Chương 38 : Trong Sạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Sự tình đến nước này hẳn đã rõ ràng rồi, kết quả Sở Chiêu còn sai người dẫn Song Lâm đi, phái thuộc hạ canh chừng y, không giao cho Thận Hình Ty cũng không dụng hình thẩm vấn y.

Điều này khiến Song Lâm có hơi bất ngờ, y bị giam trong phòng trống có thị vệ canh chừng, hằng ngày có tiểu nội thị đưa cơm tới, tuy không ngược đãi y nhưng cũng chẳng ai dám nói chuyện với y, vì vậy y vẫn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Ba ngày sau y bị người dẫn tới thư phòng, trong thư phòng chỉ có mỗi Sở Chiêu một mình ngồi trước bàn. Y nhìn Sở Chiêu vẻ mặt bình tĩnh, vừa nghĩ ngợi trong lòng vừa quỳ xuống hành lễ, Sở Chiêu vẫn chẳng nói gì, chỉ quan sát y một vòng rồi mới nói :"Bên Hộ Bộ đã cho người điều tra rõ, quan viên Sơn Tây lên kinh thành đắc tội tiểu lại Hộ Bộ, nên bọn họ dùng cách kia, muốn mượn tay cô xử lí quan viên Sơn Tây. Cô đã bẩm rõ phụ hoàng, để ngài trừng trị bọn họ."

Song Lâm ngẩn ra, cúi đầu đáp :"Điện hạ anh minh."

Việc này chắc chắn không đơn giản như Thái tử đã nói, tiểu lại Hộ Bộ thật sự to gan đến vậy sao? Quan lại trung ương không nhiều mỡ bằng quan lại địa phương, có đôi khi sẽ làm vài thủ đoạn lừa bịp, vẻ vài thứ vào trong sách chữ, bác bỏ câu hỏi chất vấn nhằm vơ vét tài sản tỉnh ngoài.

Chuyện như thế y có nghe nói, nhưng vụ này hơn phân nửa là thành viên lục bộ liên kết với nhau, đưa sự việc tới trước mặt Thái tử trẻ tuổi, xem ra có chút ý vị sâu xa, nếu Thái tử thật sự dâng sổ con xin khiển trách quan viên Sơn Tây, không biết hậu quả sẽ thế nào? Nếu như tới lúc đó Hộ Bộ lật lọng bảo bên Thái tử động tay động chân để trả thù Hộ Bộ khi trước diếm tiền thì sao? Mai này Thái tử nhận nhiệm vụ, quan viên lục bộ sẽ như thế nào?

Quan trường một người liên hệ ngàn người, ai biết người nào đứng sau người nào, hiện giờ đẩy một tên tiểu lại ra làm lưng nồi, ắt hẳn là do Nguyên Thú Đế ra mặt, chứ không hề truy cứu tiếp nữa. Việc này xem ra đã rõ rồi, trong lòng y không khỏi có chút thất vọng... Trải qua vụ này, tâm tình muốn nhanh chóng xuất cung của y càng thêm cấp bách, hiện tại chỉ hận không thể lập tức đi ngay, y không khỏi cảm thấy buồn phiền.

Sở Chiêu nhìn y đầu cúi càng thấp, đây là tư thế hèn mọn của nội thị trong cung từ trước đến nay, nhằm biểu thị thuận theo vâng lời. Hắn thật muốn nhìn xem vẻ mặt y thế nào, vì sao bị oan uổng vẫn không buồn không giận không khóc lóc kể lể hay biện bạch, cũng không vì được thoát tội mà cảm thấy kinh hỉ, may mắn, ra sức cảm ơn.

Hắn duỗi tay cưỡng chế nâng cằm Song Lâm lên, thiếu niên hiển nhiên bị cự chỉ đột ngột của Sở Chiêu khiến cho hoảng sợ, con ngươi bất ngờ đối diện với cặp mặt của Sở Chiêu, sau đó vội vàng nhìn đi chỗ khác. Phút chốc thoáng qua thế thôi, cũng đủ để cho Sở Chiêu nhìn thấy, trong mắt y đích xác không có loại cảm giác vui sướng hay cảm thấy may mắn nào cả... Mà ngược lại đôi mày nhỏ khẽ nhíu, giống như đang phiền não và thất vọng vậy. Cằm thật nhọn, sờ vào lành lạnh, chắc là do trong phòng giam không có đốt than củi sưởi ấm.

Sở Chiêu không khỏi dồn chút lực vào tay, thấy hàng mày y rốt cuộc vì đau mà nhíu lại mới chịu thả lỏng, có chút tức giận nói :"Ngươi và Tuyết Thạch đều không có khả năng làm chuyện này, nếu vấn đề không nằm tại các ngươi, vậy tất nhiên phải là bên Hộ Bộ xảy ra việc, cô nghĩ thế nên mới sai người tìm quan lại phụ trách Hộ Bộ tới, tách từng người một ra thẩm vấn, quả nhiên đã thành công. Nhưng vì sao hôm đó ngươi không giải thích? Do ngươi quá tin vào cô, hay không tin cô có thể trả lại sự trong sạch cho ngươi?"

Song Lâm ngẩn ra, y biết Sở Chiêu luôn rất tin tưởng Tuyết Thạch nên tuyệt sẽ không hoài y hắn, vậy lời này có ý rằng hắn tuy tin tưởng Tuyết Thạch nhưng cũng tin tưởng y sao? Đang định ban ân à?

Trong lòng y biết việc bản thân bỗng nhiên được trọng dụng có liên quan tới việc Tuyết Thạch quá mức gây chú ý, nhưng y cũng là người, tự dưng phải làm bia gỗ cho người khác, cho dù y rộng rãi ra sao cũng không thể không oán hận câu nào, do đó y vẫn luôn khát vọng có thể mau chóng trốn khỏi chốn cung đình này.

Có lẽ hoài nghi trong mắt y quá trắng trợn, khiến Sở Chiêu thấy rõ được hết, hắn có chút tức giận, hít một hơi, cư nhiên tự mình hạ xuống tự tôn, bộc bạch với một tiểu nội thị :"Cô quả thật không thích tâm cơ vô cùng thâm trầm của ngươi, tuổi còn nhỏ nhưng không hề ngây thơ, rất ỷ lại bàng môn tà đạo, những thứ này có thể khéo dùng trong việc nhỏ, nhưng không thể áp dụng vào chính đạo.

Hy vọng ngươi ở cạnh cô lâu ngày, có thể dần dần hiểu được dụng ý dạy bảo của cô, chuyện lần này cô tin tưởng ngươi, nhưng không phải tin tưởng nhân phẩm của ngươi, mà tin tưởng ngươi xưa nay cẩn thận chu đáo, sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy, thế nên cô mới cho người điều tra lại sự việc."

Song Lâm nghe mà chẳng biết hắn đang khen hay đang chê nữa, có chút dở khóc dở cười, đành giữ vững im lặng cho qua chuyện, chợt Thái tử nói tiếp :"Mặc kệ chuyện này có phải do ngươi làm hay không, việc ngươi không chịu giải thích như thế, có phải ngươi đã sắp xếp xong xuôi đường lui, định mượn chuyện này rời khỏi cô có đúng không?"

Tim Song Lâm giật nảy, đôi mắt không kiềm được tránh né ánh nhìn sắc bén của Sở Chiêu, Sở Chiêu thản nhiên nói :"Ngươi đoán chắc cô xưa nay không dễ phạt người khác, cho nên cùng lắm chỉ trừng phạt nhỏ ngươi một phen, rồi trả ngươi về Nội Vụ Ty, dựa theo việc nhân duyên của ngươi ngày thường rất tốt, ắt hẳn đã tìm kĩ đường lui. Có lẽ là Ngự Trà phòng, hoặc một nơi nào đó khác, có phải không?"

Song Lâm lặng lẽ cúi đầu :"Điện hạ minh xét, tuyệt đối không có việc này, tiểu nhân trung thành và tận tâm với điện hạ, thề không dám hai lòng!"

Tương lai xuất cung, cũng coi như một cách ra sức khác mà! Nói vậy cũng đâu trái lương tâm, trong lòng y thầm nghĩ.

Sở Chiêu cười lạnh, tiến tới mấy bước rồi nói :"Mấy ngày nay cô trọng dụng ngươi rất nhiều, nhưng ngươi vẫn một lòng muốn rời khỏi cô, làm việc rõ ràng có lệ qua loa, ngươi cho rằng cô không nhìn ra hay sao?"

Song Lâm giật thót, Sở Chiêu cau mày nhìn y hồi lâu, loại cảm giác không thể nắm bắt hoàn toàn đối với tên tiểu nội thị này lại xảy ra. Trong lòng hắn kỳ thực hiểu rõ, mặc dù bản thân đã không ngừng ban thưởng cho y, kỳ thật trong lòng hắn vẫn có hơi chướng mắt y, thế nhưng hắn thực sự không ngờ tên tiểu nội thị này lại nhạy cảm như vậy, đồng thời lập tức bắt tay vào việc rời khỏi hắn. Hắn tự thân là Thái tử, khi cần người thành tâm cống hiến, thần phục, ai mà chẳng vẻ mặt nịnh hót dỗ ngọt, còn tên này lại...

Trong lòng hắn thở ra một hơi, rốt cuộc tận lực bình tâm hòa khí nói :"Ngươi hành xử thông minh, thay cô làm được rất nhiều chuyện, trong lòng cô cũng rất coi trọng ngươi. Tuyết Thạch là thư đồng của ta, do gặp phải gia biến nên mới phải vào cung, cô không xem hắn là nô tài.

Lần này chính hắn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng hắn không cố ý nhằm vào ngươi, hắn tính tình cao ngạo, tuyệt sẽ không mưu hại người khác, mong ngươi đừng để bụng, sau này nên làm gì thì làm nấy đi."

Song Lâm dập đầu nói :"Cẩn tuân quân mệnh của điện hạ."

Sở Chiêu khẽ thở dài, hắn luôn cảm thấy thủ đoạn vừa đấm vừa xoa mình thường dùng chẳng có tí tác dụng nào với Song Lâm, không còn cách nào khác hơn đành cho y lui ra ngoài.

Song Lâm đã được giải oan, Vụ Tùng và Băng Nguyên vui mừng khôn xiết, bèn đặc biệt tới Ngự Thiện phòng trả ít bạc, mua một bàn rượu lê hoa thanh đạm nhỏ, ngồi trong phòng hạ nhân ăn mừng xả xui.

Vụ Tùng nói :"Vẫn là điện hạ nhìn rõ mọi việc, nếu không đợt này ngươi thật sự đi tong rồi, tội danh này chụp một phát, chắc chắn sẽ bị phạt đi làm khổ dịch đó."

Băng Nguyên vốn rất sùng bái Thái tử nói :"Nếu không sao chúng ta có thể một mực khăng khăng đi theo chủ nhân chớ, phàm là người tùy ý chút, chúng ta nhất định đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, may mà có điện hạ che chở chúng ta. Tên Tuyết Thạch đáng giận ngậm máu phun người, mà điện hạ lại cứ khư khư bảo vệ hắn..."

Lời vừa dứt, bỗng mành bông rèm cửa bị xốc lên, người bước vào hóa ra là Tuyết Thạch, đoán chừng hắn đã nghe hết mọi việc, khuôn mặt trắng tuyết lập tức đỏ bừng bừng.

Vụ Tùng thấy thế bèn vội vàng đứng dậy nói :"Tuyết Thạch tới à? Chúng ta đang ăn mừng cho Song Lâm đây." Ý đồ nhằm hòa giải.

Tuyết Thạch vẻ mặt căng cứng nói với Song Lâm :"Vụ hôm trước là ta không đúng, chưa tra rõ đã chỉ trích ngươi, hôm nay ta cố ý tới nhận lỗi với ngươi, đây là quà xin lỗi." Dứt lời lập tức nhét một cái bọc vào tay Song Lâm, sau đó quay đầu rời đi.

Ban đầu Băng Nguyên đang nói xấu người ta, đột nhiên bị đánh gãy như thế cũng có chút xấu hổ, nhưng mắt thấy Tuyết Thạch đi xin lỗi mà kiêu căng như vậy, lửa giận lại nổi bừng lên, phẫn nộ nói :"Quà xin lỗi? Nếu không phải điện hạ tin tưởng Sương Lâm, phái người điều tra lại Hộ Bộ, chỉ sợ Sương Lâm hiện giờ đã thành thi thể, chuẩn bị lôi ra ngoài cung hỏa thiêu rồi! Dầu gì cũng là người hầu như nhau, sao ngươi cứ khăng khăng giày xéo người khác vậy hả! Xuất thân tốt thì sao, chẳng nhẽ bây giờ còn khác chúng ta? Sao cứ ngày ngày khiến điện hạ ngờ vực hiểu lầm chúng ta hoài vậy! Bộ tưởng nhận sai, cầm ít đồ tới tặng là coi như xóa bỏ quá khứ hả?"

Gương mặt Tuyết Thạch trắng bệch, khựng chân tại chỗ, bặm môi run rẩy, Vụ Tùng thấy thế vội làm hoà nói :"Tuyết Thạch cũng là suy nghĩ cho điện hạ thôi, chuyện hôm kia không trách được, hiện giờ đã nói ra hết rồi, về sau bốn người chúng ta phải một lòng hạnh sự báo đáp ân nghĩa của điện hạ mới phải..."

Tuyết Thạch rốt cuộc mở miệng nói :"Ta biết các ngươi cùng nhau vào cung, cùng nhau tới Nội Thư Đường, tình cảm tốt hơn người khác nhiều. Mấy năm qua các ngươi coi thường ta, ta còn chẳng tính toán, các ngươi nói điện hạ trọng tình trọng nghĩa, kỳ thật ta cũng như đi trên miếng băng mỏng, chỉ sợ bản thân sơ suất phụ mất ân sâu của điện hạ.

Về chuyện của Song Lâm, là lỗi ta yêu cầu cao, sợ trong đám nội thị chúng ta có con sâu làm rầu nồi canh, nếu vậy làm sao chúng ta dám ló mặt trước mắt điện hạ? Chuyện này là ta sai, ta nhận thức được, mặc cho các ngươi xử lý cũng được, nhưng bảo ta khiến điện hạ ngờ vực hoài nghi các ngươi, việc đó không thể nào! Xa không nói chi, Băng Nguyên ngươi biết bao lần tung tin đồn, ngầm ngáng chân ta, ta có bao giờ nói cho điện hạ biết câu nào chưa? Ta là người hầu của điện hạ, ta tự biết rõ! Ta không trông mong các ngươi nhìn ta thế nào, chỉ mong mọi người đồng tâm hiệp lực, tận trung, cống hiến sức mình cho điện hạ."

Lịch sử đen của Băng Nguyên bị bóc mẽ, khiến hắn có hơi nan kham khó xử, nhịn không được thẹn quá hóa giận nói :"Điện hạ đâu phải điện hạ của riêng ngươi, chúng ta ai mà chẳng trung thành, tận tâm với điện hạ? Làm như chỉ mình ngươi nhớ tới điện hạ, còn chúng ta chỉ biết ăn cơm trắng? Đừng nói chuyện khác, hôm bữa điện hạ vì vụ sửa vườn mà hao tâm tổn trí, còn không phải Sương Lâm của chúng ta hiến kế giải sầu cho điện hạ hay sao? Nói đi nói lại, ngươi mỗi ngày chầu chực bên cạnh điện hạ, đã làm được chuyện gì chưa?

Mấy thứ việc lặt vặt ti tiện của chúng ta, ngươi khẳng định sẽ không làm, à, giúp điện hạ ôn bài tập viết hả? Học vấn của điện hạ ngay cả Đại học sĩ cũng phải khen, trong Đại Bản Đường cũng tự có thư đồng riêng. Hộ tống bảo vệ điện hạ? Đó là chuyện của thị vệ. Hiến kế cho điện hạ? Đông Cung tự có các phụ tá, môn khách. Đánh đàn, vẽ tranh, trò chuyện giải buồn với điện hạ? Chậc chậc, điện hạ mắt thấy sắp nghênh đón Thái tử phi rồi, chỗ nào tới lượt nội thị chúng ta hầu hạ?

Ta ngược lại muốn nói, ngươi tự nhìn xem bản thân có ích lợi gì cho điện hạ hay không? Chúng ta tốt xấu gì cũng làm việc vặt vãnh, hầu hạ điện hạ ra vào cung. Còn ngươi thì sao? Định dựa vào chút xíu cảm tình khi còn bé, dụ dỗ bắt ép điện hạ nuôi ngươi cả đời hả?"

Những lời này như thanh thép cót ca cót két cưa rớt khối băng xuống sàn nhà, vừa khà khắc vừa sắc nhọn, khuôn mặt Tuyết Thạch nhanh chóng trắng hếu ra, gần như trong suốt, bặm môi tới mức hằn cả dấu răng, giận tới mức toàn thân run rẩy. Vụ Tùng thấy sự tình không xong lập tức quát lớn Băng Nguyên :"Uống rượu vào liền ăn nói bậy bạ! Điện hạ trọng dụng ai, tự có đạo lý của ngài, đâu phải chuyện để ngươi xía vào?"

Tuyết Thạch nhanh chóng xoay người rời đi, nhìn từ sau có thể thấy hắn thỉnh thoảng đưa tay áo lên lau mặt, tiểu nội thị từ xa tới thấy hắn vội hoảng loạn nhường đường, hiển nhiên bị sắc mặt của hắn làm cho sợ hãi.

Vụ Tùng nhìn Tuyết Thạch bỏ đi, vừa vui vẻ vừa thở phào một tiếng, rồi quay đầu mắng Băng Nguyên :"Đầu của ngươi dùng để mọc tóc thôi hả? Bình thường thông minh rõ ra, sao hôm nay vừa uống chụt rượu đã lanh chanh vậy hả? Dù là con mèo con chó hoàng gia nuôi cũng quý hơn ngươi gấp trăm lần! Hắn chỉ cần tâm tình khoái trá gặp mặt điện hạ thôi đã là công lao lớn lắm rồi, ngươi tưởng hắn như chúng ta sao? Đi trêu ghẹo hắn làm gì? Chọc hắn nổi khùng như vậy, ngươi cho rằng ngươi gánh nổi lửa giận của điện hạ hả?"

Băng Nguyên nói xong thấy Tuyết Thạch phẫn nộ bỏ đi cũng cảm thấy có hơi hối hận, nghe Vụ Tùng nói thế còn mạnh miệng bảo :"Ta ăn ngay nói thật mà thôi, vả lại hắn cũng chẳng nói cho điện hạ biết đâu."

Vụ Tùng thở dài :"Ngươi biết hắn trước giờ không đâm thọc trước mặt điện hạ mà còn đi chọc hắn, đây không phải bắt nạt kẻ yếu hay sao? Trong mắt hắn không có phàm trần, bản tính cay nghiệt nghiêm khắc, đa nghi tỉ mỉ, thích khinh thường người khác, nhưng không phải là người thù dài, cũng không có ý xầu. Lúc đó chẳng do tức giận thay điện hạ mới oan uổng Sương Lâm đó thôi, ngươi hà tất cứ cạy sẹo người ta không tha?"

Băng Nguyên lẩm bẩm hai câu, hơi sợ hãi nói :"Hắn sẽ không thật sự chạy tới trước mặt điện hạ cáo trạng đó chớ..."

Song Lâm thoải mái nói :"Ta thấy Tuyết Thạch không phải người như thế, ngày mai ca ca nghĩ cách đi xin lỗi hắn đi, chuyện cũ cứ hãy bỏ qua đi."

Y là người biết rõ nội tình, mong đợt mắng này có thể giúp Băng Nguyên thấy rõ mọi chuyện, dập tắt kỳ vọng vô vị của hắn đi. Song Lâm nhớ tới bọc nhỏ Tuyết Thạch đưa bèn mở nó ra, bên trong chiếc bọc vải lụa đính tua rua hoa tuyết có vài thứ quý trọng, một đôi ngọc dương chi lung linh, một túi bánh Long Đoàn Phượng, một đôi sư tử nhỏ vàng ròng long lanh, một chiếc bình phỉ thúy vàng có khắc hình em bé lưu ly, bên trong vàng óng.

ngọc Dương Chi, dương chi nghĩa là mỡ dê

Vụ Tùng bước tới, nhìn vào trong tay y và nói :"Bánh Long Đoàn Phượng ta không nói, đây chính là hồng bao (*cái túi đựng tiền lì xì là hồng bao) lớn, trà Long Đoàn Phượng là trà quý chỉ có chủ tử mới dùng, trong cái bình kia là hoa cúc lộ chỉ có điện hạ mới có, trong cung này không mấy ai được hưởng. Cái bình kia chính là vật quý hiếm, bởi hắn thích hương hoa cúc thơm ngát nên điện hạ thưởng hết cả bình cho hắn, hiện giờ coi như bỏ công sức đem bồi thường cho ngươi mất rồi, ngươi cũng đừng oán hắn nữa, lễ vật thì cứ nhận đi, biểu hiện không để tâm, chớ có từ chối mới tốt."

Băng Nguyên liếc nhìn qua, nắn nắn hình sư tử nhỏ rồi áng chừng nói :"Cũng có tâm, tỉ lệ tạm được, khoảng sáu lượng vàng, không có ấn ký hoàng cung, tùy thời có thể mang đi cầm đồ, xem như hắn nắm rõ quy củ, biết đưa đồ thực dụng, hên mà không phải thứ thanh cao chẳng đổi được đồng nào cả."

Giọng điệu mềm mại hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ nhắc tới là khắt khe nữa.

Song Lâm cười cười lựa ra đôi sư tử vàng, đưa cho Băng Nguyên và Vụ Tùng rồi nói :"Cặp sư tử vàng này hai vị ca ca cầm lấy đi, lần nay may nhờ có hai vị ca ca nói đỡ giúp ta, tương lai nếu có chuyện gì Song Lâm giúp được, nhất định sẽ không chối từ."

Băng Nguyên và Vụ Tùng từ chối hai câu, dưới sự kiên trì của Song Lâm rốt cuộc vẫn đưa tay nhận lấy, sau đó cả bọn dùng cơm, bởi lát nữa còn phải hầu hạ nên không uống bao nhiêu rượu, nhấp vài ngụm nóng người rồi giải tán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net