Chương 47 : Hồi Kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Từ Dương Châu, bọn họ đi đường thủy, phải lênh đênh biển cả để trở về kinh thành, bắt đầu cho chuỗi ngày sống trên thuyền.

Song Lâm cảm thấy mỗi ngày dài gần bằng một năm, trên thuyền rất buồn chán, Sở Chiêu căn bản luôn bảo Song Lâm ở cạnh hầu hạ, không sai y làm việc nặng gì, toàn là mài mực đọc sách mà thôi, nhưng thật sự khiến Song Lâm tự do đã lâu nay cảm thấy bí bách.

Cộng thêm thời gian nhàn hạ ngoài cung, Song Lâm sớm đã tập thói quen nghỉ ngơi giữa trưa. Hôm ấy Sở Chiêu nổi hứng muốn vẽ vời, nên ngưng thời ngồi hướng ra cửa sổ vẽ non xanh nước biếc, ngồi một phát ngồi suốt mấy canh giờ, Song Lâm vốn ngồi quỳ trên bồ đoàn kế bàn học đợi hầu, sau đó cư nhiên không nhịn được, bất tri bất giác dựa vào bàn học ngủ thiếp đi, đợi đến khi y tỉnh lại phát hiện bức họa đã được đặt lên bàn hong khô từ lâu, Sở Chiêu cũng mất bóng.

Y hoảng sợ chạy khỏi cửa, phát hiện Sở Chiêu đang ở trong buồng nhỏ, dựa lan can ngóng ra ngoài biển. Y thấy hắn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra mà truyền lệnh, y hầu như cho rằng bản thân chưa bị phát hiện, nhưng chuyện này khẳng định không thể, bởi vì vào buổi trưa của những ngày kế tiếp, Sở Chiêu sẽ không để Song Lâm hầu hạ nữa, mà trái lại nghĩ cách cho y lui xuống. Dẫu ban ngày ban mặt y không dám ngang nhiên ngủ, nhưng không hiện diện trước mặt chủ tử thì có thể thả lỏng bản thân đôi phần.

Độ khoan dung của Thái tử điện hạ đối với y hình như đề cao hơn rất nhiều, Song Lâm rốt cuộc xác định điều này, sau khi y làm ra mấy vụ sai lầm nhỏ nhưng không bị Sở Chiêu khiển trách. Chẳng biết do ba năm bồi dưỡng nên tính khí của Thái tử điện hạ tốt hơn, hay do trước kia y công tác xuất sắc nên được điện hạ niệm tình tha thứ cho?

Mặc kệ Song Lâm có chán ghét hồi cung như thế nào, bọn họ vẫn rất nhanh đã đến được kinh thành. Sau khi Sở Chiêu quay về Đông Cung, lập tức thay một bộ y phục mới rồi dâng bài tử xin yết kiến Nguyên Thú Đế, Băng Nguyên và Song Lâm gặp mặt vội vã, còn chưa kịp ôn chuyện đã phải hầu hạ Sở Chiêu đi Càn Thanh Cung.

Vụ Tùng vừa dẫn Song Lâm đến nơi sắp xếp vừa nói :"Hiện tại Thiên Hội Viện là nơi ở của Thái Tử phi nương nương, ngươi chú ý đừng tùy tiện qua đó, có chuyện gì thì nói cho đám thái giám và thủ vệ giữ cửa để họ truyền lời vào trong, Phệ Hương Viện là chỗ ở của hai vị Chiêu huấn nương nương, nhớ cũng chú ý đừng đụng phải.

Ngươi vẫn ở gian phòng cũ, Thái tử điện hạ căn dặn không được động vào đồ vật của ngươi, mấy năm nay ta đều giữ nguyên dạng, thỉnh thoảng sẽ cho người thu dọn một chút. Hôm qua điện hạ nói với ta đến khi ngươi hồi cung sẽ thăng ngươi lên ngũ phẩm, đợi tới lúc đó ngươi cũng sẽ có thủ hạ, có thể sai khiến vài người, khỏi làm việc vặt vãnh nữa..."

Song Lâm đang nghe Vụ Tùng nói, chợt có tiếng ai mềm mại vang lên :"Vụ Tùng ca ca trở về rồi à?"

Vụ Tùng dừng chân cười nói :"Hóa ra là Khấu Nhi cô nương, Thái Tử phi nương nương có chuyện gì cần sai bảo mà phái ngươi qua đây thế?"

Song Lâm nhìn sang thì thấy một cung nữ trẻ tuổi, mặt tròn như quả trứng, mắt một mí, trên da mặt vốn trắng phảng phất có vài vết lỗ rỗ, cười rộ lên nhìn có vẻ hết sức vui mắt :"Vụ Tùng ca ca cực khổ hầu hạ điện hạ suốt cả đường, vốn nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải, chỉ là nương nương nhà chúng ta mời Vụ Tùng ca ca qua để hỏi một chút tình huống của điện hạ thôi."

Vụ Tùng vội cười nói :"Hầu hạ chủ tử là lẽ đương nhiên, nào dám than cực khổ, làm phiền cô nương khẩn gấp tới truyền lời, ta còn chút việc do Thái tử điện hạ sai phái, sau khi hoàn thành sẽ lập tức qua đó, xin cô nương hãy chờ một chút."

Khấu Nhi cười cười :"Vụ Tùng ca ca luôn hành xử ổn thỏa." Đoạn nhìn qua Song Lâm hai lượt rồi hỏi :"Vị tiểu công công này lạ mặt thật, hình như chưa từng nghe nói tới?"

Vụ Tùng cười bảo :"Đây là Sương Lâm, là hầu cận bên cạnh điện hạ, người ở cạnh điện hạ lâu ngày đều sẽ biết y." Hắn không hề nói chân tướng của Song Lâm ra, Kha Ngạn nghe thế biết rằng y đồng lứa với Vụ Tùng, hiển nhiên cũng được điện hạ ban tên, nàng vội cười đáp :"Hóa ra là Sương Lâm ca ca, Khấu Nhi không biết nên mạo phạm."

Song Lâm khẽ cười và gật đầu tỏ vẻ thăm hỏi, Vụ Tùng dẫn y về phòng rồi vội dặn dò y vài câu :"Ta qua Thiên Hội Viện thưa chuyện với Thái Tử phi nương nương, có lẽ không trở về sớm được, ngươi mau thừa dịp điện hạ vắng mặt mà đi ăn cơm đi." Dứt lời lập tức vội vàng bỏ đi.

Song Lâm không hề để bụng, chỉ nghĩ vị Thái Tử phi nương nương này quá sốt ruột, nhưng ngẫm lại cũng khó trách, tiểu biệt thắng tân hôn mà. Thái tử đi tuần tra công trình trị thủy, đây là cổ đại, phải đi nhiều nơi như vậy, hành trình chắc chắn kéo dài suốt nhiều tháng! Y quen cửa quen nẻo kêu nội thị truyền cơm tới rồi ăn, trong cung khác với bên ngoài, làm nô tài chớ hy vọng có thể đúng giờ ăn ba bữa, khi chủ tử không sai sử phải biết tranh thủ tự chăm sóc bản thân.

Lâu lắm không đụng tới cơm hạ nhân trong cung, thức ăn thì cũ kĩ, dầu ăn ám mùi đất, thịt y không ăn, cơm thì quá cứng... Y quả thật bị bên ngoài nuôi đến yết ớt mất rồi, Song Lâm miễn cưỡng lấp đầy bụng, cực kỳ phiền muộn ném đũa qua một bên, suy nghĩ xem bản thân chừng nào mới gặp được Vương Hoàng hậu, nàng ta hẳn rất nhanh sẽ nhận được tin y hồi cung, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tin tức bên phía tiêu cục sẽ đến nhanh hơn tốc độ bản thân hồi cung.

Sau khoảng nửa chén trà, Vụ Tùng rốt cuộc trở về, vội vàng vào phòng hạ nhân bỏ vô miệng vài miếng điểm tâm, vừa nhìn lên công cụ đo giờ vừa nói :"Điện hạ yết kiến Bệ hạ trước rồi đi Khôn Hoà Cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chừng giờ này cũng nên về rồi, ngươi tỉnh ngủ chút đi."

Song Lâm cười nói :"Cứ từ từ! Chẳng lẽ điện hạ không ăn cơm sao? Có gì thì ta chắn trước cho ngươi."

Vụ Tùng lắc đầu bả :"Đâu còn cách nào khác, Thái Tử phi ban nãy kêu ta qua, hỏi kĩ càng từng chi tiết nhỏ trên đường đi, còn thăm dò tình huống của tiểu Hoàng tôn, ta xem nhất định đang hy vọng đêm nay điện hạ qua ở đấy chứ —— khác không nói, điện hạ nể mặt tiểu Hoàng tôn, thể nào đêm nay cũng sẽ qua đó, cho nên chắc không ăn cơm ở đây đâu, còn nếu có ăn cơm ở đây thì chúng ta còn nhẹ nhàng chút, đến Thiên Hội Viện chỉ sợ phải đứng hầu tiếp thôi..."

Hắn vừa nói vừa vội vàng uống trà cho bớt nghén mấy khối bánh vạn thọ đậu xanh ban nãy, chợt nghe đằng trước có tiếng người vỗ tay, Sở Chiêu về rồi.

Vụ Tùng và Song Lâm liếc nhìn nhau, bọn họ là nội thị thiếp thân bên cạnh Thái tử, nên vội vàng đứng lên ra đón thì thấy Sở Chiêu vừa sải chân bước nhanh tới, vừa cởi áo ra, Băng Nguyên đi theo phía sau ôm ngoại bào của Thái tử, do yết kiến Nguyên Thú Đế nên Thái tử mặc triều phục màu vàng phiếm đỏ, gồm tầng tầng lớp lớp áo chồng nhau, khi cởi thì rất mất thời gian.

Vụ Tùng thấy tình huống không đúng bèn hỏi :"Điện hạ mới từ Khôn Hoà Cung về à?"

Sở Chiêu nhìn hắn rồi nói :"Bệnh tình Tuyết Thạch không tốt lắm, ta phải lập tức xuất cung một chuyến, trễ nữa cổng cung sẽ đóng lại, mau gọi người chuẩn bị ngựa ngay."

Dứt lời thì y phục cũng cởi xong, chỉ chừa lại áo trong, Băng Nguyên vô cùng lanh lợi lệnh Thường Hoan cầm một bộ thường phục xuất cung tới cho Sở Chiêu thay, Vụ Tùng xem tình huống rồi thử hỏi dò một câu :"Thái Tử phi bên Thiên Hội Viện đã hạ lênh chuẩn bị bữa tối, còn bảo tiểu Hoàng tôn cao lớn không ít..."

Sở Chiêu ngắt lời hắn :"Gọi người nói nàng ta không cần chờ ta..." Đoạn đảo mắt nhìn vào Song Lâm và chỉ tay nói :"Ngươi theo ta xuất cung, lập tức đi thay y phục."

Song Lâm ngẩn ra, y nhìn vẻ mặt Sở Chiêu băng sương, cũng chẳng nói gì, vội lui xuống thay đồ thật nhanh, đến khi thay xong chạy ra thì Sở Chiêu đã sớm ngồi trên liễn, thấy y thì lập tức quát khẽ một tiếng :"Nhanh chân lên!"

Vài tên tiểu nội thị khiêng liễn nhanh chóng chạy ra cổng cung, đến đại môn thì xuống liễn lên ngựa, một đường chạy như bay tới Khánh An Hầu phủ.

Đến Khánh An Hầu phủ, đã sớm có thị vệ phi ngựa đến thông báo trước, Vương Tảo ra đón định hành lễ thì bị Sở Chiêu ngăn cản :"Tình trạng Tuyết Thạch thế nào?"

Vương Tảo thấy Song Lâm phía sau thì sững sờ một chút, rồi cuống quít dẫn Sở Chiêu vào và nói :"Vài ngày trước bỗng dưng bệnh tình trở xấu, còn ho ra máu, mời Ngự y đến xem thì bảo đợi đến đầu xuân sẽ khỏe hơn, kê đơn điều trị các thứ, vẫn không uống trôi thuốc. Nương nương trong cung nghe thế có ban thưởng nhân sâm nhưng không khấm khá được gì, mấy ngày nay ăn không vô, Thái y bảo là đèn sắp cạn dầu đến nơi... không được tốt lắm."

Đến khi dứt lời thì bọn họ cũng đến một sân viện, Sở Chiêu hiển nhiên rất quen thuộc, trực tiếp xốc mành bước vào. Trời đang nắng nóng, trong phòng oi bức không kể xiết, tuy mở cửa sổ nhưng vẫn nồng nặc mùi thuốc đông y khó ngửi, Sở Chiêu lơ đễnh chẳng để tâm, đi thẳng đến bên giường gọi :"Tuyết Thạch! Ngươi thế nào rồi?"

Trên giường có một người đang nằm kê nệm, mặt hắn vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, dung nhan tiều tụy. Song Lâm gần như không nhận ra được mỹ thiếu niên tựa băng tuyết tạc thành năm xưa, trong lòng không khỏi giật nẩy, Sở Chiêu kêu vài tiếng, Tuyết Thạch mới chậm rãi mở mắt, thấy là Sở Chiêu nên gắng gượng yếu ớt nói :"Điện hạ... Sao lại tới nơi bẩn thỉu này làm gì, cẩn thận bị lây bệnh."

Sở Chiêu cúi đầu, miễn cưỡng nở nụ cười :"Ta ra ngoài làm việc, vừa mới trở về, còn mua cho ngươi mấy món thổ sản, ngày mai sẽ mang tới cho ngươi xem, ngươi cảm thấy thế nào? Phải rồi..." Hắn chợt nhớ tới một chuyện, bèn quay đầu nhìn Song Lâm, vội gọi y tới và nói :"Ngươi xem, ta dắt ai về nào? Đây là Sương Lâm, ngươi còn nhớ y không? Y sống bên ngoài rất tự tại."

Tuyết Thạch vốn đang thoi thóp, nghe đến hai chữ Sương Lâm thì vẻ mặt tựa hồ có hơi sống dậy, tròng mắt chuyển động, quả nhiên thấy được Song Lâm, hắn cố nặn một nụ cười và nói :"Sương Lâm... Thật là ngươi sao, đã mạnh khỏe trở về rồi à?"

Song Lâm bước lên trước vài bước rồi nói :"Là ta đây, ta rất khỏe mạnh, ngươi dạo này thế nào rồi? Có muốn ăn gì không? Để ta đi làm cho ngươi."

Tuyết Thạch cười cười, khẽ giọng nói :"Khi ấy là ta có lỗi với ngươi, mấy năm nay trong lòng ta vẫn luôn hổ thẹn, ngươi không bị ta hại chết, thật tốt quá... Như vậy tội lỗi trên người ta sẽ ít đi một cọc, đến phía dưới có thể bớt lỗi hơn chút..."

Song Lâm vốn là người lãnh đạm, thấy hắn thế này vành mắt cũng không khỏi sót xa, Sở Chiêu nói :"Chớ suy nghĩ lung tung, ngươi phải dưỡng bệnh tốt vào. Hiện giờ Sương Lâm trở về rồi, ngươi tốt nhất cứ nghỉ ngơi, vài ngày nữa có thể hồi cung, hầu hạ ta tựa như ngày trước."

Tuyết Thạch vẻ mặt đau thương cười nói :"Điện hạ, tình nghĩa của ngài với Tuyết Thạch, Tuyết Thạch biết hết cả, nhưng Tuyết Thạch phúc mỏng, nên không nhận nổi. Chỉ mong kiếp sau Tuyết Thạch đừng đầu thai làm người, ngược lại hãy làm một khối gỗ cục đá vô tri vô giác cũng tốt, có thể được điện hạ quan tâm một chút đã đủ thỏa lòng rồi..."

Giọng y yếu ớt, nói mấy câu đã thở không nổi, Sở Chiêu tự tay nắm lấy tay Tuyết Thạch, trong lòng khổ sở cực điểm, kêu một tiếng Tuyết Thạch thật nghẹn ngào, trong chốc lát cũng không nói nên lời.

Tuyết Thạch tiếp tục nói :"Điện hạ đừng đau khổ, kẻ ti tiện như Tuyết Thạch, thật không nên, có hy vọng xa vời với điện hạ, là Tuyết Thạch không đúng, chỉ mong điện hạ sau này, an khang vui vẻ, lập nên đại nghiệp..." Hắn dường như bị kích động, thở hổn hển vài cái rồi nhẹ nhàng nói :"Tuyết Thạch nghèo hèn, không xứng ở cạnh điện hạ, làm bẩn danh tiếng và đại nghiệp của điện hạ, duy nguyện điện hạ một ngày nào đó, có thể hiểu rõ cõi lòng của Tuyết Thạch... Tấm lòng của ta..."

Hắn bỗng nghẹn thở, ho khan kịch liệt, Sở Chiêu cúi đầu ôm hắn, thấy hắn ho ra một búng mắt, hắn mở to mắt nhìn Sở Chiêu, nước mắt rưng rưng, vươn tay muốn nắm vạt áo Sở Chiêu, nhưng rốt cuộc mất sức, rồi trợt tay xuống.

Sở Chiêu vươn tay, run rẩy trùm lên mắt Tuyết Thạch, dường như không dám nhìn thẳng vào tình cảm nồng nàn trong ánh mắt kia.

Editor muốn nói : xem chương này chợt nhớ tới bài Việt Nhân Ca TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net