Chương 5 : Nội Thư Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Từ sau khi Vương Hoàng hậu nói cho Nguyên Thú Đế dự định của mình, Liễu Thanh trở nên thả lỏng hơn nhiều. Gã ỷ vào bản thân lớn tuổi hơn Song Lâm nên thường hay ra vẻ anh lớn trước mặt y.

Mỗi lần thay ca đều đi mất hút, chỉ sáng sớm hay chạng vạng hoặc lúc Hoàng hậu ghé thăm là mới nhìn thấy gã. Còn những giờ như khi Tam Hoàng tử ngủ trưa, tản bộ hoa viên, tạm nghỉ, đều do Song Lâm hầu cạnh.

Trong lòng Phó Song Lâm kỳ thực nắm rõ, Liễu Thanh chọn lúc có Hoàng thượng và Hoàng hậu viếng hỏi thì mới xuất hiện, còn thời gian khác thì vội tranh thủ xu nịnh lấy lòng các đại thái giám, cô cô khác trong Khôn Hoà cung, hiển nhiên là ra sức muốn được đi theo Thái tử.

Việc này rất hợp ý Song Lâm, y vốn hy vọng mình có thể ở lại bên cạnh Tam Hoàng tử. Tuy cũng là con Hoàng hậu nhưng so với Thái tử mà nói thì hệ số an toàn cao hơn.

Dẫu ban đầu Liễu Thanh vì miệng ngọt mà được Tam Hoàng tử thích, nhưng do Song Lâm kiên trì nhẫn nại chơi đùa với Tam Hoàng tử nên hiển nhiên được bé dính lấy. Tiểu hài tử chỉ biết lặp đi lặp lại một chuyện, tỷ như nhiều lần đá văng cầu, chạy quanh chạy quẩn gốc cây hoặc bẻ hoài một nhành hoa, yêu cầu người khác cứ kể hoài bé nghe một câu chuyện.

Các nhũ mẫu, cung nhân theo hầu hạ đã sớm bực bội trong lòng, đến hiện tại chỉ còn mình Song Lâm tuổi tác tương cận lại kiên trì cần mẫn làm theo. Y dù tuổi nhỏ, dáng dấp vẫn là một đứa bé nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ, không kiêu không vội.

Có y bồi Tam Hoàng tử, những nội thị khác trở nên nhàn rỗi hơn nhiều, vì vậy không chỉ có Sở Húc quý mến Song Lâm mà các cung nhân, nhũ mẫu hầu hạ cũng yêu thích Song Lâm thêm vài phần.

Liễu Thanh không chú ý việc này, cũng chẳng để bụng Tam Hoàng tử dính lấy Song Lâm, thậm chí còn chỉ Tam Hoàng tử nói thích Song Lâm. Y cùng Liễu Thanh không hẹn mà ăn ý, chung sống cũng tạm được.

Không lâu sau, Nội Thư Đường ở điện Sùng Trí (*nơi cung phụng tượng phật) trong Tiêu Viên mở cửa, chuyên thu nhận các tiểu hoạn quan từ mười tuổi đổ xuống, sẽ đưa học sĩ hàn lâm tới giảng bài.

Trương Hồng chuyên quản lí thái giám trong Khôn Hoà cung đã tụ tập đám tiểu hoạn quan từ mười tuổi trở xuống lại, giáo huấn :"Bệ hạ thánh minh, ân sâu tựa biển, nương nương từ ái, quyết thịt nát xương tan cũng phải báo đáp thánh ân, đây chính là đại vận của các ngươi, các ngươi nhất định phải mang ơn, từ trong Khôn Hoà cung bước ra, đó chính là người của Khôn Hoà cung ..."

Thời gian giảng bài dạy học dài nửa ngày, mỗi buổi đều phải lạy tranh hoạ thánh nhân, rồi để Đề đốc khiển trách một phen mới có thể tiếp tục học bài. Sau đó lại đến Thừa Thiên môn nghênh tiếp học sĩ hàn lâm phụ trách dạy học, rồi mới có thể bắt đầu vào bài, nội dung giảng dạy không gì ngoài các loại sách như《Bách Gia Tính》, 《Thiên Tự Văn》, 《Hiếu Kinh》, 《Tứ Thư》và 《Thiên Gia Thi》, từ thô thiển đến sâu sắc, nghiêm khắc đủ cả.

Do hoạn quan không cần khoa cử, nên Nội Thư Đường phán định thành tích bằng hình thức đọc thuộc lòng và viết. Mới học Nội Thư Đường được vài ngày mà không dưới trăm người bị răn dạy, xử phạt. Nếu không phải tuổi còn quá nhỏ vẩy mực dơ giấy, thì là học thuộc không kịp đọc không ra chữ, hay viết chữ khó coi, sẽ có đủ mọi cách trừng phạt đón chào như gậy gỗ khẽ tay, bị bắt đứng yên giơ tay lên trời, phạt quỳ giang tay ngang, .... Trải qua mấy ngày học tập khiến đám tiểu hoạn quan khổ không thể tả, kêu khổ không ngừng.

Phải biết thời nay giấy viết rất hiếm, không giống như hậu thế người người có sách giáo khoa, về nhà có cha mẹ phụ đạo học hành, có thể tuỳ ý cầm giấy viết bút ôn tập. Ở đây chỉ có phu tử giảng dạy bằng miệng, lúc học phải hết sức tập trung ghi nhớ, về nhà tự moi móc kí ức rồi học thuộc trong bụng nhiều lần, hoàn toàn không có giấy bút để luyện tập, chỉ có thể lấy ngón tay chấm nước vẽ vẽ trên phiến đá cho đỡ nhọc, ngày thứ hai kiểm tra nếu đọc không thuộc sẽ bị phạt.

Dưới áp lực nặng nề như thế, dẫu cho Song Lâm đã từng được giáp dục cao đẳng, học qua thư pháp phồn thể cũng cảm thấy có hơi quá sức, huống chi là đám tiểu hoạn quan không có căn bản này? Không ít hoạn quan tình nguyện làm việc nặng, mượn cớ bận để khỏi đi Nội Thư Đường.

Trương Hồng cho gọi họ lại rồi cười lạnh với tiểu thái giám mới tới :"Vốn chẳng muốn nói, nhưng sợ các ngươi tuổi nhỏ phạm hồ đồ. Tục ngữ có câu, nằm gai nếm mật, mới là người trên người. Đều là kẻ vào cung hầu hạ, lại khác nhau một trời một vực! Giảng dạy Nội Thư Đường là ai? Là đại nho hàng thật giá thật, thậm chí từng là Đế sư, mười năm gian khổ học tập khổ hạnh, hiện tại giảng dạy cho các ngươi, người bình thường có phước lớn như vậy sao? Đúng là có phúc mà không biết hưởng!!"

Một tiểu thái giám có chút linh cơ tên Tiết Tảo Phúc cười bảo :"Chúng tiểu nhân thân mang trọng ân, nếu không báo đáp, chữ trung này đặt ở đâu? Trương gia gia yêu mến nên mới dụng tâm chỉ điểm chúng ta, sao chúng ta có thể không ra sức học tập cho được? Trương gia gia cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không ném mặt của ngài."

Trương Hồng nghe lời này, lòng cảm thấy yên tâm, đưa mắt nhìn Tiết Tảo Phúc, nói :"Mặt của ta có đáng là bao, thể diện nương nương mới trân quý. Các ngươi cố gắng học hành cho tốt tốt, tương lai có thể hầu hạ bên cạnh Thái tử, nhỡ đâu phúc lớn, đến lúc đó chính ta còn phải xin ngươi một miếng cơm."

Đám tiểu thái giám đều sợ hãi bảo không dám, Trương Hồng lại gõ gõ (*giống như gõ đầu trẻ, tức dạy dỗ) thêm hai người, nói tiếp mấy câu rồi mới cho giải tán.

Được chỉ điểm, đám tiểu nội thị trong Khôn Hoà cung cũng biết sơ rằng mình là người được chuẩn bị cho Thái tử, khó tránh được háo thắng âm thầm cạnh tranh hơn thua, trong khoảng thời gian ngắn mỗi ngày đều có người lớ mớ học thuộc đêm khuya. Một tháng trôi qua, lại tới tháng kiểm tra thành tích, từ đám nội thị tuyển chọn những người tư chất tốt nhất, quả nhiên mười người trong Khôn Hoà cung đều đứng hạng đầu, rất đáng chú ý.

Do là tháng kiểm tra đầu tiên nên Song Lâm không nắm sát được chừng mực, thành tích phát ra cũng không tệ, lại vì năm nay lớp toàn trẻ nhỏ, học sĩ giảng dạy có hơi thương tiếc nên mở miệng khen hai câu. Liễu Thanh lần này cũng hạng đầu, nhưng miễn cưỡng lắm mới lọt vào đó, điều này khiến gã cảm thấy nguy hiểm, liền châm chọc mấy câu trước mặt Song Lâm, y cũng đành giả vờ ngây thơ ra vẻ không hiểu.

Không lâu sau khi phát phiếu thành tích, Nhân Hỉ tự mình đến dẫn bốn người có hơi vượt trội trong tháng này Tiết Tảo Phúc, Lương Lạc, Lý Quân và Vương Tuyển tới gặp Hoàng hậu. Sau khi trở về nét mặt ai cũng vui mừng hăm hở, thì ra Vương Hoàng hậu chọn bốn người này qua hầu hạ Thái tử, cũng chưa phải chính thức phải đi, chỉ đưa qua thử trước.

Nhất thời bốn người lập tước được hâm mộ không ngớt, danh tiếng lấn át cả Liễu Thanh và Song Lâm đang hầu hạ Tam Hoàng tử. Liễu Thanh trông mà thèm thuồng, mỗi ngày kề cạnh bốn tên nội thị kia, miệng gọi Tiết ca, Lương ca liên tục.

Số học sinh hoạn quan trong Nội Thư Đường ước chừng hơn trăm người, đa số chỉ có người cùng địa phương mới gặp nhau nhiều chút, người đồng hương thì giao du mật thiết hơn chút, còn Liễu Thanh chẳng là gì nhưng vẫn ráng đi lại gần chút.

Đáng tiếc chẳng chơi trội được mấy ngày thì có chuyện xảy ra.

Đêm đó khi bọn họ vừa rửa chân định lên giường ngủ, cửa tiểu viện đột nhiên bị đẩy ra, bên ngoài có người thét to lệnh Vương Tuyển bước ra.

Trong viện phần lớn toàn là nội thị cấp thấp và tiểu nội thị mới được phân tới, ai nấy đều bị kinh động, từ cửa sổ nhìn ra sân trước, thấy Vương Tuyển co rúm bị hai tên thái giám lực lưỡng kéo đi.

Ban nãy lúc ăn cơm tối Vương Tuyển vừa khoe khoang hôm nay nhóc mài mực cho Thái tử, khối mực mang mùi thơm kỳ dị, nghiên mực lại trơn bóng, vào đông mà không ém màu, bây giờ thì bị kéo ra giữa sân, đè ép quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng, trên người chỉ mặc một bộ đồ lót trong mỏng manh.

Bên trong viện, Trương Hồng một thân cẩm y đỏ thẫm, mang theo phía sau vài tên thái giám nghi trượng áo xanh lục dáng người thẳng táp, ông mặt lạnh như nước, một tên thái giám nghi trượng quát họng lệnh Vương Tuyển lập tức thu dọn hành lý, trở về Nội Vụ ty.

Vương Tuyển vẻ mặt mê man ngẩng đầu hỏi Trương Hồng :"Trương gia gia, tiểu nhân hầu hạ không chu đáo chỗ nào? Xin Trương gia gia nói ra, cho tiểu nhân một cơ hội khác."

Trương Hồng cười lạnh :"Hôm nay nghe nói ngươi lắm mồm lúc hầu hạ Thái tử tập viết?"

Vương Tuyển mặt vàng như giấy :"Thái tử lúc đó chẳng nói gì cả... Ta thấy ngài còn rất cao hứng cơ mà... Trương gia gia, không phải ngài đang hiểu lầm gì chứ ?! Ngài để ta nhìn mặt Thái tử đi?"

Trương Hồng mặt mày lạnh nhạt :"Vả miệng ba mươi lần cho tỉnh mộng!"

Thái giám nghi trượng đứng bên lập tức đeo vào bao da vào, thẳng tay vả miệng. Vương Tuyển mới bảy tám tuổi, da thịt non nớt, bị vả vài cái hai má liền phồng rộp lên, lại không dám phát ra tiếng, đành nước mắt lưng tròng.

Trương Hồng rét lạnh nhìn các tiểu nội thị chung quanh, cặp mắt lạnh thấu như kim đâm vào xương, nói :"Hầu hạ quý nhân nên cẩn thận một chút, đừng học thói miệng lưỡi trơn tru, ăn nói lung tung, nịnh nọt bề trên! Chúng mày cho rằng mình là ai? Khen chủ tử viết tốt, tụi bây xứng sao? Cũng không rửa mặt tự xem lại bản thân!

Thái tử không nổi giận ngay mặt là vì kiên dè tôn quý, không so đo với chúng mày, đừng tưởng chủ tử tuổi nhỏ dễ dụ, tự cho bản thân thông minh... Thái tử điện hạ ổn trọng từ nhỏ, rất chú ý quy củ, ghét nhất loại ngạo mạn này, hở tí liền làm bộ làm tịch trước mặt chủ tử, cũng không nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng..."

Ba mươi cái tát rất nhanh đã kết thúc, mặt Vương Tuyển sưng phù thành đầu lợn, mắt cũng đỏ quạch, trực tiếp bị lôi đi.

Trong viện một mản chết lặng, đám trẻ này đã từng bị dạy dỗ qua, nhưng rồi vết thương lành cũng quên đi nỗi đau kết sẹo, mới chỉ bây lớn, còn chưa biết mình đánh mất những gì, tuy cuộc sống bị quản giáo nghiêm khắc có thể khiến họ bình phục trở lại, nhưng cuộc đời sẽ rất nhanh giúp họ nhận thức rõ vị trí của mình.

Trương Hồng giết gà doạ khỉ xong vội mang người rời đi, cửa viện vẫn như cũ đúng hạn khoá chặt, bên ngoài vang lên tiếng mõ như thường lệ.

Tất cả mọi người chẳng ai dám hó hé tiếng nào, trời lạnh như vậy, Phó Song Lâm rúc vào ổ chăn, bỗng nhớ tới Vương Tuyển chưa kịp thu dọn hành lý đã bị kéo ra ngoài, không biết rốt cuộc Vương Tuyển sẽ bị đưa đi đâu? Nội Vụ ty sao? Có người nào trị thương cho nhóc không? Nhóc có được đắp chăn không? Chỉ là đứa bé bảy tám tuổi, mà lại phải trải qua chuyện tàn khốc như vậy.

Mà người khởi xướng Thái tử, chắc hẳn chỉ biểu đạt không thích với sự khích lệ của một nội thị thấp hèn... Hoặc có thể chỉ là vô tình nói một câu với Hoàng thượng Hoàng hậu trong lúc dùng bữa...

Hắn có biết một câu của hắn đã quyết định vận mệnh của một hài tử cùng tuổi với hắn không?

Tận nửa khuya, Phó Song Lâm vẫn chưa ngủ, Liễu Thanh ngủ ở giường đối diện đau đớn nói mớ :"Ta không dám nữa! Xin điện hạ tha mạng!"

Có lẽ cảnh tượng hôm nay đã khiến gã chấn động, dù sao gã cũng từng vì lắm miệng mà bị Thái tử trách cứ. Hiện giờ nghĩ lại, hôm đó chỉ bị trách cứ, có lẽ cũng vì bọn họ hầu hạ Tam Hoàng tử, Thái tử không tiện xử trí thôi, hoặc có thể như Trương Hồng nói, Thái tử chú ý phong độ, không phát giận ngay mặt.

Có người sinh ra đã cao quý, cũng có người sinh ra đã làm nô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net