện nô tài thuần phục chủ tử là điều đương nhiên, sau này lớn lên, được Nguyên Thú Đế tự tay giáo dượng, học các loại thủ đoạn đế vương cảnh cáo, quản thúc, thuần phục mới biết dù là thần tử hay nô tài, đều sẽ có tâm tư cá nhân. Trong lịch sử có không ít kẻ ngồi nơi cao, không cẩn thận sẽ bị thần tử, nô tài chế trụ ngược lại.

Những Đại thái giám trong cung, đa số đều có sản nghiệp nhà ở sung túc ngoài cung, hầu hạ trước mặt chủ tử, ai nấy đều giảo hoạt thông minh, đánh giết đơn giản là chuyện nhỏ, khiến bọn họ trung thành tận tâm, một mực khăng khăng suy nghĩ, gắn bó vinh nhục với chủ tử mới là chuyện khó — bởi vô luận là tiền triều hay nội cung đều có rất nhiều chủ tử, những người này có một cặp lợi nhãn (*đôi mắt lợi hại), nhìn gió chiều nào xuôi theo chiều nấy, cẩn thận dè dặt lựa chọn vị chủ tử có lợi cho bản thân nhất.

Vì vậy, dẫu An Hỉ có ra mặt, hắn vẫn không tin lão thái giám cáo già xảo quyệt này có thể cam tâm tình nguyện nhả tiền bạc cho hắn... Đương nhiên, vài ngày trước hắn đã ra tay trừng trị mấy con chuột lớn bên Công Bộ, ắt hẳn sẽ tạo được uy hiếp nhất định... Nhưng dễ dàng đạt được mục đích như vậy, hắn cảm thấy có hơi khó tin.

Khi Sở Chiêu đang nhấp trà, chợt Tuyết Thạch từ trong thư phòng bước ra bẩm :"Hà tiên sinh tới."

Hà Tông Du phụ trách thanh toán thầu phụ và công tác thu ngân, Sở Chiêu đang muốn biết tình hình cụ thể bèn nói :"Bảo hắn vào thư phòng chờ, lát nữa ta ra gặp."

Trong thư phòng, Hà Tông Du vẻ mặt vui mừng nói :"Tiểu công công chỗ ngươi thật là lợi hại, tất cả hạng mục khu vườn đều tìm được thầy phụ, khá hơn ba phần so với các chỗ trước nhiều."

Sở Chiêu cười nói :"Ta đã nghe qua rồi, là An Hỉ ra mặt hả? Hôm bữa chúng ta bắt mấy tên rung cây dọa khỉ có tác dụng không?"

Hà Tông Du nghiêm mặt nói :"Có ảnh hưởng. Vị tiểu công công kia tâm tư thất khiếu linh lung, vô cùng được việc, điện hạ về sau nên trọng dụng y nhiều hơn."

Sở Chiêu biết văn thần tiền triều khinh thường việc giao lưu, trò chuyện với hoạn quan. Hà Tông Du xuất thân bần hàn, không xem trọng việc nyà, nhưng hắn cũng không phải kẻ hay khen ngợi người khác, Sở Chiêu bèn mỉm cười nói :"Chẳng qua là một nội giám thôi, đáng để tiên sinh khen ngợi như thế sao?"

Hà Tông Du nói :"Ban đầu quả thật khó khăn, dẫu có An Hỉ cầm đầu nhưng về sau tình trạng lại bế tắc, tiểu công công của ngươi không hề nóng nảy, chỉ ngồi một bên sai người báo giá từng hạng mục. Hôm nay trời nóng, y bưng cốc liên tục uống trà hoa cúc kim ngân hạ nhiệt, khiến đám nội thị Nội Vụ Ty phát thèm cũng bê tách uống theo.

Do có mặt hai vị công công chưởng ấn nên cả đám không dám xin đi xí, nín tiểu không nổi bèn tự thân lãnh một hai hạng mục, nhận lấy chức quan béo bở rồi nhanh chóng rời đi, không ngờ một khi đã có kẻ mở đầu lập tức những người khác cũng đứng ngồi không yên, tiến lên tăng giá, hiện trường dần dần náo nhiệt hẳn lên, rốt cuộc ai ai cũng sợ không cướp được chức quan béo bở, bèn nâng giá lên tới bảy tám phần.

Ta chốc sau nghe nói trong chén trà có bỏ thêm bột trân châu Thái lợi niệu, vị tiểu công công này của ngươi, tương lai sáng bừng a, ngay cả thái giám Đắc Hỉ cũng mời tới được, quả là diệu chiêu, ông ta trước giờ không ham lợi lộc không thích dậy sớm, Đắc Hỉ vừa mở miệng, ai ai cũng cảm thấy có lợi, đều tin chắc khu vườn nhất định sẽ đúng hạn hoàn thành."

Sở Chiêu tưởng tượng một hồi rồi bật cười nói :"Tưởng y lợi hại thế nào, hóa ra là ba cái cách bàng môn tà đạo này."

Tuyết Thạch đứng bên cười lạnh một tiếng, hắn đó giờ hầu hạ trong thư phòng, Sở Chiêu không kiêng kỵ hắn, thấy hắn cười nhạt bèn hỏi :"Tuyết Thạch biết được chuyện gì sao?"

Tuyết Thạch thản nhiên nói :"Đắc Hỉ tên kia vốn nổi tiếng có khẩu vị nặng, chuyên chọn các nội thị thanh khiết tuấn tú để sai bảo, ưa ngược đãi nội thị nhỏ tuổi. Trong nội cung phàm là thiếu niên có tướng mạo đoan chính, ai mà chẳng bị ổng sờ mó qua, Sương Lâm sống trong Ngự Trà phòng mấy năm, hẳn đã sớm lọt mắt ông ta, mới mời được ông ta nhấc chân vào vũng nước đục này."

Sở Chiêu nghe xong sắc mặt chìm xuống, Hà Tông Du biết tính tình Tuyết Thạch trước giờ có hơi cao ngạo, vội cười trấn an :"Điện hạ, ngài là phượng tử long tôn, muốn thành đại sự, khó tránh phải có điều bám theo khuôn mẫu, ngài tương lai còn nhiều chỗ cần người, vị tiểu công công này là nhân tài tiềm năng, cho đi đào tạo mấy năm về sau nhất định đắc dụng. Ta thấy tuổi y còn nhỏ, cứ chậm rãi dạy y cách nhận thức tốt xấu, hiểu biết chính khí, một lòng trung tâm."

Sở Chiêu thu lại nụ cười, thản nhiên nói :"Tiên sinh nói phải."

Trong lòng bỗng có hơi khó chịu, hắn không phải một tờ giấy trắng, hắn biết trong cung có những chuyện bẩn thỉu góc khuất. Song Lâm thường ngày tốt hắn biết, ban đầu hiến kế có hơi quyền lợi đen lòng, nhưng không ít việc thích hợp dùng được, cho nên mấy ngày nay hắn có phần coi trọng Song Lâm.

Nhưng vừa nghĩ tới y tuổi còn nhỏ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí ngay cả người như Đắc Hỉ cũng muốn lợi dụng, không biết đã dùng thủ đoạn xấu xa gì bèn không khỏi cảm thấy có hơi xảo trá trục lợi, thiếu phần trung hậu, sự hảo cảm ít ỏi trước đó lập tức phai nhạt đi mất.

Dù sao kẻ hám lợi, nếu bản thân thất thế thì rất khó chưởng khống, lúc nào cũng có thể phản bội, còn chẳng bằng mấy người khác, Tuyết Thạch làm thư đồng từ thuở nhỏ thì khỏi nói, Vụ Tùng thành thật trung hậu, Băng Nguyên vì có ân cứu mạng nên khăng khăng một mực với mình, tuy ba người họ không cơ linh bằng Sương Lâm, nhưng đáng tin cậy và trung thành hơn nhiều.

Phó Song Lâm dẫu từng bị mình giải cứu từ án kiện Tam Hoàng tử, nhưng xét về hành động và lời nói của y, chưa chắc có thể vì mình mà máu chảy đầu rơi, tuy tạm thời có thể sử dụng, nhưng khó nâng làm tâm phúc thực thi đại sự.

Sở Chiêu lại nói vài câu với Hà Tông Du, đơn giản bàn về chuyện nhiệm vụ của Song Lâm, rồi thương lượng vài việc khác nữa, mắt thấy chuyện sửa vườn đã đi vào trât tự, Sở Chiêu bèn không thèm nghỉ ngơi, buổi chiều lập tức đi ra ngoài.

Song Lâm làm xong nhiệm vụ, nhìn Sở Chiêu tuy ban thưởng cho y nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, gõ gõ mấy câu, trong lòng tự biết Sở Chiêu muốn dùng y nhưng chán ghét thủ đoạn của y.

Sửa vườn phải thường xuyên xuất cung giao tiếp với nha môn và Công Bộ, đây quả thật là một cơ hội tốt cho Song Lâm, Sở Chiêu rốt cuộc đang coi trọng y hay ghét bỏ y, Song Lâm không quan tâm, dù sao y khác hẳn với loại nô tài chuyên tâm phục vụ hoàng gia như Vụ Tùng, chí thú của y không đặt trong cung, chỉ cần Sở Chiêu tạm dùng y thôi, y lập tức sẽ có cơ hội.

Thiên thu Hoàng hậu ngày một cận kề, kỳ hạn công trình ngày một gấp rút, Sở Chiêu tăng thu giảm chi một phen, mỗi ngày thị sát khu vườn, phơi nắng tới mức da đen hẳn đi, Song Lâm trở thành nội thị đắc lực nhất bên cạnh Sở Chiêu, chạy tới chạy lui làm không ít chuyện. Sở Chiêu tuy không thích tính tình của y, nhưng hắn thể không thừa nhận Song Lâm quả thật rất tốt, tựa như cánh tay đắc lực, rất linh hoạt, không khỏi nể trọng y thêm vài phần.

Trên dưới Đông Cung và nha môn Công Bộ thấy y được Thái tử nể trọng, lúc làm nhiệm vụ thuận lợi hơn rất nhiều.

Một hôm, trong lúc Song Lâm đang đi dạo ngoài cung, tính lựa chọn vài món quà độc đáo thì đột nhiên gặp Đắc Hỉ bên Ngự Trà phòng, Đắc Hỉ cười như không cười nhìn y và nói :"Kỳ thực tạp gia (*người có kiến thức trọng tự xưng bản thân) cũng chẳng giúp đỡ được gì, nếu sớm biết có phật tượng lớn An Hỉ công công giữ vững hiện trường thì tạp gia cần chi phải thò đầu ra, chút lợi lộc này, ta còn chẳng bỏ vào mắt đâu."

Song Lâm khom người cung kính nói :"Ân tình công công hôm nay giúp đỡ, tiểu nhân không bao giờ dám quên, ngày sau tất sẽ dũng tuyền tương báo."

(*nguyên câu phải là 'Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo', nghĩa rằng 'nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền')

Đắc Hỉ liếc nhìn Anh Thuận đứng cạnh pha trà, thản nhiên nói :"Tiền bạc là chuyện nhỏ, xây dựng khu vườn mới là chuyện lớn, ta cũng chẳng thua thiệt gì. Lần này ta mạo hiểm phiêu lưu ra mặt, cũng do một phần coi trọng ngươi, mấy thế hệ người trẻ trong cung hiện nay chẳng mấy ai có thể đáng nhìn, chỉ sợ tương lai ta còn phải dựa vào ngươi."

Song Lâm biết Đắc Hỉ trước giờ mắt cao hơn đầu, ở trong cung dẫu không lộ diện trước mắt chủ tử nhưng tự có đạo lí bảo vệ bản thân, chỉ có lợi lộc mới có thể khiến ông ta ra mặt.

Xưa nay Đắc Hỉ sống trong cung toàn bo bo giữ mình, hôm nay cư nhiên muốn cạnh tranh hạng mục Thanh Di Viên, ắt hẳn cũng do chong chóng xoay theo chiều gió, rất nhiều người đều động lòng, cuối cùng tạo thành cục diện chen lấn tranh giành, e sợ thua thiệt. Trong tình trạng thế này, một cấp trên bo bo giữ mình như Đắc Hỉ hữu dụng hơn nhiều so với An Hỉ do Bệ hạ bày mưu đặt kế đưa tới để giúp đỡ Thái tử.

Song Lâm bèn cười bảo :"Tiểu nhân sao dám làm chỗ dựa của công công được, có chuyện gì cần cứ nói một tiếng là được, hôm nay tiểu nhân có một cọc chuyện tốt muốn mời công công chung tay phát tài."

Đắc Hỉ khẽ nâng mắt, biểu tình có vẻ hứng thú hỏi Ồ? Chuyện gì nói ta nghe thử."

Song Lâm tới gần Đắc Hỉ, thấp giọng nói, Đắc Hỉ ban đầu chỉ nghe, về sau mới nở nụ cười, chỉ điểm vài câu, hai người bàn tính trù mưu mãi đến khi cổng cung sắp đóng mới quay trở về. Sau khi Song Lâm rời đi, Đắc Hỉ trầm ngâm một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, Anh Thuận đứng cạnh có hơi khó hiểu hỏi :"Công công, ngày thường cả đám người tranh nhau bê bạc tới tặng ngươi, ngươi còn chẳng thèm? Sao bây giờ lại tham chút bạc này? Cho y biết bao nhiêu thể diện như vậy?"

Đắc Hỉ vẫy vẫy tay gọi Anh Thuận, mắt nhìn Anh Thuận ngoan ngoãn quỳ xuống gối đầu lên chân ông, Đắc Hỉ chậm rãi nói :"Chúng ta là người đơn độc không có con cái, bình thường phải lưu tâm lót đường cho bản thân, miễn cho tương lai lâm cảnh khốn cùng... Ta đã thế này rồi, làm vậy, cũng là vì ngươi, qua được việc này, mai sau ngươi trong cung cũng coi như có vị trí nhất định, tên Phó Song Lâm này, làm việc minh bạch, là người biết phân chia lợi lộc, rất có chừng mực, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng.

Ngươi cứ nhìn đi, ta sống trong cung mấy năm, chưa bao giờ nhìn lầm người, sau này ngươi đối địch với ai chứ đừng đối địch với y, nhớ kĩ tự bảo vệ mình —— bây giờ tạp gia hết lòng lo lắng, tính toán thay ngươi, không biết Tiểu Thuận Tử của ta tương lai không cần lão công công này nữa, thì có còn đối xử ta như hiện tại hay không?"

Anh Thuận gục đầu, lông mi che khuất tầm nhìn :"Tiểu nhân sẽ không bao giờ dám quên đại ân đại đức của công công đối với Tiểu Thuận Tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net