Chương 44 : Huynh Muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Thoải mái sống bên ngoài ba năm, cho dù có đôi lúc vì tiêu hành gặp phải nguy cơ phân tiêu mà lo âu cả đêm, dốc lòng giải quyết, Song Lâm cảm thấy bản thân vẫn như cá gặp nước. Bởi vì khi ở nơi đây, y không phải con giun con dế, không phải hạt bụi nhỏ bé vất vơ, mà là người có thể nắm giữ tương lai của chính mình.

Thời gian ba năm, y sáng lập được nhà tiêu hành có mặt khắp đại giang nam bắc, hiện diện xuyên suốt những thị trấn quân sự trọng yếu, và mỗi tiêu hành đều có khu nuôi bồ câu riêng. Khi y khai trương cửa hàng tiêu hành đầu tiên, Vương Hoàng hậu bắt đầu âm thầm đưa tới chỗ y một nhóm nhân thủ, ai nấy thoạt nhìn toàn là người bình thường, lai lịch chung chung, nhưng cực kỳ được việc.

Vậy nên y có lí do để tin rằng, mỗi một tiêu đầu, chưởng quỹ, người quản lí khu nuôi bồ câu đều có người của Vương Hoàng hậu trà trộn vào. Vương Hoàng hậu đã sai người đưa tin cho y, bảo rằng đã làm sạch án kiện của đám người Tiêu Cương, mặt khác, nhìn vào hộ tịch trong sạch là biết được, Vương Hoàng hậu hết sức hài lòng với hành động của y.

Hơn nữa ngoại trừ sắp xếp nhân thủ trà trộn vào, thì nàng chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện kinh doanh hay động tới lợi nhuận của tiêu hành, ngược lại thường hay âm thầm phụ trợ cho tiêu hành. Người ngoài nhìn vào cho rằng vận khí của Hưng Thịnh tốt, nhưng y lại biết đó chỉ là một nút gút để ẩn giấu mọi chuyện, chờ cho một ngày gió tanh mưa máu trong tương lai.

Đây là một nữ nhân mưu tính sâu xa, Song Lâm chưa bao giờ dám khinh thường nàng, cũng không dám động tay động chân gì, chỉ tập trung nương theo nghiệp vụ của tiêu hành phát triển chút nghề buôn bán thổ sản và dược liệu.

Kiếp trước do thân mang trọng bệnh nên y không dám yêu cầu cao những vật khác, chỉ ưa thích cảm giác thành tựu khi đạt được một thứ gì đó hoặc cảm giác an nhàn khi buông việc cho người khác xử lí. Hiện giờ y vô cùng hưởng thụ cuộc đời này, sinh hoạt cũng rất tốt, nhưng thỉnh thoảng y cũng sẽ nhớ tới kiếp sống nô tài phảng phất như xa xôi vời vợi trong cung cấm khi xưa, và những người gắn bó với nó như Thái tử, Tuyết Thạch, Vụ Tùng và Băng Nguyên.

Năm đó sau khi gặp tai kiếp, không lâu sau đến dịp đầu xuân Thái tử lập tức đại hôn, Thái tử phi là đích nữ của Đô đốc Đàm Tây Vân, một trong Ngũ quân Đô Đốc phủ (*gồm 5 phủ đô đốc ứng với 5 vị trí quân sự - trước, sau, trái, phải, giữa. Đô đốc có quyền thống binh, nhưng không có quyền quân lệnh) điều khiển binh quyền toàn quốc.

Đàm Tây Vân tuy không xuất thân huân quý khai quốc, nhưng trong tay nắm giữ binh quyền, hiển nhiên trở thành sự lựa chọn hoàn hảo cho Vương Hoàng hậu. Sau khi xác định Thái tử phi, Đàm Tây Vân được phong tước An Xương Bá, tương lai Thái tử phi trở thành Hoàng hậu, tước vị của Đàm Tây Vân sẽ càng thêm vững chắc, cơ may thăng chức Đô đốc trưởng trong Ngũ quân Đô đốc phủ sẽ càng cao, ắt hẳn đây chính là nguyên do ông dứt khoát liên minh với Hoàng hậu.

Thỉnh thoảng Song Lâm nhớ tới rồi thật lòng tò mò, không biết Tuyết Thạch giờ đang thế nào, có bị Nguyên Thú Đế và Vương Hoàng hậu trừng phạt không? Hắn sẽ đối mặt thế nào trước buổi đại hôn của Thái tử? Nhưng y chỉ suy nghĩ thoáng chốc rồi thôi, chứ chẳng bao giờ chủ động nghe ngóng mấy bí mật trong cung này.

Tiêu Cương biết y không ưa bàn chuyện quá khứ, nhưng ai ngờ muội muội hắn lại bóc mẽ chuyện tế nhị chứ. Dù sao Song Lâm đời này khẳng định không thể cưới vợ sinh con, nhắc việc cưới gả trước mặt y thì có hơi xấu hổ, bèn lắp bắp một hồi rồi bảo :"Về phần Diệu Diệu, phiền ngươi ráng nhọc tâm chăm sóc, nàng chỉ nghe lời ngươi thôi."

Song Lâm mỉm cười :"Nàng còn nhỏ, đợi đến khi nàng gặp phải người mình thích, đương nhiên sẽ ngược lại, tay ngoài dài hơn tay trong, ai bảo ông bà ta có câu 'nữ sinh ngoại hướng' (*con gái sau khi xuất gia sẽ nghiêng phe về phía nhà chồng nhiều hơn)."

Tiêu Cương nghiêm mặt :"Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn (*ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai), đâu tới lượt nàng tự mình lựa chọn."

Song Lâm nhìn hắn đắm chìm trong cảm xúc huynh trưởng như cha, bèn nhịn không được thầm cười. Tiêu Cương bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cầm một bình rượu tới rồi nói :"Của quý đây, rượu nho Tây Vực chính hãng, thấy trong kinh có người bán nên cố ý mua về một bình cho ngươi uống thử."

Sau khi Song Lâm xuất cung, không biết vì sao chợt yêu thích rượu ngon cổ đại, từ nguyên liệu thiên nhiên tinh khiết, qua tay nghệ nhân tinh chế trở thành nước rượu thơm ngọt mê người. Tiêu Cương đau lòng nghĩa đệ từ nhỏ đã bị đưa vào thâm cung, huống hồ Song Lâm xưa nay khắc chế, hiếm có được một nhu cầu nho nhỏ, thành ra cũng vui lòng chiều theo ý y, dẫu có đến đâu đi nơi nào áp tải đều sẽ mang một phần rượu ngon về nhà, lâu ngày trong tiêu hành ai ai cũng biết Thôi Nhị gia yêu thích rượu ngon nhưng không hề lạm dụng.

Hai mắt Song Lâm tỏa sáng, vươn tay nhận lấy rượu nho, Tiêu Cương nhìn biểu tình y nháy mắt trở nên chói lóa, tâm tình cũng theo đó mà hớn hở theo :"Nghe nói phải ướp lạnh uống mới ngon, nhưng ngươi vẫn phải chú ý sức khỏe, đừng uống lạnh quá."

Song Lâm cầm rượu gật đầu và cười nói :"Nếu ca ca đã đối xử ta tốt như thế, ta đành cố gắng khuyên răn Diệu Diệu vậy. Ngươi đừng suốt ngày cứ luôn mồm lập gia đình lập gia đình nữa, cứ ráng tìm một thanh niên tốt tánh, sau đó tìm thời cơ để bọn họ tiếp xúc gặp gỡ, đến lúc đó tự nhiên nước chảy thành sông."

Tiêu Cương có hơi bất mãn, rốt cuộc hắn vẫn trưởng thành trong quân đội, quen thói chuyên chế, nhưng hắn luôn luôn tin nặng Song Lâm nên cũng chẳng nói gì, chỉ nói chút chuyện tình kinh doanh tiêu hành rồi uyển chuyển khuyên bảo :"Vài năm nay chúng ta lập được mười hai sở chi nhánh, đã có đủ nền tảng để yêu cầu áp tải, hãy tạm thời ngưng chiêu mộ nhân thủ, tập trung ổn định nề nếp thì hơn."

Song Lâm cười cười :"Đại ca nói phải."

Tiêu Cương nhìn biểu tình y không có vẻ qua loa lấy lệ, trong bụng thầm ra quyết định, hắn thấp giọng bảo :"Tiền là không bao giờ đủ, tuổi ngươi còn nhỏ, chưa hưởng được bao ngày lành, sẽ nghĩ nhiều tiền mới có thể an nhàn tự tại.

Có một số chuyện, bình thường mới là tốt nhất, ngươi hẳn nên tự mình nghĩ suy đôi chút về cuộc sống của chính bản thân ngươi, chứ không phải là vì bất cứ ai khác... Bất kể như thế nào, đại ca sẽ luôn tin tưởng ngươi."

Hắn cảm thấy Song Lâm có tài năng nhưng thời vận không tốt, hết lần này tới lần khác lại xuất thân trong cung, cả đời khác biệt với người thường, không thể lấy vợ sinh con, còn thân mang sứ mệnh bí ẩn, trong lòng hắn không khỏi đau xót, nhịn không được càng thêm yêu thương đệ đệ thêm vài phần.

Song Lâm thường ngày xa cách lạnh nhạt với người khác, hắn cũng không phải kẻ am hiểu biểu đạt tình cảm, vì vậy hắn luôn cảm thấy hắn có điều thua thiệt đệ đệ. Nếu y không phải nội thị thì tốt rồi, vậy hắn nhất định sẽ gả Diệu Diệu cho y, trong lòng y khổ sở chua xót mà nghĩ.

Song Lâm thấy hắn nói thế bèn giật mình liếc nhìn Tiêu Cương, trong lòng ấm áp hẳn lên. Kiếp trước và kiếp này thân tình của y lợt lạt, hiện giờ có một người đại ca thật lòng chân ý quan tâm y, mặc dù cảm thấy việc lợi dụng Tiêu Cương để mở tiêu cục có phần không ổn, nhưng Tiêu Cương là phạm nhân, do đó đấy chính là cách tốt nhất. Nếu không được bề trên sử dụng, vậy ngay cả giá trị sống còn cũng không có, đây chính là bài học tàn khốc mà y nhận được từ hoàng cung.

Hiện giờ cửa hàng tiêu hành này, vốn được chuẩn bị cho kế hoạch của Vương Hoàng hậu, nếu sự việc bất thành, tiêu hành sẽ là đường lui bảo toàn tánh mệnh cho Thái tử, vậy nên tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện tiêu hành với bất kì ai. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dẫu Thái tử có thất thế nhưng hắn vẫn đủ khả năng để đảm bảo đôi huynh muội này bình an.

Tiêu Cương vừa vụng về vừa sảng khoái nói với y :"Tuy nhưng không thể cưới vợ sinh con, nhưng đại ca vẫn sẽ nghĩ cách tìm con thừa tự cho ngươi, Diệu Diệu tốt nhất nên sinh thêm vài đứa nữa... Con trẻ phải nuôi từ thuở nhỏ, có vậy mới hiếu thảo với ngươi, giống như nghĩa phụ và ta đấy..."

Song Lâm phụt cười, thuận miệng bảo :"Đại ca, vậy ngươi kết hôn sớm đi! Sinh thêm vài đứa, để ta còn có cháu dưỡng lão..."

Đoạn lại nghĩ tới quảng thời gian phảng phất như rất xa xôi kia, khi Sở Chiêu an ủi Tuyết Thạch, mặc dù không có pháo hoa tưng bừng, nhưng nhân gian còn nhiều chuyện thật vui... Không biết hiện giờ trong cung, bọn họ đang như thế nào rồi?

Y kinh ngạc thầm nghĩ, Tiêu Cương vỗ vai y, hào sảng cười phát rồi bỏ đi.

Vì chuyện lập gia đình, lần này Thôi Diệu Nương giận thật lâu, dỗi tới mấy ngày liền, ngay cả cơm cũng không ăn chung. Tiêu Cương bất đắc dĩ, muốn hòa giải lại không biết nên hòa giải thế nào. Y được nghĩa phụ nuôi dưỡng ở biên cương, không thân quen với muội muội được nuông chiều trong kinh, sau khi cứu ra thì bận rộn mở tiêu cục, phải ăn gió ngủ sương ra sức áp tải bên ngoài, đành nhờ cậy Song Lâm nuôi nấng muội muội.

Song Lâm sống hai đời chưa bao giờ chăm sóc trẻ nhỏ, do y xuyên tới nên quan niệm khác hẳn với người xưa, ngoại trừ thỏa mãn vật chất còn tự mình chỉ dạy Diệu Nương đọc sách, viết chữ, tính sổ, ăn nói các thứ chứ không ngó ngàng tới ba vụ nữ giới như tam tòng tứ đức hay nữ đức gì cả.

Bình thường trò chuyện cũng chỉ nói tới việc lạ thiên hạ hay phong cảnh hải ngoại, bảo thế giới rất lớn không cần câu nệ nhốt mình trong sân nhà, truyền cho nàng kỹ năng kiếm sống, tự lực cánh sinh, thành thạo tay nghề, quan sát lòng người, ân cần dạy bảo suốt ba năm, Diệu Nương đương nhiên bị Song Lâm nuôi lệch, đâu còn trở về dáng vẻ cô gái nhỏ ôn nhu hiền thục, tuân thủ nghiêm ngặt tam tòng tứ đức trong nhà cao cửa rộng được nữa.

Nghĩ vậy Song Lâm kỳ thật cũng có hơi chột dạ, dù sao xã hội này là cái chậu nhuộm ăn thịt người, y nuôi Diệu Diệu thành tính tình không chịu lỗ lã như vậy, tương lai có thể sẽ ảnh hưởng tới việc xuất giá của nàng. Trước đây y luôn nghĩ Diệu Diệu là một cô bé mười ba tuổi, còn lâu lắm mới lấy chồng, nhưng quên mất dặm hỏi cũng cần thời gian, vì thế y đành đứng ra hòa giải, đúng lúc tiêu hành Dương Châu có một mối làm ăn, y lập tức sửa soạn đơn giản rồi dẫn Diệu Nương đi dạo Dương Châu giải sầu, thuận tiện nghĩ cách khuyên bảo, đánh ổn tâm lí cho nàng.

Còn việc Diệu Diệu đòi gả cho Song Lâm, y trái lại không hề để trong lòng, con nít ấy mà, ba ngày tám tháng lại thay đổi ý nghĩ, chẳng qua nàng sợ nhà xa người lạ mà thôi.

Trên chiếc thuyền, Thôi Diệu Nương vừa lột củ ấu vừa hung hăng bảo :"Chính hắn còn chưa cưới vợ, vì sao cả ngày cứ đòi gả ta ra ngoài! Ta gả cho ngươi có chỗ nào không tốt! Nhị ca ngươi nói xem! Ngươi không thích ta hả? Vì sao không chịu cưới ta?"

Song Lâm cười :"Đại ca ngươi một lòng chăm lo áp tải, đó là nghề nghiệp liếm máu lưỡi đao, hắn không muốn thê tử ở nhà phải nóng ruột nóng gan lo lắng, vả lại chuyện xưa còn đó, hắn luôn cảm thấy cưới người khác chính là lừa gạt người ta, thế thì không tốt. Hắn thật tâm muốn săn sóc cho ngươi, ngươi phải thông cảm cho hắn mới đúng, mấy ngày nay ngươi hờn dỗi như vậy, hắn khổ sở rất nhiều."

Cuối cùng Thôi Diệu Nương không phải là người lòng lang dạ sói, nghe Song Lâm nói thế, bèn nhớ tới đại ca thường ngày đối xử mình tốt thế nào nên không khỏi cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn cố ý mạnh miệng bảo :"Chuyện đã qua lâu như vậy, hiện giờ phủ Tô Châu có biết bao nhiêu bà mối tới cửa làm mai đấy thôi..."

Song Lâm hé miệng cười, y xưa nay không bao giờ nói dối có lệ Thôi Diệu Nương, nhưng đứa nhỏ này chỉ mới mười ba tuổi, nếu bàn về đề tài xu hướng tình dục khẳng định sẽ chấn động thế giới quan của nàng mà xem. Y đành nói đơn giản ngắn gọn :"Thiên hạ lớn như vầy, ta không muốn bị hôn nhân giam cầm qua ngày, ngươi không phải dạng mà ta thích."

Thôi Diệu Nương bị y trực tiếp cự tuyệt, cảm thấy rất mất mặt, nàng lầm bầm hai câu rồi quấn lấy Song Lâm, hỏi y thích dạng gì. Song Lâm suy nghĩ hồi lâu, có hơi nghẹn lời, y không có cha mẹ, cô đơn trưởng thành, hai đời thiếu yêu, không phải không khát vọng có người thương mến, nhưng phải yêu bao nhiêu mới đủ đây?

Cách hồi lâu sau, Song Lâm mới phiền muộn nói một câu :"Chắc hẳn là... Một người có thể dốc hết tất cả tới yêu ta!"

Đáng tiếc trên đời này hoàn toàn không có người như vậy, bởi y căn bản không thể yêu ai, làm sao có thể khẩn cầu một người như vậy tới thương y? Cho nên, cứ như hiện tại là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net