Chương 49 : Tấm Lòng Mẹ Hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Sau khi gào khóc phát tiết một trận, Sở Chiêu ngủ thiếp đi. Đây có lẽ là lần đầu tiên Song Lâm nhìn thấy Sở Chiêu tựa như một đứa trẻ, uể oải khóc ngất đi trong lòng mẹ.

Do hắn ngủ say sưa, nên khi Song Lâm dùng sức phụ giúp Vương Hoàng hậu dìu hắn vào trên giường, hắn vẫn không hề tỉnh lại, Song Lâm nhìn quầng thâm đen kịt dưới bọng mắt hắn, chỉ sợ mấy hôm nay tuy hắn đúng hạn rời giường nhưng chưa từng được yên giấc nồng.

Sở Chiêu cơm ngon áo đẹp từ nhỏ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ, cô đơn lẻ loi, khăng khăng nhận lấy sự giáo dục của Thái tử, không thể biểu đạt khát vọng, không thể tới gần đám Hoàng tử cùng tuổi để chơi đùa vì họ là uy hiếp. Do đó hắn làm trái ngược, dùng 'trả giá' để thể hiện mình tồn tại, dùng cảm giác 'có người cần tới' để khỏa lấp nội tâm cô đơn của bản thân.

Đúng lúc này Cố Tuyết Thạch nho nhỏ tinh xảo, yếu đuối vô hại bước chân vào cuộc sống của hắn, việc chiếu cố Tuyết Thạch, quan tâm Tuyết Thạch, bảo vệ Tuyết Thạch, dần dần trở thành trách nhiệm, rồi sau đó phát hiện bản thân không thể che chở Tuyết Thạch. Vì vậy trong lòng cảm thấy áy náy, nên hắn mới thiên vị trái với lẽ thường, dùng cưng chìu vô pháp vô thiên để diễn tả lòng yêu thích của bản thân.

Đối với hoàng gia mà nói, Cố Tuyết Thạch đích thật là một thú cưng được chăm dưỡng cẩn thận, là bồn hoa lan được tỉ mỉ nuôi trồng trong nhà ấm, chỉ để Thái tử nở nụ cười. Và đến một ngày kia, con thú cưng chợt biểu đạt khát vọng tình yêu của bản thân với chủ nhân, không phải lòng yêu mến của bề trên đối với thuộc hạ, mà là giữa hai người ngang hàng yêu nhau, thế nên hắn thất kinh cự tuyệt.

Hắn có cuộc đời của hắn, có con đường hắn cần phải đi, nên hắn lấy vợ sinh con, thú cưng ôm khát vọng tình yêu vô hạn chết đi trong tuyệt vọng —— và hắn chợt phát hiện, bản thân hình như sai rồi, sai tới mức không thể cứu vãn, đó không phải thú cưng, mà là người.

Đối với người hoàng gia chẳng biết yêu đương, chỉ biết ban ân, dùng ban thưởng để diễn tả tình cảm mà nói, hắn không biết mình sai chỗ nào, hắn dùng phương thức của chính mình để cho đi mọi thứ của bản thân, thế nhưng Cố Tuyết Thạch vẫn chết.

Song Lâm vùi trong gối mềm, hàng mi nhíu lại, Vương Hoàng hậu đắp áo ngủ bằng gấm mỏng lại cho Sở Chiêu, rồi yêu thương chỉnh tóc cho hắn. Tiễn Vân đứng ngoài nhẹ nhàng bẩm báo :"Nương nương, Thái Tử phi nương nương cầu kiến."

Vương Hoàng hậu nhíu mày, lạnh lùng nói :"Biết Chiêu nhi đang ở chỗ ta mới mò qua đây mà, không gặp."

Tiễn Vân thấp giọng :"Thái Tử phi ôm tiểu Hoàng tôn tới, bên ngoài nắng gắt, thời tiết nóng nực, ôm tới ôm lui mãi thế..."

Vương Hoàng hậu tức khắc nổi giận, nhưng ngại Sở Chiêu còn đang ngủ mê nên đè giọng bảo :"Sao lại lựa phải đứa ngu thế này cơ chứ! Chiêu nhi lễ phép chững chạc nên mới tôn trọng thể diện nàng ta! Nhìn ba cái chuyện ngu xuẩn nàng làm xem! Hiện giờ người cũng chết rồi, phu thê ly tâm, còn tưởng rằng cứu vãn được hả?" Nói gấp quá thành ra ho khan, thân thể gầy go run rẩy dữ dội.

Tiễn Vân bước tới khẽ vuốt lưng Hoàng hậu, rồi nhẹ giọng an ủi Vương Hoàng hậu :"Thái Tử phi còn nhỏ nên mới bị người khác xúi giục, mê tâm, tóm lại còn có tiểu Hoàng tôn ở đây, nương nương xưa nay rộng lượng nhân từ, kiên trì dạy bảo Thái Tử phi là được."

Vương Hoàng hậu nhăn mi đứng lên, nhìn Song Lâm một cái rồi nói :"Ngươi ở đây phục vụ điện hạ, đừng để người khác quấy rầy."

Song Lâm khoanh tay thưa dạ, Vương Hoàng hậu tức khắc dẫn Tiễn Vân ra ngoài, chắc là đi gặp Thái Tử phi. Song Lâm nhớ vài ngày trước Vụ Tùng và Sở Chiêu qua viện tử của Thái tử phi gặp tiểu Hoàng tôn, sau khi trở về miêu tả tình trạng tương kính như băng (*lạnh lùng kính trọng) giữa đôi phu thê, trong bụng âm thầm thở dài, vị Thái Tử phi này, quả thật chữa lợn lành thành lợn què rồi.

Sở Chiêu ngủ một giấc thẳng tới chạng vạng tối, từng mây đỏ phủ đầy trời. Vương Hoàng hậu có phái người đến thăm một lần, dặn Song Lâm nếu Thái tử dậy thì lệnh người thông báo. Sau khi Sở Chiêu tỉnh thì nửa mặt thay y phục lần hai, khôi phục khí độ bình tĩnh chững chạc thường ngày, dường như sự thất thố trước đó chỉ là một giấc mộng.

Vương Hoàng hậu giữ Sở Chiêu lại ăn tối, Thái Tử phi không có mặt, chắc đã bị Vương Hoàng hậu đuổi đi, tiểu Công chúa Sở Hi cũng góp mặt dùng bữa. Ba năm trôi qua, Sở Hi đã bắt đầu ra dáng thiếu nữ nhỏ, trắng ngần sáng sủa, chỉ là nói năng có hơi chậm, bất quá Vương Hoàng hậu và Sở Chiêu đều hết sức kiên nhẫn, khi trò chuyện với nàng sẽ thả chậm tốc độ, nom có vẻ rất ấm cúng hòa thuận.

Song Lâm nhớ năm đó khi Tam Hoàng tử vẫn còn, Nguyên Thú Đế cũng ở trong đó, quây quần thành một gia đình hạnh phúc, sự ấm áp hài hòa hiện tại, lại mơ hồ có cảm giác miễn cưỡng đáp nặn, khiến Song Lâm đứng bên hầu hạ cũng cảm thấy có chút chạnh lòng.

Dùng xong bữa tối đã đến lúc phải đi, Sở Chiêu liếc nhìn Song Lâm, kêu y qua quỳ rồi nói :"Mẫu hậu, đây là Sương Lâm trước kia hầu hạ con, đợt này con xuất cung ra ngoài tìm được y, niệm tình y ban đầu có công cứu chủ, nên để y tiếp tục hầu hạ bên cạnh, con muốn tăng phẩm cấp của y, giống như Vụ Tùng và Băng Nguyên."

Vương Hoàng hậu nhìn Song Lâm và nói :"Nếu hoàng nhi đã mở miệng, đương nhiên phải thưởng, nhưng y lưu lạc ngoài cung mấy năm, chỉ sợ lòng cũng buông thả, chẳng biết có dính phải thứ gì hay không, con về Đông Cung trước đi, để y lại cho ta hỏi chuyện."

Sở Chiêu gật đầu, đứng lên bước ra ngoài mấy bước thì bỗng quay đầu lại nhìn Song Lâm quỳ đàng hoàng trên đất, do dự một chốc rồi nói với Vương Hoàng hậu :"Sương Lâm sống ngoài cung lâu, có hơi quên quy củ, nếu trả lời không hợp ý, mẫu hậu cứ việc dạy dỗ, nhưng xin mẫu hậu nể tình y từng liều mình cứu chủ mà thủ hạ lưu tình... Mọi thứ cứ để con quản giáo."

Vương Hoàng hậu có hơi ngạc nhiên, sau đó phụt cười giễu cợt :"Thôi thôi, con còn sợ ta tra tấn y hay sao? Tuyết Thạch ta còn nhịn, huống chi là y? Mau đi xử lí công vụ đi, mẫu hậu tự có chừng mực."

Sở Chiêu khóc trong lòng mẫu thân một hồi, tựa hồ đã xóa nhòa sự câu nệ nghiêm túc lúc trước, hiếm thấy được nhõng nhẽo lại :"Hiện giờ bên cạnh con chẳng được mấy ai thông minh, biết mẫu hậu đau lòng con trẻ, mong người tha thứ!"

Vương Hoàng hậu thấy con trai xưa nay nghiêm túc khó được một lần làm nũng, tỏ vẻ yếu kém, trên mặt cũng dẫn theo mỉm cười :"Thôi thôi, con cứ yên tâm, ta ban đầu chỉ định hỏi tình trạng ra sao thôi, giờ ngược lại phải cẩn thận dò hỏi, xem xem là dạng nô tài nào mà được con ta coi trọng thế này."

Sở Chiêu liếc nhìn Song Lâm, trầm ngâm một hồi rồi bảo :"Hắn khác với những nô tài bình thường, mặt ngoài nhìn như khuôn phép cẩn thận, kỳ thực trong lòng bảy quẹo tám rẻ, có chính kiến lớn. Một khi to gan làm loạn lên là khiến người ta hận tới mức ngứa cả răng, nhưng bảo y không có mắt, ngỗ nghịch chủ tử thì lúc mấu chốt, y lại thề sống thề chết hộ chủ —— chỉ nhìn ở điểm này, nếu chỗ khác có gì không hợp ý thì từ từ dạy bảo là được, y còn nhỏ, vẫn có thể uốn nắn."

Vương Hoàng hậu mân miệng mỉm cười nắm tay Sở Chiêu, vừa dắt hắn ra ngoài vừa nói :"Con ta lớn rồi, muốn thứ gì sẽ tự khắc có chủ ý, mẫu hậu chỉ nhìn xem thôi." Đoạn khẽ nói tiếp :"Hồi chiều Thái Tử phi qua đây, ta bảo ngươi đang nghỉ, bảo nàng trở về. Chuyện Tuyết Thạch là nàng làm sai, nhưng ngươi cũng nên cho nàng cơ hội sửa lỗi, dẫu sao nàng cũng một lòng thật dạ vì ngươi, ngươi đừng khiến nàng khó xử."

Sở Chiêu im lặng một hồi rồi nói :"Cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo."

Vương Hoàng hậu không nói gì nữa, trực tiếp tiễn Sở Chiêu về Đông Cung, rồi quay lại chỗ ngồi, nhìn Song Lâm quy củ quỳ bên dưới mà cưới :"Vài năm nay ngươi cực khổ bên ngoại, vụ tiêu cục Hưng Thịnh làm rất khá, bổn cung vô cùng hài lòng, việc ngươi trung tâm cứu chủ, quả thật nên trọng thưởng."

Song Lâm nói :"Đều nhờ vào nương nương hồng phúc tề thiên, âm thầm che chở mới có được tiêu cục Hưng Thịnh nổi tiếng như bây giờ.

Vương Hoàng hậu khẽ than thở :"Ngay cả Chiêu nhi cũng biết ngươi miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, lá mặt lá trái có lệ với chủ tử, trong lòng chưa chắc không oán thán. Ta biết ngươi khổ cực gầy dựng sự nghiệp, sống bên ngoài rất tự tại, bỗng dưng bị Chiêu nhi bắt ép hồi cung hầu hạ, trong lòng khẳng định bất mãn, hiện giờ nhất định muốn bổn cung đưa ngươi xuất cung, có đúng không?"

Song Lâm cúi đầu không nói, Vương Hoàng hậu bảo :"Tuyết Thạch vừa đi không lâu, Chiêu nhi hiện tại đang rất thương tâm, trong khoảng thời gian ngắn bên cạnh hắn thiếu người, do đó ta muốn ngươi ở lại trong cung mấy ngày. Chuyện xuất cung từ từ tính sau, nhưng tiêu cục Hưng Thịnh trong cung có thể tìm cơ hội tiếp xúc, chớ để họ biết thân phận trong cung của ngươi. Vị nghĩa huynh kia của ngươi, tuy to gan làm loạn, hữu dũng vô mưu, nhưng rất coi trọng hai chữa dũng nghĩa, là một nhân tài, có thể mời chào."

Song Lâm nghe Vương Hoàng hậu nói thế, lập tức hiểu được nàng ta muốn kéo y vào cung tiếp tục làm nô tài, nhưng vẫn tiếp tục bán mạng kinh doanh ở bên ngoài, ngay cả nghĩa huynh cũng bị nàng lôi xuống nước, trong bụng sầu não uất ức, cực kỳ miễn cưỡng dập đầu :"Tiểu nhân cẩn tuân mệnh lệnh của nương nương."

Vương Hoàng hậu cười bảo :"Ta biết trong lòng ngươi không tình nguyện, ta cũng không ăn thiệt ngươi, nhốt ngươi trong cung cũng ủy khuất ngươi, ta cho ngươi một lệnh bài xuất cung, ngươi có thể tùy thơi xuất cung giải sầu, nhưng phải che giấu chớ để Chiêu nhi biết, bằng vào sự thông minh của ngươi, chuyện này không khó. Còn nghĩa huynh ngươi, ta sẽ tìm cách lật lại án kiện của nghĩa phụ hắn, giúp hắn mà muội muội hắn có thể đường đường chính chính hồi cung, ngươi nghĩ thế nào đây?"

Song Lâm biết Vương Hoàng hậu bán mối nhân tình này, thật ra là một công đôi việc. Dòng chi Thái tử yếu ở chỗ quân quyền bất ổn, tuy được văn thần ủng hộ nhưng vẫn chưa đủ ổn thỏa. Dù hiện tại Thái tử đang liên hôn với huân quý, nhưng đây chỉ là mặt nổi, nếu muốn thật sự nắm giữ quân quyền, không bị cản trở tay chân, thì phải bồi dưỡng quân đội tử trung của bản thân.

Tiêu Cương không chỉ là tướng tài, mà trong tay hắn còn nắm giữ tiêu cục hưng Thịnh, là một nhân tài có thể chiêu mộ —— nhưng dẫu thế, y vẫn phải khấu tạ Hoàng hậu nương nương ân điển, bởi chung quy y đã sinh sống với Tiêu Cương ba năm, đôi bên tựa như huynh đệ thật sự, biết chuyện ăn năn nhất trong lòng hắn chính là năm đó không cứu được nghĩa phụ, nếu thật sự có thể lật lại được bản án, đối với Tiêu Cương mà nói, nhất định là chuyện đại hỉ sự.

Ba năm trôi qua, vật đổi sao dời, khi đó Lạc gia muốn tranh đoạt quân quyền, nên mới tiện tay bày một khối đá cản đường nhỏ để đạt đến mục đích. Hiện giờ lật án hay không lật án, việc đó cũng chẳng gây được bao nhiêu chú ý hay thể hiện rõ Vương Hoàng hậu muốn trở mặt chống lại Lạc gia, thủ đoạn tương đối mập mở, bằng một việc cỏn con như vậy, ngay tức khắc có thể đổi lấy sự trung thành và tận tâm của nghĩa huynh Tiêu Cương, chiêu mộ được nhân tài trong quân đội.

Chỉ có thể nói Vương Hoàng hậu đi một bước nghĩ mười bước, quả nhiên không phải hạng tầm thường, một phu nhân được nuôi dưỡng trong khuê phòng, lại có thể vì con cái trong thâm cung mà dốc sức mưu tính sâu xa, khiến một nam nhân sống hai kiếp người như y không khỏi cảm thấy bội phục.

Dẫu đã đến tới mực này, nhưng y trước giờ chưa từng nghĩ sẽ bán thân, liều mạng làm trâu làm ngựa cho bất kì ai, do đó việc tự chủ xuất cung chính là chuyện hấp dẫn y hơn bất cứ thứ gì khác, không thể không nói, Vương Hoàng hậu tựa hồ nắm rất rõ tâm tư của y. Đã từng hưởng thụ cuộc sống tự do thanh thản ngoài cung, nếu còn ép buộc y trở lại như ban đầu, sống một cuộc sống nô tài khó thở, y đích xác sẽ bất chấp mọi thủ đoạn thể tháo chạy. Một chiêu này của Vương Hoàng hậu, cho y sự tự do khá lớn, nhưng diều bị nắm dây vẫn tốt hơn việc làm con rối.

Song Lâm cúi đầu :"Nương nương sáng suốt, tiểu nhân thay nghĩa huynh cảm ta ơn đức của nương nương."

Vương Hoàng hậu cười cười, hiển nhiên cũng biết Song Lâm không thể không nhận lấy, rồi kêu Nhân Hỉ qua thưởng cho y mười cuộn gấm cung, mười đĩnh thỏi vàng rồi đuổi y trở về.

Sau khi Song Lâm lĩnh thưởng thì trở về Đông Cung, vừa vào cửa đã có một tiểu nội thị chạy tới nói :"Sương Lâm ca ca, điện hạ lệnh ngươi trở về lập tức đến thư phòng gặp mặt."

Song Lâm vội kêu người đưa đồ thưởng về phòng, còn bản thân thì đến thư phòng. Sở Chiêu đang cầm bút rèn chữ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh an tường như cũ, phảng phất người hôm qua bùng nổ òa khóc lớn chẳng phải là hắn vậy, Sở Chiêu nhìn thấy Song Lâm tiến lên hành lễ, bèn quan sát trên dưới y một phen và nói :"Mẫu hậu không làm khó ngươi chứ?"

Song Lâm vội nói :"Nương nương dặn tiểu nhân hầu hạ điện hạ thật tốt, còn thưởng thêm vài thứ."

Sở Chiêu gật đầu rồi bảo :"Mẫu hậu ít khi phát thưởng, ngươi giữ dùng cho kĩ, lui xuống đi."

Song Lâm có hơi bất ngờ, y thất Sở Chiêu gấp gáp sai người truyền y như vậy, còn tưởng phải làm chuyện gì đó, nào ngờ chỉ đơn gian thế đã bị đuổi về rồi à —— lẽ nào, hắn thật sự lo lắng y bị Vương Hoàng hậu khiển trách? Y thoạt nhìn khiến người khác lo lắng đến vậy sao? Năm xưa y cũng là người thận trọng cẩn thận hiếm thấy, xem ra hiện giờ trong lòng Thái tử, bản thân đã thành đầu lĩnh gây họa rồi.

Sang hôm sau, Hoàng hậu quả nhiên sai người đưa lệnh bài xuất cung. Tuy nàng lạnh nhạt Nguyên Thú Đế nhiều năm, nhưng vẫn nắm trong tay mọi việc hậu cung, Nguyên Thú Đế dẫu có sủng phi khác nhưng vẫn nhẫn nại lạ thường với Hoàng hậu cáo bệnh lâu năm, cũng không biết là Vương Hoàng hậu hiểu rõ Nguyên Thú Đế, hay Nguyên Thú Đế nương theo Vương Hoàng hậu ngăn cản Lạc gia, hoặc do vì tốt cho Thái tử đây?

Nói chung quân tâm khó lường, Song Lâm đoán không ra, nên dứt khoát chẳng đoán nữa, y cầm lấy lệnh bài, cảm thấy may mắn bản thân ngày mai không cần phải hầu hạ, y vô cùng nôn nóng muốn được xuất cung.

Thay một bộ thanh y tầm thường, đội vào nón nhỏ, Song Lâm men theo cửa hông cho đám nô tỳ Đông Cung ra vào, thuận lợi dùng lệnh bài xuất cung, đi tới ngự nhai (*đường cho vua xuất hành) náo nhiệt nhất, tựa chim khuôn sổ lồng lập tức vui vẻ hớn hở, bỗng dưng bị một cánh tay khác kéo mạnh vào hẻm nhỏ, hắn lấy làm kinh hãi quay đầu :"Tại sao lại là ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net