Chương 48 : Sương Trên Lá Kiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

(Sương Trên Lá Kiệu : tên một bài ai vãn chôn người chết, ví đời người chong chênh chóng hết như giọt sương trên lá kiệu, dùng để ám chỉ người chết)

Do Tuyết Thạch bị bệnh lao, nên đêm đến Khánh An Hầu phủ bất luận thế nào cũng không dám để Thái tử ở lại trong phòng, bèn lệnh gia đinh, thị vệ hộ tống Sở Chiêu suốt đêm hồi cung. Sang hôm sau thì đưa tin nói vì Tuyết Thạch có bệnh lao, nên chưa đặt linh cữu đã hỏa táng trước, sau đó chọn một mảnh đất cực tốt làm mồ mả, đồng thời mời cao tăng tới làm lễ cúng.

Ngày hạ táng, Sở Chiêu tự mình đi tới mộ địa nhìn quá trình hạ táng, Song Lâm cũng đi theo, nhưng tang lễ của một tội nô trong cung cũng chẳng long trọng gì. Thế tử Khánh An Hầu Vương Tảo mời hòa thượng Nhất Ban cúng bái làm lễ, niệm Vãng Sinh Kinh, đốt vàng mã rồi thôi.

Khi đám người tản đi, Sở Chiêu vẫn một mình yên lặng đứng trước mộ địa hồi lâu, cuối cùng đàn lên một thủ khúc, Song Lâm tốt xấu từng đọc sách trong Nội Thư Đường mấy năm, nhận ra đây là《 Giọt Sương Trên Lá Kiệu 》:"Sương lá kiệu, sao tan nhanh? Sương tan sớm mai lại rơi xuống, người chết trở về nữa hay chăng?"

Vùng đất hoang vắng lặng, tiếng đàn thăm thẳm không dứt, kéo dài không thôi.

Cố Tuyết Thạch như đóa hoa sương, nở rộ phút chốc trong buổi sớm ngày đông, khi nắng chiếu đến sẽ lập tức héo rũ, lưu lại trên thế gian này vẻ tinh xảo yếu đuối. Trước khi bình minh tới, có bao người biết rằng nơi đó từng có một vẻ đẹp tồn tại, không biết sau khi mặt trời lên, có bao nhiêu người nhớ kĩ vẻ đẹp tinh xảo kia đã tuyệt vọng bay hơi.

Đối Song Lâm mà nói, y từ trước đã cảm thấy Cố Tuyết Thạch không giỏi che dấu, chẳng kéo dài được bao lâu. Yêu khiến con người ta hèn mọn, thầm mến càng khiến người ta muốn dâng cả bản thân để người khác chà đạp, hắn vốn đã nhỏ bé, chỉ dựa vào yêu thích, thương tiếc của một người để miễn cưỡng duy trì tự tôn. Sau khi bị cự tuyệt, hắn đọa lạc trần ai, không tìm được mảy may một lý do để tiếp tục sống, do đó chỉ có thể chết đi.

Kiếp trước y từng gặp rất nhiều đôi nam nữ, ái tình tựa như nước bọt, bất kì lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể phân bố, một người không được, thế đổi người khác, ký ức ngắn ngủi như não cá. Đêm trước vẫn còn như keo như sơn, tình cảm nồng nàn với người này, đêm sau có lẽ đã thay thành người khác, tỉnh lại chẳng biết đang nằm trên giường ai, sự thỏa mãn về thể xác và dục vọng ngắn ngủi có thể mang đến niềm vui cho đại đa số người.

Nặng tình, thâm tình, tự tử, đều là chuyện người hiện đại cảm thấy khó hiểu. Yêu một người, nghĩa rằng xem đối phương là tất cả, trong toàn bộ đất trời chỉ có người kia, một khi hết hy vọng, đó chính là tận thế, không thể sống nổi nữa, tình cảm mãnh liệt và cố chấp như vậy, y khẳng định không thể nào có được.

Ngạc nhiên hơn là Sở Chiêu, Song Lâm luôn cho rằng Tuyết Thạch chết đi, hắn đau đớn như vậy, sẽ sa sút tinh thần, thất thố thật lâu. Nào ngờ hắn chỉ tiễn đưa Tuyết Thạch hạ táng rồi bình lặng, không hề thất thố chút nào, sau khi hồi cung thì xử lý sự vụ Đông Cung như bình thường, lên triều bãi triều, bẩm báo kết quả trình tự tuần tra công trình trị thủy, rồi đi gặp trưởng tử hai tháng tuổi, chơi đùa chăm sóc, dùng bữa tối với Thái Tử phi, kế đó đến thư phòng giải quyết chính sự, thậm chí vẫn kiên trì luyện năm mươi chữ như cũ mới chịu đi ngủ.

Hắn thoạt nhìn vẫn tôn quý an tưởng như mười tám năm qua, hành xử trầm ổn hài hòa, ngôn từ nghiêm cẩn, cử chỉ hợp lễ, vẫn là Thái tử ung dung nho nhã được chúng thần tán thưởng.

Vụ Tùng và Băng Nguyên khi biết Tuyết Thạch chết, đều đổ mồ hôi ròng ròng, bây giờ thấy Sở Chiêu như vậy bèn thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lén nghị luận :"Vẫn là điện hạ hiểu đạo lý, đau mà không thương, không vì chuyện này mà tổn hại thân thể quý trọng, cũng không giận chó đánh mèo lũ đầy tớ chúng ta."

Song Lâm nhìn ánh mắt Sở Chiêu tối tăm hờ hững như hồ nước lạnh, trong lòng không khỏi lạnh lẽo, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, đang kìm nén không bộc phát.

Một hôm Nhân Hỉ bên Khôn Hoà Cung tự thân qua đây, truyền lời Vương Hoàng hậu mời Thái tử điện hạ qua gặp, Sở Chiêu dừng một chút, nhìn Vụ Tùng đang vội vàng chuẩn bị y phục, thuận tiện nói :"Bảo Song Lâm đi theo! Cô sẽ nhắc chuyện phẩm cấp với mẫu hậu, ban đầu hồi cung phải làm liền rồi, nhưng dạo này gặp nhiều chuyện..." Nói đến đây hắn chợt dưng im lặng.

Vụ Tùng vội đỡ lời :"Điện hạ anh minh." rồi thúc giục Song Lâm theo hầu Sở Chiêu đi Khôn Hoà Cung.

Khôn Hoà Cung vẫn vắng lặng như cũ, trong đình viện có thêm rất nhiều ngựa gỗ sơn màu sắc rực rỡ và núi giả điêu khắc tinh mỹ, cầu gỗ, xích đu và các thứ đồ chơi trẻ con, khiến nơi đây tuy yên tĩnh nhưng đến mức thái quá.

Hồi cung chưa được ít lâu, Song Lâm đã nghe nói ba năm nay Vương Hoàng hậu vẫn ở suốt trong cung, cáo ốm không lộ mặt, chuyên tâm chăm nom tiểu Công chúa, còn Nguyên Thú Đế cuối cùng cũng bỏ cuộc, hình như đã sủng hạnh như phi tử trẻ đẹp khác. Dẫu phượng vị của Vương Hoàng hậu vẫn còn, nhưng sự tồn tại trong hậu cung đã bị giảm tới mức thấp nhất, những phi tần vừa xuất cung thông qua đợt tuyển tú mới nhất thậm chí không thèm tới bái kiến Vương Hoàng hậu.

Tiễn Vân ra đón cười nói :"Điện hạ tới rồi à? Nương nương đang đợi ngài."

Sở Chiêu nói :"Làm phiền cô cô nghênh tiếp, Hi muội muội đâu rồi?"

Tiễn Vân đáp :"Công chúa mới nãy chạy giỡn, mồ hôi đầy người, nương nương phái người dẫn Công chúa đi tắm rồi. Hôm nay Công chúa vừa biết đọc thơ, nương nương vô cùng cao hứng, còn bảo Công chúa ăn thêm một khối bánh hoa hồng ướp lạnh nữa."

Khóe miệng Sở Chiêu hiện lên vẻ tươi cười nhưng rất nhanh lại biến mất, hắn nói :"Vậy thì tốt, cô cô cực khổ."

Song Lâm chợt nhớ lại chuyện năm đó Tam Hoàng tử Sở Húc nghe qua tai là không quên, trong chốc lát lòng có hơi chua xót, y bước theo sau Sở Chiêu vào Lâm Thủy Điện, nơi Vương Hoàng hậu bắt đầu ở từ mùa hè.

Bốn phía Lâm Thủy Điện có đặt băng, gió mát phất phơ, trong hồ hoa sen nở rộ, tỏa hương thơm nát, khắp thủy điện rộng rãi chỉ có một hai tên cung nhân hầu hạ, vô cùng thanh tịnh bình yên.

Vương Hoàng hậu nằm nghiêng trên chiếc tháp gỗ lim nhỏ khắc hình hoa anh đào, mặc một bộ váy dài bằng lụa hồ màu ráng chiều mềm mại thêu hoa sen, vạt váy uốn lượn chấm đất như dải mây, trên cánh tay nối một sợi lụa thô Yên La màu đỏ thật dài tung bay, bên trên có thắt thành cái nút rực rỡ, phối màu tươi tắn, hẳn là do công chúa làm ra.

Ba năm không gặp, Hoàng hậu tựa hồ có hơi gầy gò, vẻ mặt mệt mỏi, lông mày khẽ chúi và hàng mi nhẹ giương, ánh mắt chìm sâu, đến khi nhấc mắt nhìn Sở Chiêu thì lộ ra sự dò xét sắc bén, khiến người ta bất giác kinh hãi vì thân phận cao quý và cá tính kiên cường không cần người khác đồng tình của nàng ấy.

Sở Chiêu tiến lên định hành lễ với Vương Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu bảo :"Thôi khỏi, con qua đây đứng đi! Trời rất nóng, chớ có câu nệ, cởi áo khoác ra cho mát."

Song Lâm bước tới cởi ngoại bảo rộng thùng thình ra cho Sở Chiêu, để lộ áo lụa dài trắng ngà nhẹ nhàng bên trong, rồi ôm y phục thối lui sang một bên. Vương Hoàng hậu thản nhiên liếc y một cái rồi quay trở về nhìn Sở Chiêu, nàng vẫy tay kêu Sở Chiêu ngồi xuống bên giường mây, sau khi giương mắt đoan trang ngắm hắn hồi lâu thì hỏi :"Hôm trước con đưa tiễn Tuyết Thạch một đoạn đường đúng không?"

Sở Chiêu thoáng khựng lại, hơi chần chờ rồi chậm rãi nói :"Vâng."

Vương Hoàng hậu nhìn hắn một hồi, khẽ thở dài và nói :"Con từ nhỏ đã thập phần ổn trọng, muốn thứ gì cũng chẳng mở miệng, rõ ràng rất muốn nhưng phải cố chờ đến lúc phụ hoàng con hoặc ta đồng ý mới dám cầm. Phúc Vương, Thuỵ Vương chơi chung từ nhỏ, Đại Hoàng tử cũng quen biết với bọn họ, chỉ mình ngươi luôn lẳng lặng đứng nhìn, về sau ta cảm thấy con thực sự an tĩnh quá mức mới bẩm rõ với phụ hoàng con, sắp xếp thư đồng cho con."

Sở Chiêu cúi đầu nói :"Hài nhi bất tài, từ bé đã khiến mẫu hậu lo lắng."

Vương Hoàng hậu lắc đầu cười khổ :"Là do ta sơ sẩy, khi con sanh ra cũng là lúc phụ hoàng con đăng cơ, ta cũng đồng thời lên ngôi Hoàng hậu. Hậu cung to lớn như vậy, việc vặt nào cũng dâng lên, dẫu ta xuất thân thấp hèn, nhưng cá tính hiếu thắng, không muốn người khác coi thường, nên cứ chú tâm bận rộn xử lý cung vụ... Đợi đến khi ta dành ra được thời gian rãnh rỗi để bậm tâm con thì con đã trở nên thế này, dáng vẻ im lặng kiệm lời, khiến ta cảm thấy rất hối hận nhưng không kịp bồi thường."

Sở Chiêu nói :"Mẫu hậu lúc đó tự lo không xong, nhưng vẫn cố gắng che chở hài nhi bình an, đã tận lực lắm rồi, người không cần tự trách."

Vương Hoàng hậu rũ mi, trong mắt lấp lánh ánh nước :"Ta còn nhớ rõ ngày ấy hoa tử đằng nở đẹp nhất, hương hoa gần như lan tràn khắp nơi, ta tuyển bốn, năm đứa bé tiến cung, cho ngồi chơi ở đằng xa, nom vẻ ngây thơ trong sáng, dáng dấp gọn gàng xinh đẹp. Người lớn dạy phải nịnh hót ngươi, nên đứa nào cũng chạy tới dụ ngươi đi chơi, chỉ mỗi mình Tuyết Thạch thu lu một góc, tay chân cũn cỡn ngắn ngủn, mặc áo bào đỏ thẫm nạm vàng, nhìn như búp bê tuyết, ngơ ngác chẳng biết gì.

Một hồi sau Tuyết Thạch không cẩn thận té ngã vào vũng bùn, ai nấy cũng cười hắn, ngươi bèn đi tới nâng hắn dậy, hỏi hắn có đau không, hắn khi đó còn nhỏ, lập tức nước mắt ròng ròng khóc toáng lên, sau đó ngươi dẫn hắn về phòng tự mình lau người, đổi y phục mới cho hắn, còn dỗ hắn ăn điểm tâm, bảo hắn đừng khóc, rồi gọi người đưa hắn xuất cung và nói với ta muốn thu hắn làm thư đồng."

Đôi mắt Sở Chiêu sẫm như mực, nhìn không ra tâm tình, Vương Hoàng hậu nói thật nhỏ :"Đó là lần đầu tiên ngươi mở miệng muốn một điều gì đó với ta, ta nghĩ rằng, con ta thường ngày bị ta bỏ sót, cảm thấy bản thân không quan trọng, nên mới thích chăm sóc người khác đến vậy, phải sinh cho ngươi một đứa em trai em gái mới tốt.

Đáng tiếc khi đó thân thể ngươi bị thương, mãi đến khi ngươi bốn tuổi mới có Húc nhi, nhưng nó quá nhỏ, một cục thịt nộn nộn mùi sữa, nên vẫn cho Tuyết Thạch theo cạnh ngươi. Nào ngờ thời vận không đủ, Cố gia bị hỏi tội, mẫu hậu vô năng, không thể thay ngươi bảo vệ hắn toàn bộ, nên cho gọi hắn vào cung, chỉ cần ngươi thích, vậy cứ giữ lại thôi, hoàng gia còn sợ chẳng nuôi nổi một người hay sao.

Sau này hắn có vạn điều không phải, ta cũng ráng chịu đừng, nghĩ rằng người con ta bảo vệ, có thể che chở tới lúc nào thì che chở tới lúc nấy! Đời người gian nan, có mấy ai có năng lực bảo vệ vật mình yêu quý chứ? Dẫu ta còn ngàn vạn ý nghĩ trong đầu muốn tách xa hắn khỏi ngươi, hoặc khiến ngươi ghét hắn, nhưng không thay đổi được việc ta rốt cuộc là một mẫu thân, chỉ muốn con của mình vui lòng..."

Sở Chiêu im lặng thật lâu, lúc này bỗng nhiên nghẹn ngào thốt một câu :"Mẫu hậu... cầu người, đừng nói nữa..."

Hắn nghiêng đầu đi chỗ khác, không nhìn Vương Hoàng hậu nữa, nhưng Song Lâm lại bắt gặp phần áo lụa dưới đùi hắn bị từng giọt từng giọt nước mắt thấm ướt, hắn nhắm lại mắt, hàng mi run rẩy, nỗ lực kiếm chế tâm tình, nhưng bất kể có cố gắng thế nào, lệ cay vẫn như hồng thủy vỡ đê tuôn ra, rốt cuộc toàn thân hắn đều khẽ run lên.

Vương Hoàng hậu thương xót dịu dàng nhìn con trai của mình, bỗng nàng vươn tay áo lụa lên, kéo đầu hắn xuống đầu gối mình, Sở Chiêu nằm trong lòng Vương Hoàng hậu, Song Lâm nghe tiếng thở dốc nặng nề, sau đó là tiếng khóc rấm rứt bi thiết.

Cho đến giờ phút này, dường như hắn mới cảm nhận được đau đớn sâu trong xương tủy, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cả người khẽ run co giật, như một đứa trẻ lạc đường rốt cuộc tìm được mẹ hiền, buông thả nỗi thống khổ bi thương, thất kinh, mê man, sự mềm yếu và bất lực đã kiềm nén suốt mấy ngày qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net