Chương 35 : Khánh Thành Thanh Di Viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Đến độ cuối thu cũng là lễ thiên thu của Hoàng hậu nương nương, Thanh Di Viên rốt cuộc hoàn thành, ngân lượng kinh phí chỉ gói gọn vỏn vẹn trong mười vạn lượng bạc đã trích cho Hộ Bộ ban đầu, điều này đối với hoàng gia mà nói, quả thật là vô cùng tiết kiệm.

Nguyên Thú Đế vừa nhận sớ tấu Thái tử hoàn tất xây vườn, lập tức long nhan đại hỉ, ra lệnh cử hành tiệc rượu mừng thiên thu Hoàng hậu nương nương ngay trong vườn, quân thần cùng nhau du ngoạn, đề biển làm thơ không ít, tận hứng vui chơi cả ngày.

Toàn bộ công trình không hao phí bao nhiêu, không có hành lang lầu các cao to rầm rộ dựng lên, cũng không kinh động tứ phương bắt các châu huyện hiến dâng kì hoa dị quả, loài thú lạ nào, chẳng qua chỉ là dẫn nước suối từ nguồn trong tít núi xuống rồi đắp đá xung quanh, xây đình đài lầu các tinh xảo, đặt những loại cây cỏ bình dị như trúc, mai, chuối, sen trang trí làm đẹp. Do có mời chuyên gia thiết kế danh viên nổi tiếng từ Giang Nam đến, nên phong cách vô cùng cao nhã, suối rừng trên cao, nước trong thấy đáy, mây trắng ngập trời, khiến người ta chỉ muốn chôn mình trong đó, thần thanh khí túc (*thần khí thanh tịnh yên tĩnh), né tránh bụi trần náo nhiệt.

Trong Thanh Di Viên có một ngọn núi cao, bên mé sườn là con đường rải đầy sỏi đá, trên đỉnh núi xây một tòa chùa miếu hoàng gia, ngôi chùa biệt trí thiền lâm (*nơi cách biệt với bên ngoài, có thiên nhiên thuận lợi cho việc ngồi thiền), nhang khói nghi ngút, rừng cây rậm rạp, đường sỏi trải dài, uy nghiêm trang kính.

Khiến người khác chú ý hơn nữa, pháp sư Chi Uyên đồng ý vào ở ngôi miểu hoàng gia. Vị pháp sư Chi Uyên này xuất nhập vu Phật, tinh thông huyền lý, thấu hiểu phật pháp, là một tăng nhân nổi tiếng, rất hay giảng tụng 《Duy Ma Cật Kinh》hay《Ba Nhược đạo hạnh》và vô số bản kinh thuật khác, được chúng nhân sĩ triều đình và dân gian thán phục, ông ta ẩn cư chốn núi rừng nhiều năm, chuyên tâm nghiên cứu giáo lý nhà phật, nghe nói Thái tử Sở Chiêu phải tự mình vào núi gặp pháp sư Chi Uyên, mời mọc cả một ngày trời pháp sư mới chịu nhấc chân khỏi núi, khiến văn thần tiền triều càng thêm tin phục thiên tư thông tuệ của Thái tử.

Trong quá trình xây dựng Thanh Di Viên, Hộ Bộ đột nhiên 'rỗng túi', các huân quý thần tử nhạy cảm với hướng gió trong triều đương nhiên cũng biết một hai, không ngờ Thái tử còn trẻ nhưng không phải hủ nho chỉ biết học hành, cư nhiên ngay cả việt vặt cũng làm. Phải biết Thái tử vẫn chưa cập quán (*ám chỉ tuổi 20 của đàn ông – tuổi trưởng thành hoàn toàn theo quan niệm người xưa), lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đã giải quyết chắc tay như thế, vừa trừng phạt tiểu nhân đánh đập tham quan, còn tăng thu giảm chi, thuận lợi sữa chữa khu vườn, vinh danh bộ mặt hoàng gia. Dẫu có phụ tá có cao nhân chỉ điểm, điều này vẫn nói lên Thái tử có tài cán, triều đình và dân gian đương nhiên ca tụng Thái tử, ngay cả Nguyên Thú Đế cũng phải trọng thưởng Sở Chiêu.

Đông Cung tất nhiên vui mừng náo nhiệt. Các chủ tử vui vẻ nên ban thưởng liên tục, ngay cả Càn Thanh Cung và Khôn Hoà Cung đều đưa tới rất nhiều quà thưởng, Song Lâm cũng nhận được không ít. Tối hôm đó, Thái tử không về, y hời được một buổi nghỉ ngơi bèn một mình ngồi trong phòng dự định vài chuyện, chợt tự dưng bị Nhân Hỉ phái người truyền lời, bảo Hoàng hậu nương nương thấy y có công nên triệu y tới phát thưởng.

Dẫu quần thần tiền triều đã tổ chức lễ thiên thu mừng sinh thần Vương Hoàng hậu sôi nổi, tưng bừng cỡ nào, thì đến hậu cung vẫn chỉ đơn giản ban cho mỗi cung thất một bàn tiệc mà thôi.

Vương Hoàng hậu chỉ lộ diện đôi chút trong buổi yến tiệc thiên thú với Nguyên Thú Đế, sau ba vòng rượu lập tức trở về nội cung, Khôn Hoà Cung như cũ đóng kín cổng lớn, hầu như không ai ra vào, nom có vẻ quạnh quẽ trống trải. Y vốn quen thuộc với Khôn Hoà Cung, thế nhưng nhìn cổng sân vắng lặng, ngẫu nhiên có một hai tên nội thị hoặc cung nữ cẩn thận dè dặt làm việc, khác hẳn hoàn toàn, tựa một trời một vực với lúc y còn hầu hạ Tam Hoàng tử, khi đó Khôn Hoà Cung trên dưới luôn vui sướng, người người bước chân nhẹ nhàng, vẻ mặt hớn hở, rực rỡ gấm hoa.

Ngọn đèn mờ lay lất trong gió u ám bất định, Song Lâm bước theo tiểu nội thị truyền lời, âm trầm dặm chân trên hành lang, trong lòng không hiểu tại sao lại tự dưng cảm thấy chẳng lành.

Tiểu nội thị dẫn y tới Tây Noãn Các rồi rời đi. Chủ tử triệu kiến nô tài, y đương nhiên không thể đứng chờ, bèn phải quỳ đợi, y quỳ trên sàn rất lâu, hiện đã là cuối thu, sàn đá lạnh lẽo tối om, đến lúc hai đầu gối gần như tê dại, Vương Hoàng hậu mới từ từ dẫn Nhân Hỉ bước vào. Đã tới nước này, Song Lâm có ngốc tới đâu cũng biết Vương Hoàng hậu kêu mình tới tuyệt đổi không phải để phát thưởng, y quỳ sát xuống đất hành lễ, trong lòng chìm dần, suy nghĩ thật nhanh biết mấy ngày nay bản thân quả nhiên quá đắc ý vênh váo, quên mất Vương Hoàng hậu dù không quản lí cung vụ, nhưng tuyệt sẽ không buông tha việc chăm sóc con ruột của mình.

Vương Hoàng hậu không gọi y dậy, chỉ ngồi trên cao lặng lẽ lật sách loạt soạt, một lát sau mới thản nhiên nói :"Mấy hôm nay ngươi theo cạnh Thái tử, cực khổ rồi, nghe nói ngươi đưa ra không ít ý kiến về chuyện sửa vườn cho Thái tử, cũng coi như có công."

Song Lâm cúi thật thấp đầu :"Tiểu nhân không dám, hết thảy lấy điện hạ làm chủ, tiểu nhân chỉ là người hầu nghe lệnh làm việc mà thôi."

Vương Hoàng hậu khẽ cười :"Vì để tiết kiệm bạc, nguyên bản dự xây đình đài ngọc lưu ly lại lâm thời đổi thành Viễn Trần Thảo Đường (*nhà cỏ lau sậy??? 远尘草堂), muốn từ cỏ xây thành nhà phải độn rất nhiều rơm, cọng rơm còn phải to chắc, trong kinh căn bản không thể thu mua được đủ số lượng trong thời gian ngắn, nhất định ngươi có mối sẵn để mua hàng, tự ngươi buôn bán lời được một khoản, đây cũng là kế hoạch của Thái tử?"

Trán Song Lâm cọ sát sàn nhà, lưng thấm đẫm mồ hôi.

Giọng điệu của Vương Hoàng hậu vẫn êm ái như cũ, nàng nói tiếp :"Từ sớm đã dự định sẽ xây Bách Điểu Các ở chân núi Ngự Phong Sơn, lệnh khắp nơi tiến cống giống chim lạ. Do ngươi thuyết phục Thái tử đổi thành Bách Minh Các nên phải thu thập các loại trà nổi tiếng khắp nơi, Đắc Hỉ bên Ngự Trà phòng nhận được tin tức, nhân cơ hội cấu kết với phú thương bán trà trong kinh, kiếm được một mớ...

Lý Tử Hàm ở Tô Châu phụ trách thu mua hoa sen trang trí ao hồ, quan viên Công Bộ nghiệm thu mượn cớ củ sen không hợp nên không mua, có ý ép giá, Lý Tử Hàm mắt thấy sen sắp héo bèn đến cầu khẩn ngươi, ngươi dựa vào tên tuổi của Thái tử đi hăm doa quan viên Công Bộ một phen, ép họ thu mua, Lý Tử Hàm cảm kích không thôi, đưa bạc cảm tạ, ngươi nhận lấy, còn tặng thêm cho ngươi một miếng ngọc bội làm tin, bảo ngươi về sau có chuyện gì khó khăn cứ nói, hắn nhất định tận sức giúp đỡ..."

Nàng cầm cuồng giấy trong tay, lần lượt đọc lên, âm thanh ôn nhu uyển chuyển mà hàm xúc, Song Lâm mặt xám như tro, trong quá trình xây vườn y luôn đánh bóng sát mép bàn (*), nghiêm chỉnh mà nói việc này nhất định không thích hợp, thế nhưng từ cổ chí kim đã tồn tại vùng đất xám, quy tắc ngầm, trong thương trường kẻ nắm được tin tức lanh lẹ trong tay đương nhiên có thể dễ dàng ra đòn phủ đầu.

(*làm những hành động chạm tới giới hạn pháp luật nhưng vẫn chưa trái với pháp luật, hoặc ám chỉ tâm lý ôm may mắn, muốn dựa vào vận khí để đạt tới thành công)

Để tiết kiệm chi tiêu trong dự án Thanh Di Viên, tất nhiên phải sửa chữa kế hoạch ban đầu, bớt hao tài tốn của. Song Lâm chỉ là một người tịnh thân xuât cung, đối diện với một thế giới xa lạ, tiền là việc tất yếu, vì vậy y bèn mượn cơ hội này kiếm một ít ngân lượng, việc đó tuy có hơi trái lương tâm nhưng cũng không đến mức thương thiên hại lý, y chẳng qua chỉ nương theo tin tức sẵn biết, lặng lẽ kiếm một khoản lời nhỏ, thuận tiện bán cho Đắc Hỉ một món nhân tình, làm việc nghĩa kết nhân duyên, trải đường cho tương lai xuất cung sau này.

Nhưng y không ngờ tất cả đều rơi vào trong mắt Vương Hoàng hậu, là y sơ suất. Những ngày qua Vương Hoàng hậu ru rú trong cung, chuyên tâm dạy bảo tiểu Công chúa, hầu như chẳng mấy quan tâm tới Thái tử, y mới đánh bạo táy máy tay chân, ai ngờ vẫn bị người có tâm nhận ra, những hành động tự cho là thông minh của y, có phải đã bị người nào khác thấy được? Tỷ như —— Nguyên Thú Đế? Trong lòng y bang một phát đập mạnh.

Vương Hoàng hậu không đọc tiếp nửa, im lặng một hồi mới hỏi y :"Phó Song Lâm, ngươi có biết tội của ngươi chưa?"

Môi Song Lâm run run, y trọng sinh thành thái giám trong cung mấy năm nay, đối mặt với nguy cơ không biết bao nhiêu lần, hiện giờ y nản lòng thoái chí, chỉ nói thật nhỏ thật khẽ :"Tiểu nhân tội đáng muôn chết."

Vương Hoàng hậu khẽ cười :"Trước kia chuyển ngươi đến cạnh Tam Lang, do thấy ngươi yên ổn, tuy ít nói nhưng lòng sáng như gương. Về sau Tam Lang không còn, nghe nói ngươi lúc đó nhảy xuống nước cứu nó, đáng tiếc vẫn không giữ được mạng Tam Lang, ta khi đó sắp sanh, không đoái hoài gì tới ngươi, sau vẫn nhờ Chiêu nhi xá tội thay ngươi.

Kế đó Công chúa trúng độc, cũng do ngươi nhận ra, hiện giờ ngươi ở cạnh Thái tử, vụ sửa vườn này không thuận lợi gì mấy, kỳ thật khu vườn này ta không để bụng, chỉ muốn tìm một cơ hội rèn giũa hắn, rồi chẳng quan tâm nữa, chờ xem nó lúc nào mới tới tìm bổn cung nhờ giúp. Không ngờ Chiêu nhi cư nhiên hoàn thành mọi việc, ta biết nó một lòng hiếu tâm, rõ ràng có thể khuyên ta dâng sớ xin tạm hoãn tu sửa Thanh Di Viên, lấy thiên tai hoạn nạn làm trọng, nhưng nó vẫn cắn răng chịu trách nhiệm sửa cho xong khu vườn... Bổn cung, thật rất vui mừng..."

"Cho nên bổn cung muốn điều tra xem là vị cao nhân nào ra chủ ý cho Chiêu nhi, nào ngờ, lại là ngươi."

Song Lâm cúi đầu không nói, trong lòng thầm dâng lên một tia hy vọng, trước tiên cảnh cáo cho sợ, sau đó bày tỏ cảm tình —— đây là, đang có ý muốn dùng y?

Vương Hoàng hậu nói tiếp :"Tuy lần này ngươi có tâm tư, nhưng rốt cuộc vẫn xuất phát từ việc xây vườn. Bách Minh Viên, bia Vạn Sách, Viễn Trần Thảo Đường gì gì đó, vừa tiết kiệm tiền lại vừa có ý nghĩa, ngược lại cũng xem như chó ngáp phải ruồi, lọt vào mắt đám văn thần trong triều. Chiêu nhi đợt này sửa vườn dẫu bị tiểu nhân làm khó dễ, nhưng cũng đạt được không ít tiếng tốt trong dân gian và triều đình, ngươi coi như có công, thế nhưng..."

Song Lâm biết đây là lúc thể hiện thái độ bản thân, bèn vội vã dập đầu nói :"Tiểu nhân một lòng trung tâm với nương nương và Thái tử điện hạ, lần sau tuyệt không dám tái phạm!"

Vương Hoàng hậu khẽ cười :"Ngươi là người thông minh, trong cung không thiếu một nô tài thành thật và tận tâm, nội thị cứ mỗi năm một lớp ba lớp được chọn tiến cung, từ từ dạy dỗ là có thể sử dụng, thế nhưng muốn tìm một người có khả năng lại không phải chuyện dễ dàng, vậy nên... ngươi làm việc này, có trực tiếp đánh chết cũng chẳng có gì quá đáng, bỗn cung giữ ngươi lại, là nhiệm tình ngươi trung thành tận tâm, có ý yêu tài, ngươi hiểu rõ chưa?"

Song Lâm nằm rạp xuống, cắn răng, chịu đựng sỉ nhục, gian nan đáp :"Tiểu nhân đương nhiên hết lòng hết sức, vì điện hạ quên mình phục vụ..."

Vương Hoàng hậu nghe thế rốt cuộc mới thỏa mãn bảo :"Có chuyện này dẫu bổn cung mưu tính nhiều năm nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, hiện tại không ngại nói cho ngươi biết, để ngươi sẵn tiện chuẩn bị.

Bỗn cung muốn tìm một người thích hợp, có thể kinh doan nghề nghiệp ngoài cung, không giới hạn gì cả, kiếm được tiền là ổn. Người này à, một mặt ngoài không thể có quan hệ với Vương gia ta, hai không quan ngại với Thái tử, chỉ cần ra ngoài cung kinh doanh kiếm tiền, kiếm được càng nhiều càng tốt, làm kế sách đề phòng lui chân cho tương lai.

Hiện giờ xem ra, ngươi cũng có thiên phú về mặt kinh doanh, bổn cung hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng xuất cung, mai danh ẩn tích, cầm theo vốn liếng năm vạn bạc, kinh doanh sinh kế cho bổn cung hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net