Chương 36 : Hy Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Có thể xuất cung! Song Lâm tim giật nảy mạnh! Một cảm giác mừng như điên do bất chợt thoát khỏi ý trời cuốn lấy tâm hồn y, nếu y vẫn là người bệnh tim kiếp trước, chỉ sợ hiện tại đã lên cơn đột quỵ không chừng.

Song Lâm cúi đầu nói :"Tiểu nhân nguyện ý dốc hết toàn lực, tận trung vì nương nương và điện hạ."

Vương Hoàng hậu cười khẽ nói :"Tiền vốn năm mươi ngàn lượng bạc, nếu ngươi đã tận lực nhưng thời vận không đủ, bị thua lỗ, bổn cung không cần ngươi bồi thường, nhưng nếu dám tận dụng lợi thế, cho rằng cầm tiền xuất cung là có thể cao bay xa chạy, thì dù ngươi có tới chân trời góc biển, bổn cung cũng có cách bắt ngươi trở về."

Song Lâm nói :"Tiểu nhân không dám."

Vương Hoàng hậu thở dài thật khẽ :"Vậy thì tốt, việc này cực kỳ cơ mật, ngay cả Thái tử cũng không được tiết lộ, ngươi có thể tuân thủ bí mật hay không?"

Song Lâm cúi đầu :"Tiểu nhân sẽ giữ kín bí mật."

Vương Hoàng hậu đứng lên, chầm chậm bước xuống, tự tay nâng Song Lâm dậy rồi cưới nói :"Ngươi xưa nay thận trọng, hành xử chu đáo chặt chẽ, là một người cơ trí, chốn cung đình chỉ biết mai một ngươi, bổn cung đã coi trọng ngươi, hy vọng ngươi không phụ sự kỳ vọng của bổn cung."

Đầu gối Song Lâm đã sớm tê dại đến chết lặng, tuy dựa vào lực của Vương Hoàng hậu mà đứng lên nhưng vẫn lảo đảo không vững, Nhân Hỉ vô cùng thông minh, lập tức chạy qua đỡ y, Song Lâm ráng nặn ra một nụ cười cảm kích :"Ân đức của nương nương, tiểu nhân trọn đời không quên."

Vương Hoàng hậu nói :"Chuyện còn lại Nhân Hỉ sẽ dặn dò ngươi sau, mau lui xuống đi."

Song Lâm cúi đầu, cùng Nhân Hỉ thối lui ra khỏi Tây Noãn Các, Nhân Hỉ dắt y đến phòng kế bên, từ trong tay áo móc ra một cây trâm gỗ sơn đen và nói :"Đây là ký nhận của ngân hàng Đại Đồng, cầm cây trâm này vào bất kỳ ngân hàng Đại Đồng nào trong quốc nội đều có thể đổi được ngân phiếu năm mươi ngàn lượng.

Sau đó đặt một rương tiền cá nhân trong ngân hàng Đại Đồng, cứ mỗi năm nộp sổ con liệt kê doanh thu lợi nhuận, nghề nghiệp kinh danh và vân vân vào trong rương, tự ắt có người đến xem. Đợi đến khi nghề nghiệp ổn định, nếu có chỉ lệnh sẽ có người cầm nửa cây trâm này tới tìm ngươi, đến lúc đó ngươi cứ nhận lệnh là được, nếu vẫn chưa có ai đến tìm thì cứ tập trung kinh doanh, cố gắng phát triển sự nghiệp."

Song Lâm tiếp nhận cây trâm rồi cúi đầu nhìn, cây trâm thân gỗ vô cùng cứng cáp, thoạt nhìn chẳng mấy bắt mắt, trên đầu trăm khảm một viên mộc châu có hoa văn đặc biệt, nửa thân trâm tước gọt bằng phẳng, lưng trâm khắc nét hoa sen, ắt hẳn là tiền thân của trạm trổ trong tương lai.

Nhân Hỉ nhẹ giọng nói :"Làm ăn cho tốt vào, ngoài cung trời đất mênh mông, ngươi cứ thỏa sức mà vùng vẫy, tốt hơn tù túng chốn hoàng cung cả đời nhiều."

Song Lâm miễn cưỡng cười gượng :'Tạ Tổng quản gia gia chỉ điểm, không biết khi nào ta mới được xuất cung?"

Nhân Hỉ nói :"Tạm thời vẫn chưa, ngươi hiện giờ còn nhỏ, sắp tới trời sẽ lạnh, dẫu có ra ngoài cũng chẳng tìm được việc gì tốt. Đợi cho sang năm đầu, đầu xuân tổ chức tuyển tú, nương nương sẽ chọn lựa Thái tử phi, hiện giờ bên cạnh Thái tử cần người, đợi sau khi Thái tử đại hôn, nương nương sẽ tìm cớ giải quyết, thuận tiện tiêu trừ danh tính của ngươi, đưa ngươi xuất cung, thay tên đổi họ, hiện giờ ngươi cứ an tâm suy nghĩ thật kĩ nên làm gì mới tốt đi."

Song Lâm gật đầu :"Tiểu nhân đã hiểu, xin gia gia chỉ dạy nhiều thêm."

Nhân Hỉ thở dài, lặng lẽ nói với y :"Ta nói thật! Nhiệm vụ này của ngươi, nương nương không chỉ phái một mình ngươi đi làm thôi đâu, nhưng tất cả bọn họ toàn làm ăn bình thường trong bình thường, nếu không nương nương cũng chẳng đánh chủ ý với ngươi, bên cạnh điện hạ còn đang thiếu người mà.

Dù sao ngươi tuổi nhỏ, còn bị tịnh thân, đi lại bên ngoài rất là bất tiện, nếu được đào tạo lại vài năm hoặc có người thích hợp dạy dỗ hẳn sẽ đỡ hơn nhiều. Bất quá, tuổi nhỏ cũng có chỗ tốt của tuổi nhỏ, thời gian ngươi ở trong cung không tính là lâu, người trên tiền triều biết mặt ngươi cũng chẳng có mấy người, về sau xuất cung mấy năm, tướng mạo nẩy nỡ sẽ đổi khác, sẽ không ai nhận ra ngươi là người bên cạnh Thái tử đâu.

Việc xuất cung đã an bài xong rồi, tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, bình thường ta thấy ngươi có triển vọng, có lẽ ngươi có thể nhân cơ hội này mà thành tài, đây là kỳ vọng của nương nương, ngươi cớ có phụ sự yêu mến của ngài."

Song Lâm gật đầu, Nhân Hỉ cười nói :"Việc nương nương phái ngươi đi cũng là điều dễ hiểu, nương nương xuất thân thanh quý, Vương gia bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, ngoại thích không dám làm lớn, thế nhưng tương lai điện hạ nhất định phải dùng tiền, nên mới an bài ngươi làm nội tuyến, tương lai vô luận tiến lùi đều có đường lui..."

Song Lâm nói :"Nương nương mưu tính sâu xa, tất nhiên sẽ tốt."

Nhân Hỉ vỗ đầu y, có hơi phiền muộn nói :"Đừng sinh dị tâm, ngươi đã tịnh thần, dẫu có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không thể cưới vợ, không thể có con cháu nối dòng, ngược lại nếu thành tâm theo chân nương nương và Thái tử dựng đại nghiệp, ngày sau ắt hẳn vinh quang rạng ngời."

Trong lòng Song Lâm cười nhạt, biết đây chính là lí do mà hoàng cung xưa nay thích dùng quyền hoạn để chế ước triều thần, bọn họ luôn cảm thấy thái giám không có con cháu, sở cầu chỉ gói gọn trong hai chữ quyền tiền, mưu không được triều, soán không được vị, chỉ có thể dựa vào hoàng quyền mà sống. Do đó tuy hoạn quan thường bị người đời lên án, nhưng họ vẫn luôn đảm nhận vị trí của nhân vật quyền lực, nằm trong trung tâm vòng xoáy, là người hạn chế được tiền triều.

Bất kể thế nào, tuy trong thời gian ngắn Song Lâm khó có thể thoát thân, nhưng y rốt cuộc không cần vật lộn trong thâm cung này nữa. Chỉ cần tập trung kinh doanh tốt, chắc hẳn sẽ có cơ hội thoát ly cục diện bị người khống chế hiện nay, y vừa nghĩ ngợi vừa chào cáo biệt với Nhân Hỉ, quay về Đông Cung.

Trời đã tối mờ tối mịt, Song Lâm do quỳ lâu nên bước đi chậm rãi, khấp khễnh, vừa tới gần Đông Cung đã bị tên thị vệ quát dừng hỏi :"Ai đó!"

Thị vệ giơ lồng đèn lên cao, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt y, Song Lâm miễn cưỡng cười nói :"Tiểu nhân là nội thị trong Đông Cung, được Hoàng hậu nương nương triệu đến Khôn Hoà Cung làm nhiệm vụ, đến giờ mới trở về."

Thị vệ kia bỗng cười bảo :"Thì ra là Phó tiểu công công."

Song Lâm ngẩng đầu nhìn, hóa ra đó là Bùi Bách Niên bèn mỉm cười đáp lại :"Hôm nay tới phiên Bùi thị vệ trực đêm à?"

Bùi Bách Niên cúi đầu nhìn chân y và nói :"Đúng vậy, chân của ngươi bị sao thế? Đây là — bị phạt quỳ hả?"

Song Lâm cười khổ một tiếng bảo :"Mệnh nô tài ấy mà."

Bùi Bách Niên ngó xung quanh rồi nói :"Ta có bình dầu thuốc lưu thông máu, để ta thoa thuốc cho ngươi! Ngươi tuổi còn nhỏ, coi chừng để lại di chứng thì không hay đâu." Đoạn lập tức kéo y ngồi xuống tảng đá bên cạnh, không nói lời nào cuộn ống quần y lên, soi đèn lồng vào hai gối Song Lâm, quả nhiên đã sưng đỏ bèn chậc lưỡi nói :"Ngươi cũng nên làm đệm lót gối đi." Dứt lời xong, ngay tức khắc móc từ trong ngực ra một bình sứ, sốc ra tí dầu thuốc xoa vào đầu gối Song Lâm.

Song Lâm thấy hắn hào sảng chính trực như vậy cũng cảm thấy vui lây, không thèm khách khí nửa, vừa cúi đầu nhìn hắn dùng sức xoa bó vừa hỏi :"Bình thường dầu xoa thường có mùi nồng lắm, sao dầu thuốc này không có mùi vậy?"

Bùi Bách Niên cười nói :"Có mùi hiệu quả mới tốt. Nhưng chúng ta hầu hạ trong cung, để chủ tử ngửi thấy mùi thì không tốt, cho nên trong nhà đành đặc biệt làm dầu thuốc riêng không có mùi cho ta, chỉ là hiệu lực tác dụng có hạn, ngươi vẫn nên đến Ngự Dược phòng tìm thuốc thì hơn."

Song Lâm bảo :"Ta ngày nào cũng phải hầu hạ trước mắt chủ tử, đâu dám dùng thuốc có mùi nồng, đành vậy thôi. Cảm ơn ngươi lần trước báo tin cho ta biết, vốn chưa tìm ra cơ hội cảm tạ ngươi đã đành, giờ còn làm phiền ngươi nữa."

Bùi Bách Niên cười nói :"Có gì đâu. Ta biết tiểu công công vốn thận trọng, nhà ta có chút quan hệ thân thích với bên Lạc Thái úy, khi đó trưởng bối trong nhà ngầm nhắc nhở những ngày kế đừng đi đánh bạc, ta xưa nay không có bài bạc, nhưng ngày ấy thấy ngươi, nghĩ ngươi tuổi còn nhỏ, hẳn sẽ chơi đùa lông bông bèn nhắc khéo một câu, hoàn trả ân tình trước kia ngươi nhắc nhở ta mà thôi."

Song Lâm cũng cười :"Cảm ơn ngươi nhiều."

Trong lòng hiểu rõ đây là mối nhân tình rất lớn, Bùi Bách Niên sinh ra trong nhà huân quý, chắn chắn biết rõ quan hệ vị diệu giữa bên phía Lạc gia và Hoàng hậu Thái tử, nhưng hắn vẫn mạo hiểm nhắc nhở y, có thể thấy hắn là người phúc hậu. Y luôn miêng đa tạ, thuận tiện hỏi Bùi Bách Niên hôm kia đã gặp chuyện gì.

Bùi Bách Niên vừa nghĩ tới đã thấy nghèn nghẹn, đại khái giấu ở trong lòng lâu quá, nhịn không được khẽ giọng nói với Song Lâm :"Hôm đó... Ta thấy Phúc Vương ép sát Thuỵ Vương lên thân cây, Thuỵ Vương tát Phúc Vương một cái, vô cùng dọa người, cũng may ta được ngươi nhắc nhở, bước đi rất chậm, vừa thấy chuyện không hay bèn tránh ra thật xa."

Song Lâm biết trước nhưng ngoài miệng vẫn nói :"Hẳn hai vị Vương gia cãi vã nhỏ thôi!"

Bùi Bách Niên nhìn chăm chú y một lúc lâu rồi cười nói :"Chắc vậy."

Hai người trong lòng tự hiểu rõ, không nói gì tiếp nữa, Bùi Bách Niên xoa bóp tan máu bầm cho hai đầu gối của y, kéo thả ống quần xuống và nói :"Ngươi tuổi còn nhỏ, phải biết chú trọng bảo dưỡng thân thể, chớ có khinh thường."

Song Lâm cười bảo :"Đa tạ Bùi thị vệ."

Bùi Bách Niên cũng chẳng nói gì nhiều, đưa bình dầu thuốc kia cho y và nói :"Ngươi giữ đi, trong cung nhập thuốc rất khó khăn, lấy thuốc không dễ dàng, cứ cầm bình này cho tiện."

Song Lâm không khách nữa, nói tiếng cảm ơn, Bùi Bách Niên cầm theo đèn lồng tiễn y thêm một đoạn đường rồi mới chia tay. Song Lâm vốn lòng đang rối bời, nhưng sau khi gặp Bùi Bách Niên lại cảm thấy bình tĩnh lạ kỳ —— người này, là điều quý giá nhất mà bản thân gặp được trong những năm sống tại hoàng cung, một người không bị cuộc sống bóp méo, tri ân đồ báo, tiêu sái sáng lạn, thiện giải nhân ý.

Đối với một người bị cuộc đời tàn phá tới mức linh hồn tối tăm như y mà nói, Bùi Bách Niên tựa như cây bách lớn khỏe mạnh trưởng thành trong ánh mặt trời chói chang, toàn thân ngập tràn sự tự nhiên tươi mát, khiến người ta không kiềm được mà yêu thích hắn.

Quay về Đông Cung, các tiểu nội thị biết y đi lĩnh thưởng lập tức xông tới trêu ghẹo đòi quà, y đưa ra vài đồng tiền đuổi bọn họ đi, tiếp tục bước tới sân trong. Song Lâm vừa vào sân đã thấy một người từ trong nhà bước ra, y mắt sắc thấy được phục sức Thái tử, phía sau là Tuyết Thạch, lập tức cuống quít khoanh tay nghiêng người, cúi đầu nhường đường, Sở Chiêu đi tới trước mặt y thì dừng lại hỏi :"Mẫu hậu triệu kiến ngươi hả?"

Song Lâm rũ mắt đáp :"Thưa va6ng, nương nương dặn ta hầu hạ điện hạ thật tốt."

Sở Chiêu im lặng hồi lâu. Trong lòng Song Lâm rốt cuộc phẫn nộ, cảm giác bị người nơi cao đùa bỡn trong lòng bàn tay rất khó chịu, không thèm biểu lộ trung tâm như mọi ngày, chứ như bình thường, y tốt xấu đã nói vài lời dạ vâng rồi.

Sở Chiêu nhìn y cúi đầu rũ mắt, sắc mặt trắng xanh, nom chẳng vui mừng hoan hỉ gì mấy, trái lại còn hình như đang giận dữ, đưa mắt nhìn thấp xuống thì thấy hai chân y khẽ run, trong lòng chợt hiểu rõ, chỉ sợ y đã bị mẫu hậu phạt quỳ cảnh cáo.

Không hiểu vì sao trong lòng Sở Chiêu bỗng cảm thấy bất mãn, hắn xưa nay xem mẫu hậu như thần linh, những ngày gần đây Song Lâm cùng hắn ra vào tới lui, địa vị dần dần nặng thêm. Mẫu hậu quan tâm hắn, sợ người bên cạnh kiêu ngạo, gõ gõ phủ đầu một hai cái là chuyện bình thường.

Thế nhưng... Sở Chiêu không hiểu vì sao lại có cảm giác người nhà mình mình, bị gõ cũng phải để mình gõ. Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giọng điệu ôn hòa nói :"Mẫu hậu...đoan trang cẩn thận, tôn trọng quy củ nghiêm minh, do người xem nặng ngươi nên mới giáo huấn ngươi, ngươi cần phải khắc phục tiến bộ thêm, nhớ nghỉ ngơi cho tốt vào!"

Song Lâm có hơi kinh ngạc, lời nói này của Sở Chiêu quả thật khác lạ, Sở Chiêu đại khái cũng cảm thấy bản thân có chút lỡ lợi, lại tiếp tục ho khan thêm tiếng nữa rồi nhấc chân rời đi, Tuyết Thạch đứng sau hầu hạ, ném cho Song Lâm một cái nhìn phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net