Chương 46 : Tắm Rửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Thuyền lớn của Thái tử cập bến vào sông đào, đến buổi tối, quan viên địa phương mở tiệc chiêu đãi Thái tử, thuận tiện mời Thái tử dừng chân nghỉ trọ ngay nơi đó, qua hôm sau lại tiếp tục lên thuyền hồi kinh.

Sở Chiêu vốn định dẫn Vụ Tùng ra ngoài, lúc lên bờ bỗng thấy Song Lâm đã thay y phục nội thị đang cúi đầu đứng một bên, bước chân không khỏi khẽ dừng.

Khi hắn rời kinh mang theo rất ít thị vệ, tuy bên này có lính thủ vệ do quan viên địa phương sai tới, nhưng nếu hắn ra ngoài, chắc chắn đám thủ vệ đó sẽ thả lỏng hơn nhiều. Tên này căn bản không muốn hồi cung, nửa đường đi chơi tự dưng bị mình bắt về, nhỡ y nhân cơ hội này chạy thoát thì làm sao, nhưng nếu để người khác giam cầm canh giữ y như tù tội thì cũng không thích hợp, hắn suy nghĩ một hồi rồi dứt khoát nói :"Ngươi đi theo hầu hạ luôn."

Song Lâm không dám trái lời, lập tức khoanh tay vâng dạ, trong lòng thầm may mắn y ít khi tới Dương Châu, chưa từng làm quen quan viên nơi này, nên không sợ bị người khác vạch trần thân phận ông chủ tiêu cục trước mặt Thái tử. Để tránh việc liên lụy tới huynh muội Tiêu gia, y sẽ không chạy ngay nơi đây, mà phải hồi cung gặp Vương Hoàng hậu rồi tính toán sau.

Sau khi lên bờ lập tức có kiệu tới đón, rước thẳng vào một sân vườn rộng lớn vô cùng nguy nga lộng lẫy, nghe nói Tri phủ mượn nơi này từ những thương nhân buôn muối để mở tiệc chiêu đãi Thái tử. Tiệc tùng quan trường vẫn như cũ, Song Lâm từng hầu hạ nhiều lần, dẫu rời cung ba năm nhưng kĩ thuật vẫn không bị mai mọt, cho đến khi yến hội kết thúc, thì cũng đến lúc màn đêm buông xuống, cả đám người đành phải tá túc trong sân lớn.

Ban nãy Sở Chiêu uống chút rượu, hắn bước vào trong phòng, cởi áo khoác ngoài ra, sau đó truyền nước nóng tắm rửa, Vụ Tùng vội vàng chuẩn bị đồ dùng phòng ngủ, Song Lâm đành phải nhận lệnh hầu hạ Sở Chiêu kỳ cọ.

Dương Châu là vùng đất giàu có trong thiên hạ, phú thương nơi đây hiếm được một lần nhìn thấy Thái tử đại giá, đương nhiên sẽ tận lực dốc sức nịnh hót. Trong sân có hẳn một hồ nước nóng to tướng để tắm rửa, trong nước còn thả hoa thơm dập dờn, vừa bước vào lập tức ngửi được hương thơm ngào ngạt quấn quanh chóp mũi.

Song Lâm và Sở Chiêu mới đặt chân vô đã thấy hai thị nữ môi hồng răng trắng, xiêm y rực rỡ, mặt mày thanh tú tiến lên hành lễ, bọn họ mở miệng, hơi thở đượm mùi đàn hương tỏa ra :"Nô tỳ xin hầu hạ điện hạ tắm rửa."

Nghĩ rằng đây là thị nữ do Tri phủ sắp xếp, cộng thêm Sở Chiêu có thói quen được người khác phục vụ nên cũng lơ đễnh, hắn ngang nhiên bước tới duỗi ngang tay, ra vẻ chờ được cởi áo. Hai thị nữ tiến lên tính cởi áo, nhưng Sở Chiêu phất tay ngăn cản bọn họ rồi hơi kinh ngạc quay đầu liếc nhìn Song Lâm, thấy Song Lâm đờ người ngắm hoa trong nước, bèn vừa hơi bực mình vừa cảm thấy buồn cười, hắn thúc giục :"Mau qua đây hầu hạ ta cởi áo."

Song Lâm ngẩn ngơ, có hơi chậm phản ứng, y thấy thị nữ tiến lên nên đã thông minh đứng sang bên chờ hầu, Sở Chiêu thấy y như vậy lập tức khẽ mắng :"La cà thôn quê mấy năm, quên hết quy củ hầu hạ rồi à?"

Song Lâm có hơi ngượng ngùng, chợt nhớ tới Sở Chiêu xưa nay tắm rửa luôn có thiếp thân hầu hạ, tất cả đều là nội thị, không có cung nữ. Ai ngờ hắn đã đại hôn nhưng vẫn giữ nguyên tình trạng cũ, y bèn vội tiến tới cởi y phục cho Sở Chiêu.

Vài năm không gặp, Sở Chiêu đã lớn lên, trở thành một thanh niên vai rộng chân dài, bắp thịt căng chắc đầy đặn, đường cong lưu loát, ắt hẳn chưa hề bỏ lỡ bài dạy cung mã nào.

Hai thị nữ bước theo Sở Chiêu, đi dọc trên thềm đá tới vị trí hồ tắm, ở nơi nước cạn có một thành dựa bằng ngọc thạch để người tắm dựa vào, sau khi chà xát cọ rửa thì có thể ngâm mình.

Sở Chiêu vừa ngồi xuống liền lập tức nhíu mày, thì ra hai thị nữ mặc áo lụa sặc sỡ, đứng trên bờ thì không sao, vừa dính phải nước, vải lụa trên người tức khắc dán chặt vào da thịt như ngọc, triển lộ đường cong. Trong đó có một nữ nhân cầm muôi ngọc tưới nước lên người Sở Chiêu, còn người khác thì cầm khăn mặt kỳ cọ, hai người này hiển nhiên là lần đầu tiên hầu hạ nam tử, vẻ mặt đỏ như hai rạng mây hồng, nhịp tay mềm mại, tựa chừng như lông vũ nhẹ lướt qua da thịt.

Sở Chiêu bỗng nhíu mày rồi phất tay bảo :"Tất cả các ngươi lui xuống hết đi, cô không cần các ngươi hầu hạ."

Hai thiếu nữ ngó qua nhìn nhau, có chút lúng túng bối rối, Sở Chiêu càng thêm mất kiên nhẫn quát khẽ :"Còn không mau lui xuống!" Đoạn nhìn vào Song Lâm đang sắp xếp quần áo đồ dùng trên bờ và quát lên :"Ngươi xuống đây hầu hạ!"

Song Lâm liếc nhìn hai thiếu nữ chật vật lên bờ, y phục ẩm ướt yêu kiều đặc biệt khiến người khác thương yêu, nhưng Thái tử lại khăng khăng bỏ lơ nhìn chằm chằm vào y.

Song Lâm không nói tiếng nào, cam chịu tiến tới nhận lấy muôi và khăn mặt rồi xuống nước, có hơi buồn bực khi áo bào của mình bị ướt nhẹp, cái áo này là Vụ Tùng cho y mượn, không biết có nên giặt lại hay không.

Sở Chiêu nhìn biểu tình y miễn cưỡng bất cam, gần như nổi khùng mà cười :"Còn thiếu ngươi mấy cái áo này hả? Mau kì lưng cho cô!"

Trước kia trong cung tưởng y cẩn thận dè dặt, không lọt một giọt nước, nào ngờ có dịp mới phát hiện thật ra là cả gan làm loạn, nói chạy liền chạy, còn la cà bên ngoài suốt ba năm, hiện giờ lộ nguyên hình, quả nhiên mấy vụ làm thấp, cẩn trọng toàn là giả vờ.

Song Lâm không dám lên tiếng, yên lặng nhúng khăn vào nước rồi chà lưng cho hắn. Sở Chiêu xoay người nằm ghé lên thành hồ, cảm giác lực tay y rất thích hợp, ba hồi xoa đấm bảy hồi nhấn bóp lên bả vai căng cứng của hắn, khiến hắn cực kỳ thoải mái, bèn thả lỏng bả vai để y chà rửa.

Chốc lát sau cảm thấy vừa đủ thì xoay người lại để y lau phía trước. Song Lâm cầm khăn nhúng xà phòng ẩm nước, thay hắn kỳ cọ từ trên xuống dưới, mãi đến khi lau tới giữa hai chân, chẳng hiểu sao 'thứ đồ' kia lại dựng cứng lên, chỉa thẳng về phía chóp mũi y.

Song Lâm hầu hạ Sở Chiêu nhiều năm, cũng không phải lần đầu nhìn thấy thứ này. Nhưng ba năm trôi qua, tiểu Thái tử đã thay đổi thật nhiều, vốn là tiểu hòa thượng thanh tú nhã nhặn, hiện giờ đã thành đại hán mày râu tài hoa xuất chúng. Trong thoáng chốc Song Lâm cảm thấy bản thân khó mà bình tâm lau rửa đồ vật này như trước kia, ngó chừng vị 'tiểu Thái tử' này, trong lòng bỗng cảm thấy hỗn loạn, thiếu chút nữa quăng khăn làm ầm đòi bãi công.

Y bất động hồi lâu, Sở Chiêu mở mắt nhìn thì thấy tiểu nội thị ba năm không gặp đã mặt mũi đỏ bừng, lan hẳn tới tận mang tai, đang đờ người nhìn chòng chọc vào tiểu huynh đệ của hắn.

Từ sau khi hắn cãi nhau với Thái Tử phi thì chưa từng nhớ tới việc này nữa, và lại cả năm nay phải giải quyết sự vụ, bận rộn tuần tra công trình trị thủy nên đã lâu vẫn chưa thư giãn. Hiện giờ nước nóng hun đốt, lại có Song Lâm chà nhẹ khăn lông, cộng thêm hai nữ tử vừa nãy khơi mào ít nhiều ý nghĩ trong lòng hắn, nên tiểu huynh đệ lập tức lên tình thần.

Hắn nào biết trong lòng Song Lâm có ngàn vạn con thảo nê mã chạy như điên, chỉ cho rằng y xấu hổ, không nhịn được cười nói :"Được rồi, ngừng làm đi, lui xuống thay y phục! Cô ở lại ngâm nước nóng cho bớt mệt."

Song Lâm thở phào nhẹ nhõm thả khăn xuống, rồi xoay người trèo lên bể. Sở Chiêu nhìn Song Lâm cả người ướt nhẹp, áo bào dán sát lên người, lộ rõ eo thon và bờ mông cong mẩy, điển hình cho cơ thể của một thiếu niên. Hắn chợt nhớ tới Song Lâm từ bé đã tịnh thân nhập cung, lưu lạc bên ngoài ba năm nay, ắt y tự biết bản thân tuyệt không có khả năng làm người bình thường, phải lừa dối người xung quanh tránh cho họ phát giác ra bí mật của y.

Năm đó Song Lâm bị thương, rồi bị thổ phỉ bắt đi, sinh sống bên ngoài khẳng định chẳng dễ dàng cho cam, rốt cuộc mấy năm nay y đã trải qua những gì? Vì sao đã thoát hiểm nhưng vẫn lưu lạc ngoài cung? Chỉ cần y trong cung chịu trung thành với hắn, hí ít hắn sẽ không bạc đãi y, tại sao cứ phải khăng khăng chịu khổ bên ngoài? Còn người thiếu nữ dạo chơi với y hôm bữa nữa, dung nhanh vô cùng thanh tú mỹ lệ, chẳng hay đã có quan hệ thế nào với y...

Lòng hắn ngập tràn phiền muộn, biết Song Lâm bộ dáng thế này, tất nhiên không chịu nói ra, hắn cũng không định ép buộc y. Dù sao nắm ấy y liều mình cứu hắn và Tuyết Thạch, Tuyết Thạch vẫn luôn đè nén hổ thẹn với chuyện y mất tích. Nếu lần này có thể dẫn y hồi kinh, có lẽ bệnh tình Tuyết Thạch sẽ khá hơn?

Nghĩ đến tình trạng của Tuyết Thạch, tâm tình hắn càng thêm phiền muộn, khua nước tùy tiện rửa mấy hồi, tẩy sạch bọt biển trên người rồi lên bờ, nhìn thấy Song Lâm đã lau khô người rồi thay đồ từ sớm, hành động vụng về hơn nhiều so với trước, xem y khí sắc khá tốt, người cũng mập mạp, chắc hẳn sống rất tốt? Có phải y chẳng cam chịu gì bị mình bắt hồi cung đúng không?

Có nên làm theo ý y, dứt khoát thả y đi cho rồi hay không? Trong đầu y bỗng dưng toát ra ý nghĩ như vậy. Nhưng người lanh lợi như vậy, ném ngoài cung thì quá đáng tiếc, huống chi còn là một nội thị, ở bên ngoài thì làm được gì? Cứ ngoan ngoãn hầu cạnh mình, nhất định sẽ có được tương lai triển vọng.

Hắn thoải mái, yên tâm mà nghĩ, rồi qua loa lau khô thân thể. Chợt hắn nghĩ tới chuyện gì đó, nhìn Song Lâm đang vặn khô áo bên hồ mở miệng hỏi :"Ngươi cởi quần áo ra cho cô nhìn xem."

Song Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu, Sở Chiêu nhìn vẻ mặt y hoảng sợ thất sắc, trợn trắng mắt trừng hắn, ngay cả quy củ không thể nhìn thẳng chủ tử cũng quên, bèn không khỏi bật cười đứng dậy, cầm áo tắm treo kế bên choàng lên người :"Xuất cung mấy năm, quên sạch quy củ trong cung rồi hả? Để cô xem ngươi có bị hằn sẹo hay không, năm ấy ngươi bị đánh một trận, chẳng biết làm sao chịu đựng được nữa. Lúc đó Tuyết Thạch ăn một roi còn để lại một vết sẹo nông tới giờ, ngươi chỉ sợ không khá hơn là bao, đợi đến khi hồi kinh cô sẽ bảo Ngự y xem cho ngươi, bọn họ có kinh nghiệm chữa sẹo."

Dứt lời bèn tiến lên, hắn cơm ngon áo đẹp, dinh dưỡng đầy đủ nên thân thể to cao, Song Lâm cảm thấy thật áp bách, y rủ mi, có hơi lúng túng nói :"Cũng chẳng đau đớn gì đâu, đã sớm khỏi rồi."

Sở Chiêu tự tay kéo áo bào và nói :"Để cô nhìn là được."

Song Lâm cuống quít đè đai lưng lại :"Tiểu nhân tiện thân, đâu dám làm bẩn mắt điện hạ." Rồi nhanh chóng lui về phía sau định chạy ra ngoài, Sở Chiêu nhanh tay lẹ mắt kéo cổ tay y lại, dịu giọng bảo :"Cứ bình tĩnh, cô chỉ xem lưng thôi." Sau đó giật cổ tay y lại, vạch áo lên xem, quả nhiên trên cổ tay có vết sẹo trắng mờ nhạt, tiện tay cởi y phục ẩm ướt của Song Lâm ra nhìn ngắm bả vai và lưng, có hơi bất ngờ nói :"Chẳng có dấu vét gì cả, bảo dưỡng tốt thật, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không chịu khổ gì."

Nhờ công Tiêu Cương, hắn đến Tô Châu, tuy vạn sự khởi đầu nan, nhưng hắn vẫn hết sức vui lòng thu mua bột trân châu chữa sẹo về bảo dưỡng cho y, cộng thêm y thể chất niên thiếu, sức khôi phục tốt, nên sẹo nhanh chóng biến mất, ba năm sau đã trở về bình thường.

Song Lâm vội vàng mặc lại y phục :"Tiểu nhân da dày thịt béo, quen chịu đánh chịu khổ..."

Sở Chiêu nhíu mày :"Chớ có nói vậy, cô biết gan ngươi rất lớn, khỏi khua môi múa mép lấp liếm."

Hắn lười gọi y hầu hạ, bèn tự cầm quần áo lên mặc vào, miệng nói năng thành khẩn :"Ta biết ngươi bị ta bắt hồi cung thế này, trong lòng nhất định rất khó chịu, nhưng ngươi là một nội thị, ở bên ngoài không gốc gác không cội nguồn, hiện giờ coi như tàm tạm, nhưng lâu dài sẽ bị người khác phát hiện ngươi tịnh thân, chẳng yên ổn đặt chân ở đâu được, vẫn nên về bên cạnh ta thôi, luôn có một con đường cho ngươi đi. Ngươi an tâm, ngươi có công với cô, cô sẽ không giày xéo đày đọa ngươi, cứ ngoan ngoãn yên lòng hồi cung với ta thì hơn."

Song Lâm cúi đầu, vâng vâng xưng phải, nhưng đến cùng y rời khỏi sân khấu kịch thâm cung lâu lắm, trong thời gian ngắn không thuần thục giả vờ được. Sở Chiêu nhìn thấu vẻ lấy lệ trong biểu cảm bình tĩnh của y, chẳng biết làm gì khác hơn ngoài cam chịu, tiếp tục thăm hỏi :"Ngươi năm ấy có công, sau khi hồi cung ta sẽ báo cao mẫu hậu, đề phẩm cấp cho ngươi, giống như Vụ Tùng và Băng Nguyên. Ngươi có yêu cầu gì khác không? Hoặc có thứ gì không nỡ bỏ, chỉ cần nói một tiếng, tuy ngày mai phải đi nhưng đêm nay ta có thể bảo thị vệ hộ tống ngươi đi lấy."

Song Lâm vội vàng lắc đầu, sao có thể khiến cho Thái tử phát hiện cứ điểm của y được chứ, y đành phải điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, tận lực thả lỏng cơ mặt, lộ ra biểu tình thành khẩn :"Điện hạ, tiểu nhân ở bên ngoài là nhà nghèo, sống một mình chẳng có gì để cầm, ngày mai lập tức theo điện hạ hồi kinh."

Sở Chiêu nhìn vẻ mặt của y là biết người này lại nói bậy nói bạ, trong bụng tiu nghỉu không vui, nhưng không thể tính toán với y, bèn có chút buồn bực bảo :"Ngươi lui xuống đi."

Song Lâm lui ra ngoài thì thấy Vụ Tùng đang dẫn một thiếu nữ quần áo hoa lệ, tóc mây búi cao tới, hắn thấy y thì gật đầu, bước vào phòng không bao lâu lại tức khắc lui ra, Vụ Tùng nói với thiếu nữ kế bên :"Điện hạ đi thi hành nhiệm vụ, sẽ không nhận người thị tẩm, trở về nói với Ngô đại nhân, điện hạ biết tâm ý của hắn."

Nànng xấu hổ cúi đầu rồi bị một thị nữ khác dẫn ra ngoài, Vụ Tùng nói với Song Lâm :"Đoạn đường này điện hạ chưa từng nói muốn có người thị tẩm, nhưng mấy tên quan lại này không hề từ bỏ ý định, cứ muốn nhét người vào cho bằng được, tưởng hôm nay hoàn thành sự vụ, ngày mai trở về kinh, điện hạ sẽ thả lỏng nhận người nên đẩy kẻ thị tẩm vào ra mắt điện hạ, nào ngờ điện hạ vẫn cần."

Song Lâm nhớ lại cảnh tượng tắm rửa ban nãy, Sở Chiêu rõ ràng có nhu cầu cơ mà, y cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng hiện tại hắn nhất thời không nhập được vai nô tài, nên không nghĩ nhiều chi thêm, tự mình lui xuống nghỉ ngơi không nói đến nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net