Chương 37 : Mưa Móc Sấm Sét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*chú thích tựa đề : trích từ câu mưa móc sấm sét – lôi đình vũ lộ – đều là quân ân)

Editor : Nô Nêm

Sang hôm sau Song Lâm không đi trực ban, mà đến Ngự Dược phòng để Kha Ngạn bốc thuốc. Kha Ngạn không cảm thấy kỳ lạ gì mấy, dù sao đừng nói trong cung, ngay cả bên ngoài, đầu năm nay trưởng bối giáo huấn con cháu, chủ tử giáo huấn nô tài cứ như phải phạt chịu quỳ chịu đòn mới tạo rõ được quyền y, Kha Ngạn nhân tiện cười vui kể Song Lâm nghe vài chuyện lý thú ngoài cung.

Mong muốn thoát khỏi lồng giam của Song Lâm càng thêm mãnh liệt, dẫu sao vẫn được tự mình làm chủ, tốt hơn nhiều việc mỗi ngày phải khúm na khúm núm.

Y bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để xuất cung, dựa theo lời nói của Nhân Hỉ, Vương Hoàng hậu sẽ tìm cớ xử lý y, sau đó nghĩ cách đưa y xuất cung, đồng thời xóa sạch hộ tịch trong cung, nếu vậy có lẽ thời điểm y xuất cung sẽ rất đột ngột, không được phép mang nhiều đồ, để tránh tình hình lúc đó thêm rối loạn, y đương nhiên phải tính toán trước thật tốt.

Y lặng lẽ bảo thương nhân Tô Châu, Lý Tử Hàm mua giúp y một căn nhà ở đó, không cần quá lớn, đủ để ở là được, như vậy sẽ không sợ bị Vương Hoàng hậu phát hiện, trái lại việc Lý Tử Hàm thiếu y nhân tình Vương Hoàng hậu đã sớm biết, hiện giờ y sắp xếp trước cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Vùng Giang Chiết là nơi thương nghiệp hưng thịnh ở hậu thế, hiện tại cũng là nơi đất lành chim đậu, vô cùng giàu có và đông đúc, lại gần cửa biển. Triều đại này không cấm hàng hải, nhưng kỹ thuật thấp kém và thiên nhiên ác liệt chính là vật cản lớn nhất, do đó tuy hàng hải mang món lãi kếch sù, nhưng đồng thời cũng chứa đầy nguy hiểm. Y muốn làm ăn, dĩ nhiên phải xem xét cơ hội ở bên kia, còn mấy nơi như kinh thành, tránh càng xa càng tốt.

Đương nhiên, như thế không có nghĩa y sẽ không buôn bán, con đường từ kinh thành đến Tô Châu rất dài, y nhất định phải tìm chút hàng đến Tô Châu hành thương. Nhưng y chỉ là một tiểu nội thị, thay đổi thân phận, dung mạo để ra ngoài, lại chẳng có bản lãnh gì đáng nói, không thể vác hàng cồng kềnh bất tiện, cũng không thể mang thứ quá mức quý trọng dễ thu hút trộm cướp, mang vật bình thường thì chẳng lời được bao nhiêu, nghĩ tới nghĩ lui, việc này xác thực cần phải suy xét kĩ lại.

Y đã có phương pháp xuất cung, bèn tập trung tinh lực vào chuyện kinh doanh, lúc không trực ban thường xuyên xuất cung đi dạo, kiểm tra hỏi hàng các thị trường, thời gian ở bên cạnh Thái tử dĩ nhiên giảm đi một chút. Y thường ngày khiêm tốn cẩn thận, làm việc thông minh, hiện giờ tuy vẫn cẩn trọng dè dặt như cũ, nhưng người mẫn cảm như Sở Chiêu vẫn cảm nhận được sự lạnh nhạt của Song Lâm.

Sở Chiêu vốn có hơi bất mãn, hắn trọng dụng Song Lâm mấy ngày, đã cảm thấy hết lo lắng sợ hãi rồi, nhưng ngẫm lại cảm thấy Song Lâm là người tâm tự nặng, chỉ sợ mẫu hậu gọi y đi kêu y nản lòng thoái chí gì gì đó, càng suy nghĩ càng cảm thấy có chút áy náy vừa có hơi buồn cười, quả nhiên vẫn là con nít, bình thường có ổn trọng thông minh thế nào đi nữa, bị mẫu hậu cảnh cáo liền lập tức lộ ra bộ dạng thật.

Tục ngữ có câu 'thưởng phạt hữu đạo' (*thưởng và phạt ngang bằng nhau), nếu bên mẫu hậu đã cho một gậy, vậy bản thân phải cho quả táo ngọt, Sở Chiêu nghĩ thế. Trùng hợp sao hôm nay, sau khi Nguyên Thú Đế khảo bài xong, lập tức ban thưởng rất nhiều đồ tiến cống tốt cho các vị thân vương và Sở Chiêu.

Trở về Đông Cung, Sở Chiêu theo lệ vừa nhận thưởng xong sẽ lục đồ ngó sơ một phen, hắn từ nhỏ đã được Nguyên Thú Đế yêu thương, ban thưởng lợi lộc vô số kể, sao có thể quan tâm mấy vấn đề quà gì mới hợp như này, bèn tiện tay lựa một viên hổ phách thưởng cho Song Lâm.

Hổ phách là vật quý hiếm, bên trong không phải côn trùng cũng không phải vật gì, mà là thanh thủy (*nước sạch, trong), tục xưng hổ phách thủy đảm (*hổ phách có hình giọt nước mưa). Toàn bộ viên hổ phách to khoảng cỡ trứng chim cút, nhìn vào trong suốt óng ánh với màu mật vàng ấm áp. Bên trong cô đọng bọt khí, sóng nước dập dờn, nhẹ nhàng nhấc lên, bọt khí và chất lỏng bên trong cũng chuyển động theo, khiến người ta phải ôi chao thốt lên ngạc nhiên.

(*Hổ phách là một dạng hóa thạch từ nhựa cây, đa số là cây thông, thường có dạng khối nhựa cứng. Nhựa thông cổ đại có mùi rất thơm nên thường thu hút côn trùng đến, vô tình cuốn luôn các con côn trùng này vào bên trong, khiến chúng không thể thoát ra được. Do vậy bên trong khối hổ phách thường có lưu giữ xác của các loại côn trùng cổ đại)

Song Lâm nhận thưởng, kiếp trước y không chú ý lắm mấy thứ này, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy hổ phách, thật vô cùng bất ngờ. Y đưa cho Băng Nguyên và Vụ Tùng cầm chơi hồi lâu, Vụ Tùng tấm tắc, tự lấy làm lạ nói :"Nghe nói thứ này bên ngoài có giá trị vô cùng sang quý, vừa có thể chiều tài, vừa là dược phẩm quý trọng, đeo vào có thể bớt bệnh. Đáng tiếc vật phẩm chủ tử thưởng xuống không thể tùy tiện bán lấy tiền được, bất quá vẫn có thể làm bảo bối gia truyền."

Băng Nguyên cười nói :"Chúng ta là ai cơ chứ? Còn bày đặt đồ gia truyền. Hồi nãy ngó coi sắc mặt tên Tuyết Thạch ấy, nhìn mà hả hê, ngày thường điện hạ có thứ gì tốt, chắc chắn sẽ chọn đưa cho hắn, kết quả hôm nay cư nhiên lựa món quý hiếm thế này tặng cho Song Lâm. Tuyết Thạch lúc trước còn cầm ra nắng ngắm mọt hồi, thấy điện hạ thưởng cho Song Lâm, cái mặt đó đấy hả, đáng đời!

Điện hạ thấy sắc mặt hắn không tốt bèn lấy ngọc Hòa Điền ra đưa cho hắn, hắn chẳng hiếm lạ gì, kiên quyết nói điện hạ giữ lại thưởng người khác đi, điện hạ dạo này bận rộn, đâu có thời gian lằng nhằng dây dưa với hắn, thấy hắn không muốn cũng chẳng thèm miễn cưỡng nữa, xoay người đi luyện chữ. Ta nhìn cái vẻ mặt của hắn á, chắc hẳn lại chui đi đâu mất, tự mình xả giận rồi, chỉ sợ tối nay cơm ăn không vô đâu."

Ngọc Hòa Điền

Vụ Tùng nghe Băng Nguyên nói mà buồn cười, hắn quát nhẹ :"Lại nói bậy nữa rồi, Tuyết Thạch chọc ngươi chỗ nào? Hắn cũng là người đáng thương."

Băng Nguyên hừ lạnh :"Ai mà chẳng giống nhau? Cứ phải khăng khăng ra vẻ quý công tử làm gì, nhìn mà mắc ngứa, Sương Lâm hiện giờ cũng được điện hạ sủng ái đó, ngươi xem chúng ta được lời chưa này? Đều kiếm cơm bằng bản lĩnh của mình mà thôi, đâu ra quyền làm cao hơn người khác."

Vụ Tùng lắc đầu, hắn biết Băng Nguyên luôn bất hòa với Tuyết Thạch, không phải một hai ngày bảo thôi là thôi, không tiếp tục phân trần với hắn nữa, quay sang dặn dò kĩ Sương Lâm một phen rồi đi làm chuyện khác.

Sau khi Song Lâm được thưởng, Sở Chiêu còn tự thân dẫn y xuất cung làm việc mấy lần, ý định trọng dụng trắng trợn.

Đến độ Đông chí, tiền triều trong cung bận rộn hẳn lên, Sở Chiêu nhận ý chỉ Nguyên Thú Đế đến Hộ Bộ nhận vài việc thoải mái, hiện tại người sáng suốt đều nhìn ra được, Nguyên Thú Đế đang phái Thái tử đến lục bộ để rèn luyện. Nhờ có vụ sửa vườn, Công Bộ đã khen ngợi Thái tử không dứt miệng, hiện giờ đến phiên Hộ Bộ, trước đó việc Hộ Bộ làm khó dễ tiền bạc Thái tử còn dần dần ngay trước mắt, bây giờ Thái tử tới Hộ Bộ làm việc, trên dưới Hộ Bộ lập tức mồ hôi ròng ròng, chỉ sợ bị Thái tử trả thù.

Sở Chiêu cũng chẳng ngượng ngùng gì, phong phạm tu dưỡng nhiều năm không nhanh không chậm, vẫn duy trì dáng vẻ ổn trọng, cần kiệm khiêm tốn xưa nay, không vì lúc trước bị Hộ Bộ từ chối đưa bạc mà lập tức trả miếng quan viên Hộ Bộ, cũng không giả vờ ban ân thu mua lòng người, trái lại khoan nghiêm rộng rãi, bình thản ung dung, khiến triều thần không khỏi kính nể, xem trọng.

Chẳng mấy chốc tiết trời đã lạnh dần, một trận tuyết lớn xảy ra, trên dưới Đông Cung thay đổi đồng phục, mặc vào quần áo mùa đông. Hôm đó bên Hộ Bộ đưa công văn tới, Song Lâm nhận lấy rồi vào thư phòng giao việc, sau đó Sở Chiêu phái y xuất cung, đi tặng lễ cho Khánh An Hầu. Đến khi y trở lại, tiểu nội thị canh cửa vừa thấy y liền bảo :"Điện hạ đang có chuyện tìm ca, mời ca ca mau chóng đến thư phòng."

Song Lâm bước nhanh tới thư phòng, mới đi vào đã cảm thấy không đúng. Trong thư phòng, một tiểu lại (*quan viên cấp thấp) của Hộ Bộ hồi sáng giao công văn tới đang quỳ trên đất, thấy Song Lâm tới cũng không thèm nhìn, chỉ chăm chăm quỳ mọp, Sở Chiêu ngồi trên án mặt trầm như nước, Tuyết Thạch, Vụ Tùng và Băng Nguyên đứng cạnh bên hầu hạ. Tuyết Thạch vừa thấy Song Lâm tiến lên hành lễ đã nổi giận nói :"Sương Lâm! Ngươi có biết tội của ngươi chưa!"

Song Lâm liếc nhìn Sở Chiêu, sắc mặt hắn không tốt lắm, cũng không ngăn cản Tuyết Thạch, Song Lâm lập tức quỳ xuống nói :"Tiểu nhân mới làm nhiệm vụ xong trở về, không biết phạm tội chỗ nào? Xin điện hạ công khai."

Tuyết Thạch lạnh lùng bảo :"Hôm nay Hộ Bộ giao công văn tới, bên trong có tờ trình từ Sơn Tây đưa tới, chữ 'tây' (西) biến thành chữ 'dậu' (酉), theo lệ phải trả về trọng cải trọng trách (*sữa chữa lớn và chỉ trích nặng nề). Khi ta vừa định đi, điện hạ thận trọng, bảo hai chữ 'tây' và 'dậu dù nhìn giống nhau, những về mặt ý nghĩa thì khác xa, sao có thể viết sai được, bèn gọi người giao công văn tới hỏi chuyện, nhìn kĩ lại quả thực có vết mực mới, sai người đi dò, quả nhiên bên Hộ Bộ đáp công văn đã được kiểm kê, không có sai sót, người giao công văn cũng bảo đã giao cho ngươi xử lí.

Chứng tỏ ngươi rõ ràng định mượn cớ bịa chuyện, tận dụng lợi thế trung gian, may thay điện hạ đột nhiên sai phái ngươi, khiến ngươi chưa kịp dọa nạt người khác, nếu không nhỡ ngươi thành công rồi, chẳng phải điện hạ sẽ không công gánh nước thối, bại hoại thanh danh hay sao?"

Song Lâm nghe thế lập tức muốn phản bác, nhưng lời đến miệng lại chợt nuốt ngược vào bụng, việc thế này muốn cãi lẽ không khó, nhưng... đây có phải là cái cớ để Hoàng hậu tạo cơ hội xuất cung cho y không?

Ý niệm này vừa hiện, lòng muốn rời cung của y quá mức mãnh liệt, lời biện giải vốn định thốt cũng đành nuốt xuống, suy nghĩ một chút rồi nói :"Tiểu nhân hôm nay có việc trong người, vừa nhận công văn đã lập tức mang vào thư phòng, quả thực không hề có chuyện này, xin điện hạ minh xét."

Tuyết Thạch lạnh lùng nói :"Còn định chống chế? Ta hầu hạ trong thư phòng, ý ngươi là ta sửa? Ta phụ trách nhiều công văn như vậy, mọi thứ đều ổn thỏa, chỉ mỗi công văn từ Hộ Bộ đưa tới, được ngươi mang qua mới có chuyện, không phải ngươi thì là ai? Điện hạ, người nên nghiêm khắc xử phạt y mới đúng, bằng không sau này người người noi theo, cáo mượn oai hùng, đục nước béo cò, tổn hại thanh danh của điện hạ!"

Băng Nguyên đứng bên nhẫn không nổi nữa, mặc dù hắn có hơi ghen tỵ với Song Lâm, nhưng cũng rất khó chịu với Tuyết Thạch bèn nói cãi lại :"Nếu muốn rõ ràng hoàn toàn, tất nhiên phải thẩm vấn toàn bộ người có liên can. Công văn này chỉ qua tay Sương Lâm và Tuyết Thạch, điện hạ phải đối xử bình đẳng, thẩm vấn hết cả hai, sao có thể thiên vị chụp mũ lên đầu Sương Lâm? Sương Lâm tuổi còn nhỏ, sao ngờ được có chuyện nảy xảy ra, nhỡ có người đố kị Sương Lâm lọt vào mắt xanh của điện hạ, lặng lẽ sửa chữ tính đổ tội danh cho y bức y rời khỏi thì sao?"

Song Lâm lặng im không nói, Tuyết Thạch giận tới mức đỏ bừng cả mặt hét :"Nói năng bậy bạ! Ta sao phải vu oan cho y? Nếu không phải điện hạ thận trọng, ta đã sớm trả công văn lại rồi!" Đoạn tức giận nói với Sở Chiêu :"Ta là người thế nào, điện hạ tự khắc biết! Nếu ta có nửa lời đuối lý, lập tức trời cao đánh sét chẻ chết ta đi!"

Hắn hiếm khi bị người khác hạ thấp, phẫn nộ tới mức thân thể run rẩy, hai mắt đỏ bừng, cứ như chỉ cần Sở Chiêu không tin hắn, hắn lập tức lấy chết chứng minh.

Băng Nguyên cười lạnh định nói tiếp thì Vụ Tùng vội vàng cắt ngang :"Điện hạ, chuyện này chỉ sợ còn có nội tình, không thích hợp để kết luận quá sớm..."

Sở Chiêu phất tay lệnh họ dừng cãi cọ, đoạn cúi đầu nhìn Song Lâm quỳ trên đất. Tuyết Thạch tính tình lạnh lùng, tự dưng bị nói xấu lập tức nổi giận thất thố, còn Song Lâm tuy nhỏ tuổi hơn Tuyết Thạch nhưng không nóng không vội, phảng phất như không biết tội của mình nghiêm trọng thế nào.

Dối trên lừa dưới, vơ vét tài sản quan viên, nội thị như vậy, một khi bị bắt phải, nhẹ thì phạt trượng rồi cho đi canh hoàng lăng hoặc làm khổ dịch, nặng thì trực tiếp đánh chết. Nhưng y chỉ lặng im quỳ ở đó, cúi thấp đầu, lưng tự nhiên thả lỏng, không hề khẩn trương, từ trên nhìn xuống chỉ thấy y lông mi khẽ rũ, che đi đôi mắt, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không biết việc y sống chết ra sao là dựa vào một ý nghĩ của hắn.

Chẳng hay y không thẹn với lòng nên gặp biến không sợ, hoặc y cho rằng bản thân được sủng mà kiêu sẽ không bị trách phạt?

Sở Chiêu nhìn Song Lâm một hồi rồi nói :"Ngươi còn gì muốn nói nữa không?"

Song Lâm lặng im nhấp miệng, trong lòng suy nghĩ thật nhanh. Tuy thời gian không khớp lắm, nhưng dẫu có phải Hoàng hậu bố trí hay không, nương nương nhất định sẽ không tùy ý đổi người, nếu nương nương nghe nói y bị xử lí, có lẽ sẽ mượn cơ hội sắp xếp y rời khỏi hoàng cung, tránh xa nơi quỷ quái này mới tốt.

Huống chi y rất ghét ba cái vụ ngươi lừa ta gạt thế này, bất quá chưa có chứng cứ rõ ràng, dựa theo tính tình Sở Chiêu xưa nay ít khi trực tiếp đánh chết nô tài, nếu như hắn còn muốn dùng y, đại khái chỉ đánh mấy hèo rồi thôi, nếu không muốn dùng nữa, sẽ trực tiếp giao cho Thận Hình Ty. Nói chung chỉ cần không bị đánh chết tại chỗ, Vương Hoàng hậu nhất định sẽ có cách sắp xếp, cho nên không thể nhận tội được.

Dự tính xong chuyện, Song Lâm bèn nói :"Tiểu nhân không thể thanh minh, nhưng chuyện này thực sự không phải do tiểu nhân làm. Điện hạ xử lý tiểu nhân không sao, chỉ sợ ngược lại bỏ mất kẻ đang hãm hại điện hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net