Chương 50 : Giải Tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Song Lâm quay đầu lại, mừng rỡ hô :"Đại ca!"

Hóa ra người đàn ông cúi đầu đi tới có bộ y phục màu xanh đen đội mũ che nửa mặt, bất thình lình ngẩng lên lộ ra cặp mắt sắc bén dưới hàng lông mày rậm, chính là Tiêu Cương.

Tiêu Cương nắm bả vai y và nói :"Diệu Diệu quay về gọi ta, khiến ta lo lắng gần chết, ta nghe tin Thái tử tuần tra công trình trị thủy gần đó, đoán ngươi chắc chắn bị Thái tử dẫn về, chỉ có chút khó hiểu, bèn trấn an Diệu Diệu rồi chạy tới kinh thành!"

Hắn biết Song Lâm trước kia hầu hạ Thái tử, sau đó kinh doanh nghề tiêu cục bên ngoài, hiện giờ xem ra hình như Thái tử không biết chuyện này, ở bên ngoài bắt gặp Song Lâm liền lập tức trói trở về kinh thành. Lẽ nào những sản nghiệp bên ngoài của Song Lâm là cống hiến cho người khác? Nếu đúng vậy thì hắn càng thêm lo lắng cho Song Lâm. Mấy ngày nay hắn cứ lảng vảng quanh bên ngoài Đông Cung nhưng mãi mà không tìm được cơ hội gặp Song Lâm, đến tận hôm nay mới gặp được Song Lâm một mình ra ngoài.

Song Lâm thấy vẻ mặt Tiêu Cương lo lắng, trong lòng ấm áp và hỏi :"Ta không sao, Diệu Diệu có khỏe không?"

Tiêu Cương kéo y vào một quán rượu tầm thường rồi bảo :"Khỏe re, còn làm ầm đòi tới kinh thành nữa, nhưng ta không đồng ý, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có bị khiển trách không!?"

Song Lâm cười nói :"Không có, bất quá vẫn phải ở trong cung hầu hạ thêm một khoảng thời gian, sự vụ tiêu cục làm phiền Đại ca và Diệu Diệu đảm nhận."

Tiêu Cương bảo :"Ngươi không sao là tốt rồi."

Sau đó ngập ngừng muốn nói lại thôi, thở dài một tiếng rồi không hỏi tới nữa. Song Lâm thân vây trong trung ương quyền lực, ắt hẳn là thân bất do kỷ, tuy hắn lo lắng nhưng tự hiểu có một số việc không biết mới tốt, đến cùng ba năm tình cảm còn đấy, lòng hắn thủy chung ôm hảo cảm với thiếu niên 'già dặn' này.

Song Lâm nhìn vẻ mặt hắn là biết ngay hắn nghĩ gì, trong bụng cười khổ nhưng không dám thẳng thắn với nghĩa huynh, chẳng biết làm gì khác ngoài nói năng hàm hồ :"Nếu Đại ca đã đến kinh thành, không ngại hãy cứ ở lâu thêm vài hôm, án kiện của lệnh tôn, vài ngày nữa chỉ sợ sẽ có chuyển biến, mai sau Đại ca và Diệu Diệu không cần phải tiếp tục mai danh ẩn tính nữa rồi."

Tiêu Cương vui vẻ :"Thật chứ" Đoạn lại băn khoăn hỏi :"Nhưng lúc đó tam ty đã định án rồi, đâu dễ lật án như vậy?" Một hồi sau mới kịp thời phản ứng :"Chẳng lẽ... Chúng ta hữu dụng... Có người muốn mượn hơi chúng ta?"

Song Lâm cười một cái :"Đại ca, kể từ ngày ngươi bắt cóc Thái tử, đã quyết định ngươi đạp một chân lên cửa sinh tử rồi. Trên thế gian này có những chuyện, vốn không xét đúng sai, chỉ nhìn xem ngươi có giá trị hay không thôi. Việc này là tiểu đệ không đúng, nhưng tiểu đệ đang cố gắng tranh thủ cơ hội sống, dẫu bây giờ không thể thành khẩn nói thẳng mọi thứ cho Đại ca, nhưng xin Đại ca hãy tin tưởng tiểu đệ, đừng cảm thấy ngăn cách với đệ đệ."

Tiêu Cương phóng khoáng cười :"Chuyện đó còn cần ngươi nói sao? Nếu dựa vào năng lực nông cạn của Tiêu Cương để đổi lấy rửa sạch mối trầm oan của nghĩa phụ, giúp Diệu Diệu được an hưởng hạnh phúc, vậy ta có bán mạng đáng giá."

Song Lâm cười nói :"Đại ca cứ an tâm chuẩn bị đồ cưới cho Diệu Diệu, một ngày nào đó để Diệu Diệu hoành tráng gả ra ngoài."

Do lúc trước Song Lâm bị bắt vội trở về kinh thành nên vẫn chưa kịp xử lý rất nhiều chuyện trong tiêu cục, Song Lâm lập tức thừa dịp này nói cặn kẽ sự vụ cho Tiêu Cương, cũng may chuyên môn của y là quản lý điều hành, nên dẫu y bỗng dưng vắng mặt thì khắp các tiêu cục vẫn ngay ngắn ổn định như thường.

Tiêu Cương hẹn Song Lâm thời gian gặp mặt khác và cách thức liên hệ, sau đó hai người chia tay, Song Lâm không ngờ xuất cung có thể gặp Tiêu Cương, y mang theo tâm tình vui vẻ trở về cung.

Vài ngày sau, quả nhiên bề trên có tin tức, một tướng lĩnh phương Bắc bắt được một gian tế Bắc Lỗ, sau khi thẩm vấn thì lộ ra chứng cứ giả tạo hãm hại đại tướng Tiêu Chấn Phi. Tên tướng lĩnh vừa may là bạn thân của Tiêu Chấn Phi, ban đầu từng kêu oan cho Tiêu Chấn Phi, trong tay vừa có chứng cứ lập tức báo cáo lên triều đình, hạch tấu với bề trên.

Nguyên Thú Đế hạ chỉ cho Hình bộ phúc tra án kiện Tiêu Chấn Phi, quả nhiên xét ra rất nhiều điểm đáng ngờ. Đúng lúc này nghĩa tử Tiêu Cương của Tiêu Chấn Phi gửi thư khiếu nại lên Đại Lý tự, muốn giải tội cho nghĩa phụ. Sau nửa tháng điều tra, mở phiên tòa phúc thẩm án tử, bản án được chứng minh trong sạch, Tiêu Chấn Phi được rửa sạch oan tình, Nguyên Thú Đế hạ chỉ giải tội Tiêu Chấn Phi, trả lại gia tài bị tịch biên cho gia quyến của người đã chết.

Nghĩa tử Tiêu Cương nghìn dặm kêu oan cho nghĩa phụ, tuy xuất phát từ hiếu nghĩa, nhưng vi phạm quân quy và pháp lệnh triều đình, cách trừ quân chức, phạt trượng tám mươi hèo.

Trước đây Tiêu Cương có tội danh đánh cướp Thái tử, nhưng không bị ai nhắc tới, không người tính toán, cho nên cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua. Thật ra Song Lâm có hơi lo lắng Sở Chiêu sẽ nhảy ra lật lại án cũ, ai ngờ hắn lại im lìm chẳng chút phản ứng.

Một hôm trong thư phòng, Sở Chiêu phân tích cho Song Lâm nghe :"Tiêu Cương đích thị chính là tên cướp lần trước bắt chúng ta, nhưng khi đó cô điều tra xung quanh mãi chẳng tìm được tung tích, hiện giờ bản án cũ của Tiêu Chấn Phi bỗng nhiên được lật lại, rõ ràng trước đây bị Lạc gia thêu dệt tội danh, nhưng hiện tại lại không hề dính líu tới Lạc gia.

Chỉ lấy vài tên gian tế Bắc Lỗ ra đã dễ dàng lật lại được án kiện, sợ rằng phía sau hắn còn có người khác, thậm chí có phải là Lạc gia hay không cũng khó nói, chẳng rõ Lạc gia đang mưu tính thế nào, nên chuyện cô bị bắt tốt nhất không cần nhắc tới, tránh cho bước chân vào bẫy rập. Ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng nên cẩn thận vào, đừng qua lại chọc phải hắn, chúng ta nên yên lặng theo dõi biến hóa là được rồi."

Song Lâm vừa nghe đã nhận ra sự kỳ lạ trong lời nói của Sở Chiêu, trong bụng có chút bất ngờ. Ba năm không gặp, Thái tử điện hạ dường như điềm tĩnh hơn nhiều, có hơi khác với dáng vẻ thanh cao tôn quý lúc trước, chắc hẳn ba năm nay đã gặp phải không ít mưa gió gian khổ, minh đao ám tiễn (*đao ngoài sáng, tên trong tối => đủ mọi thủ đoạn hãm hại) nhỉ!?

Hoàng hậu một lòng mưu tính cho con trai, nhưng không hề lộ chút phong thanh cho con mình, còn trường kỳ cáo ốm. Khoảng cách giữa đế hậu càng lúc càng xa, tuy mưu tính sâu xa cho con trai nhưng vẫn giữ vững tính cách cương liệt, không muốn tiếp tục hư tình giả ý với Nguyên Thú Đế.

Nếu nàng có thể buông bỏ khúc mắc, bảo trì hài hòa ngoài mặt với Hoàng đế, như vậy sẽ tiết kiệm sức lực hơn rất nhiều so với việc nhọc công ám tính như bây giờ, nhưng nàng lại trực tiếp gạt phăng con đường tắt ấy đi, chỉ có thể nói tính cách này của nàng khiến người khác phải thổn thức.

Sau khi Sở Chiêu dặn dò Song Lâm xong thì cũng không nói gì thêm nữa, hiện tại chính sự hắn phải tham gia càng ngày càng nhiều, mỗi ngày phải bỏ ra rất nhiều thời gian để thương nghị, họp bàn với các thuộc quan Đông Cung và phụ tá môn khách, vô cùng bận rộn, còn phải tranh thủ thời gian nghỉ ngồi trong thư phòng cân đo đong đếm sách lược.

Thái tử mỗi ngày đều dành ra thì giờ để đi thăm tiểu Hoàng tôn nhưng không ngủ lại, Song Lâm biết Tuyết Thạch đã để lại một vết sẹo sâu giữa Sở Chiêu và Thái Tử phi. Tuyết Thạch vừa đi chưa bao lâu, Thái tử lại nặng tình, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không buông tha được, tuy ngoài mặt vẫn vợ chồng hòa thuận với Thái Tử phi, nhưng đến cùng vẫn khó dằn được nỗi lòng.

Tiêu Cương an toàn trở lại, từ nay về sau rốt cuộc không cần lo lắng sẽ tùy thời bị người khác phát hiện thân phận chân chính nữa. Do hắn bị đánh tám mươi hèo nên Song Lâm tìm Kha Ngạn mua chút thuốc, rồi lặng lẽ đến tiêu cục tìm hắn, tiểu nhị trong tiêu cục không biết thân phận của y, chỉ biết rằng Thôi Nhị công tử tới, đương nhiên cực kỳ cao hứng, vừa dẫn y vào trong vừa nói :"Tổng tiêu đầu đang tiếp đãi khách hàng trong phòng khách, hôm nay công tử Lâm Định đến gặp mặt. Công tử Lâm Định là khách hàng quen của chúng ta, mỗi lần có mối hàng lớn đều mời chúng ta tiếp tiêu, Tổng tiêu đầu rất thân thiết với hắn."

Song Lâm nghe Tiêu Cương nói hồi đầu năm có gặp một vị phú thương Lâm công tử, hắn có chút tán thưởng vị công tử Lâm Định này, bảo rằng trong nhà Lâm công tử mở vài tiệm tơ lụa, làm ăn rất lớn, đối nhân xử thế vừa trượng nghĩa lại hài hước, còn rất phóng khoáng. Y ít khi lộ diện trong tiêu cục ở kinh thành, vì vậy nghe Tiêu Cương nói thế thì cảm thấy thật tò mò.

Tiêu Cương người này ấy hả, tuy thẳng thắn trực tiếp nhưng có trực giác như dã thú, có lẽ do quanh năm ở quân đội và hoàn cảnh phức tạp chốn biên cảnh tạo thành nên hắn luyện được một trực giác vô cùng bén nhạy, vừa gặp mặt một người đã tức khắc biết được ngay người đó có ác ý với hắn hay không.

Bởi vì tò mò, nên y bèn đi vòng qua đằng sau tấm bình phong cách ngăn phòng khách, lặng lẽ nhìn ra ngoài, Tiêu Cương vừa bị đánh một trận nhưng cũng không đau nặng lắm, vẫn như cũ ngồi thẳng lưng trên chủ vị, đang trò chuyện vui vẻ với một vị công tử trẻ tuổi tầm nhược quán (*20 tuổi).

Người kia mặt phấn môi son, thanh tú tinh xảo, cười lên có lúm đồng tiền nhợt nhạt bên gò má, dường như lúc nào cũng hữu tình, thân mặc áo cẩm, chân mang giày gấm tất trắng, nghiễm nhiên là một thiếu niên nhà giàu. Nhưng Song Lâm lại cực kỳ ngạc nhiên, đâu ra công tử Lâm Định nào, đây rõ ràng là trưởng tử dòng dõi Hoài Đế – Phúc Vương Sở Mân.

Trong lòng Song Lâm ý nghĩ xoay chuyển chợt hiểu rõ, Phúc Vương Sở Mân lấy tên giả Lâm Định để kết giao với Tiêu Cương, chỉ sợ đang đánh ý đồ vào thế lực không chủ bỗng dưng quật khởi của Tiêu Cương, ít nhất trong mắt người kinh thành, thế lực của tiêu cục Hưng Thịnh thoạt nhìn đơn giản, nhưng đột nhiên quật khởi thế này, cộng thêm thực lực hùng hậu, là một trong những thế lực có thể chiêu mộ.

Xem ra Tiêu Cương còn chưa biết chuyện này, nếu hắn biết Lâm Định là Phúc Vương Sở Mân, có mối quan hệ mật thiết với Lạc gia, hắn khẳng định sẽ không bao giờ dính líu tới Phúc Vương. Chẳng rõ Phúc Vương có hay biết thân phận thật sự của Tiêu Cương hay không, trước đây chắc chắn không biết, nhưng sau vụ Tiêu Cương đứng ra kêu oan cho nghĩa phụ, sợ rằng hắn đã biết, y không xác định được hắn đang có chủ ý gì, muốn thăm dò nguồn gốc của tiêu cục hay muốn thu phục thế lực này?

Sở Mân ngồi trong cười bảo :"Chẳng hay lần này Thôi Tổng tiêu đầu đến kinh thành, Thôi Nhị gia có đến theo không? Ta nghe đồn chủ nhà chân chính của tiêu cục thật ra là Nhị thiếu gia nhà ngươi, mỗi Thôi Tổng tiêu đầu thôi đã là nhân vật anh hùng thế này, nói vậy lệnh đệ ắt hẳn cũng là người tài chí cao."

Tiêu Cương cười nói :"Không dám nhận, xá đệ sức khỏe không tốt, không quen thời tiết phương Bắc, nhiều năm nay đều ở yên phía Nam điều dưỡng. Tuổi y còn nhỏ, do ta thường xuyên vận chuyển hàng bên ngoài nên y không thể không ra mặt xã giao giùm, mới bị người có tâm đồn nhầm bậy bạ, chứ thực ra tuổi y còn nhỏ lắm, đâu dám xứng hai chữ đương gia, chẳng qua là các bằng hữu nể tình nên ca ngợi trẻ nhỏ trong nhà thôi."

Sở Mân ra vẻ tiếc nuối bảo :"Đáng tiếc, kỳ thật hôm nay ta tới đây còn một chuyện muốn nói. Bây giờ ta đã thành niên, phụ thân đã tạ thế từ lâu, chỉ còn mỗi nương ta nên muốn tìm một thê tử về đỡ đần chăm lo trong nhà, nghe nói Thôi Tổng tiêu đầu có một vị muội muội, dịu dàng hiền thục, tinh thông việc bếp núc, nên ta mạo muội xin đề cử bản thân, chẳng hay ý Thôi Tổng tiêu đầu thế nào. Nếu Thôi Tổng tiêu đầu đồng ý, vậy ta nhất định tìm người làm mai, lễ vật trọng hậu, nghênh cưới lệnh muội vào nhà."

Lời vừa dứt, mặt Song Lâm đã biến sắc, nhìn chăm chú Tiêu Cương, thấy Tiêu Cương ngẩn người ra, suy nghĩ một hồi rồi cười nói :"Lâm công tử nhân tài xuất chúng, chỉ là xá muội còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên không biết thế sự, sợ rằng không chịu nổi trọng trách bếp núc của quý phủ, xin công tử xem lại!?"

Song Lâm khẽ thờ phào nhẹ nhõm. Sở Mân cười bảo :"Ta không ngại, nếu Thôi huynh không tin thành ý tại hạ thì đành vậy, chúng ta còn nhiều thời gian, sau này sẽ bàn bạc lại."

Hai người tán gẫu thêm vài câu, sau đó Tiêu Cương đứng dậy tiễn Sở Mân rời khỏi, trên đường về Tiêu Cương biết tin Song Lâm tới bèn vội vã tới hậu điện, quả nhiên thấy được Song Lâm đang nhíu mày trầm tư, hắn cười bảo :"Sao đến mà không nói một tiếng? Mới nãy có vị khách hàng lớn đến muốn gặp mặt ngươi một lần."

Song Lâm nói :"Ngươi có biết vị Lâm công tử kia là ai không? Phúc Vương Sở Mân! Ngươi ngàn vạn lần đừng gả Diệu Diệu cho hắn."

Tiêu Cương biến sắc :"Phúc Vương? Là vị Hoàng tử do tiên Hoài Đế lưu lại?"

Song Lâm nói :"Đúng vậy, hôn sự của hắn phải do Thái hậu làm chủ mới phải, ta thật không hei63u vì sao hắn lại đích thân tới đây dặm hỏi với ngươi. Lấy thân phận Diệu Diệu, dẫu nghĩa phụ ngươi có giải tội cũng chỉ miễn cưỡng làm Trắc phi mà thôi, lẽ nào hắn muốn nạp Diệu Diệu làm Trắc phi, dùng việc này để lôi kéo ngươi?"

Sắc mặt Tiêu Cương chìm xuống, hiển nhiên khó có thể tiếp thu chuyện người bạn thân giao hảo bấy lâu lại là Phúc Vương tai tiếng vang xa, một hồi sau hắn xanh mặt nói :"Ngươi lâu quá không hồi kinh nên không biết, trong kinh thành Phúc Vương nổi danh phong lưu không thể tả, quá đáng nhất hắn còn không kiêng nam nữ, nuôi trong phủ không ít con hát. Hiện tại phàm là đại thần có chút địa vị, ai mà dám gả con gái cho hắn? Huống chi hắn là trưởng tử của tiên đế, thân phân khiến người ta kiêng kỵ, cho nên đâu ai dám gả con gái sang nhà hắn chuốc rủi ro, nên bây giờ hôn sự hắn cứ kéo dài bất định.

Còn diệu Diệu vì nghĩa phụ được giải tội, Hoàng hậu nương nương thương nàng thiếu nữ không nơi nương tựa, nên hạ chỉ triệu nàng tiến cung yết kiến, ắt hẳn sẽ được lệnh phong hậu thưởng, danh tiếng sẽ dễ nghe hơn nhiều. Chỉ sợ rằng hắn coi trọng bối cảnh của tiêu cục Hưng Thịnh chúng ta, nền tảng cạn vừa đủ, sẽ không khiến bề trên nghi kỵ."

Vẻ mặt Song Lâm đột nhiên biến sắc, y thất thanh hô :"Cái gì? Hoàng hậu triệu kiến Diệu Diệu?"

Tiêu Cương nhìn sắc mặt y, có hơi mờ mịt nói :"Đúng vậy, đã phái nữ quan tới báo rồi, nếu Diệu Diệu vào kinh lập tức tiến cung gặp mặt, dựa theo ý của nữ quan, tựa hồ nương nương muốn bồi thường động viên, trấn an các đồng bào, bạn tốt của nghĩa phụ!"

Hắn nhìn vẻ mặt Song Lâm, cẩn thận dè dặt hỏi :"Bộ có gì không ổn à?"

Song Lâm mân môi, không nói được lời nào, lát sau sắc mặt y hết sức khó coi, cầm bao thuốc trong ngực ra đưa cho Tiêu Cương rồi nói thêm mấy câu, sau đó vội vã trở về hoàng cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net