Chương 43 : Bỗng Chốc Thoáng Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Mấy mùa xuân thu cứ thế trôi qua, một năm lại một năm khác đến. Bên bờ nước, tiếng ve kêu rỉ rang trong tàng cây, nắng ấm chiếu xuống mặt nước, phản quang lấp lánh, một mảnh hoa dại trắng trong thích mắt, rừng lá sen lềnh bềnh nơi sóng nước, điểm xuyết những đóa hoa sen ngát hương vừa nở, sức sống thiên nhiên căng tràn dào dạt đẹp đến mê hồn.

Trong ban công bốn phía thông thoáng, Song Lâm nằm nghiêng trên bục, chống một tay đỡ đầu, hàng mi lả lướt như cánh chim khẽ khép, áo ngoài buộc lỏng, mái tóc dài đen nhánh thả xuôi vai, xõa xuống che một bên gối trúc, dưới quần lụa rộng thùng thình là đôi chân trần nho nhỏ.

Bên cạnh y đặt một chiếc khay ngọc, trong khay bày một bộ ấm trà, cả nước trà lẫn hương trà đều trong vắt tinh khiết, gần kế có một đĩa hạt sen và củ ấu ướp lạnh tươi ngon vừa lột, đang ba chìm bảy nổi trong nước với những khối băng mát lạnh thấu suốt.

Đáng tiếc cho chủ nhân không thèm ngó ngàng tới, nên khối băng chỉ đành dần dần hòa tan, ba mặt ban công tiếng nước tí tách vui tai, cộng thêm làn gió êm dịu vờn quanh như đang dụ dỗ con người ta đi vào giấc ngủ.

Rành rành bên ngoài nắng gắt như lửa, nhưng trong ban công này có guồng nước tự quay, sẽ dẫn nước lên nóc đình, xối nước xuống mái hiên, dòng nước xuôi theo mái hiên rồi nghiêng rơi xuống đất, xua đi thời tiết nóng hừng hừng. Ngồi trong ban công giải nóng, da thịt trơn nhẵn không có tí mồ hôi, sảng khoái hưởng mát, thích ý đến mức chẳng muốn làm gì nữa cả.

Song Lâm vừa cảm khái trí tuệ người xưa, vừa lười biếng nghe tiếng guốc gỗ lộc cộc nện xuống sàn ban công, trong bụng thầm than, tự biết 'kiếp phù du nửa ngày rãnh rỗi' đến đây là kết thúc rồi.

Quả nhiên, người chưa đến tiếng đã vang trước :"Nhị ca! Nhị ca!"

Tiếng guốc gỗ thanh thúy gõ vào sàn gỗ bóng loáng kiên cố, một thiếu nữ thanh xuân mơn mởn vọt vào, chân ngọc lả lướt không mang vớ, cứ thế mà mang guốc gỗ, nàng mặc trên mình một bộ áo lụa mịn trắng tuyết, tóc búi ra đằng sau, cài thêm hai nhành hoa sen lung linh, nổi bật lên làn da khi sương tái tuyết (*khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết), đôi ngươi linh động đen tựa nước sơn.

Nàng nhìn Song Lâm rồi hờn dỗi nói :"Nhị ca ngươi chơi gì kì quá vậy, hôm nay đại ca xuất tiêu trở về có dẫn theo vài vị tiêu sư lão luyện, nghe nói toàn là người lành nghề số một số hai không hà! Ngươi sao không ra xem chút đi, suốt ngày cứ thế này, hạng mục gì cũng giao hết cho ta, chẳng công bằng gì cả!"

Thiếu nữ này, chính là ấu nữ của Tiêu Trấn Phi được Tiêu Cương cứu về, hiện giờ mai danh ẩn tích, đổi tên là Thôi Diệu Nương, ba năm trôi qua, bé gái năm nào giờ đã lớn lên, trở thành một danh thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Song Lâm chậm rãi đứng dậy và nói :"Đại ca và ngươi làm chủ là được rồi, ta thấy ngươi học một biết mười, kiểm kê sổ sách càng ngày càng thuần thục, dẫu có mở thêm ba nhà chi nhánh phân cục đi nữa thì Diệu Diệu nhà chúng ta vẫn có thể quản lí được."

Ngôn hành cử chỉ của y hời hợt biếng nhắc, Song Lâm duỗi tay cầm lấy trâm ngọc bên gối, vén lên suối tóc dài, ống tay áo màu trắng thùng thình phong nhã rơi xuống, lộ ra đoạn cổ tay màu ngọc, cả người thoạt nhìn như vô tình biếng nhác nhưng lại có thêm một tia thần thái phong lưu.

Hai mà Thôi Diệu Nương lập tức nổi lên hai rạng mây đỏ, nàng dậm chân rồi nói :"Song Lâm ca ngươi quá lười biếng! Mau đi ra nhanh, đại ca mang rất nhiều quà cho ngươi đấy."

Song Lâm sơ sài dùng trâm cài lại tóc, đồng thời sửa sang lại y phục và đai lưng, rồi bị Thôi Diệu Nương vừa càm ràm thúc giục vừa lôi kéo đến tiền sảnh. Trước tiền sảnh là một sân võ trường, Song Lâm từ xa đã thấy một đám tiêu sư đang tỷ thí thi đua với nhau, do trời nóng nên ai ai cũng cởi trần, khoe ra cơ ngực đầy đặn và những múi cơ bụng xinh đẹp.

Song Lâm ngó vào đống bắp thịt co giãn no đủ được bao lấy bởi làn da màu mật ong khỏe mạnh, tuyến lưng cao ngất lực lưỡng, trong lòng không khỏi than vãn tiếc nuối một tiếng, dù sao xu hướng tình dục của y vốn đồng tính, mỗi ngày bắt gặp các thanh niên trẻ tuổi không hề kiêng nể triển lộ vẻ đẹp cường tráng nhưng không thể không cấm dục bản thân, cảm giác quả thực có chút khó chịu.

Thôi Diệu Nương từ nhỏ đã lăn lộn trong đám tiêu sư nhưng cũng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, bèn kêu lên thật to :"Đại ca! Nhị ca tới!"

Một vị nam tử cao lớn quay đầu nhìn sang, hắn ban nãy cởi trần tỷ thí với các tiêu sư mới tới, bộ ngực phập phồng, mồ hôi nhẽ nhại, dưới ánh mặt trời sáng lòa bóng loáng, cơ bắp trên người sung mãn mạnh mẽ, không hề có tí thịt dư, cường tráng như một con báo đen, tùy thời đều có thể phát bạo đả thương người.

Hắn vừa thấy Diệu Diệu, hàng mày kiếm anh tuấn lập tức cau lại và nói :"Lại không mang vớ nữa." Đoạn dặn dò với tiêu sư vài câu sau đó xoay người, khoác quần áo lên rồi cùng Diệu Diệu và Song Lâm bước tới phòng khác.

Các tiêu sư đứng nhìn họ đi, một người mới tới trong số đó kinh ngạc hỏi :"Đó là đệ muội của Thôi Tổng tiêu đầu hả? Sao khác xa Tổng tiêu đầu quá vậy? Cả hai đều nho nhã văn nhược."

Một tiêu sư có tuổi cười bảo :"Ngươi không biết đấy thôi, dẫu là trong tiêu cục hay trong nhà, làm chủ đều là Thôi Nhị gia thư sinh yếu ớt. Ngươi chớ nhìn y mặt non nhưng thủ đoạn rất lợi hại, phàm là việc làm ăn có chuyện gì khó, chỉ cần Nhị gia vừa xuất mã, lập tức sẽ giải quyết được ngay, nhưng là Nhị gia không ưa xuất môn xã giao, thường ngày có thể lánh mặt liền lánh mặt, tính tình có hơi kỳ quái.

Còn Thôi Tam cô nương, đây chính là một kế toán lành nghề, tuổi còn trẻ nhưng tính toán không cần bàn tính, chỉ cần nhẩm bấm là xong việc, rất biết cân nhắc. Trong cái phủ Tô Châu này, có không biết bao nhiêu phú thương nhà giàu đưa lễ dặm hỏi cưới nàng, ngón nghề quản lí tài ba như vậy, lại có thêm Thôi Tổng tiêu đầu và Thôi Nhị gia làm ông cậu, nào khác gì cưới một chậu châu báu về nhà chớ?"

Tên tiêu đầu mới tới le lưỡi nói :"Chẳng lẽ mồ mả tổ tiên Thôi gia hiển linh hay sao? Người nhà này ai cũng có tiền đồ, ngay cả tướng mạo cũng là nhất đẳng, tựa như rồng phượng trong loài người. Tổng tiêu đầu thì khỏi cần nói, tiêu cục hưng thịnh này, chỉ vừa mở ba năm, nhưng hiện tại đã mở được cả chi nhánh.

Ngày trước kinh thành có tam đại tiêu cục Xương Long, Hội Hữu và Quảng Thịnh, mỗi khi tiêu hành nơi khác muốn đến kinh thành tiếp tiêu thì phải đưa bạc, xin hỗ trợ thì bọn họ mới cho qua. Mọi nhà tiêu hành đều có bối cảnh phía sau, ai ngờ tiêu cục Hưng Thịnh là dân ngoại lai lại có thể vững vàng cắm rễ nội thành. Ta còn tưởng bối cảnh tiêu cục Hưng Thịnh thâm hậu thế nào, té ra là tay trắng dựng nghiệp, thật sự là không thể tưởng nổi."

Mấy vị tiêu sư khác cười rộ lên, một người trong đó nói :"Đâu ra mà thuận buồm xuôi gió dữ vậy. Đoạn thời gian vào kinh mở phân cục năm ngoái rất khó khăn, ban đầu có rất nhiều nguyên lão không đồng ý vào kinh mở phân cục, nào ngờ khi đó tự dưng xảy ra chuyện, tiêu đầu trong kinh bị kiện cáo tố tụng rồi nhốt vào đại lao, còn có người đến muốn thu mua giá rẻ tiêu cục.

Ngươi không biết khi đó tình cảnh khổ sở thế nào đâu, Thôi Nhị gia chạy đôn chạy đáo hơn ba tháng, gặp mặt cầu xin không biết bao nhiêu bến tàu, vung biết bao nhiêu tiền bạc mới giải quyết được sự tình, mới có được tiêu hành Hưng Thịnh nhỏ nhoi của chúng ta hôm nay. Đả thông được đường lối trong kinh, thương nhân bên phủ Tô Châu, phủ Hàng Châu và phủ Dương Châu lập tức bằng lòng mời chúng ta làm bảo tiêu cho tiêu hành, đến lúc này tiền mới cuồn cuộn chảy vào túi.

Mắt nhìn của Thôi Nhị gia quả nhiên độc đáo, khi đó quần chúng ai ai cũng cảm thấy Hưng Thịnh tệ cực kỳ, sinh ý thảm đạm, ngay cả bên Tổng tiêu cục cũng bị chèn ép, mấy tháng liền không tiền phát lương, rất nhiều tiêu sư chịu không nổi đành chạy, ai nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay đâu. Thôi Nhị gia tần tảo trong kinh một hồi, lúc trở về người gầy trơ xương, Thôi Tổng tiêu đầu bèn dẹp chuyện xuất tiêu, từ mình đến phủ Tô Châu canh giữ trông chừng Thôi Nhị gia điều dưỡng."

Lại có người nói :"Y dáng dấp gầy gò chẳng có gì lạ. Ta nghe nói Thôi Nhị gia không thích ăn mặn, chỉ ưa ăn chay, thế thì làm sao sức khỏe và gân cốt bền chắc được?"

Một người nữa ngạc nhiên nói :"Tại sao không ăn mặc? Chẳng lẽ là cư sĩ tín phật à?"

Có kẻ lắc đầu bảo :"Không phải, hình như là sở thích thôi, nhưng Thôi Nhị gia rất chuộng rượu ngon. Nếu ngươi mang rượu ngon đến, y chắc chắn chịu nói với ngươi đôi câu."

Mấy tên tiêu sư lập tức tấm tắc thán phục. Quay trở lại với Thôi Tổng tiêu, cũng chính là chàng Tiêu Cương vừa xuất tiêu trở về đang quở trách muội muội mình :"Diệu Diệu, muội sắp cập kê rồi, đừng có hở tí là tụ tập với đám nam tử y phục không chỉnh tề nữa, trong nhà không mang vớ còn được, tại sao ra ngoài còn không mang?"

Diệu Diệu nhíu mày nói :"Ai mà thèm mấy tên nam nhân xấu quắc kia! Hứ, toàn kẻ cao lớn thô kệch, nhìn riết mà chán. Chẳng qua cập kệ thôi mà, làm gì gắt dữ vậy, thật kỳ quái! Trời nóng thế này, bữa trước ta và Song Lâm ca đi ra ngoài uống rượu, thấy các vũ nương trên thuyền ai mà chẳng để chân trần, là ca để tâm lặt vặt thôi!"

Tiêu Cương hừ lạnh một tiếng rồi trừng Song Lâm :"Ngươi lại lén dẫn nàng đi uống rượu!"

Song Lâm sờ mũi, có hơi xấu hổ cười bảo :"Chỉ là chút rượu mơ chua ngọt thôi mà, hoàn toàn không có cồn, rượu kia ngon lắm, sệt đến mức dính đọng trong chén. Ta chưa bao giờ thấy bình rượu mơ nào ngon đến vậy! Cảm phiền hắn làm sao ủ ra được..."

Y thấy Tiêu Cương trợn mắt bèn vội nói sang chuyện khác :"Vả lại Diệu Diệu nhà ta chủ yếu là xem kịch dân dã mà -- con gái con lứa mới lớn, tự do được bao lâu thì mặc nàng tự do, hà tất câu nệ nàng như vậy."

Tiêu Cương bảo :"Tương lai cưới gả, tuy nơi này tư tưởng cở mơ, nhưng muốn gả cho nhà trong sạch thì phải nhã nhặn lịch sự chút mới đúng." Nói rồi, hắn quay người vào phòng khách, bên trong có bày vài rương hành lý, Tiêu Cương mở nắp rương, lấy ra mấy hộp trang sức.

Mắt Thôi Diệu Nương sáng rỡ, vui mừng vội vươn tay đón nhận, Tiêu Cương xoay người đưa vài hộp khác cho Song Lâm và nói :"Ta vừa đặt tiệm làm vài món trang sức tinh xảo hảo hạng, để sau này làm đồ cưới cho ngươi, bằng vào cái tánh hấp tấp của ngươi, nhất định sẽ làm hư mất, đưa cho Nhị ca ngươi giữ đi." Đoạn xoay đầu nói với Song Lâm :"Ngươi đừng có chiều hư nàng, mau xem xét tìm kiếm nhà nào thật tốt cho nàng đi, ta cả ngày áp tải hàng hóa bên ngoài, chỉ đành dựa vào mắt nhìn người của ngươi."

Song Lâm nghẹn họng, ở trong mắt y, Diệu Diệu chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, vẫn là một học sinh trung học mà thôi! Đâu ra lập gia đình? Ở cô đại, lập gia đình chuyện tốt gì chớ, dậy sớm làm phiền phu quân dậy muộn phải tội bà bà, tuổi còn trẻ đã phải sanh con đẻ cái dạo chơi quỷ môn quan, y có hơi xấu hổ, vừa định mở miệng nói chuyện thì Thôi Diệu Nương đã đỏ bừng cả mặt bảo :"Ta không muốn gả cho người khác! Ta muốn gả cho Nhị ca! Ta không muốn rời khỏi tiêu cục!"

Song Lâm và Tiêu Cương đồng thời sặc họng, Tiêu Cương hết sức khó xử nhìn Song Lâm, rồi mặt giận xanh rờn tái mét gầm với Diệu Nương :"Nói bậy bạ gì đó! Song Lâm là nhị ca ngươi đó!"

Thôi Diệu Nương dậm chân :"Y không phải ca ca ruột! Ngươi cho rằng ta còn nhỏ nên không nhớ rõ sao? Tại soa cứ bắt ép gả ta ra ngoài? Ta gả cho Nhị ca không tốt sao? Vừa có thể tiếp tục ở lại tiêu cục, Nhị ca vừa thương ta nữa!"

Song Lâm nhẹ ho khan :"Diệu Diệu còn nhỏ mà, đâu biết cái gì, Đại ca ngươi quan tâm quá mức thôi, cứ để mấy năm nữa rồi nói!"

Diệu Nương mặt mày đỏ bừng, nước mắt lưng tròng hét Song Lâm :"Ta nhỏ chỗ nào! Ngươi đừng cứ bảo ta nhỏ suốt ngày!"

Nói rồi dậm mạnh chân bỏ đi.

Song Lâm và Tiêu Cương hai mặt ngó nhau, Tiêu Cương biểu tình lúng túng nói :"Con nít nói năng bậy bạ ..."

Song Lâm cười bảo :"Diệu Nương mới có bây lớn, ngươi yêu thương nàng như thế, để nàng ở nhà lâu thêm vài năm cũng được, sao cứ phải vội vàng gả đi như thế?"

Tiêu Cương thở dài :"Ngươi không đấy thôi. Năm đó nghĩa phụ ở biên cương thu dưỡng ta, đối ta ơn nặng như núi, hiện giờ Diệu Nương là cốt nhục, hậu duệ duy nhất của nghĩa phụ ta, ta tất nhiên hy vọng nàng có thể sớm ngày khai chi tán diệp, kéo dài dòng dõi hậu tự cho nghĩa phụ.

Hiện giờ đã mãn tang từ lâu, cũng sắp đến tuổi cập kê, vùng Giang Chiết này có phong tục tảo giá (*gả đi sớm), mười ba tuổi đã có thể bắt đầu xem xét chọn người, mười bốn tuổi cập kê là có thể đính hôn, năm sau chuẩn bị đồ cưới, lo liệu hôn kỳ, đến mười sáu tuổi thì phải xuất giá, bằng không sẽ luống tuổi kết hôn, thành gái lỡ thì, khi đó ta làm sao có mặt mũi đi gặp nghĩa phụ nữa chứ? Nhân dịp hiện giờ tuổi nàng còn nhỏ, mau chóng chọn thân gia thật tốt, nhân phẩm gia cảnh đều phải dòng hạng nhất nhì mới có thể không phụ ân cao của nghĩa phụ."

Song Lâm thở dài một hơi, biết đây là thói đời cổ nhân, dù sao y chỉ là huynh muội nửa đường với Tiêu Cương và Diệu Nương, tình cảm không sau bằng bọn họ đã bên nhau từ nhỏ, nên không tiện mở miệng phân bua. Nhỡ chăng Diệu Nương lầm lỡ tuổi xuân, y cũng phạm phải tội lớn, bèn gật đầu bảo :"Ta biết rồi, sẽ bảo Tử Hàm huynh chú ý nhìn ngóng."

Tiêu Cương cũng gật đầu đáp lại rồi nói :"Đợt này từ kinh trở về, nghe nói trưởng tử của Thái tử đầy tháng, kinh thành nhộn nhịp vui mừng vô cùng."

Dầu Song Lâm ngậm miệng không nói, nhưng Tiêu Cương có hỏi thăm chút chút, đã đoán được kẻ mà ngày ấy bọn họ cướp lầm chính là Thái tử đương triều. Song Lâm dốc toàn lực rời khỏi kinh thành, còn khăng khăng một mực không xây phân cục trong kinh, ở thời khắc bế tắc nhất mới cắn răng lên kinh, ngăn cơn sóng dữ, mở ra một cục diện mới cho tiêu cục.

Ba năm nay tiêu cục Hưng Thịnh xuôi buồm gió nước, mười mấy tên huynh đệ bọn họ ban đầu hành tẩu bên ngoài còn sợ bị người khác nhận ra, về sau phát hiện Kinh Triệu Doãn đã bị thay người, cũng chẳng ai tới hỏi thăm, bọn họ cư nhiên thật sự có thể quanh minh chính đại mở tiêu cục, quả thật không thể không nói, sự tình thuận lợi tới mức tựa như có quý nhân tương trợ vậy.

Tiêu Cương làm Tổng tiêu đầu, không khỏi có cảm giác tiêu cục của mình phát triển có chút nhanh. Chỉ cần có chút lợi nhuận, Song Lâm sẽ bắt đầu chiêu tuyển người, đợi đến khi tiêu sư hợp cách và chưởng quỹ đạt có trình độ tới số lượng nhất định thì sẽ mở phân cục. Hắn xuất thân quân đội, đương nhiên nhìn ra các tiêu cục này đều được thiết lập tại vị trí quân sự trọng yếu, có liên hệ tin tức, thuần dưỡng bồ câu đưa tin, tuyển nhận tiêu sư.

Tuy thu chi có ra có vào, thậm chí lợi nhuận rất cao, nhưng phong cách phảng phất như có thứ gì đó đằng sau chống lưng, chỉ cần thứ đó không sụp thì tiêu cục căn bản không sợ không tiền, không sợ không có đường lui này khác với thương nhân phổ thông, chỉ cầu an ổn và chút bạc đã thỏa mãn ấm lòng, khiến hắn có đôi khi phải âm thầm kinh hãi, đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Cương vội vã muốn nhanh chóng gả Thôi Diệu Nương đi.

Nếu không hắn trời sinh gan lớn đã sớm yên tâm vững lòng ngồi hưởng chỗ dựa rồi. Vị tiểu huynh đệ này của hắn, chỉ sợ phía sau có lai lịch khác, tuy hắn tín nhiệm nhân phẩm của vị tiểu huynh đệ này, hơn nữa bản thân y cả nhà ăn no mặc ấm, thành rồng hay thành giun đều tùy chẳng sao cả, nhưng Diệu Nương là phái nữ, cần phải sắp xếp thật cẩn thận mới tốt.

Quả nhiên nhắc tới Thái tử, nụ cười trên mặt Song Lâm lập tức phai nhạt đi một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net