Chương 40 : Biến Đổi Khó Lường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Song Lâm chạy đuổi theo Sở Chiêu ra tận bên ngoài, mắt thấy Tuyết Thạch vươn tay giựt mất dây cương giữ ngựa cạnh cổng Hầu phủ, nhanh chóng xoay người phi ra ngoài, đó là con ngựa của khách tới thăm.

Sở Chiêu lập tức tóm lấy một con ngựa khác đuổi theo, người gác cổng thấy đó là Thái tử nên nào dám can ngăn, chỉ đành mắt mở trừng trừng nhìn bóng ngựa xa dần.

Song Lâm chạy đến cạnh cửa, chà chân bảo người canh cửa :"Mau đi bẩm báo cho Hầu gia, Thái tử xuất phủ rồi, mau gọi thị vệ gia đinh đuổi theo!" Đoạn cũng giật một con ngựa khác xoay người chạy theo.

Khánh An Hầu phủ được ban tước sau khi Vương Hoàng hậu được phong làm Hoàng hậu, giàu có trễ, do đó vị trí địa lí của phủ không tốt, hơi xa hoàng thành, nhưng đường rời thành thì rất ngắn.

Song Lâm từ đằng xa đuổi theo Tuyết Thạch và Sở Chiêu, nhìn bọn họ dần dần vượt khỏi phạm vi nội thành, trong lòng âm thầm than khổ. Thái tử phóng ngựa ra khỏi thành, hành động tùy hứng, nếu để sự việc truyền đến tai các đại thần, bọn họ nhất định sẽ tố cáo lên triều đình, y chỉ đành cắn răng chạy theo.

Sau khi Song Lâm theo hầu Thái tử mới học cưỡi ngựa vài ngày, kỹ năng chưa vững, không bì được với Sở Chiêu và Tuyết Thạch từ nhỏ đã học giáo dục quý tộc, thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, nên bị bọn họ bỏ một đoạn xa. Từ khi rời thành, mắt thấy càng chạy khoảng cách càng xa, trong lòng y càng thêm thấp thỏm bất an.

Rời thành được một đoạn lớn, đường dần dần hẹp lại, cộng thêm mấy ngày nay tuyết rơi, người đi dường rất ít, sắc trời từ từ tối đi, Song Lâm lòng nóng như lửa đốt, không ngừng thúc ngựa phi nhanh, mặc kệ thịt đùi bị ma sát tới mức đau đớn buốt nhức.

Y chỉ biết, sau khi việc này xảy ra rồi hồi cung, Thái tử an lành thì thôi, nhưng nếu Thái tử xảy ra chuyện gì, y và Tuyết Thạch hai người nhất định không được yên thân. Tương lai y vốn đang tốt đẹp, y không muốn tiền đồ bản thân bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nghĩ vậy, trong lòng y không khỏi bừng bừng lửa giận, chẳng phân rõ là giận Tuyết Thạch màu mè hay giận Sở Chiêu không biết nặng nhẹ, bình thường không phải giả vờ ổn trọng điềm tĩnh lắm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn cứ thế gấp gáp xông ra khỏi thành đuổi theo?

Song Lâm âm thầm suy tư, mòn theo dấu móng ngựa mà chạy thẳng, rốt cuộc từ đằng xa thấy được bóng ngựa của Sở Chiêu và Tuyết Thạch, trong lòng vui vẻ, đang định gia tốc chợt thấy bóng ngựa đằng trước bỗng đau đớn tê thanh rồi ngã ụp, người cưỡi ngựa cũng theo đó lăn xuống.

Trong lòng y cả kinh, vội ghìm ngựa nhưng không kịp, ngựa y thất thế té mất, có người căng dây gạt chân! Đáng tiếc khoảng cách quá gần! Cơ thể thuận theo trọng lực lăn xuống, y chỉ kịp cuộn người lại bảo vệ bản thân, may mà trên đất tuyết dày, không bị trầy xước. Ngay lúc đó đột nhiên bảy tám tên đàn ông trưởng thành từ trong bụi cỏ ven đường nhảy ra, người cầm dao phay kẻ xách trường thương.

Gặp họa lớn rồi! Dưới chân thiên tử sao lại có đám đạo tặc thế này chứ? Trong đầu y suy nghĩ, Tuyết Thạch và Sở Chiêu dẫn trước đã sớm bị người đè lại từ lâu, Tuyết Thạch té mạnh, thoạt nhìn hình như xỉu mất từ hồi nào rồi. Vài tên đàn ông chạy xộc tới cạnh y, y cũng không phản kháng, bị bọn họ đè lại kiểm tra lục soát một phen, túi tiền và các thứ quý giá đều bị lấy đi hết, hai tay khoanh chéo ra sau lưng rồi dùng dây thừng lớn trói lại.

Đám người kia hiển nhiên hết sức hưng phấn hô lớn :"Lão Ngô! Ngươi nhìn y phục xem, bắt được dê béo rồi!"

Một tên đàn ông cao lớn, để râu quai nón bước ra, xốc áo khoác Tuyết Thạch lên rồi hài lòng nói :"Bộ y phục này gần trăm lượng lận, còn mấy món ngọc và trang sức này nữa, không tồi, trên người cũng có chút bạc. Ngày mai mọi người được bữa no nê, coi ngựa này, mang về bán đi, còn người hả... Giết hết!"

Sở Chiêu bỗng mở lời :"Gia cảnh ta sung túc, anh hùng nếu như cầu tài, ta có thể viết một phong thư về nhà, để hạ nhân nhà ta gửi về quý phủ, lấy ngàn vàng chuộc mạng, xin anh hùng tha cho ta và huynh đệ ta một mạng, tạm bắt làm con tin."

Hắn tuy đang bị trói chặt, áo khoác, đai ngọc và các thứ quý trọng đã bị lột bỏ từ lâu, toàn thân đã bị lục soát, trông ra có hơi chật vật, nhưng vẻ mặt trấn định, nói năng mạch lạc.

Lão Ngô kia cười lạnh :"Mấy nhà phú quý trong kinh, quan hệ rất rộng, đương nhiên phải giết sạch để khỏi lưu hậu hoạn!"

Bỗng dưng có một tên khác nao núng tiến lên nói :"Lão Ngô, nếu như mọi người biết chúng ta gạt gẫm đánh cướp người dưới núi, bọn họ nhất định sẽ nổi giận, vả lại nơi này cách kinh thành không xa, giết người sẽ kinh động đến Kinh Triệu Doãn (*bộ phận quản lí an toàn kinh thành) và Kinh Vệ (*bộ phận quản lí thủ vệ kinh thành), hiện giờ chúng ta vẫn nên ẩn nấp thì hơn, đừng nên giết người ở đây, cướp tiền là chính."

Lão Ngộ mặt mày âm trầm :"Trên núi cạn hết lương thực rồi! Chẳng nhẽ còn trông cậy vào hắn tìm đồ ăn về hả? Rất nhiều người đang đợi ăn đó! Thả bọn họ về à, bọn họ thấy mặt chúng ta rồi, thả về chẳng phải càng phiền phức hơn sao?"

Sở Chiêu trấn định bảo :"Chỉ cần thả chúng ta trở về, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện này, bản thân ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không đổi ý."

Lão Ngô hừ lạnh đánh giá tướng mạo của Sở Chiêu và Tuyết Thạch rồi nhạt nhẽo nói :"Vừa nhìn trang phục của các ngươi là biết phi phú tức quý, vẫn nên mang về, kéo ra vách núi chém mới phải, sạch sẽ!"

Sở Chiêu mở miệng định nói, nhưng lão Ngô sai người chặn miệng hắn lại, gào thét thật to :"Nơi này không thể ở lâu, mang về toàn bộ rồi nói sau! Ngoài ra lão Lưu, lão Dương, các ngươi lên hai con ngựa cỡi về phía đường cái, chạy đến Đại Lương trang bán hết tất cả trâm ngọc, ngọc bội và y phục gì gì đó đi, sau đó chuyển sang nơi khác mua lương thực rồi nhanh chóng trở về núi!"

Song Lâm lòng chùng xuống, y vốn định đợi thị vệ Khánh An Hầu phủ đuổi tới giải cứu. Đại Lương trang y biết, chỗ đó có kênh đào, dòng người phức tạp, bọn chúng bán đồ bên đó, chưa chắc sẽ tra được tới đây, chỉ sợ đợi đến lúc tra được thì bọn họ đã chết mất xác rồi!

Trong lòng đang y nhanh chóng suy nghĩ biện pháp thì bị bọn thổ phỉ bịt kín mắt, vứt ngang trên ngựa, cả đám hướng thẳng đường nhỏ mà đi. Những tên thổ phỉ này dũng mãnh mười phần, hơn nữa vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, biết bọc vải thô cho móng ngựa, cột cành cây vào mông ngựa quét sạch vết tích, đi sâu vào trong núi.

Sắc trời tối dần, bọn họ đi khoảng hai canh giờ mới bị lôi xuống ngựa, sau đó đi bộ đường núi thêm chừng nửa canh giờ nữa, tới đây mới nghe có tiếng chạy ra tiếp đón, cả đám vui cười ầm ĩ, bỗng có ai đó la lên :"Đại gia tới!"

Tiếng nói vừa dứt, tiếng ồn cũng lắng lại, một giọng trầm lên tiếng :"Không phải ta đã bảo đừng tùy ý xuống núi rồi sao? Lại đi đánh cướp nữa à? Còn mang người lên núi nữa? Các ngươi định làm gì?"

Trong bầu không khí yên ắng, giọng điệu tục tằng khàn đục của lão Ngô vang lên :"Công tử ca của ta ơi! Rơi thêm đợt tuyết nữa sẽ khó xuống núi lắm, chẳng nhẽ chúng ta đói chết hết ở đây chắc? Ngươi bảo đi tìm lương thực, đi phát bốn năm ngày, một hạt thóc cũng chẳng đem về. Chúng ta toàn là đào phạm, sớm muộn gì cũng phải vào rừng làm cướp, hiện giờ chỗ nào cũng tra xét nghiêm ngặt, bảo chúng ta làm sao sống đây? Mấy tên công tử cậu ấm phú quý này vừa nhìn đã biết vi phú bất nhân (*vì làm giàu mà đánh mất nhân đức), chúng ta xem như cướp người giàu chia người nghèo mà thôi!"

Giọng điệu cà lơ phất phơ, hiển nhiên chẳng quá đặt Đại gia kia vào mắt.

Đại gia cả giận nói :"Dẫu thế cũng không được cướp bóc giết người! Chúng ta chẳng qua vì tình thế nên mới vây khốn ở đây, nếu làm chuyện thế này, tương lai còn mặt mũi nào mà đi gặp phụ soái!"

Lão Ngô cười lạnh :"Đại gia, chúng ta buông tha sinh mạng đi theo ngươi, không phải để nhịn ăn nhịn mặc nghe ngươi nói những đạo lý lớn này, mà là chờ ngươi tạo cho chúng ta một con đường sống!"

Giọng điệu Đại gia càng nâng cao :"Nếu ngươi còn nhận ta làm chủ, vậy thì phải nghe theo ta! Còn không thì bây giờ ngươi có thể xuống núi, ta không cản ngươi!"

Lão Ngô im lặng, người bên cạnh lên tiếng hòa giải, bảo lão Ngô hãy nghĩ cho mọi người, rồi lão Ngô lẩm bẩm gì đó trong miệng, sau đó có người rụt rè khiếp sợ nói :"Đại sa, mấy tên dê béo... à mấy người này nên làm sao đây? Bọn họ thấy mặt chúng ta hết, không trả về được đâu."

Đại gia do dự một chút rồi nói :"Nhốt tạm vào phòng củi trước đi! Đợi mấy ngày sau tìm nơi yên tĩnh rồi thả ra, cho họ chút đồ ăn nước uống, vải bông, đừng để xảy ra án mạng."

Quần thể đồng thanh đáp dạ, đám Song Lâm bị quăng vào trong phòng củi, đến lúc này bọn họ mới được tháo bịt mắt và chận họng. Miệng Sở Chiêu vừa thoát lập tức vội vàng nói với lâu la :"Xin các tiểu ca báo với trại chủ ta có lời muốn nói với hắn, nghìn vạn lần hãy gặp ta một chốc."

Lâu la không thèm quan tâm tới họ, bỏ họ vào phòng củi, không hề cởi trói, khóa cửa rồi rời đi.

Song Lâm ngồi dậy, nhìn Song Lâm té xỉu nãy giờ rốt cuộc cũng giật giật được vài phát, chắc là sắp tỉnh lại, mặt mày trắng tới dọa người, Sở Chiêu có hơi bận lòng hỏi Tuyết Thạch :"Đã tỉnh chưa? Khi nãy ngươi té lăn, trên đùi có bị thương không? Có đau lắm không? Chúng ta gặp phải sơn phỉ rồi, ngươi đừng gấp, bọn họ lấy tiền thôi, trong phủ không thấy chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ phái ngươi đi tìm chúng ta ngay."

Tuyết Thạch giật mình, hắn hình như cũng biết rõ ràng tình trạng ra sao, chỉ chăm chăm cúi đầu không nói một lời, bả vai run run, nước mắt rơi lộp độp, nức nở tới độ run rẩy toàn thân, cắn môi không nói tiếng nào.

Song Lâm ngồi bên thấy thế đã đoán được sơ sơ lí do hôm nay hắn tự dưng kỳ lạ. Ắt hẳn hôm nay Tuyết Thạch biểu lộ tấm lòng với Sở Chiêu, đột nhiên chạy xộc như vaạy, sợ là Sở Chiêu không tiếp nhận hoặc nói gì đó khiến hắn xấu hổ phải vội vã rời khỏi Khánh An Hầu phủ, bằng vào tánh tình xưa nay cao ngạo của hắn, chỉ sợ ngay cả tâm tìm chết cũng có, khó trách Sở Chiêu sợ hắn nghĩ quẩn nên mới một đường khăng khăng đuổi theo, rốt cuộc gặp phải sơn phỉ. Thái tử bị liên lụy, tương lai khó lường, trong lòng Tuyết Thạch chắc chắn vừa hối hận lãi vừa xấu hổ, vừa thẹn vừa giận, nhưng chuyện đã tới nước này rồi, còn có thể nói cái gì đây.

Trong bụng Song Lâm thầm thở dài ca thán. Tuyết Thạch và Sở Chiêu đang ở độ tuổi thiếu niên, là thời kỳ hormone cơ thể xung động nhất. Sở Chiêu bình thường ổn trọng, nhưng lại đối xử Tuyết Thạch đặc biệt khác thường, những năm qua dốc lòng chăm sóc, bất tri bất giác tự động nảy sinh trách nhiệm đối với Tuyết Thạch, dựa theo tình hình, Sở Chiêu chắc hẳn là thẳng nam một trăm phầm trăm, cho nên trước giờ vẫn chưa hề nghĩ tới Tuyết Thạch sẽ có tình ý với hắn.

Đột nhiên bị thông báo như vậy, lấy cánh tính của hắn, tất nhiên sẽ giật mình, tuyệt đối không tiếp nhận, rồi mắt thấy Tuyết Thạch bị kích thích nên bỏ chạy, khó tránh khỏi lo lắng Tuyết Thạch tìm đường chết nên cũng lỗ mãng chạy theo. Huống chi, kinh thành vốn yên lành, ai ngờ lại gặp được dân lưu vong liều mạng chứ? Quả thực khó mà tin nổi.

Hiện giờ chỉ đành gửi gắm tất cả hy vọng vào vị 'Đại gia' không thích giết người diệt khẩu kia vậy. Trong phòng củi vừa lạnh lẽo vừa yên ắng, y suy nghĩ một hồi rồi mở miệng :"Gia, nơi này gần kinh thành như vậy, sao lại có sơn phỉ?"

Sở Chiêu nhíu mày nói :"Đích xác chưa từng nghe qua, nhưng nhìn vào hành động của bọn họ, chắc hẳn là từng được huấn luyện nghiêm chỉnh, khác hẳn với đám quân lính tản mạn vào rừng làm cướp."

Song Lâm suy nghĩ rồi nói :"Nghe bọn họ tiết lộ, gần đây có võ tướng nào bị hỏi tội hay sao?"

Sở Chiêu nghĩ tới nghĩ lui rồi trầm giọng nói :"Trước đó vài ngày biên cảnh Bắc Lỗ bị xâm phạm, tổng binh Cẩm Châu Tiêu Trấn Phi bị quan Khoa Đạo (*một dạng quan Ngự sử) vạch tội không phái cứu binh, lầm lỡ quân cơ, để địch xâm nhập, hao binh tổn tướng. Thánh chỉ ra lệnh bắt trói về kinh, Tam Ty hỏi tội thì lộ ra việc trộm bán quân mã, tham ô lương thực. Sau khi thương nghị, quyết định phán xét tịch biên gia sản, đồng thời xử trảm, người nhà bị sung quân hoặc lưu đày.

Nghĩa tử Tiêu Cương ở Thông Châu nhậm chức tham tướng trong quân, nghe nói nghĩa phụ bị bắt giữ áp giải về kinh, hắn lập tức dẫn theo thân binh tự ý rời vị trí. Trong kinh lùng bắt hết cả ngày, hôm nay là ngày các châu huyện dán bố cáo...

Lẽ nào chính là hắn? Ta lơ đãng nghe đồn vụ án này hình như có nội tình, thế nhưng chứng cứ vô cùng xác thật. Đám đồng bào, bạn thân của Tiêu Trấn Phi bôn ba chạy chọt nhưng vẫn không lật lại được bản án, có lẽ là do... đắc tội với Lạc gia."

Sở Chiêu lặng im một hồi rồi nói :"Nghe bảo Tiêu Cương là một tướng tài trẻ tuổi, đáng tiếc tình hình bây giờ rối ren, bằng không ta có thể mời chào hắn một phen. Dưới tay hắn hiện giờ thân binh, thổ phỉ hỗn tạp, gây thành đại họa..."

Trong lòng Song Lâm thầm oán Sở Chiêu, hiện tại mạng nhỏ như chỉ mành treo chuông rồi, chẳng lo nghĩ cách thoát khỏi hiểm cảnh mà cứ ngồi đó tiếc uổng tiếc hận. Đang định mở miệng tiếp lời bỗng bên ngoài có người hét lớn :"Lão tử không phải suy nghĩ vì các huynh đệ hay sao! Mẹ kiếp! Đang yên lành làm binh tự dưng phải biến thành thổ phỉ. Nếu không phải sớm chân đoạt mất địa bàn của sơn phỉ ở đây, ngay cả chỗ đặt chân để mông cũng không có đâu! Chẳng lẽ hắn cho rằng chúng ta có thể trở về? Dám nói muốn xử lão tử theo quân pháp! Hắn cho rằng chúng ta còn đang trong quân đội hả?"

Khóa phòng củi giật vang, một ai đó lên tiếng khuyên nhủ :"Lão Ngô, Đại gia xưa nay đối đãi chúng ta tình thâm nghĩa trọng. Hồi trước chúng ta bị xử tội chết, là hắn xá tội cho chúng ta, dẫn chúng ta tìm một con đường thoát, hiện tại cùng lắm là trở lại ban đầu thôi, Đại gia tự có biện pháp mà."

Lão Ngô say quắc cần câu, hắn cả giận nói :"Biện pháp cục cứt! Chúng ta nhịn ăn nhịn uống đợi cả một buổi chiều, phiêu lưu mạo hiểm lắm mới đợi được hai con dê béo này, cứ tống cổ là tiền sẽ tới tay, tự dưng không cho phép làm! Bọn lão tử vào sanh ra tử nhiều năm trên chiến trường, giết người như giết gà, bây giờ ngược lại bị hắn quản thúc! Giận mấy cũng phải ém xuống bụng không có chỗ xả, các ngươi đừng cản ta, để ta trút giận vào đám dê béo này!"

Lời vứt dứt, cửa tre bị mở ra, ánh sáng heo hắt chiếu vào, tên thổ phỉ đồ sộ để râu quai nón, hắn cầm trong tay một cây roi da đứng sừng sững ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net