Chương 41 : Bỏ Chạy Trong Đêm Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Lão Ngô xông vào, đám Sở Chiêu đã nghe rõ ràng hết thảy, vừa thấy gã tới lập tức đứng lên hết. Lão Ngô đảo đảo bước đến, mặt mày đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc, Sở Chiêu liếc nhìn Tuyết Thạch, quát to :"Ngươi định làm gì!"

Lão Ngô cười lạnh :"Tao khinh nhất đám cậu ấm chúng mày, không phải đầu thai tốt một chút thôi hả? Gặp ai cũng ra vẻ xem thường! Giờ rơi vào cảnh này, còn chẳng phải giống hệt chúng ta sao! Kiêu ngạo đắc ý cái gì!"

Lời vừa dứt, lão Ngô lập tức quật một roi xé gió về phía Sở Chiêu, không ngờ trong giây chốc đó, một bóng trắng lóe lên, Tuyết Thạch bỗng nhào vào trước Sở Chiêu, gắng gượng đỡ lấy roi, áo khoác lông vũ đã bị lột mất từ sớm, chỉ còn lại lớp áo trong bằng bông.

Do Sở Chiêu luôn cùng ăn cùng ở với hắn, nên vật liệu may mặc cũng y chang, dùng chất vải vừa nhẹ vừa mỏng, bên trên cây roi kia còn có gai, quất một phát trực tiếp rạch thẳng một vết xước, da thịt trắng ngà bên trong lập tức sưng đỏ, cực kỳ bắt mắt.

Lão Ngô sợ run lên, Tuyết Thạch không nói gì, chỉ mở mắt trừng trừng nhìn gã, tướng mạo hắn vốn xuất sắc, con ngươi căm phẫn sáng đến lạ thường, mũ quan ngọc đã bị cởi xuống, tóc dài xõa ra, khiến gương mặt thêm vài phần quyến rũ. Lão Ngô ban ngày lo đánh cướp, đến bây giờ mới chú ý đến tướng mạo của Tuyết Thạch, không tự chủ được bảo :"Tên dê béo này ngoại hình cũng mẹ nó đẹp thật, là con gái à!?"

Tuyết Thạch từ nhỏ ghét nhất có ai nói hắn giống con gái, sau khi nhập cung càng căm ghét điều đó hơn, nghe lão Ngô nói thế lòng càng thêm tức giận, khiến dung nhan càng thêm diễm lệ kinh người.

Lão Ngộ ha một tiếng, đột nhiên bước tới kéo Tuyết Thạch từ trên người Sở Chiêu ra, vươn tay thuận theo vết xước ban nãy kéo rách áo, bờ ngực bằng phẳng tuyết trắng lập tức lộ ra, Sở Chiêu nổi giận quát to :"Tặc tử ngươi dám!"

Nhưng do đang bị trói nên không thể ngăn cản hành động của lão Ngô. Tuyết Thạch tức tới mức ngực lên xuống phập phồng, đỏ bừng từ mặt tới cổ, vì hồi nãy vừa khóc nên mí mắt hơi sưng, hàng mi nhỏ dài, môi bị cắn đến ửng đỏ. Hai tên côn đồ đứng cạnh thấy vậy cũng tiến vào, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, một tên tuổi hơi nhỏ một chút có hơi thất vọng bảo :"Là nam à... Nuôi sao ra da thịt non mịn dữ vậy..."

Lão Ngô nhìn vẻ mặt Sở Chiêu rồi cười ha ha :"Ngươi không hiểu rồi! Thế gia công tử thường rất có khẩu vị, trong nhà quản lí nghiêm ngặt, nên phải nuôi thư đồng tuấn tú trong thư phòng để 'dập lửa'. Ta thấy tên dê béo này hẳn nuôi để thế đấy! Ngươi nhìn xem lớn ra sức bảo vệ nhỏ thế này, tình ý rả rích a..."

Sở Chiêu trấn định thế nào đi nữa cũng tức đến nỗi mặt mày xanh mét, hắn hung ác nói :"Ăn nói bậy bạ! Chúng ta là huynh đệ!"

Ánh mắt ác ý của lão Ngô quét về phía Tuyết Thạch, cười lạnh :"Tướng mạo thế này, ta nói hơn phân nửa là thỏ nhi gia (*vị thần phù hộ đồng tính của TQ, sau này dùng để ám chỉ gay) cho coi!"

Một tên thổ phỉ hỏi :"Thỏ nhi gia là gì?"

Lão Ngô kéo tóc Tuyết Thạch, Tuyết Thạch bị đau, khuôn mặt ngẩng cao, lộ ra tuyến cổ vì khẩn trương mà lộ ra đường nét ưu mỹ, hầu kết gần như không có, khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp tuyệt luân, lão Ngô ha hả cười to :"Ngươi còn nhỏ! Không biết có vài tên nam nhân công dụng y chang nữ nhân! Biên cương có tiểu tướng công trong Nam Phong quán đó, ngươi có gặp qua chưa?"

Tiểu thổ phỉ đỏ hết cả mặt, cà lăm nói :"Công dụng y hệt nữ nhân là sao?"

Con mắt lão Ngô liếc nhìn ba vòng Tuyết Thạch rồi tự tin nói :"Vào từ chỗ đít."

Tiểu thổ phỉ trợn to mắt, bật thốt :"Dơ quá vậy!"

Lão Ngô cười sằng sặc :"Mấy tên công tử ca kia thích thế! Nghe nói chỗ đó của tiểu tướng công còn thoải mái hơn nữ nhân nữa. Ta xem tên thỏ nhi gia này trắng trắng mềm mềm như vậy, dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân, ắt hẳn bên trong cũng không kém nữ nhân lắm đâu..." Đoạn gã ác độc nói :"Thương ngươi tuổi còn nhỏ, chưa từng nếm mùi đàn bà, không bằng hiện giờ để ta giúp ngươi mở mang tầm nhìn!"

Lời vừa dứt, Sở Chiêu lập tức gầm to lên, nhưng lão Ngô không để tâm tới hắn, gã kéo quần Tuyết Thạch xuống, Tuyết Thạch kinh hãi, nhe răng trợn mắt, ra sức vẫy chân giằng co, lão Ngô say tí bỉ nhưng vẫn dễ dàng bắt được hắn, gã kêu người :"Giúp cái coi!"

Hai tên thổ phỉ cười đùa nham nhở tiến tới kéo Tuyết Thạch, Tuyết Thạch liều mạng giãy dụa.

Ban đầu Song Lâm bị trói, vốn đang ngồi trong góc cúi đầu thầm giảm bớt sự tồn tại của bản thân, hiện giờ xảy ra tình huống này khiến y càng thêm hoảng sợ, Tuyết Thạch lấy thân phận là tội nhân để vào cung, tội nô khác với thường dân bọn họ, chỗ đó phải bị cắt toàn bộ, nếu cởi quần sẽ lộ ra chỗ thủng.

Nếu những tên thổ phỉ này phát hiện trong đám người bị bắt có thái giám, thân phận Sở Chiêu ắt hẳn là quý nhân, không cẩn thận trói phải người không thể chọc, cách tốt nhất để xử lí là giết người diệt khẩu, đến lúc đó tánh mạng của họ sẽ càng thêm nguy hiểm.

Lưng Song Lâm đổ mồ hôi ròng ròng, mắt nhìn Tuyết Thạch giùng giằng mãnh liệt, đám thổ phỉ mất kiên nhẫn vừa mắng chửi vừa tát vào Tuyết Thạch một cái, khuôn mặt tuyết trắng lập tức sưng lên, Song Lâm bỗng tức giận chửi rủa :"Đám ác ôn trộm cướp giết người chúng mày trời không dung, đất không tha, đáng tội lăng trì! Lũ súc sinh bẩn thỉu đánh không đau, giết không chết, đời này chúng mày chắc chắn không cưới được vợ, đoạn tử tuyệt tôn, con chim thúi do kỹ nữ sanh chúng mày chỉ xứng trộn cứt thôi..."

Song Lâm sống hai kiếp người, chưa bao giờ nói một câu thô tục, hiện giờ gặp phải cảnh tuyệt vọng thế này, đành phải dồn hết tất cả mọi thứ dơ bẩn nhất mình từng nghe đem ra mắng hết.

Đám thổ phi thấy y bỗng nổi khùng đều sửng sốt cả lên, nghe y mắng xong cả lũ bừng bừng lửa giận, chẳng còn tâm trí đâu để ý tới Tuyết Thạch nữa. Lão Ngô vốn định trêu chọc Tuyết Thạch, bị y mắng thế lập tức phẫn nộ hét :"Tát y vài bạt tai, đánh nát cái miệng lừa này cho lão tử!"

Hai tên thổ phỉ quăng Tuyết Thạch xuống mặt đất, Tuyết Thạch đầu đụng vào phòng củi, nhất thời hôn mê bất tỉnh. Bọn chúng xắn tay áo lên vả Song Lâm mấy bạt tai, Song Lâm đầu óc ong ong, khuôn mặt sưng lên, đau đớn như thiêu như đốt, trong miệng ngập mùi rỉ sắt của máu.

Lão Ngô vẫn chưa hết bực, gã kêu người treo y lên xà nhà, lấy roi ngựa ra quất hơn mười phát. Uống rượu bí tỉ, hồi chiều tốn sức đánh cướp một trận, thể lực lập tức suy giảm mệt mỏi, gã thấy Song Lâm hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, chắc là đã ngất xỉu, máu chạy dọc trên thân, tí tách rơi xuống đất.

Hùng hùng hổ hổ đánh mắng một hồi cho hả giận, mắt thấy sự việc đã tới nước này, gã chẳng còn hơi sức gây chuyện nữa, dù sao rất ít người ưa nam phong, gã cũng chỉ định trêu chọc cho vui mà thôi. Đúng lúc bên ngoài có người đi ngang, vào khuyên nhủ mấy câu, bảo Đại gia không muốn xảy ra án mạng rồi lôi lão Ngô đi uống rượu tiếp, lão Ngô nói vậy chứ cũng kiêng kỵ Tiêu Cương, cũng chẳng còn tâm tình gì lo tới Tuyết Thạch nữa, gã lập tức khóa cửa rời đi.

Màn đêm buông xuống. Kể từ khi Song Lâm bị vắt lên xà nhà, y đã nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, thả lỏng cơ bắp, dời đi lực chú ý, cố gắng khiến bản thân tiến nhập vào trạng thái quên mình lúc luyện yoga. Đương nhiên việc này rất khó, nhưng do dây thừng trói siết cổ tay nhức nhối và trận đòn roi của lão Ngô, ý thức y dần trở nên mơ hồ, bên tai hình như nghe được tiếng Sở Chiêu gọi y, nhưng toàn thân y đau đớn, không có hơi sức đáp lời.

Mãi đến thật lâu sau, y mới từ từ tỉnh táo lại, mở mắt, thấy trong phòng tối đen như mực, bên ngoài có ánh tuyết chiếu vào, y mới phát hiện dưới sàn nhà, ngay chỗ treo y có một vũng máu đông đen thùi, chắc là máu của y chảy.

Sở Chiêu và Tuyết Thạch ngồi yên trong góc phòng, hai người bọn họ yên lặng tựa vào nhau, hình như đã ngủ mất. Y giật giật cổ tay tê dại, cảm thấy ngón tay mình chết lặng, cứ tiếp tục bị treo thế này chỉ sợ tay y sẽ phế mất, y điều chỉnh hô hấp, ngửa đầu nhìn sợi dây treo mình.

Đúng lúc này Sở Chiêu lặng lẽ đưa mắt nhìn y, ngồi thẳng lưng lên và khẽ gọi :"Sương Lâm, ngươi tỉnh rồi à?"

Y quay đầu liếc nhìn Sở Chiêu, trong đêm tối chẳng nhìn được gì, y cũng chẳng còn tinh lực đâu mà nói chuyện, y cần để dành sức mình cho chuyện khác.

Song Lâm hít một hơi thật sâu, lấy cổ tay bị trói làm điểm tựa, xoay người một cái, cổ tay vì chịu lực mà rát nhức, vết thương trên cơ thể bị vỡ ra, máu chảy xuống, toàn thân y run rẩy, biết khí lực mình chẳng còn bao nhiêu, lần hành động này nhất định phải thành công. Y cố nén cơn thốn, dồn sức tung mình lên không trung, định lộn mèo nhưng hụt sức, ánh mắt y âm trầm, nhưng y cắn răng, hít sâu, tiếp tục lấy cổ tay làm điểm tựa, lần nữa dùng hết sức bình sinh lật người về phía trước, may thay y từ nhỏ luyện tập yoga, thân thể mềm mại, rốt cuộc đặt được hai chân lên xà nhà, y mượn lực nhún chân, cuối cùng ngồi vững trên xà nhà.

Sở Chiêu ngồi dưới vô cùng kinh hãi, nhưng tự biết không thể ồn ào, bèn im lặng nhìn chăm chú vào y. Song Lâm nằm trên xà nhà, cả người lầy bẩy, đau quá, y hít một hơi rồi dùng răng cạ dây cỏ trói cổ tay, mãi đến khi trong họng thoang thoảng mùi máu tươi mới mài đứt được sợi dây. Y nhanh chóng tuột xuống xà nhà, sau đó chạy tới chỗ Sở Chiêu cởi trói cho hắn, sợi dây rất căng, khí trời lại lạnh, y bị trói nửa ngày trời nên ngón tay tê cứng, giật giật.

Thân thể y nép sát Sở Chiêu, hắn cảm giác được y đang run rẩy. Song Lâm vất vả lắm mới cởi được sợi dây, Sở Chiêu thấp giọng bảo :"Phải nghĩ cách chuồn lẹ, Tuyết Thạch phát sốt rồi."

Lòng Song Lâm chìm xuống, vươn tay sờ thử, quả nhiên trán Tuyết Thạch nóng hổi, mặt mày tái nhợt bết bát dưới ánh trăng, y khẽ nói :"Để tiểu nhân che chở giúp điện hạ chạy trước, sau đó tìm quan binh tới cứu viện hắn sau, tên Tiêu Cương kia sẽ không giết người."

Sở Chiêu kiên quyết từ chối :"Không được, không thể bỏ hắn lại đây được, nếu bọn họ phát hiện hắn đã tịnh thân, chỉ sợ sẽ giết người để hả giận."

Song Lâm nghẹn lời, trong bụng không khỏi thêm phần nể trọng Sở Chiêu. Nếu như hắn chỉ biết lo cho bản thân, bỏ Tuyết Thạch lại đây, vậy hắn cũng chỉ là một quý tộc bình thường, chẳng có gì đáng giá để người ta thần phục, đến khi gặp phải chuyện sinh tử chỉ biết gạt bỏ người khác, người như thế dẫu trước đó có quan tâm hậu đãi tới cỡ nào cũng trở nên vô nghĩa.

Lúc này Tuyết Thạch đã tỉnh lại, thấy Song Lâm trước mắt thì lấy làm kinh hãi, lập tức bị Sở Chiêu bụm miệng nói nhỏ :"Đừng lên tiếng, ngươi ráng thêm chút nữa, chúng ta sẽ nhanh rời khỏi đây thôi."

Song Lâm thử đẩy nhẹ ổ khóa cửa, phòng củi rất sơ sài, cửa sổ đóng bằng mấy khúc gỗ, y lấy khúc củi cạy cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài rồi dứt khoát chui ra, sau đó tiếp ứng canh chừng cho Sở Chiêu và Tuyết Thạch chui ra theo.

Khí trời giá rét, bên ngoài sơn trại lạnh tăng vắng ngắt. Đám thổ phỉ cho rằng bọn họ là người hầu, công tử nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ, chẳng có tài cán gì nên không quá lưu ý. Ba người thừa dịp trời tối mau chóng bỏ chạy về phía chân núi, đến khi chạy tới cửa thì bị lũ chó phát hiện, sủa inh ỏi cả lên, trong sơn trại lập tức rối rít đốt đèn thắp sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net